Tuy chữ này không phải nói với hắn, nhưng vẫn như tiếng trời xuyên thủng mây đen, khiến vết thương trong tâm hồn của Mộc Huyền trong nháy mắt khép lại, hoàn mỹ như chưa từng rỉ máu!
Đúng vậy, ngươi đúng là tri âm của ta, ta còn chưa nói thì đã biết ta đói.
“Cái gì?”
Giọng Cổ Thiên Thương trầm thấp nhẹ nhàng, giống như sưởi ấm không khí lạnh lẽo, sưởi ấm trái tim người khác.
Đây, đây, đây là Bảo chủ của chúng ta thật sao? Hắn, hắn, hắn cũng có chất giọng nhẹ nhàng như vậy sao? Trời ạ, ai tới nói cho bọn hắn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Ngay cả Dương Lăng Tiểu vẫn luôn vô cảm cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Dưa chua, cháo bo bo thịt băm, nước ô mai”
Bạch Sơ Ảnh cũng không biết ăn gì, những thứ này đều là Lục Y chuyên làm cho hắn ở Dược Thánh cốc, hắn cũng thấy rất ngon.
Trời ạ, như vậy mà cũng có thể hiểu nhau! Đối thoại của hai người quả thật ngắn gọn súc tích, chỉ có bọn họ mới hiểu đối phương nói gì, người bên cạnh nghe được thì cứ như lọt vào sương mù.
Mộc Huyền thầm hạ kết luận: Vị thiếu niên tuấn mỹ này nhất định quen biết với chủ tử, hơn nữa quan hệ không bình thường, nhất định còn tốt hơn so với Hạo Nguyệt Thanh Hàn. Sau này nhất định phải tạo quan hệ tốt với người này, như vậy sẽ không sợ đắc tội với Bảo chủ.
Hắc hắc…
Người nào đó lại không chú ý mà phát ra tiếng cười gian rồi.
Ngay sau đó hắn nhận được sự khinh bỉ của Dương Lăng Tiểu và ánh mắt lạnh băng của chủ tử.
Dù kinh ngạc với món ăn của Bạch Sơ Ảnh, nhưng Cổ Thiên Thương vẫn gật đầu tỏ ra rằng mình đã nghe thấy.
Cổ Thiên Thương phất tay với Quách Dương – Lâu chủ Mặc Ngữ lâu đang đứng hầu bên cạnh, ý bảo có thể dọn món ăn lên rồi. Quách Dương đương nhiên là người thông minh tinh tế, cho dù trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn không biểu lộ ra mà cung kính đáp lại, nhanh chóng xuống dưới chuẩn bị thức ăn.
Bên kia Giang Ngọc Nhan cảm thấy hứng thú, mình đoán không sai, quả nhiên có hi vọng. Ngón tay thon dài như ngọc vươn ra, nhẹ nhàng nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, trên gương mặt khuynh thành tuyệt diễm lộ ra nụ cười không hề tương xứng.
Ba món ăn của Bạch Sơ Ảnh được dọn lên đầu tiên.
Tiểu Khê ở bên cạnh thấy vậy sửng sốt, cơ bản không biết hai công tử áo trắng anh tuấn đang làm gì. Hắn kéo lại Quách Dương, nhẹ giọng hỏi. “Lâu chủ, hai vị kia rốt cuộc là ai?”
Lâu chủ tự mình phục vụ, thái độ kính cẩn tuân lệnh, nhất định là khách quan trọng. Rốt cuộc là ai? Tiểu Khê thật tò mò.
Quách Dương vỗ đầu hắn, nhẹ giọng trách mắng. “Hỏi nhiều làm gì, mau làm việc đi”
Cũng không chờ tiểu Khê đáp lại, hắn vội vã bước đi.
Sao lại thế?
Rốt cuộc là ai?
Vẻ mặt tiểu Khê rất hoang mang và khát vọng.
Thức ăn vừa dọn lên đã mang theo vị chua, khiến người ta chảy nước bọt.
Mộc Huyền nhìn món dưa chua mà chảy nước bọt, lại chảy càng nhiều khi thấy Bạch Sơ Ảnh phớt lờ mọi người cầm chén lên ưu nhã ăn, dường như không để ý dưa kia chua bao nhiêu, chân mày cũng không nhíu một chút, dường như ăn rất ngon.
Dù biết đói bụng ăn chua lại càng đói hơn, nhưng Mộc Huyền vẫn nhịn không được, vừa nuốt nước miếng vừa giơ đũa định gắp miếng dưa chua nguy hiểm kia.
Nhưng hắn cũng không thành công. Lúc chiếc đũa sắp đụng tới mục tiêu, Cổ Thiên Thương đang chăm chú nhìn Bạch Sơ Ảnh bỗng quay đầu, ném cho hắn một ánh mắt lạnh băng.
Cổ Thiên Thương cầm chén múc nửa chén cháo thịt, dùng muôi khuấy nhẹ để tán đi hơi nóng.
Mộc Huyền lần thứ hai hoài nghi người trước mặt có phải ai đó giả trang chủ tử nhà mình hay không. Chủ tử thế mà đích thân múc cháo, đích thân làm nguội. Trong khi mình thèm chén cháo kia nhỏ dãi, trong tô còn đến khoảng ba bốn chén, chắc cũng đủ cho mình ăn một chút. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ thầm mà thôi, Bảo chủ chưa lên tiếng thì sao hắn dám động đũa? Nguồn :
Cổ Thiên Thương đem cháo đã làm nguội đặt trước mặt Bạch Sơ Ảnh, dịu dàng nói. “Ăn, nguội”
Bạch Sơ Ảnh “ừ” một tiếng, cầm muỗng múc một chút.
“Ngon không?”
“Ừ”
Cổ Thiên Thương lại lấy một cái chén khác múc nửa chén cháo thịt, dùng muỗng khuấy nhẹ tán đi hơi nóng. Sau đó hắn dời cái chén rỗng trước mặt Bạch Sơ Ảnh đi, thay bằng chén cháo mới khuấy nguội, lại tiếp tục múc lần thứ ba.
Động tác của hắn có chút vụng về, hắn nhìn Bạch Sơ Ảnh, thốt ra ba chữ. “Cổ Thiên Thương. Ngươi?”
Chỗ ngồi của bọn họ rất yên tĩnh, cách những bàn khác một khoảng nhất định, vừa nhìn đã biết là do cố ý sắp xếp. Lúc này khách trong lâu không nhiều, lại là dân địa phương mà không phải nhân sĩ giang hồ, bằng không nếu nghe được ba chữ Cổ Thiên Thương chắc chắn sẽ kinh ngạc nhìn qua.
Bạch Sơ Ảnh ngừng múc cháo, ngẩng đầu nhìn hắn, tiếng nói trong trẻo chậm rãi vang lên. “Bạch Sơ Ảnh”
Nói xong lại ăn tiếp.
Mộc Huyền và Dương Lăng Tiểu đều thầm líu lưỡi, hoá ra hai người không quen! Nhưng sao lại giống quen biết mấy trăm năm vậy, động tác đương nhiên, ánh mắt ái muội, cứ như rất thân mật khắng khít bên nhau.
Mộc Huyền cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ba người nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng, một ngụm ăn cháo rồi một ngụm ăn dưa chua.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt tự nhiên, không hề để ý đến ánh mắt bọn họ.
Giang Ngọc Nhan nhìn Bạch Sơ Ảnh vui vẻ nhai dưa chua thì ê răng, nhưng ý cười trong mắt ngày càng đậm.