[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 33: Hành trình đi đến tình yêu đích thực của Hiệu trưởng đại nhân



Snape và Harry cùng nhau về hầm. Hiện giờ, hình như còn hai tiếng mấy nữa thôi.

Harry nghĩ bầu không khí hơi bị xấu hổ thì phải, ok, phòng ngủ của cậu xem như không về được nữa rồi, trên cơ bản, cậu phải ở đây thêm mấy năm nữa lận đó. Mà tạo dựng quan hệ với chủ nhà của cậu, hình như rất cần thiết.

“Cái kia... ừm, còn có hai tiếng mấy nữa thôi...” Harry đảo mắt nhìn lung tung, nhưng lại không nhìn Snape.

“Ừ, sao?” Snape hừ lạnh. Quả nhiên là Potter phiền toái, lão Potter đã chết nhiều năm vậy rồi mà còn làm ra vẻ mới tới nữa chứ.

“... Ưm, thầy có muốn giúp em tắm lại không?” Harry nghĩ rằng, mỗi người một lần, cho nó công bằng.

Bầu không khí đột ngột sa vào cái lạnh ở tận Bắc Cực.

Khóe miệng Snape co quắp, quả nhiên là đầu óc Kẻ Được Chọn... Không thể chờ mong.

Dường như Harry cũng bất ngờ ý thức ra điều gì đó, “bùm” một cái đã giống như phát sốt, chẳng qua, còn mau, trên mặt giáo sư đại nhân cũng không có biến hóa gì quá lớn.

“Ta giả thuyết, hai tiếng mấy nữa là ta có thể tự dùng cơ thể của mình để đi tắm rồi?”

Harry yên lặng nhìn mặt mình trưng ra biểu tình châm chọc, cảm giác vi diệu này, kiểu gì cũng rất bết bát!

“Em, hay là bữa này em về trước nha!” Harry ngẫm nghĩ, “Em còn muốn đi thu gom một vài thứ.”

Thật là, gấp gáp dời nhà tới vậy hả! Quấy rầy yên tĩnh của anh!

Chẳng qua, chính Snape cũng không hiểu vì sao, im lặng không nói, chỉ xoay người đi vô nhà kho.

Harry lúng túng nhìn bóng lưng Snape bỏ đi, ngượng ngùng sờ sờ mũi, tùy tiện cầm một tá bài tập trên bàn. Có một số đã được Snape phê hồi xế chiều rồi.

Okie, Gryffindor, trừ Neville đa số đều là P, thỉnh thoảng có A, Slytherin, hầu hết đều là O, một ít là E, về phần đẳng cấp A, làm sao có thể xuất hiện trong bài tập của Slytherin được?

Ravenclaw, chỉ cần ngoan ngoãn làm hết bài tập, lấy một cái E vẫn không thành vấn đề.

Bất tri bất giác, hai tiếng mấy đã trôi qua. Đột nhiên Harry sây sẩm mặt mày, mở mắt ra lần nữa, phát hiện ra mình đã ở trong một căn phòng được bố trí đơn giản nhưng vẫn lịch sự tao nhã.

“Trở về phòng ngủ của mi, Potter.” Âm thanh lạnh lùng của Snape xuất hiện sau lưng Harry.

“Cái này... là chuẩn bị cho em?” Harry không thể tin nổi, Snape tốn hai tiếng đồng hồ, chỉ vì trang trí phòng cho cậu.

“Tuy đây chỉ là phòng chứa, nhưng, ta nghĩ, ta đã biến nó thành nơi để người có thể ở rồi, yêu cầu của cậu Potter, hơi nhiều phải không?” Xà Vương đại nhân cử động cơ thể, ừ, vẫn là cơ thể của mình tốt nhất.

Có lẽ, anh nên đi tắm?

“Không phải! Em... Em muốn nói, cám ơn thầy, giáo sư.” Harry gấp gáp phủ nhận, cậu, hình như cậu bị cảm động rồi.

Là Snape! Là Snape đó có được không, thầy ấy thế mà chuẩn bị phòng cho mình chứ không phải tùy tiện quăng cái giường cho cậu.

“Về đi.” Snape nói bằng cái giọng khô ran.

“Ách, dạ.” Harry cúi đầu, khóe miệng nhấc lên nụ cười trộm, Harry vội chạy về phòng ngủ.

Quả nhiên vẫn là còn là một đứa con nít mà! Snape lắc đầu, có chỗ nào giống một linh hồn hai mươi ba tuổi đâu chứ?

Kỳ thực, sinh hoạt đời trước của Harry, xem như khá là đơn thuần, vẫn bị vây trong trạng thái đánh quái và thăng cấp, những chuyện khác đương nhiên có Dumbledore với người của Hội Phượng Hoàng sắp xếp cả rồi, sau chiến, vì đám Death Eater chưa bị bắt hết, nên Harry tiếp tục con đường đánh quái và thăng cấp thôi. Lần duy nhất Harry bị phản bội, cũng chính là lần hại chết nó luôn.

Có thể nói, kỳ thực Harry vẫn chưa trưởng thành. Một người được xem là trưởng thành không chỉ tính trên phương diện tuổi tác, năng lực mà còn ở phương diện tâm lý nữa.

Có lẽ Harry là một phù thủy ma lực cường đại, là vì lãnh đạo cơ trí thông tuệ, nhưng trong đối đãi tình cảm, Harry vẫn là một trang giấy trắng.

Thậm chí cậu còn chưa chân chính trải qua một lần yêu đương nữa là! Loại tự mình theo đuổi Harry như Cho Chang, Ginny không thể tính!

Mối tình đầu của Harry, kỳ thực còn chưa bắt đầu đâu (ách, không nhất định...).

Có ai đó từng nói, mối tình đầu nhất định sẽ khắc sâu vào tâm khảm, bằng không, cũng chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi!

Harry về tới phòng ngủ thì kinh ngạc phát hiện, Tom đã được Salazar mang hành lý của nó vào rồi.

Draco trưng bản mặt thối ngồi một bên, thấy Harry về, khẩn cấp nhào tới, nhưng có lẽ vì nhớ tới điều gì đó mà cậu nhóc lùi lại một bước, “Harry?”

“Ừ, sao vậy? Draco.” Harry cười đến mắt híp cả lại trả lời.

“Ác, Harry, sáng nay cậu làm sao vậy! Không thèm để ý tớ, còn nữa hôm nay cậu thật lợi hại... (bla bla bla)... Tớ còn nghĩ cậu bị cha đỡ đầu của tớ nhập vào người á!” Draco rất rõ ràng đang tỏ vẻ nín nhịn cả một ngày trời rồi.

“Ách, tớ, hồi sáng bao tử tớ không khỏe, cho nên sắc mặt không được tốt.” Harry cười ha ha, né tránh vấn đề.

Tom ở bên cạnh, dáng vẻ cực bình tĩnh bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, còn đồ trong tủ của Harry đã được Tom đóng gói kỹ càng rồi.

Khóe miệng Harry co rút, đây là chờ không kịp muốn đuổi cậu ra khỏi nhà hả?

“Viện trưởng sắp xếp em ở đây trước bữa nay.” Tom mặt vô tội, đương nhiên, Viện trưởng trong miệng nó, là đang chỉ Salazar.

Salazar với Godric nghĩ, nếu hai người đó đều đã xác định là linh hồn bầu bạn định mệnh rồi, vậy dọn vô ở chung sớm một chút đi, đừng đợi mai nữa, hôm nay luôn cho rồi.

“Harry, cậu thật sự muốn dọn đi hả? Ở chung với tớ không tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.