Sáng Chủ Nhật, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ và Chương Tử Di
đến Lưu gia như dự tính, hiện tại họ đang đứng nhấn chuông trước cổng. -Đã mười phút nhưng chẳng có ai ra mở cổng_Chương Tử Di sốt ruột.
-Chúng ta có hẹn trước mà phải không?_Vương Tuấn Khải trấn an.
-Ba người đến rồi à, sao không nhấn chuông?_Lưu mama ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy có người ngoài cổng liền chạy ra.
-Nhìn xem cái chuông đã mòn đi bao nhiêu?_Chương Tử Di đen mặt.
-Hôm nay chủ nhật nên ba noa không thức sớm để gọi tôi dậy!_Lưu mama đỏ mặt tía tai nói.
-Bao năm rồi bà vẫn là con sâu lười_Chương Tử Di lại đen mặt.
-Khụ...khụ _Vương Tuấn Khải ho khan thu hút chú ý.
-Haha, chúng ta vào thôi! Con có phải là Thiên Tỉ mà Chí Hoành hay kể?_Lưu mama chỉ vào Vương Tuấn Khải.
-Cậu ta mới là Thiên Tỉ!_Vương Tuấn Khải đưa tay kéo Thiên Tỉ đang nấp sau lưng.
-Chào dì!_Nghe nhắc đến mình, Thiên Tỉ liền rối rít chào hỏi, thật ra hắn đang lo muốn chết.
-Mắt nhìn người của bảo bối nhà ta hảo tinh a!_Lưu mama gật gù, bà rất vừa ý với Thiên Tỉ.
-Cảm ơn dì!_Thiên Tỉ đỏ mặt.
-Có định vào hay không? _ Chương Tử Di lên tiếng.
-Quên mất, vào thôi!_Lưu mama mở rộng cổng để xe chạy vào.
-Chuẩn bị tin thần rước vợ về đi con!_Chương Tử Di cười đầy ẩn ý.
-Không khí ở đây cũng trong lành quá!_Thiên Tỉ cảm thán, hắn cảm thấy nơi này rất tuyệt.
-Nếu thích cứ việc ở đây với chúng ta!_Lưu mama dụ dỗ.
-Được vậy tốt quá!_Thiên Tỉ cảm kích.
-Nãy giờ chẳng nghe con nói gì, không khoẻ à?_Chương Tử Di lo lắng hỏi han.
-Không, con chỉ đang nghĩ Vương Nguyên sẽ phản ứng ra sao nếu con ở đây.
-Chắc là nó vui lắm!_Chương Tử Di an ủi.
-Con thì không nghĩ thế.
-Tiểu Nguyên hay nhắc đến con với ta lúc nói chuyện điện thoại, nó cũng thích con, chỉ là không nhớ ra.
-Sao dì lại nghĩ con có thể giúp Vương Nguyên hồi phục trí nhớ?
-Ta tin tưởng con!_Chương Tử Di vỗ vai khích lệ Vương Tuấn Khải.
Con đường vào căn biệt thự dài ngoằn
ngoèo và được trám bằng đá viên bằng phẳng đẹp mắt. Xung quanh trồng đủ
các loại hoa màu sắc khác nhau, cây xanh cắt tỉa gọn gàng, tinh tế.
-Chào mừng đến Lưu gia! _ Lưu baba đột ngột xuất hiện bắn dây đủ màu sắc lên bốn con người vừa bước vào.
-Hai người đúng là trời sinh một cặp_Chương Tử Di bậc cười vì hành động vừa rồi của Lưu baba.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống sofa sau đó.
-Vương Nguyên và Chí Hoành đâu ạ?_Vương Tuấn Khải dáo dác tìm kiếm.
-8h30 mà chúng nó còn chưa chịu dậy nữa!_Lưu baba xem đồng hồ rồi thở dài.
-Hai đứa lên xem phòng đi, chúng ta có chuyện cần bàn riêng!_Chương Tử Di gợi ý.
-Vâng!
-Còn vị trí phòng!_Vương Tuấn Khải chợt nhớ vấn đề.
-Vị trí phòng con là...
-Tiểu Khải lại đây dì nói nhỏ cái này.-Dì Vy ngoắc tay gọi Khải lại.
-Đi thôi!_Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải cùng lên lầu.
Vương Tuấn Khải rẽ trái trong khi Thiên
Tỉ rẽ phải. Bất quá trong lúc đi ngang qua phòng Vương Nguyên thì nghe
tiếng khóc thút thít.
-Nguyên Tử, có đuổi anh cũng không đi!_Vương Tuấn Khả nắm chặt tay Vương Nguyên, đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi rời đi.
-Phòng Chí Hoành-
Nó vươn vai một cái thật sảng khoái, mi
tâm nhíu lại rồi dãn ra như dây thun, lần này nó thức dậy thành công
rồi. Thiên Tỉ khoái chí ngồi bên cạnh xem. Chí Hoành vừa dậy, thấy có gì đó kì lạ trong phòng mình, không nhịn được hét lên
-Sao cậu ở đây!_Chí Hoành kéo chăn chùm kín người.
-Yên tâm, tôi chưa làm gì cả!_Thiên Tỉ nhún vai cười.
-Tôi và Vương Tuấn Khải vừa dọn đến đây, mong gia chủ chiếu cố!_Hắn tỏ vẻ lễ độ.
-Là thật?_Chí Hoành nhíu mày nghi ngờ.
-Cậu cứ ngủ đi, tôi ra ngoài!
-Ngủ cái đầu cậu!_Chí Hoành hướng Thiên Tỉ ném theo một cái gối.
Chí Hoành rời giường chạy thẳng đến phòng Vương Nguyên, 15 phút sau cả hai cùng xuống nhà.
-Cuối cùng chúng nó cũng đã dậy!_Lưu baba cảm động.
-Không đến mức đó chứ?!_Vương Nguyên đen mặt.
-Tiểu Nguyên!_Chương Tử Di mừng rỡ huyền hướng Vương Nguyên gọi.
-Mama, con nhớ người! Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau!_Vương Nguyên ủy khuất.
-Từ nay Tuấn Khải sẽ thay ta bên cạnh con!_Chương Tử Di ánh mắt đầy sủng nịch.
-Mama nghĩ con cần hắn ta?!_Vương Nguyên đần mặt nhìn Vương Tuấn Khải, chính cậu còn chưa biết lí do mà anh có mặt ở đây.
-Ta đã nghĩ thế!
Vương Nguyên không dám nhìn Vương Tuấn
Khải vì biết anh cũng đang nhìn mình. Cậu cũng không muốn làm mama thất
vọng nên đành thở dài đồng ý.
Không lâu sau đó, Lưu mama gọi mọi người vào ăn cơm, ngày chủ nhật cứ như thế trôi qua.