Giang Ngọc Nhan quay đầu nhìn Triệu Cảnh Trần chằm chằm một hồi, bỗng nhiên nói. “Hoàng tử điện hạ, xin hãy cởi áo ra”
Bên kia Bạch Mạnh Hạ nghe vậy vội vã quay đầu thoáng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Giang Ngọc Nhan, rồi lại nghĩ tới câu nói kia của hắn, bất chợt mặt đỏ tới mang tai.
Triệu Cảnh Trần chỉ hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười tuấn nhã phong lưu. “Giang Thánh y quả nhiên là thần tiên”. Sau đó hắn lưu loát cởi ra cẩm y màu tím, chỉ còn lại áo lót màu trắng.
“Hoàng tử điện hạ quá khen”. Giang Ngọc Nhan ngắm thân thể thon dài của Triệu Cảnh Trần, giống như thẹn thùng mà mỉm cười tiếp nhận y phục của hắn, lại trộm liếc hắn một cái rồi mới ngồi xổm xuống bên người Bạch Sơ Ảnh, đem y phục đắp lên người hắn.
Giang Ngọc Nhan đến gần Bạch Sơ Ảnh, hơi nhíu mày nhìn gương mặt tuấn nhã đỏ ửng khác thường của hắn. Khi chạm phải hô hấp khô nóng của Bạch Sơ Ảnh, Giang Ngọc Nhan nhíu mày, lắc đầu thở dài.
Dù mình đẹp hơn hắn, nhưng lại không bằng khí chất thanh nhã tinh khiết này của hắn. Lúc nào hắn cũng có thể lơ đễnh khiến người ta lo lắng, dù trong lòng không phục nhưng vẫn không thể nhẫn tâm mặc kệ hắn, so với mình còn tai hoạ hơn.
Triệu Cảnh Trần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Giang Ngọc Nhan, đôi mắt xếch sáng ngời, môi mỏng hơi cong lên mang theo ý cười mập mờ. Thật thú vị, cho dù trốn ở đây bao lâu cũng không buồn bực.
Gió đầu thu mang theo ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hang động không sâu, kéo theo khí lạnh nhàn nhạt rất dễ chịu. Triệu Cảnh Trần tựa vào vách động, ngửa đầu nhìn đỉnh động u ám, lại quét qua sơn động một lần nữa, ngón tay gõ nhẹ lên trán, rũ mắt trầm tư. Giang Ngọc Nhan ngồi bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, nhàm chán chơi đùa sáo ngọc trong tay, trên gương mặt tuyệt mỹ ẩn chứa ý cười dụ hoặc.
Một lát sau, Triệu Cảnh Trần búng lên trán một cái, chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, bắt chước Giang Ngọc Nhan ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát gương mặt của người đang ngủ say. Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần hơi híp lại, khoé miệng cong lên. Giống, rất giống… Hắc hắc, thú vị thật, vậy là có thể xin phụ hoàng mười ngày nửa tháng nghỉ ngơi rồi. Phải suy nghĩ thật kĩ lúc đó nên đi đâu chơi, chơi cái gì mới được, hắc hắc…
Đôi mày thanh tú của Giang Ngọc Nhan khẽ nhướn lên, khoé miệng hơi vểnh, mập mờ liếc nhìn Triệu Cảnh Trần đang đứng dậy. “Sao vậy? Thích hắn ư?”. Giang Ngọc Nhan lại nhướn mày. “Ừ, ánh mắt không tệ”
Mị lực của gia hoả này thật lớn, ngay cả Giang Ngọc Nhan cũng không thể không thừa nhận.
Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần sáng ngời, nhìn thoáng qua Giang Ngọc Nhan, rồi lại nhìn người đang ngủ không hề phòng bị kia, chân mày hơi nhướn lên giống như đang suy nghĩ gì đó.
Không có nước, nhiệt độ cơ thể của Bạch Sơ Ảnh không những không giảm mà còn tăng thêm đôi chút. Giang Ngọc Nhan cũng không dám cho hắn uống thuốc khác, chỉ cho uống hai viên thuốc giữ thai để bảo vệ đứa nhỏ. Trong lòng Triệu Cảnh Trần nghi hoặc tại sao không trực tiếp cho hắn uống thuốc hạ sốt, nhưng không cách nào nghi vấn y thuật của Giang Thánh y, đành phải lo lắng đứng một bên quan sát.
Bạch Mạnh Hạ lại ra ngoài một chuyến lấy thêm nước về. Giang Ngọc Nhan không ngừng dùng khăn ướt hạ nhiệt độ cho người đang sốt đến mơ màng kia.
“Sẽ không có việc gì chứ?”. Triệu Cảnh Trần nhìn gương mặt ửng hồng của Bạch Sơ Ảnh, nhíu chặt chân mày, lo lắng hỏi Giang Ngọc Nhan.
“Không sao, hạ sốt thì tốt rồi”
Giang Ngọc Nhan hời hợt nói, dáng vẻ tự tin. Bạch Sơ Ảnh từ nhỏ luyện võ nên nền tảng thân thể rất tốt, có thuốc của Giang Ngọc Nhan nên vết thương không có dấu hiệu nhiễm trùng, khép miệng cũng ổn. Có điều ban đêm gió lạnh, hoàn cảnh không đầy đủ, lại mất máu quá nhiều khiến sức đề kháng giảm xuống nên mới bị sốt thôi. Phong hàn chỉ là bệnh nhẹ, có Giang Ngọc Nhan ở đây, đương nhiên không ảnh hưởng đến tính mạng.
Triệu Cảnh Trần không lên tiếng, cau mày nhìn vết thương khó coi lộ ra khi Giang Ngọc Nhan đổi thuốc cho Bạch Sơ Ảnh. Nếu Giang Ngọc Nhan đã nói không sao, Triệu Cảnh Trần đương nhiên tin tưởng. Nhưng nếu lúc này Triệu Cảnh Hàn tìm được bọn họ, Bạch Sơ Ảnh lại hôn mê, muốn trốn cũng khó. Muốn chờ viện binh thì phải kéo dài thời gian, Triệu Cảnh Trần che trán, ngẩng đầu quan sát đỉnh động.
Bạch Sơ Ảnh ngã bệnh, ba người còn lại đều không nghỉ ngơi. Bạch Mạnh Hạ phụ trách canh giữ cửa động, Giang Ngọc Nhan và Triệu Cảnh Trần thay phiên chăm sóc Bạch Sơ Ảnh, không dám buông lỏng cảnh giác.
Mặt trời chiều nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời, lá cây phiếm vàng theo gió thu bay lên, lướt qua trước mặt Bạch Mạnh Hạ rồi rơi xuống chân hắn. Bạch Mạnh Hạ ngẩng đầu nhìn ánh đỏ xa xăm, bỗng nhiên con ngươi co lại, nhanh chóng xoay người, vội vàng hạ giọng nói. “Công tử, đã tìm tới”
Triệu Cảnh Trần và Giang Ngọc Nhan nhìn nhau một cái. Triệu Cảnh Trần chợt ngồi xổm xuống để Giang Ngọc Nhan đỡ Bạch Sơ Ảnh lên lưng hắn, ba người dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi sơn động, lách vào rừng cây, biến mất. Bọn họ chưa đi được nửa khắc thì Trần Thanh Nham đã lục soát tới hang động.
“Chết tiệt”. Triệu Cảnh Hàn nhìn sơn động trống trơn, hung hăng đá hai ống trúc ướt nhẹp một cái rồi xoay người gầm lên với Trần Thanh Nham. “Còn không mau đuổi theo”
Trần Thanh Nham nhìn hắn thật sâu, vung tay lên ra lệnh cho đám sát thủ sau lưng hành động.
Mặt trời chiều dần dần hạ xuống, bóng đêm kéo tới, toàn bộ thế giới giống như bị phủ lên một lớp màn mỏng, mông lung ảm đạm. Bạch Mạnh Hạ tiếp nhận Bạch Sơ Ảnh trên lưng Triệu Cảnh Trần, ba người không ngừng chạy về phía trước.
Cây cối bên cạnh nhanh chóng lướt qua, hô hấp Giang Ngọc Nhan dần dần dồn dập. Đều tại gia khoả kia xen vào việc của người khác, nếu không hiện tại bọn họ đã yên ổn ngồi trên xe ngựa rồi, cần gì chạy trối chết như vậy? Hắn thì tốt rồi, hôn mê ngủ mất, cái gì cũng mặc kệ, chỉ có bọn hắn mới phải mệt mỏi. Giang Ngọc Nhan trong lòng thầm mắng nhưng bước chân chưa hề ngừng lại.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng. Những sát thủ kia cũng không ẩn giấu hô hấp, không hề cố kị cho bọn họ biết đã sắp bị đuổi tới, không hề lo lắng bọn họ sẽ chạy thoát.
“Triệu Cảnh Trần, đừng phí sức, ngươi trốn không thoát”. Trần Thanh Nham vận khí cất giọng, thanh âm trầm trầm vang vọng trong rừng, âm u lạnh lẽo.
Triệu Cảnh Hàn theo sau hắn, ánh mắt ác độc, khoé miệng cong lên tàn nhẫn.
“Làm sao bây giờ?”. Giang Ngọc Nhan thở hổn hển, nghiêng đầu hỏi Triệu Cảnh Trần đang chạy vội bên cạnh.
Triệu Cảnh Trần cau mày, lẽ nào lần này phải thua trong tay Triệu Cảnh Hàn? Mắt phượng của hắn hơi híp lại, loé lên quang mang. “Trước hết tìm chỗ trốn kéo dài được lúc nào hay lúc nấy, đợi cứu viện tới thì có nhiều cơ hội hơn”
Giang Ngọc Nhan im lặng, cũng đành phải vậy. �
Đêm lạnh dần, ánh trăng như nước nghiêng xuống lần nữa, toả xuống ánh bạc tinh khiết.
“Hoàng tử, đi theo chúng ta”
Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện, cung kính nói với Triệu Cảnh Trần. Nhật tiếp nhận Bạch Sơ Ảnh trên lưng Bạch Mạnh Hạ. Triệu Cảnh Trần nhìn bọn họ một cái, nhận ra là ám vệ bên người Cổ Thiên Thương, gật đầu đi theo.
Sao hai người bọn họ lại đến? Theo lý thuyết, nếu Cổ Thiên Thương đã phái người đến thì sẽ không chỉ có hai người, trong lòng Triệu Cảnh Trần nghi hoặc.
Giang Ngọc Nhan vừa nhìn thấy bọn họ thì đã nhận ra đó là hai ám vệ bị Bạch Sơ Ảnh đánh ngất đêm đó, hơi kinh ngạc một chút rồi lại lập tức thoải mái. Người nọ vẫn không bỏ mặc Bạch Sơ Ảnh được, sao có thể yên tâm để hắn ra ngoài một mình.
Có thêm Nhật, Nguyệt thì cũng không phải đối thủ của đám sát thủ Trần Thanh Nham, vẫn chỉ có thể tìm chỗ trốn kéo dài thời gian thôi.
Tiếng bước chân phía sau cách bọn họ không đến năm mươi bước, Triệu Cảnh Trần nhẹ giọng nói. “Trốn một lát trước đã”
Mọi người lách vào một bụi rậm, ẩn giấu thân ảnh.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh không khoẻ rên rỉ một tiếng, chân mày nhíu chặt nhưng vẫn không mở mắt. Triệu Cảnh Trần ôm lấy hắn vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của hắn, Giang Ngọc Nhan lấy một viên thuốc ra cho hắn ăn vào. Bất chợt nghe thấy tiếng động ầm ĩ, mọi người ngừng thở.
“Bọn họ dừng lại rồi, đang ở gần đây, tìm kĩ cho ta”. Là giọng của Trần Thanh Nham, theo sau là tiếng bước chân ồn ào tản ra.
Tiếng bước chân, tiếng đẩy ra bụi rậm, tiếng đao kiếm chém vào cây cối vang vọng khắp khu rừng. Mọi người vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chú vào tình hình trước mặt. Triệu Cảnh Trần còn phải phân tâm chú ý người trong ngực, không để hắn phát ra tiếng rên rỉ.
Một tiếng bước chân dần dần đến gần, Nhật, Nguyệt và Bạch Mạnh Hạ đều đặt tay lên chuôi kiếm, tuỳ thời chuẩn bị, chỉ cần người nọ đến gần một chút, bọn họ sẽ lập tức vung kiếm nghênh chiến.
Tiếng bước chân không ngừng lại mà tiếp tục đi tới, mọi người thở phào một hơi.
Tiếng côn trùng vang lên bên tai, thanh thuý dễ nghe, khiến bóng đêm thêm chút sống động, xua tan một chút hàn khí và sát khí.
Trong chốc lát lại có tiếng bước chân tiếp cận, mọi người ngừng thở, mắt cũng không chớp. Lần này không may mắn như vậy, tiếng bước chân không đi xa mà tiến đến gần bên này, cuối cùng ngừng lại bên cạnh, theo sau là tiếng đao kiếm quét qua không khí.
Không đợi thanh kiếm kia vung xuống, Nhật, Nguyệt và Bạch Mạnh Hạ đã đồng thời ra tay. Tên sát thủ kêu lên một tiếng đau đớn, bị ba thanh kiếm đâm thủng thân thể, máu tươi nhỏ xuống, chậm rãi té ngã.
Tuy thanh âm không lớn lắm nhưng có hai sát thủ ở gần đó vẫn nghe thấy được. “Ở bên cạnh”. Một người hô to, nâng kiếm vọt tới.
Mọi người thấy không thể tiếp tục trốn, đành phải đứng dậy tựa lưng vào nhau tạo thành tư thế phòng bị. Giang Ngọc Nhan thừa dịp mọi người còn chưa vây quanh, chạy tới bắt mạch cho Bạch Sơ Ảnh, thấy thai khí ổn định thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn xảy ra chuyện, lúc Cổ Thiên Thương tới nhất định sẽ lột da mình ra.
“Không sao chứ?”. Triệu Cảnh Trần lo lắng nhìn thoáng qua người đang mê mang trong lòng.
“Vẫn ổn”. Giang Ngọc Nhan thản nhiên nhìn Triệu Cảnh Trần một cái, hắn không có ý với Bạch Sơ Ảnh thật đấy chứ? Nếu vậy thì thú vị hơn nhiều, Giang Ngọc Nhan cười thầm.
Giang Ngọc Nhan còn chưa cười xong thì đã nhanh chóng bị bao vây. Bảy mươi mấy sát thủ hàng đầu vây kín bọn họ thành hai vòng nghiêm ngặt, có mà chạy đằng trời.
“Ha ha”. Triệu Cảnh Hàn xuyên qua đám người bước vào. “Triệu Cảnh Trần, xem ngươi còn trốn đi đâu. Chậc chậc, đường đường hoàng tử của Nạp La quốc, người đứng đầu của một quốc gia mà phải chạy chật vật như vậy”