“Không đau”. Bạch Sơ Ảnh lắc đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ kia, cúi cùng không nhịn được vươn tay sờ sờ.
“A…”
“Ưm…”
Bị hắn sờ, vật lớn vốn chỉ vào một nửa lập tức cắm thẳng đến cùng, hai người đồng thời kinh hô thành tiếng. Ánh mắt Bạch Sơ Ảnh ướt át, mềm mại ngã vào ngực Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương vừa hôn vừa xoa mông hắn, khiến hắn ổn định lại.
Cũng may bởi vì mang thai nên nơi đó rất mềm mại, cho dù cách một thời gian lâu như vậy, lại áp dụng tư thế xâm nhập như vậy, nhưng Bạch Sơ Ảnh dường như không cảm thấy đau đớn, ngược lại thích ứng cực tốt.
“Thương…”
Bạch Sơ Ảnh bình ổn xong, có chút bất mãn vặn vẹo thắt lưng. Cổ Thiên Thương đỡ eo hắn, chậm rãi đâm về phía trước.
“Ưm, a…”
Hai tay Bạch Sơ Ảnh chống trên ngực Cổ Thiên Thương, rên rỉ theo động tác của Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương vừa đỡ eo Bạch Sơ Ảnh vừa nắm lấy thứ cứng rắn của hắn, động tác dưới háng càng lúc càng nhanh, tạo ra tiếng nước dâm mỹ.
“Thoải mái không?”
“Ưm… thoải mái… a…”
“Thích không?”
“Ưm… Thích, Thương…”
“Chỉ có Thương mới có thể làm vậy với Ảnh, biết không?”
“Ưm… chỉ có Thương…”
Tiếng thở gấp, tiếng thì thầm, tiếng thân thể va vào nhau truyền ra khỏi phòng.
Giang Ngọc Nhan định tìm Bạch Sơ Ảnh, xem có thể gặp cha hắn hay không. Giang Ngọc Nhan đã đợi không kịp muốn tìm Bạch Sơ Dật luận đàm một chút. Ai ngờ vừa tới gần nơi này đã nghe thấy tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập. Cung nữ canh giữ ngoài phòng đỏ mặt cúi thấp đầu, ngay cả Giang Ngọc Nhan tới cũng không biết.
Giang Ngọc Nhan lắc đầu, khắp nơi đều là cảnh xuân a. Khóe miệng hắn cong lên kì quái, mình có nên tìm một người tới tạo cảnh xuân không nhỉ? Hắn cười dâm đãng, ưu nhã dời bước.
Triệu Cảnh Trần giữa đường gặp được Giang Ngọc Nhan, vội hỏi. “Ngọc Nhan, đệ đệ ta tỉnh chưa? Ngươi không phải muốn tìm hắn ư, sao lại về nhanh vậy?”
Giang Ngọc Nhan cười mập mờ với Triệu Cảnh Trần, khuôn mặt vờ xấu hổ đỏ bừng, thấp giọng nói. “Cổ Thiên Thương tới, bọn họ, bọn họ… ôi chao, thật mắc cỡ. Ta ngại không dám nói”
“Cho ta xin, Ngọc Nhan huynh đừng phá hư dung nhan tuyệt thế kia được không?”. Triệu Cảnh Trần nổi da gà.
Giang Ngọc Nhan cười hắc hắc, kéo Triệu Cảnh Trần bước đi. “Đi thôi, đừng quấy rầy người ta ân ái. Hai kẻ độc thân đáng thương như chúng ta tới góp vui với nhau đi”
Triệu Cảnh Trần vẻ mặt đau khổ, tuy ngươi đẹp nhất nhưng ta không có phúc tiêu thụ nha.
Cổ Thiên Thương muốn lập tức dẫn Bạch Sơ Ảnh về Cổ gia bảo, nhưng Bạch Sơ Dật không cho. Vì Triệu Vũ không thả Bạch Sơ Dật ra cung nên hắn không có khả năng để đứa con trai đang mang thai cách xa mình. Cho dù lộ trình chỉ mất một canh giờ nhưng Bạch Sơ Dật vẫn lo lắng.
Bạch Sơ Ảnh cũng muốn ở lại bên cạnh cha. Nếu về Cổ gia bảo, Cổ Thiên Thương nhất định cũng bắt Giang Ngọc Nhan theo, nhưng lần này Giang Ngọc Nhan không định về, vì hắn còn chưa ăn được ai kia. Triệu Vũ và Triệu Cảnh Trần thì không cần phải nói, vì vậy dưới tình huống năm chọi một, cuối cùng Bạch Sơ Ảnh sẽ ở lại Hoàng cung dưỡng thai.
Thật ra chỉ cần có Bạch Sơ Ảnh, ở đâu Cổ Thiên Thương cũng chịu, chỉ là nhớ tới vị mẫu thân kia nên muốn dẫn Ảnh quay về cho nàng bớt lo mà thôi.
Chuyện Giang Ngọc Nhan quan tâm nhất lúc này chính là chuyện nam tử mang thai. Giang Ngọc Nhan thật vất vả tìm được thời gian Hoàng đế không có mặt mà tìm Bạch Sơ Dật. Giang Ngọc Nhan vốn cho rằng Bạch Sơ Dật giỏi y thuật, có thể chế ra một loại thuốc khiến nam nam sinh tử, lại di truyền tới đời sau. Đây chỉ là suy đoán của Giang Ngọc Nhan mà thôi, sự thật mà Bạch Sơ Dật nói cho hắn biết lại không phải như thế.
Bạch Sơ Dật nói hắn là người của Ti Nguyệt tộc, một dân tộc thần bí sống ở một sơn cốc thần bí. Xung quanh sơn cốc có kết giới do tộc trường giăng ra, không có sự cho phép của tộc trưởng thì cho dù là người trong tộc cũng không thể tùy ý ra ngoài, huống chi là người ngoài. Vì vậy trên đời không có mấy ai biết đến sự tồn tại của Ti Nguyệt tộc.
Ti Nguyệt tộc cũng giống như tên, thờ phụng Thần mặt trăng. Người trong tộc lấy ánh trăng làm thần vật. Truyền thuyết rằng tổ tiên Ti Nguyệt tộc vì thờ phụng Thần mặt trăng lâu năm, quanh năm được ánh trăng rửa tội, hấp thu tinh hoa của ánh trăng nên cả nam lẫn nữ đều có thể sinh con.
Bạch Sơ Dật nói hắn cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng hễ là nam tử Ti Nguyệt tộc thì đều có khả năng sinh con. Tộc nhân vốn không thể xuất cốc, chỉ có tộc trưởng mới tự do ra vào, hoặc đạt được sự chấp thuận của tộc trưởng mới có thể xuất cốc làm việc, trăm ngàn năm qua đều như vậy.
Bốn mươi năm trước, sau khi tộc trưởng cưới một nam nhân thì đưa ra một quy định, chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm của tộc trưởng thì có thể xuất cốc, ra ngoài tìm hạnh phúc của mình cũng như nhận thức phong thổ khác biệt. Nhưng sau khi xuất cốc, nhất định phải thề với Thần mặt trăng tuyệt đối không được nói nơi cư trú của Ti Nguyệt tộc cho bất cứ ai, nếu không nhất định sẽ bị trừng phạt. Tộc trưởng của bọn họ rất lợi hại, trong tộc ai cũng kính nể hắn, không dám vi phạm lời thề. Bạch Sơ Dật trải qua khảo nghiệm nên được phép xuất cốc.
Giang Ngọc Nhan nghe xong có chút khó tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến hắn không thể không tin. Dù không có thuốc sinh tử khiến hắn hơi tiếc nuối, không thể để cho ai kia mang thai con mình, nhưng cùng Bạch Sơ Dật đàm luận y thuật khiến Giang Ngọc Nhan thu hoạch được rất nhiều. Giang Ngọc Nhan càng thêm kính nể Bạch Sơ Dật, sau khi tán gẫu xong thì đệ nhất Thánh y của Nạp La quốc tự nhận là đệ nhị, không chút oán hận.
Mãi đến khi Triệu Vũ xua đuổi, Giang Ngọc Nhan cũng không muốn đi. Cuối cùng Triệu Vũ không để ý sự hiện diện của Giang Ngọc Nhan mà diễn đông cung đồ tại chỗ, vì tránh cho tâm linh yếu ớt bị kích thích nên Giang Ngọc Nhan đành lưu luyến rời đi.
Triệu Nhan Nhan vừa nhận được thư của con trai thì ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, thu dọn hành lý cùng Cổ Lãnh Phàm tiến cung. Mộc Huyền than thở, chủ nhân của Cổ gia bảo đều đi hết, chỉ còn lại bọn họ ở đây vất vả, chắc phải mệt chết mất. Dương Lăng Tiêu không nói gì, nhìn theo bóng lưng đi xa của Triệu Nhan Nhan và Cổ Lãnh Phàm, xoay người lại làm việc. Nếu Bảo chủ để bọn họ ở đây xử lý chuyện trong Bảo thì bọn họ nên cố gắng làm. Đây là chức trách của bọn họ, chẳng có gì để oán trách.
Đầu mùa đông ở Nạp La quốc rất lạnh, nhưng trong Dật Tiên cung của Bạch Sơ Ảnh rất ấm áp, mùi long tiên hương dày đặc phiêu đãng.
“Ảnh, không thể tiếp tục xem nữa”. Cổ Thiên Thương cất quyển sách trong tay Bạch Sơ Ảnh, hôn lên đôi môi hơi bĩu lên vì bất mãn của Bạch Sơ Ảnh. “Xem lâu quá không tốt cho mắt và cả cục cưng”
Bạch Sơ Ảnh nhìn Cổ Thiên Thương, biết hắn muốn tốt cho mình nên cũng không giận. Cổ Thiên Thương mỗi ngày đều ở bên Bạch Sơ Ảnh, nhưng Bạch Sơ Ảnh vẫn bị một đống người quấn lấy. Những người đó biết Bạch Sơ Ảnh thích bí kíp võ công nên tìm đến đủ thứ bí kíp hối lộ Bạch Sơ Ảnh, để hắn đáp ứng đủ loại điều kiện kì quái của bọn họ. Trong số những người đó bao gồm cả vị mẫu thân khiến người ta đau đầu của Cổ Thiên Thương.
Yêu cầu của Triệu Vũ là muốn Bạch Sơ Ảnh nói tốt với cha hắn, để Bạch Sơ Dật tha thứ cho Triệu Vũ. Nguyên nhân đa phần là vì Hoàng đế t*ng trùng xông não, không biết kiềm chế khiến Bạch Sơ Dật không thể xuống giường.
Yêu cầu của Giang Ngọc Nhan là muốn Bạch Sơ Ảnh nói tốt với Quân Như Lam, bởi vì Giang Ngọc Nhan không cẩn thận hạ… khụ… xuân dược hơi mạnh, ăn sạch người ta. Bây giờ người ta tức giận làm lơ hắn, hắn muốn làm lành nên phải nhờ Bạch Sơ Ảnh làm sứ giả.
Yêu cầu của Triệu Cảnh Trần là muốn Bạch Sơ Ảnh nhờ Cổ Thiên Thương giúp hắn xử lý chính sự, để hắn có thời gian rảnh đến Cổ gia bảo dụ dỗ người nào đó.
Triệu Nhan Nhan có nhiều yêu cầu nhất, ví dụ như muốn Cổ Thiên Thương ôm nàng làm nũng, thỏa mãn nguyện vọng làm mẹ của nàng, khiến Cổ Thiên Thương sắc mặt lúc xanh lúc đen. Lại ví dụ như muốn xem cận cảnh Bạch Sơ Ảnh và Cổ Thiên Thương hôn nhau, nói là nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh đẹp như vậy hôn nhau cũng là một loại hưởng thụ. Lúc này khuôn mặt Cổ Thiên Thương cũng đủ loại màu sắc, nhưng Bạch Sơ Ảnh lại không chút do dự vươn tay lên cổ Cổ Thiên Thương, dâng lên đôi môi mà kịch liệt hôn, cho đến khi Triệu Nhan Nhan vỗ tay khen hay.
“Đói không?”. Cổ Thiên Thương ôm Bạch Sơ Ảnh, vươn tay vuốt ve cái bụng nhô ra không ít của hắn.
“Đói”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu.
Cổ Thiên Thương vừa định gọi người mang thức ăn tới thì bên ngoài truyền tới giọng nói hắn không muốn nghe nhất.
“Ảnh nhi”. Triệu Cảnh Trần đẩy cửa ra, trong tay cầm một quyển sách nhỏ, vô cùng hưng phấn.
“Ngươi xem ca ca mang tới cho ngươi thứ gì này”. Triệu Cảnh Trần không để ý tới ánh mắt ăn thịt người của Cổ Thiên Thương, tới gần Bạch Sơ Ảnh, giống như dâng lên bảo vật mà đưa quyển sách cho Bạch Sơ Ảnh. Bạch Sơ Ảnh mỉm cười nhận lấy.
“Triệu Cảnh Trần”. Giọng Cổ Thiên Thương băng hàn. Hắn vất vả lắm mới dụ được Ảnh buông sách xuống, Triệu Cảnh Trần lại mang sách đến dụ dỗ Ảnh.
Triệu Cảnh Trần rụt vai, áp lực kéo tay Bạch Sơ Ảnh. “Ảnh nhi, nhớ chiếu cố ca ca giống như trước đây, biết không?”
Bạch Sơ Ảnh nhìn gương mặt lạnh lùng của Thương, biết hắn sẽ không giận mình nên gật đầu với Triệu Cảnh Trần. Cổ Thiên Thương giận đến tái mặt.
Triệu Cảnh Trần nhanh chóng hôn lên mặt Bạch Sơ Ảnh một cái. “Ảnh nhi thật tốt”. Sau đó thành công chạy trốn giữa tiếng gầm gừ của Cổ Thiên Thương.
“Sau này ngoài Thương ra không cho ai khác hôn Ảnh, cho dù là mặt cũng không được, biết không?”. Ai đó đang ghen tị.
“Ừ, chỉ có Thương mới được hôn”. Bạch Sơ Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, động tác lật sách cũng không ngừng.
“Ảnh thật ngoan”. Ai đó nhân cơ hội hôn trộm rất nồng nhiệt.