[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 46: Tranh đoạt cẩu cẩu đỡ đầu ký



Edit: Liễu Quân

_oOo_

Bên này không nói đến cún mực con Sirius bị bắt cóc, cũng không nói về lão Kreacher xúi quẩy, chuyển đề tài trở về vụ cục Har nào đó gián tiếp bị cầu hôn ở trang viên Potter, còn có bạn Snape thành công tức “chết” lão Potter, hai người trở về Privet Drive.

“Cái đó…” Harry đứng bên vệ đường, không chịu về ngay. Cậu rất muốn biết, mấy lời của ông tía không thể dựa vào của mình nói vừa nãy là thật hay giả…

Dù sao… Ôi giời à, chuyện này cứ y hệt như mơ ấy!

“What?” Snape xoay người, ầu, kỳ thực anh cũng hơi hơi… Ờm, dù có thể chọc tức chút chút cái thằng ngu kia, nhưng, oike, anh biết nhất định gã ngu đó sẽ chạy đi nói cho Harry…

Vì chuyện này, nhóc quỷ khổng lồ con không đầu óc nhất sẽ đắc ý chết cho coi! Snape nghĩ đến đây không khỏi hối hận. Ôi, đừng hiểu lầm! Không phải anh hối hận chuyện nói với Lily về việc đính ước với Potter, mà là… do không trông kỹ cáo miệng của gã ngu cùng họ Potter kia kìa.

“Em muốn nói… chuyện anh nói, nói với mẹ em… là thật?” Harry cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt Snape.

“Ừ.” Snape không thể không suy sụp cho Harry một cái gật đầu.

“Vậy… ờm, hẹn gặp lại.” Harry cố gắng ổn định trái tim đang nhảy kịch liệt của mình, nhưng trên mặt vẫn không nén nổi nét mặt vui vẻ. Chẳng qua, cậu cũng không biết nên nói gì cho nên quyết định trở về trước.

“Chờ chút.” Snape túm lấy cánh tay Harry, “Em không có gì muốn nói?” Trong giọng Snape bốc lên mùi nguy hiểm.

Harry cười ha hả, “Ặc, không có gì hết đó, tốt lắm, cực kỳ tốt luôn.”

“Ừ?” Khóe môi Snape kéo lên một góc cong trào phúng.

Đang lúc Harry không biết nên nói gì, chợt vang lên giọng nói của một thằng cha nào đó.

“Snape? Là anh hả?”

Snape vẫn giữ nguyên tư thế kéo tay Harry, quay đầu nhìn theo tiếng kêu, phát hiện là một gương mặt quen thuộc mà xa lạ.

“Lupin?” Snape nghĩ một hồi mới đáp lại một cái tên.

“Ề, là tôi. Sao anh lại ở đây?” Lupin ôm cún mực con Sirius trên một tay, một tay kéo rương hành lý.

“Vì sao tôi không thể ở đây?” Snape nhíu nhíu mày, lời này phải hỏi ngược gã mới đúng chứ? Lupin tới đây làm gì?

Snape thoáng liếc mắt sang người đang bị mình túm lấy, tìm người này?

Chuyện gì? Snape dùng ánh mắt hỏi Harry, đoạn lịch sử này năm đó anh còn chưa ra sân đâu.

Harry vô tội nháy nháy mắt mấy cái. Sao cậu biết được? Dựa theo thời gian, người nên xuất hiện là cha đỡ đầu của cậu cơ mà! Có quan hệ gì với Lupin đâu!

“Ế, nhóc này là…” Lupin tò mò hỏi. Dáng dấp đứa nhỏ này trông… hình như…

“Không liên quan tới anh.” Snape khịt mũi, chuẩn bị rời đi. Trong nhóm tặc bốn người, dù Lupin chưa từng tìm anh gây phiền toái, nhưng anh vẫn còn chưa quên được mình xém chết dưới một vuốt của người sói này đâu.

“Chú Lupin, xin chào. Con là Harry.” Harry trừng Snape, dầu gì người này cũng là mẹ đỡ đầu tương lai của cậu á! Lễ phép chút coi!

Snape khinh bỉ quay phắt đi…

“Harry! Con chính là Harry! Chú nói rồi mà, coi cái mã này coi, không thể nào không phải mà…” Lupin gặp lại Harry lần nữa thì Harry đã lớn phổng rồi.

Lupin không khỏi cảm khái, thế sự vô thường quá mà ha?

Năm đó nếu không có Voldemort, vậy có phải chăng, tất cả mọi người giờ đã được thực hiện những ước mơ ngày đó?

Harry có đôi mắt thuần xanh giống hệt Lily, và cả gương mặt y hệt James nữa…

Lupin thấy mắt mình có chút ướt.

Còn có Sirius nữa… Giờ em ấy đang ở đâu?

“Harry, gần đây con có thấy gần nhà con xuất hiện con chó lớn màu đen không?” Lupin hỏi Harry.

“Không có. Chú đang hỏi hình thái Animagus của cha đỡ đầu nhà con hả?” Harry lắc lắc đầu, “Hơn nữa, căn cứ theo tin tức mà tụi con có được thì nếu không có gì bất giờ xảy ra, giờ cha đỡ đầu chỉ là một Animagus còn nhỏ. Chú ấy bị ma pháp trận công kích.”

“Cái gì?” Lupin khiếp sợ buông thỏng tay.

Rương hành lý trên tay phải rơi xuống, cún mực con trên tay trái cũng vì lỏng tay mà té phịch xuống đất.

“Gầu ú!!!” Cún mực con Sirius tức giận gào to!

Dám làm rơi nó! Bại hoại! Người xấu! Ô ô… đau quá!

“Í, chú Lupin, đây là…” Harry thấy cún mực con rơi ra từ trong lòng Lupin, rất hiếu kỳ. Chẳng qua hai người bên này cực nhanh nghĩ tới một khả năng khác.

“Sev… Snape, anh có cách nào kiểu tra con này có phải Animagus không?” Harry nghiêm tức hỏi. Lupin bấy giờ cũng hiểu ra ý Harry, có thể nào… Nếu nói vậy, chuyện thật đúng là người kích động quá chừng rồi!

Snape gật đầu, vung ra một lời nguyền phản Animagus vào cún mực con còn đang tức giận nằm trên đất.

“Gấu ẳng!” Cún mực con Sirius tức giận kêu lên. Ném loạn bùa chú làm gì! Chơi vui lắm hả?

Snape, Harry, còn có cảm Lupin kinh ngạc trợn trừng. Lời nguyền bị dội ngược sang bên cạnh. Okie, thật ra chỉ có Lupin và Harry trợn mắt thôi, Snape thì nhíu mày xíu xíu.

“Cái này, làm sao giờ?” Lupin ngơ ngác mở miệng. “Này có phải thật không vậy?”

Snape ngồi xổm xuống, xốc cún mực con Sirius lên kiểm tra, sau đó tức giận vứt cún mực Sirius cho Harry. “Là cẩu đỡ đầu của em! Có … vật phẩm phòng ngự của gia tộc Black.”

Thật ra anh muốn tính nói là vòng cổ phòng ngự đó thân ái à! Chẳng qua, cái này có hơi…

“Cha đỡ đầu…” Harry nâng cún mực con vừa bắt được lên cao, “Cha đỡ đầu?”

Cún mực con vật vã, cảm giác treo lên không chẳng tốt tẹo nào!

“Thật đáng yêu ha!” Harry không khỏi thở dài cảm thán.

Mặt Snape xuất hiện mấy vạch đen, hàng này chừng nào mới bắt được trọng điểm đây hả?

“Ta cứ nghĩ là em sẽ muốn khôi phục lại cho cẩu đỡ đầu của em trước cơ đấy?” Snape châm chọc.

Quỷ khổng lồ con không đầu óc!

“Hở, anh có cách hở Snape?” Lupin hỏi gấp.

“Hừ! Anh thấy sao?” Snape khịt mũi khinh thường. Anh mới không có giống mấy con quỷ khổng lồ không đầu óc có được chưa!

“Ầy, vậy anh muốn mang Sirius đi?” Lupin trông mong nhìn cún mực con Sirius trong lòng Harry.

“Anh cảm thấy sao? Anh cho rằng tôi không cần quan sát nghiên cứu đã có thể làm ra cái giống thuốc chết tiệt đó hả?” Snape cười lạnh, “Dùng đầu óc của anh đi! Lupin!”

“Ặc, nhưng…” Lupin còn muốn nói gì đó nhưng… bị cắt ngang rồi.

Nhưng không phải là do Snape, cũng không phải do Harry.

Mà là…

“Buông cậu chủ hư hỏng nhà Black ra! Kreacher quyết không cho phép ai thương tổn cậu chủ của Kreacher!” Kreacher đột nhiên xuất hiện, hai tay chống nạnh, câu câu chính khí lẫm liệt.

“Kreacher! Sao mày lại ở đây!?” Harry nghĩ… câu hỏi này hình như hỏi rất nhiều lần rồi á.

Okie, dù vừa nãy không phải do cậu hỏi.

Nhưng, giờ lại ầm ĩ gì đây… Sao cứ có cảm giác, cha đỡ đầu bữa nay đặc biệt được… hoan nghênh nhỉ?

Severus nhà cậu muốn mang cha đỡ đầu đi nghiên cứu, chú Lupin thì có vẻ không muốn giao cha đỡ đầu cho Severus. Okie, thực ra cậu cũng hiểu cha đỡ đầu bộ dạng này quá là đáng yêu rồi! Thật muốn xin Snape giao cha đỡ đầu cho cậu chăm sóc quá! Nhưng giờ… Kreacher cũng xuất hiện muốn cướp cha đỡ đầu!

Cha đỡ đầu đại nhân giờ thật có giá trị tranh đoạt nha!!

“Ai yo ~ Kreacher nè, mày đừng như vậy, tụi tao không có ác ý! Tao là Harry – con đỡ đầu của Sirius!”

“Lão Kreacher mới hổng thèm tin mấy người. Lão Kreacher đã tìm ra cách có thể trị cho cậu chủ hư hỏng! Lão Kreacher mới không giao người thừa kế nhà Black cho mấy người đâu! Hứ! Hết hi vọng đi! Người sói ghê tởm, máu lai bẩn thỉu! Còn có… ầy, mi cũng hổng phải đồ tốt! Con đỡ đầu của cậu chủ hư hỏng!”

Lão Kreacher khó chịu cằn nhằn một thôi một hồi. Đám người xấu này sao có thể mang đi cậu chủ hư hỏng nhà Black cơ chứ!

Lão Kreacher oán niệm dữ lắm. Vất vả muốn chết mới tìm ra gốc thảo dược đó, dù đơn thuốc chưa chắc có tác dụng, nhưng… dù sao cũng phải mang cậu chủ hư hỏng nhà lão về thí nghiệm chứ!

“Làm gia tinh, mi không thể trái lệnh phù thủy!” Snape trừng cái con gia tinh phản cốt nào đó.

“Ừ, đúng là vậy. Nhưng Kreacher lấy mệnh lệnh nữ chủ nhân làm mệnh lệnh tối cao.” Lão Kreacher tự cằn nhằn. Nó mới không giống mấy con gia tinh ngu xuẩn khác đâu!

“Khụ, Kreacher, hay là mày với Sev… giáo sư Snape hợp tác đi. Mày nên biết, giáo sư Snape chính là đại sư độc dược trẻ tuổi nhất trong lịch sử đó nha. Có sự trợ giúp của ảnh, tao tin là chúng ta sẽ nhanh chóng giúp cho cha đỡ đầu khôi phục, đúng chưa nè?”

“Nhưng lão Kreacher tìm được cách khôi phục cho cậu chủ hư hỏng rồi, không cầu mấy người tới thêm phiền!”

“Nhưng mày có xác định cách của mày chính xác hông? Tình huống bây giờ của cha đỡ đầu chưa từng có tiền lệ đâu. Mày không sợ cách của mày làm cho tình huống trở nên tồi tệ hơn hả? Người thừa kế cuối cùng nhà Black đó nha, mày dám mạo hiểm không?” Harry đảo tròn hai mắt, thấy Kreacher bắt đầu do dự thì đẩy thêm một kích!

“Mày xác định cách của mày chắc chắn thành công hông? Nếu thất bại… gia tộc Black có thể tuyệt hậu á! Mày gánh nổi hậu quả này hem!” Harry thừa thắng xông lên.

“Cái này… Mấy người thật sự có thể giúp cậu chủ khôi phục như cũ?” Lão Kreacher bắt đầu buông lỏng.

“Đương nhiên, tao không gạt người!” Harry vô tội chớp chớp mắt, nhìn đi nhìn đi, cậu là bé con tốt thành thật lắm! Phải tin cậu nha!

“Okey… Nhưng lão Kreacher cũng muốn đi theo!” Lão Kreacher đánh bàn tính nhỏ, nhất định phải ở lại trông chừng cậu chủ hư hỏng.

“Được, tao nghĩ, tao sẽ vô cùng hoan nghênh mày!” Harry nhiệt tình đáp lời Kreacher.

Khóe miệng Snape co rút kịch liệt. Công phu miệng của hàng này thiệt lưu loát. Có thể thuyết phục được con gia tinh ngoan cố nhất! Còn là gia tinh Kreacher cáo già nhất của nhà Black nữa chứ!

Ặc, đây cũng là một kỳ tích há…

Snape nghĩ, sau này không thể không cẩn thận mưu đồ của tiểu quỷ này. Quả nhiên cùng một giống nhà Potter, lời ngon tiếng ngọt này nọ, đúng là cha truyền con nối…

“Gâu ô?” Xảy ra chuyện gì ó? Cún mực con hoang mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.