Thiên Anh bị nắm lấy vai thì dừng lại, hắn dùng ánh mắt không chút gợn sóng của mình nhìn về phía Ngô Quân Hùng, sau khi quan sát Ngô Quân Hùng vài giây hắn mới hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Ngô Quân Hùng vẻ mặt khó chịu, hắn nhìn chằm chằm Thiên Anh, sau khi nghe Thiên Anh hỏi thì hắn gằn giọng nói:
“Anh bạn là đang xem thường tôi đó sao?”
Lê Hùng: “...”
Bá Nam: “...”
Nghe được lời này thì bọn họ không biết nên nói như thế nào nữa, đúng là tuổi trẻ bồng bột, dù có vượt trội hơn người cùng tuổi.
Nhưng cái tính ngông cuồng, bồng bột của tuổi trẻ thì vẫn chưa thể kiềm chế được.
Ánh mắt hai người bọn họ nhìn về phía Thiên Anh, nhìn thấy ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như vậy, trong mắt không hề xuất hiện sự tức giận thì khẽ thở phào một hơi.
Tuy bọn họ đã biết Thiên Anh rất trầm tính, không phải là người nóng tính.
Nhưng bọn họ vẫn sợ ông thần này tự dưng tức giận, ra tay giết người thì mệt.
Ngay vào thời điểm Lê Hùng cùng với Bá Nam vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên Thiên Anh nói ra một câu để hai người cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.
Thiên Anh nhìn về phía Ngô Quân Hùng bình thản nói:
“Anh là gì đâu mà tôi phải xem thường?
Lời này vừa ra, bầu không khí nhất thời trở nên vi diệu.
Thực ra nếu như Thiên Anh nói ra một câu đầy đủ là “Anh bạn là gì của tôi đâu mà xem tôi phải đi xem thường, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, chẳng có lý do gì để tối phải xem thường một người chưa từng quen biết cả.
Cuộc sống của tôi thì tôi sống, cuộc sống của anh bạn thì anh bạn sống.
Hai ta chẳng liên quan gì tới nhau trong cuộc đời này, hà cớ gì tôi phải đi xem thường một người không có liên quan.”
— QUẢNG CÁO —
Nếu như Thiên Anh nói ra một câu đầy đủ như vậy thì sẽ không có ai hiểu lầm, nhưng hắn nói ngắn gọn khiến cho ai nấy sau khi nghe vào đều cảm thấy hắn đang cố tình khiêu khích Ngô Quân Hùng vậy.
Ngô Quân Hùng sau khi nghe xong lời này của Thiên Anh thì trên mặt hắn xuất hiện nét giận giữ, hắn siết chặt tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Có điều hắn vẫn rất kiềm chế, nhìn Thiên Anh hắn nói:
“Không biết anh bạn là ai mà kiêu ngạo như vậy, đúng là Ngô Quân Hùng tôi không có tiếng tăm giống hai đàn anh Bá Nam, Lê Hùng.
Nhưng tôi cũng xem như một nhân vật ở khu phía Nam.
Chưa ai dám nói không để tôi vào trong mắt cả, đến ngay cả bang chủ Mãng Xà Bang cũng không nói thế.”
Thiên Anh biết là người này đang hiểu lầm, nên hắn cố giải thích cho người kia hiểu.
Hắn thở dài nói:
“Tôi không hề kiêu ngạo, cũng chưa từng nói là xem thường anh bạn.
Tôi cảm thấy người có vấn đề mới là anh bạn đấy, chúng ta không thân cũng chẳng quen.
Đừng có nắm vai tôi như vậy.”
Ngô Quân Hùng nheo mắt lại, hắn lạnh lùng nói:
“Có gan nói mà không có gan nhận à? Tao ghét nhất là mấy thằng cứ tỏ ra lạnh lùng như mày đấy, mày có biết mỗi lần tao gặp mấy thằng như mày thì tao thường làm gì không?”
Ngô Quân Hùng lúc này đã bộc phát, nên khi xưng hô cũng đã thay đổi theo, từ anh bạn sang gọi là mày.
Ngữ khí trong lời nói cũng trở nên ác liệt hơn.
Thấy tình huống biến căng, Bá Nam lúc này muốn lên tiếng ngăn lại.
Nhưng hắn vừa định nói gì đó thì Lê Diệp Phàm lại giữ lại.
“Anh không cần can ngăn, chuyện của hai đứa bọn nó cứ để cho bọn nó giải quyết.
Sẽ không có vấn đề gì cả.
Quân Hùng nhìn thô kệch nhưng là người biết nặng nhẹ, sẽ không ra tay quá nặng.”
Bá Nam: “...”
Lê Hùng: “...”
Hai người bọn họ đâu có lo cho Thiên Anh bị làm sao, bọn họ chỉ lo cho Quân Hùng gặp chuyện mà thôi.
Vốn hai người đang lo lắng trong lòng, nhưng vào thời điểm bọn họ nhìn qua bên kia thì lại nhận được một ánh mắt ‘hãy yên tâm’ của Thiên Anh.
— QUẢNG CÁO —
Nhận được ánh mắt này của hắn thì cả hai đều nhẹ nhõm không ít.
Dù sao Ngô Quân Hùng cùng với Lê Diệp Phàm đều là người mà Lệ Vi mời chào.
Nếu bị Thiên Anh đánh cho tàn phế thì không hay.
Ngay thời điểm này lại có người đi qua bên này, người đi tới đây cũng có người quen của Thiên Anh.
Bọn họ là Đình Mạnh, Văn Luyện, đi ở bên cạnh bọn họ còn có một vài người nữa.
Những người kia độ tuổi đều trên ba mươi cả.
Ai nấy đều có khí chất hơn người.
Hiển nhiên không phải người bình thường.
Bọn người Văn Luyện lúc này cũng đã nhìn thấy tình cảnh của bên kia.
Có điều bọn họ cũng không có nhíu mày không vui, ngược lại còn rất hưng phấn.
Ngày xưa coi trọng tri thức nên người ta tổ chức nhiều cuộc thi kiến thức, so nhau bằng cấp.
Ngày nay coi trọng võ lực nên các anh em thường xuyên đánh nhau, phân cao thấp cũng là điều bình thường.
Nhìn qua những người khác, Văn Luyện hưng phấn nói:
“Sắp có đánh nhau, nhanh đi qua xem náo nhiệt.”
Văn Luyện tuổi đời cũng không ít nữa rồi.
Có điều tính khí của hắn giống hệt thanh niên, ưa thích náo nhiệt.
Rất thích các cuộc đánh nhau.
Về phần những người khác ở bên cạnh hắn cũng y hệt vậy, bọn họ cũng hóng hớt chẳng kém.
Nhìn thấy có người sắp đánh nhau lập tức chạy đi qua tham gia cuộc vui.
Trong khi mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía bên này.
Ngô Quân Hùng cũng đã bắt đầu động thủ, hắn lúc này muốn dạy cho cái thằng giả bộ lạnh lùng trước mặt một trận.
Có điều hắn đâu biết rằng Thiên Anh không phải giả bộ lạnh lùng, mà là do mặt nạ của hắn không thể cử động được.
Nên mới thành ra như vậy, chứ Thiên Anh đâu có rảnh mà đi giả bộ lạnh lùng để làm gì.
“Bộp! Bộp!”
Ngô Quân Hùng là người biến đổi cấp hai, hơn nữa còn đã thức tỉnh năng lực đặc thù, nên rất mạnh.
Thiên Anh dựa vào tốc độ di chuyển của hắn, khả năng ra đòn thì suy đoán ra người này có một năng lực ‘nhanh nhẹn’ cùng một năng lực ‘động thái thị giác’.— QUẢNG CÁO —
Tốc độ ra đòn cực kỳ nhanh, bàn về tốc độ thì hắn phải sánh ngang với Vũ Sư, một trong bốn phó hội của Chính Nghĩa Hội.
Có điều bàn về kinh nghiệm chiến đấu thì người này chắc chỉ chiến đấu cùng thú biến dị là chính, thiếu khuyết kinh nghiệm giao chiến cùng người.
Thiên Anh nhìn qua thấy đâu cũng là sơ hở.
Nếu như hắn muốn kết liễu người trước mắt quả thật không tốn nhiều sức.
Có điều hắn đâu phải loại người điên cuồng, lấy giết chóc làm thú vui.
Nhìn thấy người kia hắn chỉ nhẹ nhàng đỡ đòn, sau đó phản công lại vào chỗ hiểm của đối phương.
Cũng do chiến đấu khởi động cho ấm người, nên Thiên Anh giảm bớt sức mạnh, tốc độ đòn đánh, nhưng tăng độ khéo léo.
Ngô Quân Hùng sau khi cùng với Thiên Anh giao thủ chiêu, cảm nhận được đối phương phòng ngự không chỗ hở, phản đòn thì sắc bén, lúc này cũng không dám coi thường cái thằng mặt trắng trước mặt nữa.
Thằng mặt trắng trước mắt tuy thái độ như cứt, nhưng thực lực của thằng này đúng là không xem thường được
“Phẹt!”
Nhổ ra một ngụm nước bọt có dính máu, Ngô Quân Hùng nhìn về phía Thiên Anh nói:
“Cũng có bản lĩnh đấy, thảo nào ngông như vậy.
Xem ra tôi phải nghiêm túc thật rồi.”
Tên này vừa dứt lời thì cơ thể hắn trở nên cao hơn hẳn một gang tay, làn da bên ngoài của hắn cũng thay đổi, biến thành màu đồng cổ nhìn vô cùng cứng cáp.
Tiếp đó tên này đi vòng vòng xung quanh Thiên Anh, muốn tìm thời cơ tấn công Thiên Anh.
Có điều trong khi hắn đang tìm kiếm điểm sơ hở của Thiên Anh, thì lại bị Thiên Anh bất ngờ tấn công..