Một tuần trôi qua kể từ khi buổi diễn kết thúc, hôm nay là ngày công
bố kết quả, cũng là ngày mà bao nhiêu con người mong chờ-14/2.
Lớp trưởng tinh anh quyết định tổ chức
trò chơi cho tất cả các thành viên trong lớp. Thể lệ cũng rất đơn giản,
các cặp đôi trong lớp sẽ hôn nhau, cặp nào lâu nhất sẽ dành chiến thắng.
-Tớ không định tham gia! _ Vương Nguyên chán nản gối tay ra sau đầu.
-Tớ cũng vậy!_Chí Hoành nói.
-Không được suy nghĩ tiêu cực như thế!_Thiên Tỉ quay xuống nói.
-Đúng đúng.
Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên ra tham gia trò chơi với lớp. Thiên Tỉ thì vẫn ngồi đó nài nỉ Chí Hoành.
-Ai không muốn tham gia có thể ngồi im!_Lớp trưởng nói.
-Tớ không tham gia!_Tiểu Linh cười nói. Cô lát nữa sẽ về sớm đi chơi với bạn trai.
-Tôi cũng vậy!_Hạ Tử Khuê bỏ xuống chân đang gác lên bàn, thu dọn cặp sách chuẩn bị cúp học.
Cuộc thi bắt đầu sau đó ít phút.
-Vương gia-
-Ha, ta không ngờ con lại để Khải nhi
chiếm được tiện nghi nhanh như vậy!_Chương Tử Di nghe Vương Nguyên kể
về chuyện trò chơi ở trường, liền bậc cười thành tiếng.
-Chỉ là, tại món quà lớp trưởng treo là cặp vé xem phim!_Vương Nguyên biện minh.
-Ta hiểu mà!_Chương Tử Di đen mặt.
Vương Nguyên sau đó liền đi lên phòng cũ
của mình. Từ trong phòng tắm bước ra, cậu nhìn thấy một chiếc hộp được
gói cẩn thận đặt ngay trên bàn.
-Gì vậy?_Vương Nguyên tò mò tiến lại.
Lúc Vương Tuấn Khải đi đã nhờ Chương Tử Di đưa thí gì đó lại cho Vương Nguyên, là nó đấy.
Vương Nguyên thích thú mang thú nhồi bông xuống dưới nhà.
-Bỏ vé rất lãng phí, không phải ai cũng mua được!_Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên nhất thời đuối lý, cuối cùng cũng ngoan ngoãn làm cái đuôi của Vương Tuấn Khải, theo anh vào bên
trong rạp chiếu phim.
-WTF? Ghế Vip!_Vương Nguyên hoảng hốt.
-Có gì phải sợ, em phải trải nghiệm thử một lần._Vương Tuấn Khải trấn an.
-Được rồi!_Vương Nguyên thở dài ngồi vào ghế bên cạnh, bất quá nếu có sợ, tiện thể nắm vạt áo Vương Tuấn Khải.
-A, bắt đầu rồi!_Vương Nguyên hồi hộp.
-Một lát sau-
-Nhị Nguyên, mau mở mắt! _ Vương Tuấn Khải ra lệnh.
-Tôi sợ!
Vương Tuấn Khải mỉm cười, kéo Vương
Nguyên đang run rẩy vào vòng tay ấm áp của mình. Như vậy cậu sẽ không
còn sợ nữa, mà chuyển sang ngại ngùng.
Nằm trong lòng Vương Tuấn Khải, Vương
Nguyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chỉ biết sau khi mở mắt ra, anh
vẫn chăm chú nhìn cậu. Một cảm xúc ấm áp lan toả, Vương Nguyên cuối đầu, sau đó lại ngước mặt lên, hôn nhẹ vào má Vương Tuấn Khải.