Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 22: Một Lời Không Hợp Liền Giết Người





Tiếp đó hắn mới gọi cửa:“Có ai ở bên trong không? Tôi là người của quân đội tới giải cứu mọi người, đưa mọi người trở về nơi an toàn.”Thiên Anh vừa gọi cửa thì liền nghe được thanh âm di chuyển của người bên trong, tiếp đó một tên trung niên bộ dạng suy nhược lấp ló đầu nhìn qua cửa kính.Khi nhìn thấy Thiên Anh đang mỉm cười nhìn hắn thì người bên trong lúc này chạy đi, giống như là đi thông báo cho người nào đó.Ngay sau đó một thanh niên bộ dạng tuấn tú, thân mặc âu phục đi ra ngoài này.

Đi ở bên cạnh hắn còn có hai người trung niên.

Sau khi nhìn thấy Thiên Anh thì tên kia liền để cho hai người bên cạnh đi tới dọn dẹp mấy thứ tạp vật được dùng để chấn cửa.“Lạch cạch.”Chốt cửa phòng được mở, tiếp đó cửa phòng được mở ra.

Cùng thời gian này Thiên Anh nâng lên khẩu súng máy trong tay, thân thiện nhìn người mới ra mở cửa cười nói:“Chào anh.


Làm phiền anh mở cửa rộng ra.”Người kia nhìn thấy Thiên Anh chĩa súng về phía hắn thì không khỏi nhíu mày, hắn lạnh lùng nói:“Anh làm gì vậy? Tôi là cận vệ của chủ tịch thành phố Cao Tiến Việt.”Lời hắn vừa dứt thì Thiên Anh mỉm cười bóp cò súng.“Đoàng!”Thanh âm điếc tai vang lên, cùng lúc đó một cái lỗ máu xuất hiện trên đầu người kia.

Tiếp đó Thiên Anh dựa vào tiếng bước chân của người ở phía sau mà bắn thêm mấy viên đạn.— QUẢNG CÁO —“Đoàng đoàng…”“Bịch!”Tên cận vệ thứ hai bị Thiên Anh bắn gục.

Cùng lúc này Thiên Lang đã cũng đã trở về, nó trực tiếp xông vào bên trong phòng.

Ngay khi Thiên Lang vừa xông vào bên trong thì một loạt thanh âm của súng ngắn vang lên.“Đoàng đoàng đoàng…”Có điều thanh âm kia vừa vang lên liền biến mất, hiển nhiên tên bắn súng đã bị Thiên Lang giải quyết.

Sau khi bên trong không còn tiếng súng cũng như tiếng động lạ nữa thì Thiên Anh mới đi vào trong.Hắn tới đây là tìm người giúp hắn trị thương, chứ cũng không có ý định cứu vớt ai cả.

Dám dùng cái giọng ông tướng nói chuyện hắn thì hắn cũng không ngại tiễn những người này đi gặp thân nhân nơi suối vàng tiên cảnh.Thiên Anh đi vào trong phòng thì thấy trong này có bảy tám tên nam nhân cùng mười mấy nữ nhân.

Những người này thì có mỗi tên thanh niên lúc trước cùng với một nữ nhân tuổi hai sáu là còn như người bình thường, về phần những người khác thì như thiếu đói lâu ngày.

Thân thể gầy trơ cả xương, hốc mắt lõm sâu, thân thể bốc mùi hôi hám.Trong số những nữ nhân nơi này thì có không ít người bị lột trần đang nằm trên mặt đất.


Thân thể các cô nàng kia có rất nhiều vết bầm tím, hạ thân thì liên tục chảy ra chất nhờn màu trắng đục.

Vừa nhìn qua thì Thiên Anh liền biết là có chuyện gì.Ở trong thế giới hắc ám của Thiên Anh thì những việc như thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Hắn còn thấy nhiều cảnh ác liệt hơn nhiều.

Có nhiều tên tinh thần không ổn định còn chặt hết tứ chi của người ta ngâm rượu, về phần thân thì dùng để làm tượng trưng bày.

Không ít tên còn luộc ngực lên ăn, dăm ba cái loại cưỡng hiếp thế này không tính là gì.Nhìn qua những người nơi này Thiên Anh cười hỏi:“Trong này có ai là y tá, bác sĩ, điều dưỡng gì không? Có thì đứng dậy đi qua một bên.”Xuân Đức vừa dứt lời thì cô gái có bộ dạng hơi gầy, mặc áo màu trắng bước ra, cô ta cũng là cô gái duy nhất trong này không bị thiếu đói.


Nhìn Thiên Anh cô nàng kia nói:“Tôi là bác sĩ đông y.”— QUẢNG CÁO —Thiên Anh có phần ngạc nhiên, hắn hỏi:“Trong bệnh viện cũng có bác sĩ đông y à?”Cô gái kia nghe vậy thì gật đầu nói:“Có.”Thiên Anh quét nhìn qua những người khác hỏi:“Còn có ai nữa không?”Những người khác tất cả đều nằm yên ở trên mặt đất, không có ai nói lời nào.

Hiển nhiên những người nơi này cũng không phải là người trong nghề y.

Thiên Anh nhìn qua cô gái áo trắng nói:“Đi theo tôi.”Cô gái kia nghe vậy thì có phần sợ hãi hỏi:“Tôi có thể…”Cô ta còn chưa nói hết câu thì Thiên Anh đã nâng súng lên chĩa thẳng vào đầu nàng ta nói:“Nói ít thôi, nói đi theo thì đi theo đừng nhiều lời.”Cô gái kia bị súng chĩa vào đầu thì sắc mặt cắt không ra giọt máu, cả người cũng không khỏi run lên.

Có điều nàng ta vẫn nói:— QUẢNG CÁO —“Tôi có thể nhờ anh cùng tôi đi lấy hộp đồ nghề được không? Không có nó tôi không thể giúp anh được.”Thiên Anh nghe vậy thì hạ súng xuống sau đó nói:“Cái này thì được, nó ở đâu cô nói đi tôi mang cô đi lấy.”Cô gái áo trắng nghe vậy thì nói:“Nó ở dưới tầng một.”Thiên Anh nghe vậy thì gật đầu nói:“Theo tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.