Leah mở mắt và đợi một lát trong khi võng mạc của cô làm quen với ánh sáng ban ngày. Cô ngóc đầu về bên phải để ngó chiếc đồng hồ báo thức. Tám giờ rưỡi. Cô chớp mắt. Không thể là tám rưỡi được - cô để đồng hồ báo thức 7:45 sáng cơ mà. Nhưng rồi - những cánh cửa trong tâm thức cô dần mở ra, ký ức hiện về - cô đã không đặt đồng hồ đêm qua, phải không nào, bởi vì đêm qua cô đã...
Đầu cô quay về bên trái.
Amitabh.
Trong giường của cô.
Cô thả đầu xuống gối và thở dài.
Đêm qua họ đã đi chơi ở quán rượu. Amitabh đã gợi ý như vậy ở Kenwood chiều hôm thứ Bảy. “Thật là xấu hổ,” anh nói, “nếu chúng mình không trở thành bạn bè. Chúng mình đã luôn luôn là bạn bè tốt, em và anh - và anh nhớ em.”
Bởi vì cô cũng nhớ anh, nên cô đã đồng ý sẽ gặp anh ở quán rượu vào tối thứ Tư. Việc vào giường với anh không nằm trong kế hoạch. Thực ra, vào giường với anh là điều đáng lý không được xảy ra trong bất kỳ tình huống nào. Nhưng sau một vài cốc bia, thật dễ dàng quay trở lại căn hộ, gọi món cà ri giao tận nhà từ một cửa hàng ưa thích, mở một chai rượu vang ngon, nhìn vào nhau và nhận thấy rằng chẳng có gì thay đổi, rằng cô vẫn là Leah và anh vẫn là Amitabh và cả hai bọn họ đều chưa bao giờ, thực sự, hết yêu nhau, và rằng chưa có ai dính dáng đến người mới và không ai sẽ bị tổn thương và cảm giác được ôm một người thân quen thật dễ chịu và ấm áp, và cảm giác hôn một người mình đã biết từ lâu rồi thật tuyệt vời và tình dục thì còn tuyệt hơn vì cả hai đã xa nhau một thời gian và bởi vì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó không quan trọng bởi vấn đề là ở chỗ lúc này và tại đây và làm cho nhau cảm thấy tốt hơn, chỉ một đêm thôi. Vì một thời đã qua.
“Am.” Cô đẩy vai anh. “Am. Dậy đi. Tám rưỡi rồi.”
“Không sao. Ba giờ anh mới phải làm việc cơ.” Anh lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Vâng, nhưng em phải có mặt ở chỗ làm trong nửa tiếng nữa, nên anh phải dậy thôi.”
Anh rên rỉ và lật nằm nghiêng, kéo chăn quấn quanh người.
Leah thở dài và tự lôi mình ra khỏi giường. “Nào, Am, em nghiêm chỉnh đấy. Anh phải dậy chuẩn bị đi.”
“Ồ, Lee, cứ để anh ngủ. Xin em. Anh vẫn còn chìa khóa mà. Anh tự về được.”
Leah dừng lại một lát, ngắm nhìn thân hình to lớn đang thiếp ngủ của Amitabh, xem xét hậu quả của việc để Amitabh ở lại đây mà không có cô. “Được rồi. Nhưng đừng bày bừa đấy nhé.”
“Anh sẽ không làm thế đâu.”
“Em đi tắm đây. Anh có muốn uống một cốc trà không?”
“Mmm, có làm ơn cho anh với. Anh nhớ trà của em đấy, Leelee. Trà của em ngon lắm...” Và rồi anh đút tay xuống bên dưới má và chìm vào giấc nhủ, một nụ cười thật hài lòng hiện trên mặt.