[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 71: Biến thành squib rồi anh còn cần không?



Edit: Liễu Quân

Beta: Hắc Bạch Lang Yêu

_oOo_

Snape thề, khi anh nhìn thấy gia tinh mặc khăn trải bàn trà có thêu chữ P hốt hoảng xuất hiện, anh đã không bao giờ muốn thả tên Potter suốt ngày gây chuyện đó ra nữa rồi!

Trong lúc Tata đi báo tin cho Dumbledore, Snape chuẩn bị một ít độc dược giải độc thường dùng, nhét vào hòm thuốc. Chỉ qua một buổi sáng thôi, người này sao làm được!

Đợi một lúc, Dumbledore và Tata đuổi tới. Hogwarts cấm Độn thổ, ít nhất là cấm con người Độn thổ, cho nên hai người chỉ đành dùng Khóa Cảng.

Đến trang viên Potter, nhìn thấy mặt mày Harry xanh mét, môi run, một tay đã tím bầm sưng tấy, nhiệt độ quanh Snape lập tức hạ hết mấy độ.

Dumbledore và Snape cùng bước lên, Lily và James khẩn trương nhìn hai người. Sau một hồi kiểm tra, Dumbledore bước tới trước bức họa, trấn an Lily và James, “Các trò yên tâm, Harry không bị nguy hiểm tính mạng.”

Lily thở phào nhẹ nhõm, nhưng James vẫn nhận ra Dumbledore còn lời chưa nói hết, “Vậy, độc Harry trúng còn nguy hại gì khác không?” James cố nhịn sự sợ hãi trong lòng, vẫn mở miệng hỏi.

“Kết quả xấu nhất, Harry sẽ trở thành một… squib (Á phù thủy, phù thủy không có phép thuật).” Dumbledore do dự nói ra sự thật khó khăn này.

“Dù Harry có là squib thì nó vẫn là con tôi!” James nói một cách kiên định, Lily thì khóc nức nở bên cạnh.

“Đương nhiên đương nhiên, dù Harry có… mất đi phép thuật thì trò ấy vẫn là đứa trẻ tốt nhất.” Dumbledore cũng không biết phải an ủi đôi vợ chồng này như thế nào.

Snape vẫn nhíu chặt mày không mở miệng. Harry trở thành squib thì đã làm sao? Anh chỉ quan tâm an nguy của nhóc con này thôi! Chỉ có điều, nếu không có phép thuật thì phải chống lại chiến tranh kế tiếp như thế nào đây? Huầy, quên đi, thứ chiến tranh chó má đó cút xa một chút đi! Anh muốn dẫn quỷ khổng lồ con của anh rời khỏi nơi này!

Dumbledore trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng giải thích: “Từ vết thương có thể nhìn ra, đây là nhện đỏ Brazil. Loại nhện này vô hại với Muggle và Squib, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu phù thủy trúng độc, loại độc này sẽ thôn phệ phép thuật trong cơ thể phù thủy. Với tình trạng của Harry, độc trúng phải không coi là nhiều, nhưng nhất định sẽ tổn hại phép thuật ít nhiều…” Kỳ thực, Dumbledore không có nói là, độc này đủ để thôn phệ phép thuật của một phù thủy trưởng thành.

Đó là loại độc cực kỳ đáng sợ. Không nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể biến một phù thủy mạnh mẽ trở thành một Squib. Việc này đối với phù thủy là chuyện rất kinh khủng.

Ở thời Trung cổ, loại nhện này thậm chí trở thành trợ lực cho giáo đình có ý định tiêu diệt phù thủy. Hết thảy những thứ này đủ để chứng minh độc tính mạnh mẽ của loại nhện độc này. Cho nên về sau, bằng vào cuộc chiến đẫm máu của phù thủy mới diệt sạch nhện máu trong nội cảnh Anh Quốc.

Hiện giờ…

Snape cẩn thận xử lý vết thương của Harry, rót cho Harry hai lọ dược giải độc, vẫn trầm mặc. Anh không tin trên đời này có loại độc không giải được. Ngay cả lời nguyền chết chóc, anh và nhóc con không sức sống trước mặt này đều trốn được, cùng nhau sống lại. Anh… sẽ không từ bỏ hi vọng tìm ra thuốc giải cho loại độc này đâu.

“Snivellus! Tụi này đã giao Harry cho mày! Sao mày có thể để nó bị thương!” James rống giận, Lily khóc trong yên lặng.

“…” Lần đầu tiên, Snape không biết đáp trả kẻ thù cũ như thế nào.

Đúng vậy, Harry lại bị thương.

Lần trước là Dementer, nhưng, may mắn cứu về được…

Còn lần này… Snape yên lặng siết chặt lọ độc dược trong tay, nhất định cũng có thể.

Người trong ngực giống như đột nhiên khôi phục ý thức, động đậy, mở mắt ra. Ánh mắt Snape vốn đang trống rỗng chợt tìm về tiêu cự, mang theo nóng bỏng và mong mỏi nhìn Harry.

“Đừng… đừng trách Sev… ba…” Thanh âm của Harry cực nhẹ, nhưng rất kiên trì, “Là… là… con không cẩn thận…”

“Harry!” James kinh hỉ.

“Đứa con đáng thương của mẹ…” Lily chống tay lên khung kính, vô cùng mong mỏi có thể ôm đứa con của mình vào lòng.

“Em… Em đều nghe hết rồi.” Vẻ mặt ảm đạm của Harry làm tim Snape thắt lại, “Sev, anh còn cần một Squib nữa không?”

“…” Snape trầm mặc một lúc lâu mới mệnh lệnh môi cho ra đáp án, “Không, ta sẽ không cần.”

“What!? Snivellus, cái thằng… khốn nạn! Sao mày có thể đối xử với Harry như vậy!” James chửi ầm lên.

Mà trên gương mặt Lily cũng hiện nét khó tin.

“… Không sao đâu.” Harry vẫn cố duy trì tươi cười, muốn vùng vẫy đứng lên. Về sau, cái ôm ấm áp này không còn thuộc về cậu nữa rồi.

“Ngu ngốc.” Snape khó chịu mở miệng, “Ta không cần Squib, cũng không cần phù thủy, Muggle…. Cái ta cần là Harry Potter. Mặc kệ đó là ai, Squib cũng được, Chúa Cứu Thế cũng vậy…”

Snape đè Harry muốn dãy dụa lại, “Chỉ cần là em là được, cũng chỉ có em.”

Harry bị sự chuyển hóa nhanh chóng từ cực bi sang cực hỉ làm ngây người, ngốc ngơ nhìn Snape, không biết phải nói gì bậy giờ. Chỉ là, cậu vẫn kiên trì muốn đứng lên. Harry vịn tay Snape, dựa tường mà đứng lên.

Snape nhíu mày. Hừ, đám gia tinh cũng không biết đổi cái giường cho Harry nữa…

(Gia tinh cụng tường tập thể, phòng đặt bức họa không thể dùng phép thuật! Quét dọn cũng do người thừa kế tự thân làm để bày tỏ thành ý có được không…)

Snape hít sâu một hơi. Okie, loại lời ngon tiếng ngọt này đừng để anh nói lại lần hai. Cũng thế, lời anh nói sắp tới đây cũng đừng mong anh lặp lại lần nào nữa.

“Harry, em có nguyện ý… ở đằng sau cái họ không có chỉ số thông minh đại diện cho sự ngu xuẩn…” Snape liếc nhìn James Potter sắp xù lông, nói tiếp, “Thêm một cái họ Snape chứ?”

“Đây là… cầu hôn?” Harry choáng váng, cái này, ngay trước đó, cả đính hôn người đàn ông này không chịu cơ mà!

“Ta giả thiết rằng đầu óc em có thể nghe hiểu?” Snape hơi có vẻ thẹn quá hóa giận.

“Nhưng, rất có thể em sẽ thành Squib…” Harry uất ức chọt ngón tay.

“Ta giả thiết… Em sẽ không trở nên thần kinh giống Filch?” Snape thấy chẳng có gì cần xoắn xuýt trong vấn đề này cả. Anh có muốn kết hôn với một phù thủy mạnh mẽ đâu?

“Em sẽ chuốc thêm phiền toái cho anh…” Harry rất nghiêm túc. Lúc đứng trước cả đám kẻ thù, Snape sẽ phải bảo vệ một Squib như cậu, thật sự rất phiền phức, hơn nữa còn nguy hiểm.

“…” Snape cho một ánh mắt khinh bỉ trong lòng, “Em cho rằng trong hai mươi tám năm qua, em tăng cho ta cái gì? Cà phê nối tiếp cà phê chắc?”

“Em sẽ quấn lấy anh, anh sẽ không bao giờ có thể đổi ý, em sẽ luôn dính chặt lấy anh, anh có đuổi cũng đuổi không đi… Anh cũng biết em là Potter da trâu mà… Anh không sợ sao?” Harry cảm thấy trước mặt bắt đầu mông lung, nè, đừng có như vậy… Cậu sẽ cảm động phát khóc đó.

“Ừ rồi?” Snape nhướng mày, sau giơ cánh tay hơi mở rộng, “Ta giả thiết rằng em đồng ý? Harry James Potter Snape?”

Harry trả lời bằng cách loạng choạng bổ nhào vào cái ôm trước mặt.

Ánh mắt James thiệt phức tập… Chọt Lily vẫn tiếp tục chảy nước mắt bên cạnh, “My love… Harry được coi là… gả đi hả?”

Dumbledore 【 mặt nghiêm túc 】: Severus Snape, cậu có đồng ý bảo vệ Harry, trân trọng Harry cả một đời, vĩnh viễn không thay đổi không? Bất kể Harry có bần cùng hay giàu có… là phù thủy hay là Squib?”

Snape 【 không kiên nhẫn 】: Tôi đồng ý.

Dumbledore 【 nhanh chóng quay mặt sang Harry 】: Harry Potter, con có đồng ý…

Harry 【 mặt kích động 】: Con đồng ý! Đương nhiên con đồng ý!

Dumbledore 【 bất đắc dĩ 】: Harry, đứa nhỏ thân yêu của ta, đừng kích động… Egg stay (bình tĩnh đi), please?

Harry 【 đỏ mặt 】: Dạ.

Dumbledore 【 hắng giọng 】: Khụ khụ, vậy ta tuyên bố, Severus Tobias Snape và Harry James Potter Snape chính thức trở thành bạn đời.

Một vầng sáng màu cam bao phủ lấy hai bàn tay siết chặt của hai người, rồi từ từ biến mất. Từ nay về sau, đằng sau tên Harry lại có thêm cái họ Snape.

Vì vậy… dưới sự chứng kiến của James, Lily và một đống lớn lão tổ tông nhà Potter, dưới sự chủ trì của Dumbledore, Harry và Snape hoàn thành khế ước hôn nhân.

Từ nay về sau, hai người đã đặt dấu ấn bạn đời của mình lên linh hồn đối phương.

Đây là một hôn lễ nho nhỏ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, một đám bức họa, Dumbledore, hai đương sự.

Nhưng, thật tốt. Harry thỏa mãn nghĩ.

Giờ Harry còn lại học sinh, không thể nghỉ học. Cho nên đến tối, ba người tạm biệt Lily và James, quay về Hogwarts.

Nhưng, sau bữa cơm chiều, Dumbledore vẫn tìm đến hai người.

“Hê, buổi tối tốt lành các con của ta!” Dumbledore vẫn cười đến híp cả hai mắt, “Có thời gian tâm sự không”

Snape đang tự rót thuốc cho Harry đành bất đắc dĩ buông tha cho đứa nhỏ không thành thật uống thuốc, tức giận nhìn Dumbledore, có chuyện mau nói!

“Severus, đứa nhỏ thân mến của ta, thầy đừng cứ nhìn ta chằm chằm như thế, thầy coi thầy coi, Harry sắp phát ghen rồi kìa.” Độ dày da mặt của Dumbledore… không thể tính ra.

“…” Snape im lặng, ừ, im lặng là vàng.

“Hiệu trưởng, rốt cuộc có chuyện gì?” Harry cảm kích Dumbledore đã cứu vớt cậu khỏi độc dược đắng muốn chết.

“Là vầy…” Dumbledore sờ đầu Harry, cười đến hiền lành, “Ta chợt nhớ ra một việc, dấu ấn linh hồn bạn đời có yêu cầu đôi bên phải tròn mười bảy tuổi… Ít nhất thì tuổi tác trên linh hồn.”

Ánh mắt Dumbledore nhìn chằm chằm Harry. Khi ông nghe Snape nói câu “Hai mươi tám năm qua”, ông đã chú ý liền.

Về sau, dấu ấn linh hồn bạn đời lai thành công… Dumbledore cảm thấy mình có lý do hoài nghi đang có chuyện gì xảy ra.

Harry chợt sửng sốt, rồi cười khổ, quả nhiên không thể xem thường lão ông mật này được.

“Đơn giản mà nói, là vì… bởi vì một lần ngoài ý muốn, con và Sev đồng thời sống lại. Sau đó, ờm, thật ra tuổi linh hồn hiện tại của con ít nhất là hai mươi tám nhỉ? Cho nên, đại khái… là vậy đó.” Harry không tính để Dumbledore biết nguyên nhân cụ thể. Dù sau nhóm người đời này đều không có vấn đề gì mà ha?

Snape từ chối cho ý kiến, thầm chấp nhận cách nói của Harry.

Dumbledore nhướng mày, “À, một chuyến du hành thời không kỳ diệu.”

“Dường như ngài không có chút xíu kinh ngạc nào?” Harry mỉm cười.

“À không, dĩ nhiên là ta rất kinh nhạc, nhưng cũng không tới nỗi không khắc chế được vẻ mặt. Ờ, con biết đấy, nguyên lý của cái Xoay Thời Gian cũng có thể giải thích một phần cho loại tình huống này của con.” Dumbledore xác nhận được suy đoán trong lòng, tâm tình không tồi, “Và điều này có thể giải thích cho trình độ phép thuật không xứng tuổi trong tiết Biến Hình buổi đầu của trò.”

“Chờ đã!” Bất thình lình, Snape kích động hét lên.

“À đúng rồi, đứa nhỏ của ta, thầy cũng nghĩ tới rồi đúng không?” Dumbledore cười híp mắt, nguyên nhân hôm nay ông tới chính là để nói suy nghĩ của ông cho hai người.

“Trong cơ thể Harry vốn có hai phần phép thuật, phép thuật linh hồn và phép thuật trong bản thân thân thể, cho nên…”

“Cho nên con chưa chắc sẽ biến thành Squib?!” Harry ngạc nhiên cắt ngang lời Dumbledore.

“Nếu em có thể bắt được con nhện cắn em, lại làm thành thuốc mà uống vào… phép thuật của em có thể khôi phục nguyên trạng. Dù không thể bắt được con nhện đó, ít nhất em vẫn có thể bảo lưu phần phép thuật trong linh hồn chưa hợp nhất hoàn toàn với thân thể.” Snape mở miệng, “Đương nhiên, căn cứ vào ký ức cuối cùng của em vào ngày hôm đó, ta không chắc là con nhện cắn em có còn sống sót dưới nanh vuốt của tụi nhện bản địa trong Rừng Cấm không đâu.”

“À, bắt nhện bản địa đã nuốt nó cũng như nhau. Okie, nhện đỏ cắn phải máu của phù thủy sẽ biến thành màu đỏ nhạt! Dễ tìm.” Dumbledore thoải mái lên tiếng.

“À, ta nghĩ, xác của nhện đỏ rất cứng, cũng không dễ xơi tái đâu…” Dumbledore ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu.

【 Xì xì ~ Hanks ra đây! 】 Harry búng ngón tay cách tách.

【 Xì xì ~ Cái gì! Quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của bổn đại vương. 】 Hanks bất đắc dĩ xuất hiện.

【 Xì xì ~ Nhanh tới Rừng Cấm tìm bọn con cháu của Aragog, bắt một con giờ chắc có màu đỏ nhạt về cho tao. Nhớ kỹ, đừng có ăn đó! Nếu bị con khác ăn… 】 Harry nở nụ cười tà ác, 【 Mấy con ăn thì bắt bấy nhiêu con trở về! 】

【 Xì xì ~ Đã biết. 】 Hanks uốn éo trườn ra ngoài.

【 Xì xì ~ Tao cho phép mày dùng nguyên hình! Nên khi dễ cứ hung hăng khi dễ! Khi dễ chết thì tính lên người tao! 】 Harry vung vẫy tay với cái bóng của Hanks.

【 Xì xì ~ Phiền muốn chết, biết rồi! 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.