Milo bắt đầu nghĩ ông Merriam đúng là một tên khốn. Hắn đã có một xe đầy sách đĩa để đưa cho ông ta, và ông chủ của hắn chẳng thèm gọi điện báo xem hắn có thể mang đến cho ông ta hay chưa. Hắn vẫn nhớ ông Merriam phấn khích thế nào khi hắn nói đã tìm thấy mọi thứ mà cô gái ấy đã lấy. Dĩ nhiên đó là nói dối thôi, nhưng ông Merriam sẽ không bao giờ biết được.
Giờ thì hắn chỉ thấy ông chủ thật thô lỗ. Sao ông ta không gọi? Milo dám cá Charlie và Stack có liên quan. Chúng đang cố hất cẳng hắn.
Hai ngày hai đêm trôi qua mà không có lấy một lời. Milo đã nửa muốn vứt hết đống hộp đó vào thùng rác, nhưng hắn tự bảo mình không làm thế. Ông chủ đang trông mong vào hắn.
Hắn đảm bảo mình mang theo điện thoại dùng một lần khi ra ngoài mua hamburger triple cheese và khoai tây chiên. Hắn không thích ăn trong nhà hàng, nên hắn đỗ xe để mua về. Khi về tới nhà, hắn xé túi đựng đặt lên ghế và trải đồ ăn ra. Một tay hắn cầm cái hamburger đang chảy phô mai, tay kia với lấy cái điều khiển tivi để bật tivi lên. Bình thường hắn xem truyền hình cáp nhưng chẳng có bộ phim nào hay cả, nên hắn thử sang mấy kênh truyền hình.
Nếu không dừng việc chuyển kênh liên tục để chấm khoai tây chiên với ớt, hắn sẽ không nghe thấy tên ông Merriam.
Trên màn hình là công tố viên, đang đứng trước một tá cái míc giơ ra bởi những phóng viên sốt sắng.
“Frank Merriam, Charles Brody, và Lou Stack đang bị bắt giam. Ba người đàn ông đã bị bắt do liên quan đến cái chết của Bernie Jaworski”.
Một phóng viên hét lên. “Chúng tôi biết họ bị ghi hình đang tiêu hủy chứng cứ ở công viên Paraiso. Điều đó có đúng không?”
Ra thế, Milo nghĩ.
“Tôi e là lúc này mình không thể bình luận gì”, ông trả lời.
“Thế còn đoạn băng Merriam thú nhận những tội ác khác?” một người khác hỏi. “Có đúng là ông ta dính líu tới những vụ giết người khác không?”
Công tố viên vẫn bình tĩnh, kiềm chế. “Tôi cũng không thể trả lời câu đó”.
“Bảo lãnh thì sao?”
“Chúng tôi sẽ yêu cầu tòa không cho bảo lãnh. Chúng tôi coi Merriam cùng đồng bọn là hiểm họa lớn và đặc biệt nguy hiểm. Tôi chỉ có thể nói bằng chứng chúng tôi thu thập được cho tới giờ hết sức thuyết phục, chúng tôi rất tự tin sẽ được tòa chấp thuận”.
“Chà”, Milo nói thầm. “Không cho bảo lãnh”.
Tivi lại quay trở lại văn phòng Merriam nơi mà cảnh sát đang chuyển những hộp được đánh dấu “Bằng Chứng”.
“Không bảo lãnh?” Milo lặp lại. Nó đột nhiên dội vào đầu hắn. Hắn không còn công việc nữa rồi.