Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Chương 55: Mâu thuẫn



Thở dài quay người, dưới chân lại như có một lực hút thật nặng, một bước cũng không nhấc nổi. Không cam lòng, ngàn vạn lần không cam lòng. Người con trai có mái tóc đen nhánh, đẹp như tranh vẽ kia cuối cùng vẫn không thuộc về tôi.

Buổi tối, mấy cô nàng trong ký túc xá đều có lớp, tôi một mình trốn trong phòng miên man suy nghĩ, lật lại toàn bộ đoạn đối thoại chia tay trong đầu, vẫn không nghĩ ra có chỗ nào không đúng. Có thể nói tôi và Phương Dư Khả ở bên nhau vốn đã là khiêu chiến với chỉ số thông minh của tôi. Lúc trước đấu võ mồm với nhau, tôi luôn không tránh được bị anh dùng sự uyên bác của mình đè bẹp sự dốt nát của tôi, thường thường cả tiếng sau tôi mới bừng tỉnh, hiểu ra lời nói khó hiểu, mông lung lại thâm thúy của anh là đang chế nhạo tôi, sau đó mới phát hiện ra mình đã thương tích đầy người, không ngẩng đầu lên được. Mà hiện giờ, cách thức chia tay của vị nhân tài kiệt xuất trong số những người độc mồm độc miệng này cũng thật quỷ quái. Chín giờ mười, khi mấy cô nàng kia sắp quay lại ký túc xá, di động vang lên, nhìn lại đúng là Phương Dư Khả.

Tim tôi đập thình thịch, cứng nhắc nhận điện, bên kia không có tiếng nói, chỉ có giọng hát lười biếng của Norah Jones, thấp thoáng trong đó là tiếng nức nở. Tôi a lô vài tiếng, không có ai trả lời. Tôi gọi lại, không có ai bắt máy. Nội dung của vở kịch này càng ngày càng phát triển theo hướng kinh dị, các loại cảnh tượng giết người, cướp của, bắt cóc lướt qua đầu tôi một lần, tim tôi đập mạnh liên hồi, vô cùng hoảng hốt. Tôi sửa soạn một chút, khoác thêm một cái áo khoác, chạy về hướng nhà Phương Dư Khả.

Đi tới đó, tôi lại đụng phải kiểu đóng cửa không tiếp. Cánh cửa bảo vệ màu trắng dưới ánh sáng tỏa ra vẻ lạnh lẽo. Tôi hít sâu một hơi, ấn chuông cửa, không ai trả lời. Sau khi bấm mấy lần nữa vẫn yên lặng như tờ, tôi thất vọng, đang định quay đầu bước đi thì trong phòng truyền đến tiếng đồ đạc đổ vỡ, cửa phòng cũng cạch một tiếng, mở ra. Tôi mừng rỡ quay lại, trước cửa là cô gái thần bí kia, đôi mắt long lanh như nước nhìn tôi, phía sau cô ta là giọng nói tiếng Anh ầm ĩ của Phương Dư Khả. Trái tim tôi như bị nghiền qua, tôi xấu hổ vặn hai bàn tay: “I am just passing by. I go back now.”

Dù sao tiếng Anh còn chưa qua cấp bốn, từ ngữ đều chỉ dừng lại ở giai đoạn thô sơ. Nhưng thời khắc này không phải lúc để nghĩ về vấn đề tiếng Anh hay không tiếng Anh, mặc dù tôi nghe không hiểu người phía sau cô ta đang dùng tiếng Anh kêu gào cái gì. Tôi chỉ biết tôi đã tự mình đa tình tới nhìn lang quân của tôi, còn lang quân của tôi đã kim ốc tàng kiều từ lâu. Tôi không phải áo bông giữa ngày hè của anh, không phải cây quạt giữa ngày đông của anh. Tôi coi mình là mật đường của anh, lúc này lại biến thành thạch tín. Tôi đây rốt cuộc đang bắt kẻ thông dâm tại giường hay là đang chia uyên rẽ thúy? Thở dài quay người, dưới chân lại như có một lực hút thật nặng, một bước cũng không nhấc nổi. Không cam lòng, ngàn vạn lần không cam lòng. Người con trai có mái tóc đen nhánh, đẹp như tranh vẽ kia cuối cùng vẫn không thuộc về tôi.

Cô gái kia hiếu kỳ quan sát tôi, kéo tay tôi đi vào phòng. Tôi chưa từng nghĩ tới, đối với một người lớn lên ở nước ngoài như cô ta, quan niệm “hai vợ hầu một chồng” lại có thể ăn sâu vào tâm trí như vậy.

Tôi theo cô ta vào phòng. Vào bên trong, tôi nhìn thấy trên bàn là một đống chai rượu bừa bộn, bên cạnh mấy chai rượu là Phương Dư Khả mặt đỏ bừng đang nằm úp sấp xuống.

Cô gái thần bí kia lại càng làm ra vẻ thần bí, dẫn tôi tới bên cạnh Phương Dư Khả, tự mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Tôi vội vàng gọi cô ta lại. Tôi thật sự không muốn làm tình hình càng thêm phức tạp. Cô ta lập tức mỉm cười ngọt ngào: “He needs you.”

Chị gái này, kẻ kém cỏi này có thể hiểu được những lời này. Tôi chỉ nói trình độ nói tiếng Anh của tôi rất hữu hạn, nhưng tại thời điểm quan trọng vẫn phát huy công dụng: “Who are you? Lover? Sister?”

Chị gái này lại chơi trò chơi chữ với tôi: “Sister, but feeling like lover. Please take care of him. When he wakes up, you can ask him by yourself.” Phương Dư Khả đã uống say, ánh mắt mông lung một chút, động tác chậm chạp một chút, trong miệng nói cái gì không rõ, một lát nói tiếng Trung, một lát lại nói tiếng Anh. Trong lòng tôi vô cùng buồn phiền. Ngay cả uống say cũng có thể nói tiếng Anh, người này thật là phản quốc. Tổ quốc nuôi anh lớn như vậy dễ dàng lắm sao? Người ta nói ân nghĩa ít như rãnh nước cũng phải báo bằng cả thác nước, nếu không ít nhất cũng phải đào được một con suối nho nhỏ. Tên nhóc nhà anh thì ngược lại, chưa được bao nhiêu tuổi đã chạy tới chủ nghĩa tư bản đại gian đại ác kia vui chơi rồi. Tôi thừa dịp anh đang mơ mơ màng màng, dùng sức nhéo gương mặt anh. Aiz, trước đây, nếu trêu chọc anh như thế, nhất định anh sẽ châm chọc lại em đúng không? Có lẽ sau này không còn cơ hội để anh chà đạp nữa rồi. Khi nghĩ như vậy, những thương cảm trong lòng lại thăng cấp. Đau thương từ tim mà tới, tôi cũng tiện thể uống mấy hớp rượu.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng khuyên người khác đừng uống rượu. Khi ở cùng với Yêu Tử, tôi uống chậm, con bé uống nhanh, mỗi lần hai chúng tôi uống chưa lâu, con bé đã say mèm, tôi cũng không giả bộ thăm hỏi hay khuyên can, vì vậy, dưới sự ương bướng của tôi, tửu lượng của con bé đột nhiên tăng mạnh. Nếu Phương Dư Khả uống rượu cùng tôi, tuyệt đối sẽ không bị mấy chai rượu này làm khó xử. Tính cách sau khi uống rượu của tôi không tốt, tôi cũng biết, ngoại trừ không đi tiểu bậy bạ, chuyện mất mặt gì cũng không chừa, chảy nước mắt nước mũi hát hò, đọc diễn văn, ôm ôm hôn hôn, không gì không làm được. Còn Phương Dư Khả hiển nhiên từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ nghiêm ngặt, mặc dù uống say cũng không tùy ý đi đâu, ngoại trừ nói mê một chút, còn lại vô cùng yên tĩnh. Nhưng, thế này cũng quá mức yên tĩnh rồi, giống như sắp ngủ tới nơi. Mùa đông Bắc Kinh vừa mới bắt đầu, còn chưa tới lúc thời tiết ấm. Sợ là ngủ ở phòng khách lạnh như băng này, ngày mai sẽ cảm lạnh.

Tôi đành phải đẩy đẩy người anh, anh ngã rất dễ dàng, đầu trĩu xuống ngả lên vai tôi. Tôi gọi anh: “Phương Dư Khả, say rồi sao?” Trong lòng tôi nghĩ, câu hỏi này thật là vô ích, giống như hỏi xem người ta đã ngủ hay chưa. Điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên là Phương Dư Khả mệt mỏi trả lời một câu: “Chưa say.” Người đáp những lời này cũng không giống làm náo loạn khi say, thậm chí có mấy phần tỉnh táo. Vì vậy, tôi lại hỏi một câu: “Phương Dư Khả, biết vừa rồi ai vừa nhéo mặt anh không?” Động tác chớp mi mắt của anh có chút chậm chạp, nhè nhẹ đáp: “Biết, là một đồ ngốc tên Lâm Lâm.” Trước đây, mỗi khi anh gọi tôi là đồ ngốc, trong mắt thật nhiều khinh bỉ, bỗng nhiên trở nên dịu dàng như vậy, khiến cho từ “đồ ngốc” này ngược lại vô cùng thân thiết, yêu chiều. Nhưng dù sao anh cũng đã uống rượu, câu nói tiếp theo không đâu vào đâu: “Anh hối hận rồi.” Những lời này tuy không liên quan tới ngữ cảnh trước sau, nhưng hiện giờ trái tim tôi đang vô cùng mẫn cảm, nên nó lại bị cứa thêm một vết thương. Nếu một người con trai đang say chuếnh choáng gọi tên bạn gái, lại nói một tiếng hối hận, sợ là thần kinh có thô như cây cột điện cũng phải suy nghĩ. Còn nói gì đến thần kinh bị cọ xát nhiều ngày nay của tôi? Tôi không quan tâm anh có nghe được hay không nữa, chỉ nói chầm chậm: “Em biết anh hối hận rồi, nhưng thị trấn chúng ta cởi mở, không phải yêu một lần là không gả đi được. Mẹ già nhà em bình thường dũng mãnh một chút, nhưng khi có chuyện lớn vẫn biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không dùng dao phay ép anh chịu trách nhiệm, chúng ta cũng chưa xảy ra quan hệ thật sự gì. Dù có xảy ra thì hôm nay cũng hợp được ly được, anh tuyệt đối không nên uống rượu mà hại mình, làm ra vẻ người đàn ông si tình, hai hướng không biết đi hướng nào như thế. Chu Lâm Lâm em mặc dù không có bề ngoài như Điều Thuyền, Tây Thi, những cũng không phải cây đào không nở được hoa, sống được ngần ấy năm cũng có ít nhất hai người yêu mến, cũng không tính là quá thất bại. Anh không cần tự trách…”

Tôi nghĩ, bài phát biểu này thật sự là rõ ràng, thông minh, nếu hiện giờ suy nghĩ của Phương Dư Khả tỉnh táo, sợ là đã bắn ra mấy giọt nước mắt cảm kích tôi rộng rãi như vậy. Tôi giương mắt lên nhìn, trong mắt Phương Dư Khả thật sự có gì đó ươn ướt, đọng ở khóe mắt một lúc, sau đó, cuối cùng, trong một cái nhắm mắt mà chảy tràn xuống thành một dòng nước.

Nước mắt biệt ly, nước mắt cảm động thật sự có thể chạm tới nơi sâu nhất của con người. Nhất là yên lặng rơi nước mắt, có thể dùng vô thanh thắng hữu thanh, khiến cho người nhìn mà rung động. Vì vậy, tôi cũng nức nở theo. Nếu so ra, tôi khóc tương đối xấu xí. Nước mắt còn chưa nhỏ ra vài giọt, nước mũi đã sắp thành dòng, rất giống dáng vẻ khi say rượu.

Xuyên qua hai mắt mông lung ướt đẫm, tôi nhìn thấy Phương Dư Khả đang chậm rãi tiến tới gần tôi, ôm lấy tôi thật chặt, môi cũng run run tìm kiếm nơi chốn của nó. Tôi nghĩ, đây chỉ sợ là nụ hôn cuối cùng. Vì vậy, đôi môi bị vây quanh bởi nước mắt nước mũi cũng trắc trở, nặng nề tiếp nhận tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng. Tôi vốn tưởng chỉ là một lễ nghi như chuồn chuồn lướt nước, không ngờ một trận mưa rền gió dữ lại ập tới. Phương Dư Khả giống như trút hết uất ức ngập đầy trong lòng lên người tôi, khi cắn khi mút, giống như phải nuốt tôi vào bụng mới vừa lòng. Quả nhiên không đoán sai, Phương Dư Khả thật sự có khuynh hướng bạo lực. Đầu lưỡi và môi tôi có chút tê liệt, thậm chí cảm nhận thấy mùi máu tanh trong miệng. Tôi cảm giác như hồn phách bị phân chia, một nửa chìm đắm trong sự thân mật điên cuồng này, một nửa khác lại từ phía trên cao vừa thương xót vừa nhìn tất cả những chuyện này. Nhưng tóm lại, Phương Dư Khả đã uống quá nhiều rượu, khi quấn quýt đến mức tôi sắp hết thở nổi, tay anh cũng bắt đầu không thành thật mà sờ mó, cởi nút áo tôi. Hai nửa thần trí khắc nhập trong nháy mắt khiến tôi tỉnh lại. Mặc dù đây là mục tiêu cố gắng mấy tháng nay của tôi, nhưng đây phải là tình nồng mật ý, dưới tình huống đôi bên cùng tình nguyện, nước chảy thành sông. Lúc đó, dù Phương Dư Khả có chút ép buộc, tôi cũng rụt rè đẩy vài cái để tăng thêm phần thú vị thôi. Nhưng, tình huống hiện nay tôi nhìn rất rõ ràng. Chỉ sợ Phương Dư Khả đã quên mất tôi là ai, chỉ vì chịu chút kích thích mà muốn xâm chiếm tôi, hơn nữa, đây cũng chỉ là một cuộc chơi khi say rượu, khi tỉnh lại xin lỗi một tiếng rồi anh vẫn có thể bay đi Anh như dự định. Vả lại tôi đã nói rồi, dù chúng tôi có xảy ra quan hệ thật sự thì chúng tôi vẫn cứ hợp được ly được. Vừa khéo, khi mong ước bấy lâu đang bày ra ngay trước mắt, tôi vẫn phóng khoáng đến mức có thể nói rằng, nếu không có được cả trái tim và thân thể anh thì tôi không cần. Vì vậy, trong cuộc chơi mãnh liệt đầy sấm sét và khói lửa này, nhân cơ hội hít được một hơi thở trong lành, tôi vội vàng nói: “Phương Dư Khả, anh say rồi.”

Phương Dư Khả hổn hển nói: “Anh không say.” Giọng nói anh lúc này đã có chút cảm giác chuếnh choáng. Tôi đành hỏi: “Vậy anh nói cho em biết, sổ tiết kiệm của anh để ở chỗ nào, bên trong có bao nhiêu tiền?” Phương Dư Khả đối phó như thường: “Sau này cho em hết.” Tôi nghĩ bụng, uống say còn có thể nói ra được những lời hợp lòng người như thế, thật sự là một nhân tài.

Bình thường tôi không hay suy nghĩ, nhưng lúc này lại muốn tính toán, tất cả những động tác của anh đối với tôi có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là thú tính. Về phương diện này, dù có 1% thú tính, 99% thật lòng, tôi cũng không can tâm tình nguyện. Tình cảm chân thật vĩnh viễn không thể chiết khấu, đó là chứng cuồng sạch trong tình yêu của tôi.

Vì vậy tôi dùng sức vùng ra, giống như đang đánh vật với anh. Mà thân thể chưa được 160 cm của tôi ở dưới con quái vật 180 cm như anh có vẻ hơi yếu ớt. Dù có giãy thế nào cũng chỉ có thể tăng kích thích mà thôi. Phương Dư Khả dễ dàng dùng một tay chặn hai tay tôi ở bên trên, tay kia cởi áo khoác của tôi. Toàn thân tôi ngã lên trên ghế, tôi thật sự biến thành một con rùa không trở mình được. Tôi rất hối hận, vì sao tôi không mặc bộ đồ thể thao thường mặc, ít ra còn có thể tăng chút sức lực cho hành động của tôi. Buổi tối đầu đông ra đường, tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác. Môi Phương Dư Khả di chuyển từ môi tôi xuống hõm vai. Từ cổ truyền tới mùi rượu nhàn nhạt, hòa với từng vết cắn đau nhức.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy không hề có một chút bất lực và tuyệt vọng, mong chờ nhìn tất cả sắp sảy ra, không biết phải làm gì ngoài cảm thán một câu: “Phương Dư Khả, anh biết không? Chúng ta đã chia tay rồi. Chuyện này rốt cuộc phải xem như thế nào?” Động tác trên cổ đột nhiên ngừng lại. Đầu Phương Dư Khả vùi thật sâu trên vai tôi. Một lát sau tôi mới cảm giác được, bờ vai anh đang không ngừng run run, từ đám quần áo mềm mại truyền tới một câu “Xin lỗi” thật phiền muộn. Câu xin lỗi này dẫn ra tất cả oan uổng và uất ức của tôi mấy ngày nay, khiến tôi khóc rống lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.