Đòn thế Trần Phi đánh ra cực kỳ mãnh liệt, còn chưa đến gần Lâm Tiến mà gã đã bị hơi gió táp rát mặt. Trúng một gậy này vào đầu gã không tin mình có thể toàn mạng, bèn rống lớn một tiếng trợ uy, trong thời khắc nguy cấp dồn toàn bộ sức lực xuống đôi chân đạp mạnh lên sàn bắn người sang bên.
Ầm!
Bóng gậy lao sượt qua người Lâm Tiến đập mạnh xuống sàn phát ra tiếng động kinh khiếp. Sàn nhà vỡ toang, bị khoét thành miệng hố sâu hoắm. Gạch vỡ đá vụn tung bay tán loạn khiến mấy kẻ đứng bên ngoài hối hả lùi ra xa tránh bị thương.
Lương Nhật nhờ đứng sau lưng Trần Phi nên không bị ảnh hưởng, chỉ tội hai tên đàn em của Lâm Tiến ở phía đối diện dù đã cẩn thận lùi ra xa, dùng tay che kín mặt nhưng vẫn bị đá vụn văng trúng trầy da chảy máu. Một tên hốt hoảng rống lên:
- Má nó, cây gậy có gắn lựu đạn hay gì vậy?
- Nói nhiều làm gì? Mau phụ anh Tiến giết nó!
Tên kia quát, sau đó hùng hổ vác rìu sầm sập chạy tới bửa mạnh vào đầu Trần Phi. Cùng lúc Lâm Tiến vừa thoát hiểm, mắt ánh lên tia tàn độc, phối hợp với đàn em lia dao găm theo phương ngang, chém vào hạ bộ Trần Phi.
Bọn chúng rất quen thuộc trò vây công, không hẹn mà đồng thời xuất chiêu thành hình chữ thập quyết dồn Trần Phi vào chỗ chết.
Trần Phi hừ lạnh, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu hắn liền quên hết mọi nỗi sợ hãi, phát huy tối đa khả năng. Gậy Đánh Chó vừa nhấc khỏi miệng hố đất lập tức đâm mạnh vào ngực tên cầm rìu.
Vù!
Tốc độ tên này kém Lâm Tiến, tất nhiên không thể so sánh với Trần Phi. Gậy Đánh Chó xuất phát sau nhưng tới trước, xuyên trúng ngực phải khiến gã đau đớn té ngã ra sau, lưỡi rìu tuột khỏi tay văng ra xa, rơi phải đống chén đĩa vỡ loảng xoảng.
Trần Phi phát huy tối đa lợi thế nhạy bén của các giác quan, cơ hồ ngay khi đầu gậy xuyên thủng ngực tên kia, hắn liền nhún chân tung người lên cao. Sức mạnh gia tăng giúp Trần Phi chỉ nhún nhẹ không cần lấy đà cũng bay lên cả mét, vừa kịp lúc tránh được tia sáng bạc trong tay Lâm Tiến quét qua bên dưới.
Cơ thể đang lơ lửng trên không, Trần Phi quyết đoán đập thẳng Gậy Đánh Chó xuống đầu Lâm Tiến còn nửa quỳ nửa ngồi bên dưới chưa kịp xoay trở.
Vụt!
Tiếng gậy xé rách không khí khiến ai nghe được đều kinh khiếp.
- Anh Tiến cẩn thận! Thằng chó mau đỡ rìu!
Một tên còn ở ngoài chưa tham chiến chứng kiến đồng bọn gặp nguy, điên cuồng gầm vang, ném mạnh rìu tới.
Lưỡi rìu xoay tròn lao đến cực nhanh, cuốn theo tiếng vù vù lạnh người. Trần Phi muốn đỡ chỉ còn cách thu gậy về buông tha Lâm Tiến đang bó tay chờ chết dưới kia, song hắn không cam tâm. Đột nhiên một tia sáng xẹt qua thần trí Trần Phi, hắn gọi từ Nhẫn Chứa Đồ ra cái nắp xoong dày cực lớn che chắn cơ thể, trong khi tay phải vẫn nắm chặt cán gậy giữ nguyên đòn đánh xuống.
Cái nắp xoong này Trần Phi lấy của bà Hoa trước khi đi, nghe nói nó có từ thời xưa dùng để nấu cơm nuôi quân thời chiến, được chế tạo bằng thép tốt cực dày để chống sức tàn phá của bom đạn. Ý tưởng mình một tay cầm gậy, tay kia cầm nắp xoong thay khiên chống lại lũ thây ma giống như hiệp sỹ thời trung cổ làm Trần Phi rất hào hứng, vì vậy mới mang theo, không ngờ chưa gì đã có dịp dùng đến.
Keng!
Lưỡi rìu đập mạnh lên nắp xoong tạo thành tiếng kêu trong trẻo rồi nặng nề rơi xuống, chỉ lưu lại trên nắp một vết trầy nhàn nhạt. Tay Trần Phi cầm nắp xoong chỉ hơi rung nhẹ, không ảnh hưởng đến đà của gậy bên tay phải đang lạnh lẽo vụt xuống đỉnh đầu Lâm Tiến.
Thời khắc nguy cấp, Lâm Tiến không kịp tránh chỉ biết cố gắng đưa dao găm lên chống trả.
Lực công kích từ Gậy Đánh Chó quá hung mãnh, Lâm Tiến lại bị động ra chiêu không đủ lực. Ngay khi chạm nhau, dao găm trong tay Lâm Tiến liền bị đánh văng, Gậy Đánh Chó cuồng bạo giáng thẳng xuống đỉnh đầu gã trong sự kinh hoảng tột độ.
Bốp!
Đầu Lâm Tiến vỡ toang tận cổ, não tương hòa lẫn máu tươi thành màu trắng đỏ đùng đục văng đầy phòng, cơ thể không đầu giãy một cái mạnh rồi nặng nề ngã xuống.
Thảm trạng quá kinh hoàng và đột ngột khiến những kẻ có mặt trong phòng đờ đẫn đến nỗi không thể kêu la, chỉ còn tiếng hít thở nặng nhọc đè ép không gian.
Qua vài giây, Lương Nhật bừng tỉnh lao vào góc phòng nôn thốc nôn tháo. Gã mới chỉ thấy thây ma bị giết, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với chứng kiến một người mới còn sống sờ sờ là Lâm Tiến bị đoạt mạng, hơn nữa kẻ xuống tay lại là một người khác. Rất khó diễn tả cảm giác Lương Nhật lúc này, chỉ có thể nói gã đang rất kinh tởm và sợ, kinh hoàng ngó Trần Phi lạnh lẽo đứng đó với tay cầm cây gậy còn dính não trăng trắng của Lâm Tiến.
"Không ngờ hắn thật sự dám giết người, đã vậy còn không lộ chút cảm xúc!"
Nội tâm Lương Nhật thầm kêu may mắn. May mà khi trước gã kịp thức thời, không thì hiện tại đã chẳng còn ngồi đây.
Trần Phi siết chặt cán gậy, dạ dày co thắt dữ dội, cố đè cảm giác buồn nôn chực trào khỏi cổ họng xuống. Hắn biết trong thời tận thế, con người muốn sinh tồn bắt buộc phải bộc lộ bản chất hung tàn, trước sau gì hắn cũng phải làm việc này, chỉ không nghĩ nó đến sớm như vậy.
Cảm giác giết một kẻ còn sống sờ sờ khác xa khi giết thây ma, rất rất mãnh liệt, có sợ hãi, có hưng phấn, có điên cuồng, có run rẩy. Tim Trần Phi đang đập rất mạnh trong lồng ngực, máu huyết như lũ ngựa bất kham chạy rần rật khắp cơ thể. Hắn hít sâu một hơi thật dài cố kiểm soát cảm xúc, mấy đầu ngón tay hơi run rẩy bóp chặt lấy gậy.
Trần Phi đảo mắt đã hơi đỏ quanh phòng một vòng rồi dừng lại trên người tên ném rìu lúc nãy, chậm rãi tiến tới.
Tên kia đang bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ muốn vãi ra quần, giờ lại thấy Trần Phi nhìn mình chằm chằm thì hai chân nhũn ra té xuống sàn gạch, cố lê lết nhưng nỗi sợ quá lớn phủ kín thần trí khiến gã không cách nào đứng lên được, chỉ biết lắp bắp trong khi hai tay xua loạn:
- Đừng... đừng qua đây! Xin... hãy... hãy... tha... tôi...
Trần Phi đến trước mặt tên này, ngó gã vài giây rồi nâng gậy lên, lắc đầu:
- Tao cũng muốn bỏ qua cho mày, nhưng làm vậy sẽ gián tiếp hại chết những người khác.
- Không... - Tên nọ rít gào, trơ mắt nhìn bóng gậy như tử thần ập đến.
Tiếng kêu rên, tiếng nôn mửa làm cho hai cô gái trốn trong nhà vệ sinh vừa hiếu kỳ vừa lo lắng, rón rén mở cửa ló đầu ra đúng lúc trông thấy cảnh tượng mà các nàng suốt đời khó quên, chỉ kịp kêu lên thảng thốt.
Bốp!
Cây gậy trong tay Trần Phi tàn nhẫn đập mạnh xuống đầu tên kia, lấy mạng gã trong chớp mắt. Máu, óc, xương sọ bắn tung tóe khắp nơi, mùi tanh tưởi lợm giọng bủa vây xung quanh.
Bạch Yến và Thanh Hương chỉ tránh mặt giây lát, lúc này trở ra ngỡ ngàng phát hiện căn phòng ngăn nắp thơm tho của mình đã biến thành chốn địa ngục trần gian. Hai nàng ngây ngẩn vài giây rồi cúi xuống nôn ọe liên hồi.
Trong một góc, Lương Nhật vẫn không ngưng nôn ra bữa ăn khi nãy, coi như công sức gã quơ quào đã mất sạch, chỉ còn lại cái dạ dày trống rỗng không ngừng phát ra những tiếng ồng ộc khó nghe.
Trần Phi cố trấn tĩnh, bước lại gần tên trúng một gậy vào ngực đang nằm trong vũng máu xem xét. Hắn cẩn thận dùng mũi giày hất tên này ngửa ra, tay hườm gậy phòng có biến, sau khi nhìn thấy một lỗ máu xuyên thủng từ trước ngực ra tận sau lưng mới yên tâm gã đã chết.
Trần Phi nín thở lục soát khắp người bọn chúng song không tìm được gì có ích, dù một mẩu thức ăn cũng không. Hắn nhặt hai cây rìu thoát hiểm lên quan sát, rìu dài khoảng 7, 8 tấc, nặng trên dưới 3kg, cầm vào tay rất vừa vặn, quả nhiên là hung khí cực tốt.
Cất hai cây rìu vào ba lô, Trần Phi lên tiếng xóa tan không gian ngột ngạt:
- Nơi này không thể ở được nữa, mọi người thu dọn đồ đạc rồi chúng ta chuyển sang chỗ khác. Nhanh tay một chút!
Hắn đi đến cửa định ra ngoài đợi, bỗng có thanh âm Thanh Hương đuổi theo sau lưng, giọng điệu chán ghét:
- Tôi không đi cùng bạn nữa...
Bạch Yến nghe Thanh Hương mở miệng lập tức hiểu nàng ta muốn gì, nàng liền đưa tay bịt miệng Thanh Hương không cho nói những lời khó nghe nhưng Thanh Hương đã gạt đi, tiếp tục lên án Trần Phi:
- Bạn thật độc ác! Người ta đã van xin tha chết, bạn giết hai mạng người chưa đủ hay sao mà vẫn xuống tay, có còn tình người hay không? Tôi nhìn lầm rồi, cứ tưởng bạn là người tốt!
Trần Phi thoáng sững người, không thể tin sau những gì hắn làm rốt cục lại nhận được những lời này. Tuy vậy hắn cũng lười giải thích, lạnh nhạt nói trong khi vẫn tiếp tục bước đi:
- Đi hay ở tùy bạn, tôi không quản. Tôi chỉ chờ đúng 5 phút, sau đó sẽ rời đi.
Chờ hắn khuất sau cửa, Bạch Yến trách Thanh Hương:
- Sao cậu lại nói vậy với bạn ấy? Trần Phi vì cứu chúng ta mới phải làm thế.
- Cậu còn bênh hắn? - Thanh Hương khó chịu nói - Đồng ý Trần Phi giết người vì cứu chúng ta và phần nào là tự vệ, nhưng khi nãy cậu và mình đều thấy rất rõ, người kia không còn năng lực uy hiếp nhưng hắn vẫn tàn nhẫn giết chết, không thể bảo hành động đó là vì chúng ta. Một mạng người đấy, sao có thể tước đi dễ dàng vậy được? Nếu còn đi cùng, có ngày hắn sẽ giết luôn chúng ta cho xem!
Như muốn tìm thêm đồng minh, Thanh Hương quay qua hỏi Lương Nhật:
- Anh thấy lời em có đúng không?
Sắc diện Lương Nhật vẫn còn trắng bệch vì kinh tởm, nghe nàng ta hỏi thì liếc nhanh ra cửa, không thấy Trần Phi bèn gật đầu, khẽ nói:
- Anh cũng thấy thế. Trần Phi có lẽ không xấu, nhưng hơi tàn nhẫn!
- Quá nhẫn tâm luôn ấy chứ, anh còn nương nhẹ nữa! Khi nãy không phải hắn bóp cổ anh suýt tắt thở còn gì?
Thanh Hương bĩu môi, càng nói nàng càng thấy phản cảm với hành vi của Trần Phi, cảm giác chán ghét dâng lên cực điểm.
Bạch Yến biết không nói lại cô bạn đang kích động, hơn nữa bọn họ có hai người, một mình nàng sao có thể ứng phó, đành dứt khoát chốt vấn đề:
- Nói sao thì bạn ấy vẫn là ân nhân của chúng ta. Thôi, cậu mau phụ mình gom đồ đạc, kẻo Trần Phi đợi lâu lại tưởng...
- Thì sao? - Thanh Hương quả thực đang cực kỳ kích động, chắc vì thần kinh nàng căng thẳng quá lâu nên lúc này được dịp bùng nổ, không thể kiểm soát lời nói - Mình không tin ba người chúng ta sẽ chết khi không có hắn. Phải không anh, Lương Nhật?
Lương Nhật thầm mắng trong bụng, ngoài mặt cười gượng:
- Không thể nói như vậy. Tình hình bây giờ rất bất ổn, trước mắt chúng ta vẫn cần tiếp tục dựa vào cậu ta thôi.
Câu trả lời của gã khiến Thanh Hương đang đà hưng phấn bị chưng hửng, cụt hứng không nói nữa.
- Thôi, thôi. Chúng ta nhanh tay lên, đừng để Trần Phi chờ lâu không hay! - Bạch Yến hối thúc.
Thanh Hương rất không tình nguyện nhưng vẫn phải hậm hực gom đồ đạc vào vali. Lát sau, hai nàng khệ nệ khiêng theo hai cái vali to tướng ra cửa, thế vẫn chưa hết, Lương Nhật đi sau khổ sở vác thêm hai cái nữa, cả thảy là bốn vali tư trang vật dụng của hai cô gái.
Nãy giờ Trần Phi ngồi cách cửa khá xa nhưng vẫn nghe được ba người kia tranh luận. Ở cùng nhau một thời gian, người nào ra sao hắn đều biết rõ, chỉ không thèm nói ra. Lúc này thấy bọn họ khệ nệ vác bốn cái vali đi ra, hắn nhíu mày lên tiếng:
- Mọi người định đi du lịch sao?
- Hả? Ý bạn là gì? - Thanh Hương khó hiểu.
Trần Phi nói:
- Hai bạn vứt hết những thứ không cần thiết đi, tay xách nách mang như thế làm sao chạy khỏi thây ma nếu bị chúng truy đuổi?
- Bên trong đều là vật dụng cần thiết, không thể bỏ cái nào cả. - Thanh Hương vẫn còn bực tức Trần Phi, cáu gắt đáp trả - Mà này, mang gì là việc của bọn tôi, bạn đừng xen vào được không?
Trần Phi nhún vai:
- Tùy, tôi chỉ góp ý thôi.
Bạch Yến ngồi xuống mở hai cái vali của nàng ra, bên trong đủ thứ vật dụng linh tinh như dụng cụ trang điểm, nón, quần áo, giày dép, lấp ló cả đồ lót đủ màu sắc kích thích. Nàng đỏ mặt xoay người che lại, dịu dàng nói:
- Chờ tôi chút nhé, để tôi soạn ra bỏ bớt!
Trần Phi gật nhẹ.
Thanh Hương nói ngang thế thôi, thấy Bạch Yến hành động cũng làm theo, hì hục lôi ra không ít đồ đạc vẫn còn mới, tiếc rẻ chọn lựa. Bỏ cái nào cũng tiếc, mà nàng không có cách nào mang theo hết, đành vứt đại đi một nửa. Rốt cuộc hai nàng giữ lại mỗi người một cái vali kéo tay, có bánh xe bên dưới, đồ đạc gọn nhẹ hơn không ít.
Trần Phi đứng lên khoát tay:
- Đi thôi.
Phụ nữ là kiểu sinh vật rất kỳ lạ. Khi họ thích bạn, dù bạn làm chuyện xấu xa gì họ cũng tìm cách bào chữa cho bạn. Còn như họ ghét? Tất nhiên bạn làm gì cũng khiến họ ngứa mắt không vừa ý.
- Này. - Thanh Hương gọi giật - Bạn không kéo phụ bọn tôi à? Đàn ông mà không ga lăng gì hết vậy?
Nãy giờ liên tục bị nàng ta kiếm chuyện, Trần Phi không kiên nhẫn được nữa, lạnh lùng nói:
- Bạn đi trước dẫn đường, lỡ như gặp thây ma nhớ giết chúng, bảo vệ tôi. Đổi lại tôi sẽ mang vali giùm, được chứ?
Bị hắn bắt bí, Thanh Hương không biết trả lời thế nào, hừ một tiếng rồi tiếp tục hì hục kéo vali. Lương Nhật thấy vậy chạy đến kéo giúp nàng, Thanh Hương càng thêm hài lòng, đàn ông phải như Lương Nhật, tên kia càng ngày càng giống đàn bà rồi.
Mặc ai nói gì, Bạch Yến thủy chung vẫn lặng lẽ kéo vali đi ngay sau lưng Trần Phi, chỉ cần ở gần hắn, mọi lo lắng sợ hãi trong nàng đều biến mất.
Bốn người cẩn trọng đi loanh quanh ký túc xá khá lâu, cuối cùng chọn một phòng rộng rãi nằm cách xa vị trí cũ làm chỗ ở mới.
Trong lúc mấy người kia quét dọn, Trần Phi vào phòng tắm định tẩy sạch bụi bặm trên người, chợt nhớ truyền thông có cảnh báo nguồn nước đã bị nhiễm bẩn không thể sử dụng thì cười khổ bước ra. Điện mất, nước bẩn, ngay cả tắm cũng không được, thật không còn gì khổ bằng. Trong nhẫn của hắn còn khá nhiều nước suối, nhưng dùng để tắm thì quá xa xỉ, Trần Phi không dám, chỉ có thể ráng chịu đựng.
Trần Phi vừa mở cửa bước ra đã gặp Bạch Yến đứng tần ngần ngay đó. Trông thấy hắn, nàng đi tới gần thì thầm vẻ ngại ngùng:
- Bạn... Tôi có việc này muốn nhờ...
- Việc gì thế?
- Tôi... Là thế này... - Bạch Yến ấp úng - Người tôi bẩn khó chịu quá, rất muốn tắm, mà nước thì...
Trần Phi vỡ lẽ:
- Bạn muốn xin nước sạch?
- Vâng. - Bạch Yến gật đầu, rụt rè nhìn hắn chờ đợi - Có được không? Sau này tìm được nước rồi, tôi sẽ trả lại cho bạn.
Trần Phi dở khóc dở cười. Nước đang khan hiếm, hắn còn chẳng dám tắm mà giờ nàng ta lại xin. Nhưng hắn không nỡ từ chối, nhất thời không biết nói thế nào để nàng hiểu.