Trong tuần qua Leah đã nhìn thấy một phòng tắm với rêu mọc trên thảm trải, một căn bếp trong đó chuột chạy trên bệ bếp như thú nuôi trong nhà và một phòng ngủ không có cửa sổ. Cô đã gặp một người đàn ông có đôi giày thể thao bốc mùi khiến cô ngửi thấy từ cửa ra vào, một người phụ nữ vừa đi phẫu thuật nâng mặt và một người đàn ông khác nuôi năm con chó Chihuahuas. Cô đã nhiều lần được thông báo là sẽ chỉ được xem ti vi đến chín giờ tối, là cô không được về nhà vào các tối thứ Sáu và cô không được sử dụng đồ uống có cồn ở các “khu vực chung”. Nếu căn hộ dễ chịu thì người thuê chung lại kinh khủng; nếu căn hộ kinh khủng, thì người thuê chung lại còn tồi tệ hơn.
Leah gọi điện cho Amitabh khi về nhà sau chuyến thăm căn hộ hôi hám và tối tăm ở tầng hầm của một người đàn ông tên là Willy ở ngõ Hornsey. Cô gọi cho anh một phần vì cô nhớ anh và muốn được nghe thấy giọng nói của anh, nhưng chủ yếu là vì cô quá tức anh bởi chính anh là người đã đặt cô vào tình thế này.
“Xin chào, em đây.”
Có một phần giây im lặng. “Chào em.”
“Anh khỏe không?” cô lấy chân tháo giày thể thao ra.
“Tốt,” anh đáp, “anh vẫn tốt. Em khỏe không?”
“Cứt. Em như cứt ấy. Thực đấy.”
“Ồ.” Cô có thể nghe thấy Amitabh ngồi xuống, có thể là trên chiếc giường của anh. Cô có thể tưởng tượng ra anh đang xoa xoa cằm như anh thường làm mỗi khi bối rối.
“Vâng. Cái vụ đi tìm căn hộ này thật là một cơn ác mộng. Em quá già để thuê chung căn hộ. Em đã quá quen với lề thói của mình rồi. Em không thể sống với người khác nữa.”
Amitabh thở dài. “Anh không hiểu tại sao em không tìm mua nhà.”
“Bởi vì,” cô nói giọng tức giận - họ đã thảo luận về việc này hàng triệu lần rồi. “Em chỉ có một trăm lẻ hai bảng trong tài khoản và lần cuối cùng em khảo giá thì căn hộ ở London đắt hơn thế một chút đấy.”
“Vay tiền mua,” anh đáp. “Giờ họ lại cho vay cả trăm phần trăm giá trị nhà đấy, em biết không. Thậm chí là cả một trăm mười phần trăm nữa.”
“Mmm,” cô nói, “đó là một ý hay. Trói buộc bản thân em trong suốt phần đời còn lại với một khoản vay từ địa ngục mà em sẽ không bao giờ trả nổi bởi vì em chỉ làm việc trong một cửa hàng. Và dĩ nhiên sẽ không bao giờ còn nghĩ đến chuyện đi chơi được nữa bởi vì em không có tiền.”
Amitabh thở dài.
“Tất cả là lỗi của anh, anh biết đấy. Tất cả chuyện này.”
Anh lại thở dài.
“Ý em là, anh nghĩ gì cơ chứ? Anh đã thực sự nghĩ gì cơ chứ?”
“Anh không nghĩ gì. Anh chỉ... như thế thôi. Em biết đấy.”
“Không. Em không biết. Tất cả những đám cưới mình đã dự, chẳng lẽ anh không bao giờ, anh biết đấy, dừng lại để nghĩ xem cái gì sẽ chờ đợi anh sao? Chẳng lẽ anh không bao giờ nằm trên giường ban đêm và tự hỏi cái gì sẽ đến với chúng ta? Nó sẽ kết thúc ra sao?”
“Không,” anh đáp. “Anh thực sự không bao giờ nghĩ tới.”
“Thế thì anh nghĩ về cái gì mới được chứ?”
“Anh chẳng biết nữa,” anh nói. “Đồ ăn. Công việc. Ti vi. Anh đoán là anh chẳng bao giờ để ý đến chuyện chúng ta đang già đi. Rằng cả hai chúng ta đang già đi. Anh đoán là anh chỉ nghĩ rằng ta còn khối thời gian.”
Leah để sự im lặng làm nổi bật hơn những lời nói của anh. “Vậy thì,” rút cuộc cô nói, “nếu ông cụ kia không qua đời và em không đề nghị cưới anh, chúng ta sẽ cứ tiếp tục như thế, liệu chúng ta, sẽ cứ tiếp tục như thế cho tới khi chúng ta bỗng nhận ra rằng chúng ta đã năm mươi tuổi à?”
“Ừ. Không. Ý anh là chắc anh sẽ nhận ra sớm hơn thế rằng chuyện của chúng ta sẽ không đến đâu, nhưng cái chết của ông già đã khiến chuyện đó xảy ra sớm hơn.”
“Nào, thế thì, khá khen cho Gus đã chọn đúng lúc. Bởi vì ở tuổi ba lăm và rơi vào cái tình huống khó xử khốn kiếp này đã tệ lắm rồi. Hãy tưởng tượng nếu em bốn mươi thì sao? Thực ra, anh biết không, vào chính lúc này đây em cảm thấy vô cùng tức giận anh… vô cùng tức giận.”
“Ồ, Chúa ơi, Leah. Anh xin lỗi.”
“Phải, này, xin lỗi chẳng ích gì. Xin lỗi thực sự chẳng nghĩa lý đếch gì. Anh chẳng nghĩa lý đếch gì. Anh là cái đồ thảm hại, thiếu chín chắn, ích kỷ, béo ị vô nghĩa lý.”
“Béo ị á?”
“Phải, béo ị. Anh béo ị. Và đầy lông lá. Nhưng cũng chẳng sao đâu vì một người phụ nữ tội nghiệp nào đó vẫn sẽ lấy anh thôi bởi bố mẹ cô ta bảo cô ta làm thế.”
Có một khoảnh khắc im lặng ngạc nhiên, và sau hai giây tiếp theo là một tràng âm thanh mà ban đầu Leah tưởng là tức giận, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra đó là một tràng cười.
“Ồ, Chúa ơi, Leah. Em vui tính quá. Anh nhớ em.”
Leah cảm thấy luồng adrenalin trong cô giảm xuống và các cơ bắp của cô chùng xuống, rồi cô mỉm cười. “Em cũng nhớ anh. Nhiều lắm. Em ước gì anh không phải là người Ấn Độ.”
“Ừ, anh cũng ước vậy.”
Lại im lặng, rồi Leah nhìn đồng hồ. “Cứt thật,” cô nói, “em phải đi đây.”
“Đi đâu?”
“Đến quán rượu Clissold Arms. Sinh nhật Toby mà.”
“Toby nào?”
“Anh biết đấy, Toby, ở bên kia đường ấy. Chàng Gầy. Ngoại trừ một việc là anh ấy chẳng trẻ đến thế. Anh ấy ba chín rồi.”
“Thế nào mà em lại đi ra quán rượu với anh ta?”
“Anh ấy mời em.”
“Cái gì cơ? Hẹn hò đấy à?”
“Không. Dĩ nhiên là không rồi. Anh ấy muốn em gặp những người thuê trọ của anh ấy.”
“Cái gì - ý em là em sẽ gặp Thiếu niên? Và, và Tiếp viên. Và Sybil ư?!”
“Ờ,” cô nói, “có thể. Em không biết những ai sẽ đến.”
“Và cả Cô gái với Đàn Guitar nữa chứ?”
“Em nói với anh rồi, Am, em không biết.”
“Ồ, Chúa ơi, không công bằng tí nào. Anh sống ở đó ba năm, giờ anh chuyển ra và năm giây sau là em đã bắt đầu giao lưu với hàng xóm rồi. Anh đi cùng có được không?”
“Không, Am, anh không đi được. Em với anh không còn đi chơi cùng nhau nữa mà, anh nhớ chứ?”
“Nhưng bọn mình vẫn là bạn mà, phải không? Mình vẫn có thể gặp nhau chứ?”
“Em không biết. Có thể. Xem này, em phải đi đây. Em sẽ nói chuyện với anh sau nhé. OK?”