Chu Tân Hạc dừng lại hai giây, khẽ cười thành tiếng: “Cô bé nhà ai mà không biết ngại ngùng thế này.”
Thoáng chốc mặt Quan Ánh đỏ tới mang tai.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc cô nói ra câu đó cũng không nghĩ nhiều, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, bị anh trêu chọc như vậy, đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ!
Thấy Quan Ánh lỗ tai đỏ bừng muốn bỏ đi, Chu Tân Hạc đẩy tôm hùm nướng đến trước mặt cô, dùng đũa chọc lên trên phô mai, quấn quanh những con tôm thơm ngon, đặt từng miếng cạnh vỏ tôm, ngón tay thon dài xé mở gói gia vị, chậm rãi rắc hạt tiêu đặc biệt lên trên những con tôm óng ánh.
“…”
Nhịn.
Quan Ánh vừa nuốt nước miếng vừa kiêu ngạo quay đầu đi.
Không ăn, trừ khi anh đồng ý cho nữ thần của cô làm đại sứ nước ngoài!
Chu Tân Hạc nói: “Anh sẽ bảo người đi tiếp xúc với Katina, để xem cô ấy có muốn hợp tác không.”
Quan Ánh quay đầu lại, xắn tay áo lên: “Em ăn giúp anh chút nhé?”
“Được.” Chu Tân Hạc cười khẽ: “Vất vả rồi.”
“Đừng khách sáo.”
———
Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường của Quan Ánh đã được dọn xong, ga giường ngâm trong chậu đã được giặt sạch và phơi khô.
Sự chu đáo của Chu Tân Hạc có thể so với bạn trai nhị thập tứ hiếu[1], Quan Ánh đang buồn bực vì sao trước kia cô lại tự ti đến nỗi nghĩ anh là bề trên cưng chiều một đứa trẻ.
[1] Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Nhưng ở đây, “bạn trai nhị thập tứ hiếu” có nghĩa là những anh chàng hết lòng với người yêu, luôn đặt người yêu ở vị trí đầu tiên (Nguồn: Wikipedia và tham khảo Baidu).
Những năm ấy Quan Ánh và Chu Tân Hạc quả thật là một trời một vực. Anh là quý công tử nhà giàu, còn cô chỉ là con của một gia đình công chức bình thường ở một thị trấn nhỏ, nếu không phải vì chú hai thì còn lâu bọn họ mới quen nhau.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ năm đó, Quan Ánh rung động mãi không thôi.
Thật ra mấy năm nay vẻ ngoài của Chu Tân Hạc cũng không thay đổi nhiều, trừ ánh mắt càng thêm thâm sâu kiên định ra thì ngũ quan lại lạnh lùng sắc sảo hơn.
Có lẽ là lần rung động đầu tiên trong cuộc đời con gái, cái nhìn ấy của mối tình đầu khắc rất sâu, thế nên vô số đêm, Quan Ánh mới có thể mơ thấy khung cảnh đó, nhớ mãi không quên anh.
Mọi mặt của Chu Tân Hạc thật sự rất ưu tú, nếu như quay lại ngày trước, Quan Ánh cảm thấy chắc chắn cô vẫn sẽ tự ti.
Thật ra thì đến bây giờ Quan Ánh vẫn không dám tin, nhà thiết kế tài năng mà những người giàu có nổi tiếng ngưỡng mộ lại thích cô.
Chu Tân Hạc thích cô ở chỗ nào nhỉ?
Quan Ánh đột nhiên nghĩ đến bản thỏa thuận ly hôn đã bị mất.
Hay là, lẽ nào…
Anh không muốn ly hôn chia tài sản nên hiến thân để bảo vệ tài sản!
Không đâu.
Chu Tân Hạc không phải loại người như vậy.
Anh coi tiền như rác, một lòng muốn phát triển thương hiệu của ông cố, vô cùng kiêu ngạo, bất kể ngôi sao hot cỡ nào thì chỉ cần không phù hợp với khí chất của thương hiệu, anh tuyệt đối sẽ không đưa trang phục cao cấp cho đối phương mặc.
Một người như vậy, sao có thể hiến thân vì tiền tài?
Không phải là nguyên nhân này, vậy khẳng định là bởi vì cô quá mức ưu tú!
Quan Ánh vùi đầu tìm ưu điểm của mình.
Hình như khá ít.
Không có ánh chớp, thì đi tạo nguồn sáng.
Người đàn ông cô thích giỏi giang như vậy, cô không thể chỉ nghĩ làm thế nào để theo đuổi anh, mà cô nên nghĩ làm thế nào để thu hút anh!
Quan Ánh liên hệ với Triệu Điềm Bồi để lấy được phương thức liên lạc của Katina, bày tỏ với cô ấy về ý tưởng thiết kế trang phục thi đấu.
Trượt băng coi trọng tính nghệ thuật, Costume là trang phục thi đấu của các vận động viên, Katina đã không tham gia thi đấu trong một thời gian dài vì ba năm tranh chấp kinh tế với tư bản, hoàn toàn không trả nổi những món đồ hiệu cao cấp, vừa nghe Quan Ánh là nhà thiết kế dưới trướng của “Trúc” liền lúng túng uyển chuyển từ chối cô.
“Xin lỗi, tôi không có đủ kinh phí, tôi rất thích thiết kế của Trúc, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác với mọi người.”
Quan Ánh nói: “Không cần tiền, em thiết kế miễn phí cho chị. LaLa, chúng ta có thể gặp nhau không?”
LaLa là biệt danh mà fan của Katina đặt cho cô, nghe cái tên này, Katina không khỏi nghẹn ngào: “Được.”
Katina năm nay 26 tuổi, Olympic mùa đông năm sau sẽ là lần cuối cùng cô ấy tham gia thi đấu quốc tế. Cô ấy rất gầy, dáng người trông mềm mại như thiếu nữ vậy.
“Quan Ánh?” Tiếng Trung của cô ấy rất tốt.
Quan Ánh tháo khẩu trang xuống: “Là em đây. LaLa, rất vui khi gặp chị.”
Katina không ngờ nhà thiết kế của “Trúc” lại trẻ như vậy: “Cô trông rất nhỏ, giống như học sinh ấy.”
“Đúng là học sinh.” Quan Ánh gật đầu, “Nhưng chị có thể tin em, bởi vì em hiểu rõ phong cách của chị, rõ hơn cả những nhà thiết kế có kinh nghiệm phong phú khác. Từ lần đầu tiên chị tham gia thi đấu giành được giải thưởng đến giờ, em đã theo dõi chị được 10 năm rồi.”
Từ nhỏ Quan Ánh đã thích thể thao mạo hiểm, nhưng thể chất của cô không được tốt, Katina giống cô, mặc dù thân thể yếu ớt nhiều bệnh nhưng vẫn kiên trì trở thành nhà vô địch thế giới, Quan Ánh nhìn cô ấy như nhìn thấy hy vọng.
Đạt được thành tựu cùng với idol của mình, là một quá trình rất đẹp.
Nụ cười của Katina hơi miễn cưỡng: “Tôi khiến mọi người thất vọng rồi.”
“Không liên quan đến chị mà.” Quan Ánh nhẹ giọng an ủi, “Mấy thứ đăng trên mạng hoàn toàn không phải sự thật, người thích chị đều biết rõ chân tướng. Mặc dù có một số chuyện mãi cũng không thể nào giải thích rõ được, nhưng em tin, LaLa thuần khiết và trong sáng sẽ gặp được ánh sáng.”
“Cảm ơn cô, Quan Ánh.”
———
“Cô nhỏ! LaLa đã đồng ý để cháu thiết kế đồ cho cô ấy rồi!”
Quan Ánh muốn kìm nén lại thật lâu đấy, cho Chu Tân Hạc một bất ngờ để anh lau mắt mà nhìn cô, không thể nói cho anh biết tin vui này ngay được, nên chỉ có thể đi tìm Chu Niệm Niệm chia sẻ niềm vui.
Nhưng muốn giấu anh, căn bản là không thể nào.
Trong phòng làm việc, Chu Tân Hạc đang xem camera: “Ánh Ánh đến nhà kho lấy đồ gì thế?”
Trợ lý: “Tôi không để ý, cô Quan tới lấy tài liệu đều là quản lý ký tên cho cô ấy.”
“Cậu đi hỏi xem.”
“Vâng.”
Thoáng chốc, trợ lý mang về mấy tờ giấy.
Chu Tân Hạc liếc nhìn mặt tài liệu. Sequin[2], đá pha lê, sợi tơ dùng để thêu thùa, đây là muốn làm trang phục trượt băng nghệ thuật.
[2] Sequin: là những mảnh lấp lánh nhỏ được sử dụng như đồ trang trí trên quần áo hoặc vải vóc.
“Loại sequin này không đủ sáng, có thể ngày mai cô ấy sẽ đến nữa. Giúp cô ấy đổi thành loại này.” Chu Tân Hạc viết loại sequin xuống mặt sau tờ giấy, “Còn có mấy loại tơ này.” Anh viết vài nét trên giấy: “Đổi thành kiểu này đi.”
“Vâng.”
Hôm sau, Quan Ánh đến nhà kho đổi sequin, còn chưa mở miệng thì quản lý đã ôm một chiếc túi mới tinh đến: “Cô Quan nhìn xem, cô muốn loại này sao?”
Quan Ánh mở túi ra, cầm một mảnh đặt dưới ánh đèn: “Đúng, chính là loại này. Còn có sợi…”
Cô còn chưa nói hết: “Là loại này ạ?” Quản lý cười ha hả ôm ra một bộ sợi thủ công: “Cô xem xem, mấy màu này có hợp không?”
Thứ Quan Ánh muốn tìm là sợi màu nhạt, hôm qua đến thì đã hết rồi, không ngờ bọn họ lại chuyển hàng về nhanh vậy, vui vẻ nói: “Hợp, vô cùng hợp luôn. Đúng rồi, đá pha lê…”
“Ở đây.” Quản lý lấy một túi kim cương lấp lánh ra như ảo thuật: “Kiểu lớn nhỏ gì cũng có, có cần tôi giúp cô phân loại luôn không?”
Quan Ánh: “Không, không cần đâu, tôi đang muốn hỗn hợp mà.”
Quản lý mỉm cười: “Vậy tôi giúp cô để lên xe nhé?”
“… Cảm ơn.”
Quản lý giúp Quan Ánh mang đồ lên xe, ánh mắt hơi híp lại, nở một nụ cười chuyên nghiệp không lộ răng: “Cô Quan có thể đến bất cứ lúc nào.”
Quan Ánh đang nghĩ, có thật là cô đến để “trộm” đồ không?
Trình độ phục vụ này, không hổ là hậu cần cao cấp của thế giới.
———
Cuối tuần, Quan Ánh cùng Chu Tân Hạc tham dự buổi tiệc khiêu vũ. Nhảy mở màn xong, Quan Ánh đến toilet trong khu trang điểm tìm một chiếc ghế sofa ngồi chơi điện thoại.
WC là nơi tập trung tin đồn, mấy tin đồn của người nổi tiếng trong giới đều được truyền qua truyền lại chỗ này nhanh như gió. Về chuyện Quan Ánh và Chu Tân Hạc bí mật kết hôn, người trong giới làm như hiểu rõ chân tướng hơn cả bản thân cô.
Ngay cả Hoắc Tinh Dã cũng không gọi biệt danh của cô nữa, đổi thành “chị dâu nhỏ” rồi.
“Lợi hại phết chị dâu nhỏ, tóm gọn Hạc gia thanh tâm quả dục của chúng ta luôn.”
Quan Ánh ngoắc ngoắc ngón tay, Hoắc Tinh Dã đưa lỗ tai đến, một giây sau khuôn mặt chợt méo mó, suýt nữa nhảy dựng lên: “Móa nó!” Anh ấy bị Quan Ánh đạp một cước, cố gắng duy trì dáng vẻ quý ông: “Nếu cơ thể em cường tráng, sợ là Chu Tân Hạc ăn không tiêu.”
“Anh vừa nói với chú nhỏ cái gì hả?”
“Lúc nào?”
“Lúc đi toilet!” Quan Ánh trừng mắt: “Đừng tưởng em không nghe thấy anh hỏi chú ấy có muốn ăn hải sâm bồi bổ không!”
“Đệch! Em còn chạy vào nhà vệ sinh nam nghe lén?”
“Lúc các anh đi rửa tay, em đã nghe thấy rồi, hừ.”
Hoắc Tinh Dã liếc mắt nhìn phía sau, đè giọng xuống: “Không phải là anh đây nghĩ cho hạnh phúc của em sao? Cậu ta là lão xử nam, ai biết còn dùng được hay không. Anh nhìn cậu ta đi tiểu, cậu ta còn không cho anh nhìn, vậy anh nghi ngờ cũng bình thường mà.”
“Không biết xấu hổ!” Rõ ràng là người này chiếm hời của Chu Tân Hạc, Quan Ánh hận không thể buộc pháo lên người anh ấy để tiễn đi gặp Diêm Vương: “Em không còn giả vờ làm thục nữ từ lâu rồi, anh đừng có mà chọc em!”
Hoắc Tinh Dã mỉm cười: “Bé con cáo mượn oai hùm.”
“Gọi chị dâu!” Quan Ánh lại đá anh ta một cái.
“Con mẹ nó Quan Ánh em nhẹ chút.” Hoắc Tinh Dã bị gót giày giẫm một cái đến tê dại: “Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ, em có thể chừa cho anh chút mặt mũi ở bên ngoài không?”
Quan Ánh tức giận nói: “Ai bảo anh gọi em là bé con.”
“Anh Hoắc.” Một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp đang cầm ly rượu đi tới: “Có tiện nói chuyện một chút không?”
Hoắc Tinh Dã lùi về sau một bước: “Cô nói đi.”
Quan Ánh: “…”
Người đẹp nhướng đôi lông mi giả dày cộm lên nhìn cô.
Quan Ánh thức thời nói: “Ở đây hơi ngột ngạt, tôi vào chỗ rửa tay hít thở không khí.”
Bị Hoắc Tinh Dã kéo về: “Cứu cái mạng chó này của anh đi.”
Quan Ánh hiểu ngay, đây tám phần là nợ đào hoa bên ngoài của Hoắc Tinh Dã.
Cô đứng lại, mỉm cười: “Chị gái à.”
“Ngại quá, em gái tôi tìm tôi có chút chuyện.”
“Nhưng mà em…” Người đẹp nhìn nhìn Quan Ánh, “Xin lỗi, không làm phiền nữa.” Nói xong quay đầu rời đi.
Quan Ánh thở dài: “Sao anh lại đi bắt nạt bạn gái cũ chứ?”
“Bạn gái cũ cái rắm, không phải.”
“Vậy sao anh sợ cô ấy thế?”
“Theo đuổi người đàn ông của em đấy, cô thiên kim nhỏ của nhà họ Tôn bán điện thoại.” Vẻ mặt Hoắc Tinh Dã ủ rũ: “Cô nàng này khó chơi lắm, Chu Tân Hạc ngại phiền, đẩy anh ra làm bánh bao thịt, không phải vì anh em nên anh đành phải phô ra mị lực để đưa cô ta rời đi sao, kết quả là bây giờ con gái người ta mắng anh là cặn bã, nói anh theo đuổi một thời gian là không theo đuổi nữa, đùa giỡn tình cảm của cô ta, anh còn chưa làm gì đã biến thành người đàn ông tệ bạc rồi.”
“…”
“Quan Ánh em phân xử chút đi, cô gái đó cũng xinh phết nhỉ? Gia thế, vóc dáng, nhan sắc, tính cách, cũng không tệ đâu ha?”
Quan Ánh: “Là rất xinh.”
“Đúng không? Lúc cô ta tán tỉnh Chu Tân Hạc còn chưa có em nữa, em nói xem, cậu ta một người đàn ông độc thân thì từ chối người ta làm gì?”
“Cái gì mà gọi là chưa có em?”
“Em một đứa học sinh cấp 3, không thể tính là người.”
“Học sinh cấp 3 thì sao lại không phải người hả?”
“Dù sao thì cũng không thể coi là một người phụ nữ.” Biến thành bánh bao thịt biết bao lần, Hoắc Tinh Dã càng nói càng nghi: “Em nói xem, có phải thận của Chu Tân Hạc bị yếu không, chức năng xảy ra vấn đề à?”
Quan Ánh: “Làm sao em biết!”
Hoắc Tinh Dã: “Em không biết thì ai biết?”
Quan Ánh: “…”
Đúng vậy, cô không biết thì ai biết.
Quan Ánh ngây ngốc đứng tại chỗ, câu trả lời băn khoăn bấy lâu cuối cùng cũng trồi lên mặt nước.
Thì ra Chu Tân Hạc không phải là không yêu cô, mà là chức năng ở phương diện nào đó của người anh có vấn đề?
Quan Ánh mím chặt môi, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Chốc nữa cô về nhà nhất định phải khích lệ anh! Không thể để anh vì vậy mà tự ti!
———
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Quan Ánh lại vào nhà vệ sinh một chuyến, Chu Tân Hạc đợi cô ở cửa ra vào.
Hôm nay anh mặc bộ vest cao cấp màu đen, dáng người cao gầy cân xứng, bên trong là áo sơ mi trắng cổ tròn rất có cảm giác trình độ, lại thêm bộ tây trang này được cắt may hoàn hảo, phô hết ưu thế eo hẹp chân dài của người anh. Anh khẽ cúi đầu xuống xem điện thoại, im lặng đứng đó, giống như một vị hoàng tử kiên nhẫn đợi công chúa.
“Anh trai, anh đang đợi ai vậy?”
Chu Tân Hạc ngẩng đầu lên: “Đợi vợ tôi.”
“Ồ, vợ anh tên gì thế?”
“Quan Ánh.”
“Cô ấy có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai.” Quan Ánh lau tay xong, đưa giấy cho Chu Tân Hạc.
Anh cầm lấy giúp cô ném vào thùng rác.
“Cặp sách đâu?”
Quan Ánh vừa tan học xong đã bị Chu Tân Hạc đón qua đây, sau đó là trang điểm và thay quần áo, cô chỉ cầm điện thoại, hình như cặp vẫn còn ở trong phòng nghỉ.
“Cặp sách gì chứ, đó là túi đựng sách vở.”
Chu Tân Hạc: “Chưa lấy túi đựng sách?”
“Quên rồi, để em đi lấy.”
Chu Tân Hạc kéo cô lại: “Ở đây đợi anh.” Anh chỉ chỉ vị trí bên cạnh, phía trên có camera: “Đừng ra ngoài. Muốn kẹo không?”
Quan Ánh lẩm bẩm: “Em cũng không phải là trẻ con, còn sợ em lạc được sao.”
“Ánh Ánh ngoan thế này, anh sợ bị người khác trộm mất.” Chu Tân Hạc vỗ vỗ đầu cô: “Nghe lời.”
“Ồ.” Quan Ánh giống như học sinh tiểu học, hai tay chắp sau lưng ngoan ngoãn đứng đó. Nghĩ đến việc “không được” đó, cô gọi với theo bóng lưng của người đàn ông: “Chú nhỏ!”
Chu Tân Hạc quay đầu lại: “Hửm?”
Quan Ánh vốn muốn nói mấy câu an ủi anh, đến bên miệng lại khó mà mở miệng, tạm thời thay đổi chủ ý, nghiêng người về phía trước, chu miệng lên: “Hôn một cái.”
Vừa tan tiệc, xung quanh có rất nhiều gương mặt quen thuộc, phần lớn là các đối tác và các nhà đầu tư có mặt mũi ở chỗ này, Chu Tân Hạc sửng sốt, thu lại biểu cảm vừa lộ ra ngoài, đã không còn là tuổi mới biết yêu, nhưng lại vô tình để lộ ra chút ngây ngô mà lần đầu yêu mới có.
Khuôn mặt tuấn tú của anh hơi ửng đỏ: “Đợi lát nữa, về lại hôn.”
Những người khác không thể tin được, bình thường Chu Tân Hạc nhìn rất đứng đắn, lại để cô vợ nhỏ “thoải mái” như vậy sao?
Lão Hoắc bụng phệ không nhịn được cảm thán: “Khi thực sự gặp được người mình yêu sâu đậm, hóa ra người trưởng thành cũng sẽ có một mặt chân thật thuần khiết.”
Bà Hoắc bên cạnh trợn mắt: “Ông thôi đi, mới uống vài ngụm mà đã bắt đầu ngâm thơ rồi. Tinh Dã, con đi hỏi xem Ánh Ánh có muốn đi cùng chúng ta không.”
Hoắc Tinh Dã: “Không đi, quỷ con kia toàn bắt nạt con, chỉ thiếu điều giẫm mu bàn chân con thành tổ ong vò vẽ thôi.”
“Lớn bằng này rồi, cả ngày chọ chẹ với con bé, Ánh Ánh mới hơn 45 cân, có nhảy lên giẫm cũng không giẫm chết con được đâu.” Vẻ mặt bà Hoắc ghét bỏ, quay đầu lại mắng: “Con trai ngoan của ông đấy, từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng, nếu không phải tại cái miệng này của nó thì Ánh Ánh đã thành con dâu của tôi từ lâu rồi.”
“Con với con quỷ con đó cũng không có gì, mẹ nói vậy không phải làm con vô duyên vô cớ bị bêu rếu à?”
“Chu Thần Thao cũng dám theo đuổi con bé, con không phải là anh em ruột của Chu Tân Hạc, con sợ gì chứ. Chỉ có điều, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, vịt đến miệng còn để bay mất.”
“Thôi thôi thôi, hai người đừng đi, con sẽ cho hai người xem bộ mặt thật của con quỷ con kia, xem bố mẹ còn muốn tìm hình mẫu con dâu lý tưởng như em ấy nữa không.”
“Xem thì xem!”
Một nhà ba người nấp sau bức tường, chỉ lộ ra ba cái đầu.
Chốc lát sau, Chu Tân Hạc cầm theo cái balo nhỏ đi ra.
Anh vừa xuống cầu thang thì cô gái nhỏ đã nhào vào lòng một cái.
Quan Ánh thấy mệt nên cởi giày cao gót, lúc này cô dùng chân trần giẫm lên mu bàn chân anh, túm lấy áo sơ mi của anh kéo mạnh về phía mình, sau đó nhón chân lên, ngửa đầu chạm vào cằm anh.
Chu Tân Hạc bị đụng vào kêu lên một tiếng, ánh mắt mờ mịt, giọng nói mang theo chút cưng chiều: “Làm gì đấy?”
Quan Ánh nhìn chằm chằm vào anh, mê hoặc không thành: “Muốn hôn anh.”
Chu Tân Hạc cười nhẹ một tiếng, ôm lấy cô, nhấc cô lên, cúi đầu chạm vào môi cô.
“Hôn rồi.”
Cách đó không xa, vách tường phía sau mất đi một cái đầu, vài giây sau lại mất thêm một cái nữa, cái đầu cuối cùng béo nhất phía dưới bị một cái tát che kín mặt, rồi lôi đi.
Hoắc Tinh Dã nhìn mẹ mình: “Bây giờ còn thấy quỷ con kia ngoan không?”
“Quá đáng yêu luôn! Kiểu con gái bụng dạ thẳng thắn không ra vẻ như thế này đáng yêu chết mất!”
Lão Hoắc ở bên cạnh hùa theo vợ mình: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hoắc Tinh Dã không thèm nhìn nữa: “Bố mẹ về nhà mà sinh đứa nữa đi.”
“Sinh cái rắm, bố con đã không được từ lâu rồi.”
“…”
“Mẹ muốn nhận Ánh Ánh làm con gái, không thì mẹ sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, mẹ thích con bé quá rồi!” Bà Hoắc đưa mắt nhìn ra sau lần nữa, khuôn mặt vui vẻ: “Vẫn còn chưa hôn xong, đẹp đôi thật.”
“…”
Quan Ánh nhón chân lên, cười ngọt ngào duỗi hai tay ra.
Chu Tân Hạc xoay người ôm lấy cô, tay kia cầm cặp sách và giày cao gót của cô: “Không muốn đi bộ nữa hả? Quỷ lười.”
Quan Ánh làm nũng: “Mệt mà.”
“Dạo này bận gì thế?”
“Không nói cho anh.”
“Hử, để anh đoán xem?”
“Không cho đoán.” Quan Ánh bá đạo che miệng anh lại: “Anh cứ giả vờ không biết đi!”
Anh cười một tiếng, hơi thở phả vào lòng bàn tay cô, Quan Ánh bị nóng phải rút tay về, mất tự nhiên quay mặt đi
Chu Tân Hạc phát hiện ra gì đó, ngửa đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Cảm giác, anh theo đuổi em chậm quá.”
“Thế nào mới là nhanh?”
Quan Ánh vòng tay qua cổ anh, hơi nghiêng đầu: “Hôn em.”
Chu Tân Hạc dừng bước lại: “Bây giờ?”
Quan Ánh nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của người đàn ông, màu môi Chu Tân Hạc rất nhạt, giống như màu da trắng lạnh của anh, có chút lạnh lùng của người đẹp, nhưng đỉnh môi của anh vô cùng gợi cảm, đặt biệt là đường cong mờ ở môi dưới rất đẹp.
Lúc trước Quan Ánh không biết đã lén lút vẽ lên mặt anh bao nhiêu lần, đôi môi là thứ cô yêu nhất.
Không dễ gì mà ước mơ lại trở thành sự thật, sao cô có thể bỏ mặc anh chồng có ngoại hình đẹp trai mà không chạm vào cơ chứ.
Tuy Chu Tân Hạc vẫn còn đang theo đuổi cô, nhưng cô hoàn toàn không khống chế được, vừa thấy anh đã muốn nhảy qua các quá trình.
Cô ôm lấy đầu của người đàn ông, từng chút từng chút cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi anh, giống như chuồn chuồn lướt nước.
“Bộp” một tiếng,cặp sách rơi trên mặt đất, giày cao gót cũng bị ném xuống, Quan Ánh đang muốn nói chuyện, gáy chợt bị một bàn tay đè lại.
“… A?”
Trên môi mềm mại, Chu Tân Hạc phủ xuống, ngậm lấy môi dưới của cô.
Anh hơi ngửa đầu, cô cúi thấp đầu xuống.
Những lọn tóc dài của cô rơi vào cánh tay anh, được nâng lên cùng một chỗ với cô.
Dường như anh đang nhấm nháp một viên kẹo socola không dễ có được, chậm rãi mú/t, nếm kỹ, lại dùng đầu lưỡi cạ/y m/ở hàm răng của cô, nếm thêm vị ngọt sâu bên trong.
Chu Tân Hạc không còn cố gắng kìm nén tình cảm nữa mà càng thêm mãnh liệt. Vô ý lộ ra dụ/c v/ọng muốn khống chế chỉ có giữa người yêu. Lúc này bị khơi lên, khát vọng mãnh liệt của ha/m muốn vừa lạ lẫm vừa vui mừng, làm cho người ta mê muội.
Quan Ánh bắt đầu thiếu khí, thấp giọng cầu xin: “Chú nhỏ.”
Chu Tân Hạc buông cô ra. Đôi mắt anh đen như mực, ánh mắt thâm trầm, không hề chớp mắt rơi trên mặt cô.
Anh nghiêng đầu, chóp mũi khẽ lướt qua vành tai cô: “Không gọi anh trai nữa à?”
Quan Ánh nằm trên vai anh thở không ra hơi, hít một hơi thật sâu.
“Để em… thở một lát… rồi tiếp tục.”
“Ừm.” Giọng Chu Tân Hạc hơi trầm xuống, đợi được nửa phút, kéo mặt cô ra: “Thở xong chưa?”