Thật may là
Bông đã nhanh chóng ngăn không cho thầy đi theo hai đứa nó xuống phòng y tế vì
khi Dương chưa kịp đặt chân xuống sân trường thì nó đã mở mắt nhìn cậu chằm chằm,
trái ngược hẳn với tình trạng của nó vài phút trước đây:
“Mày thả tao xuống được rồi đấy!”
Cậu ngơ ngác vẫn chưa thả nó xuống:
“Ơ, chẳng phải là...”
“Mày thấy tao có yếu đuối đến mức có thể ngất dễ
dàng vậy không? Tao không có tiền sử bệnh tim đâu nhé. Thôi, thả tao xuống.”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng thả nó xuống. Vậy là
thay vì xuống phòng y tế thì chúng nó lại kéo nhau vào thư viện trường.
Nó lôi
trong góc kệ sách ra cuốn truyện đang đọc dở từ lần trốn tiết trước ra đọc tiếp.
Cậu không dám làm phiền nó khi đọc sách vì cậu đoán nó rất thích đọc sách, mà
có làm phiền thì cậu cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Tuy đang đọc sách nhưng nó vẫn có thể thấy cậu đang
ngồi không yên ở bên cạnh vì muốn hỏi nó chuyện vừa rồi nhưng lại không dám...
“Thực ra thì tao rất sợ môn hóa, mỗi lần có ai nhắc
đến cái gì đó liên quan đến hóa là tao đã thấy sợ rồi chứ nói gì đến...” nói đến
đây tự nhiên nó bật khóc, cả không gian yên tĩnh của thư viện giờ đây tràn ngập
và vang vọng tiếng khóc nức nở của nó...
Cậu chỉ biết lặng người đi nhìn nó khóc. Cậu không
hiểu chuyện gì đang diễn ra, không hiểu lí do khiến nó tự nhiên bật khó như vậy.
Ngoài cửa
thư viện Bông đang đứng lặng yên nhìn nó, con bé hiểu nó hơn ai hết. Tuy yu đuối
lắm nhưng nó có vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần nên ai cũng nghĩ rằng nó mạnh mẽ...
Dương cũng nhìn thấy Bông đang đứng ở bên ngoài, cậu
nhìn con bé ý muốn hỏi “tại sao?” , con bé không nói gì... bình thương thì Bông
sẽ chạy ngay đến bên nó nhưng chẳng hiểu sao lần này nó lại không làm như vậy. Gió
chẳng bao giờ khóc trước mặt một người khác đâu vậy mà lần này nó lại có thể ngồi
khóc ngay cả khi ở bên cạnh Dương như vậy.
Gió nhẹ nhàng lướt qua khiến mái tóc của nó rối nhẹ,
mái tóc rối trong gió cùng với gương mặt đẫm nước mắt, những tiếng nấc nghẹn của
người dưng thôi mà sao lại khiến cho cậu cảm thấy khó tả như vậy chứ, cái cảm
giác như mình là một người vô dụng vậy khi chẳng thể làm gì.
Cậu hình như là đang cảm thấy đau. ừ thì làm gì có
ai lại đi đau lòng trước nỗi đau của người dưng, chỉ đau khi người dưng ngày
nào nay đã trở lên đặc biệt.
Cậu kéo tay rồi ôm nó vào lòng như một sự xoa dịu nỗi
đau, cho nó và cho cậu. Lần đầu tiên cậu có thể hành động và nói ra những lời
hoa mỹ đến vậy :
“Tao sẽ không hỏi lí do và cũng sẽ không ngăn mày
khóc nhưng tao luôn sẵn sàng làm chỗ dựa cho mày”
Mặt trời dang tay ôm trọn gió vào lòng, một sự kết hợp
tưởng như là không thể...