Đầu giờ
văn thầy giáo cho cả lớp bốc thăm để chọn câu hỏi cho bài kiểm tra 15p đầu giờ. chẳng biết may
rủi thế nào mà hai đứa chúng nó lại chọ trùng câu hỏi, một hiện tượng tự
nhiên... chẳng hiểu sao mà nắng lại chiếu ngay vào trang giấy của nó. Một nắng
tưởng như đã bị lãng quên...
“Nắng khiến chúng ta cảm thấy ấm áp và nó sưởi ấm
tâm hồn của tất cả mọi người. Nắng là thứ
mà ta mong đợi vào mỗi ngày đông có gió lạnh và
vào những đêm tói tăm, mịt mù...nắng co thể gây cảm giác thương nhớ và
chờ mong...”
Nó viết
rất nhiều vì bây giờ trong trái tim của nó đang tràn ngập hình ảnh của “nắng”.
Bất chợt
nó nhìn sang Dương và thấy bài của cậu vẫn trơ ra cái đề bài và hai chữ “bài
làm”. Định mặc kệ vì dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, nhưng chẳng hiểu sao
nó buột miệng:
“Nghĩ đến ai đó và gắn vào hình ảnh của người đó.một
người đặc biệt và xem điều gì gắn với hình ảnh đó”
Dương nhìn
nó mỉm cười rồi bắt đầu viết
“Một bài văn không thể hay khi ngay lập tức viết ra
hàng loạt những suy nghĩ trong đầu mình ngay khi nghĩ ra. nhắm mắt lại và cảm
nhận về chủ đề của bài văn. Ví dụ cậu Dương đang lấy ai đó đặc biệt làm chủ đề
cho bài văn thì hãy liên tưởng đến tất cả khung hình có sự suất hiện của người
đó. Như vậy bài viết sẽ có cảm xúc hơn”
nó đúng là khó tính mà, bài kiểm tra 15p mà con phải làm theo trình tự của
nó thì cũng mất phân nửa thời gian rồi còn gì.
Cả lớp lại
nhốn nháo lên khi nghe thầy giáo thông báo là sẽ trả bài vào đầu giờ chiều ngày
hôm nay. Thầy là một người rất đặc biệt và có sự nhạy cảm tinh tế đối với văn học,
những cảm nhận của thầy luôn chân thực và sau sắc, văn của thầy luôn thực tế
nhưng lại không hề khô khan...
Quay lại
với không khí ồn ào trong lớp bây giờ, ai cũng than vãn về đề và cách kiểm tra
bài của thầy, chắc chỉ có nó (à không, cả cậu nữa) là hứng thú với bài kiểm tra
hôm nay thôi.
Bông kéo
áo nó:
“ Gió làm đề nào? À quên, đền nào thì chả như thế, đầu
óc mày lắm chữ nên đền nào mà chẳng làm được...”
Nó mỉm cười quay lại gõ nhẹ vào đầu con bé:
“không phải là lắm chữ mà cái đầu của tao có thể
sinh ra chữ, tạo ra chữ nhưng khổ nỗi là
nó lại không có chỗ cho vài ba công thức tính toán vớ vẩn”
Dương sau
một vài giây ngớ người vì nụ cười tươi rói trên gương mặt thường ngày vẫn lạnh
lạnh, buồn buồn của nó thì cậu cũng quay sang tham gia vào câu chuyện dù không
được mời:
“Sinh ra chữ, tạo ra chữ, nghe Vy nói thì cứ
như Vy là mẹ của chữ ý nhỉ? Nuôi dưỡng,
chăm sóc, nâng niu” phải khó khăn lắm thì cái đầu toàn số với các công thức
toán học của cậu mới có thể nghĩ ra được hàng loạt các động từ phù hợp để nói.
Có điều
chẳng hiểu sao sau khi nói xong thì cả 2 cô gái đều nhìn cậu với ánh mắt rất
khó hiểu. Ánh mắt mà nó nhìn cậu thì không rõ ràng nhưng mà ánh mắt với biểu cảm
của Bông thì rõ là đang ngạc nhiên lắm.
Dương
nhìn Bông ý như muốn hỏi có chuyện gì đang diễn ra, con bé kể với vẻ hào hứng:
“ À, tại vì nó cũng...”
Nó ngắt
ngang lời của Bông, có vẻ như nó không muốn Bông tiếp tục câu chuyện của mình: