Sau khi bên cạnh không còn một vãn bối nào khiến anh phân tâm nữa, hiệu suất làm việc của Tạ Thanh Trình cũng cao hơn rất nhiều.
Mỗi ngày anh chỉ chỉnh lại tư liệu, điều tra vụ án, tới Mỹ Dục trị liệu theo định kì.
Nỗi đau đớn như dần dần đã chết lặng.
Con người sống cũng càng ngày càng như máy móc, đương nhiên chẳng cảm nhận thấy nỗi đau được bao nhiêu.
Một thời gian sau, anh căn cứ vào manh mối hiện đã có trên tay, nhận được một phát hiện mới rất quan trọng.
Anh có được phát hiện này thông qua tra xét những nhân viên làm ở phòng thí nghiệm của Hạ Kế Uy năm đó, mà phát hiện này khiến anh kinh ngạc không ít.
—— Lúc Lữ Chi Thư mang thai Hạ Dư, vì giúp việc ở phòng thí nghiệm cho chồng là Hạ Kế Uy, không cẩn thận bị liên lụy, khiến suýt nữa đã sảy thai, cuối cùng không thể không nhờ vào RN-13 để cứu đứa bé về.
Mà phòng thí nghiệm xảy ra sự cố kia, người phụ trách lúc đó lại là Vệ Dung!!
Lúc trước Tạ Thanh Trình chưa từng nghĩ tới, hóa ra giữa Lữ Chi Thư và Vệ Dung thế mà còn có chuyện như vậy, thậm chí có thể gọi là uẩn khúc.
Sau khi Lữ Chi Thư dùng RN-13 chữa trị, chẳng bao lâu sau Vệ Dung tai nạn giao thông qua đời, nhưng kì lạ lại là nhiều năm qua đi như thế, Lữ Chi Thư lại như chẳng hề hứng thú với loại thuốc cấm RN-13 đã thay đổi cuộc đời của bà.
Đêm Tạ Thanh Trình nắm bắt được manh mối này, một mình ngồi trước bàn làm việc hút thuốc, nghĩ đi nghĩ lại, trên bàn có đủ mọi loại suy tính, gạt tàn cũng dần bị chất đầy.
Cuối cùng anh đứng dậy, tâm sự nặng nề đi ra con ngõ nhỏ ngoài nhà, lại bắt đầu châm thuốc hút, mà phía sau anh, đèn làm việc chiếu sáng trang giấy gần như đã bị viết đầy lên.
Trên góc khuất nhất của trang giấy, suy đoán sau khi anh đã loại bỏ hết, anh cũng không muốn tin tưởng nhất nhưng lại có khả năng nhất là——
"Lữ Chi Thư thật ra chưa từng vứt bỏ việc nghiên cứu RN-13."
Cũng sau vài ngày Tạ Thanh Trình phát hiện ra chi tiết này, Trịnh Kính Phong bỗng nhiên mời Tạ Thanh Trình đến nhà ông ăn cơm, bảo có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Vì thế Tạ Thanh Trình tới căn nhà ở liên khu trong thành phố, lúc anh tới, Trịnh Kính Phong đang hầm thịt kho tàu miếng to bằng bếp cồn nhỏ, trên bàn đã bày trứng xào cà chua, cá nướng, canh cải thìa nấu đậu, còn có hai chai rượu trắng, đều là mấy món ăn nhà làm.
Thịt kho miếng to nấu bằng bếp cồn có một mùi thơm mà nấu bằng nồi thường không thể có, Trịnh Kính Phong cởi tạp dề, xoa xoa tay, bảo Tạ Thanh Trình: "Ngồi đi, trước đây cháu tới cục cảnh sát đã thích ăn thịt kho tàu miếng to nấu lửa nhỏ bằng cái bếp cồn này trong văn phòng chú, khẩu vị cũng hệt như cha cháu vậy, nào, uống chút rượu đi."
"Chú tìm cháu có chuyện gì?"
Nhìn qua Trịnh Kính Phong có hơi khó mở miệng, ông kéo tay Tạ Thanh Trình ngồi xuống trước bàn ăn, tự một mình uống một chén rượu trắng nhỏ, sau đó cầm đũa nhìn chằm chằm đồ ăn đầy bàn, nghĩ cách chọn từ, cuối cùng vẫn bảo: "Ăn trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Chờ sau khi Tạ Thanh Trình ăn mấy món rồi, cuối cùng Trịnh Kính Phong mới nói mấy lời, Tạ Thanh Trình coi như cũng hiểu vì sao ông lại mong mình động đũa trước—— Bởi vì nội dung Trịnh Kính Phong nói tiếp đó, đúng là khiến anh có chút không muốn ăn nữa.
"Sau khi Tưởng Lệ Bình rời đi, bọn chú luôn tiến hành điều tra phần còn sót lại của vụ án này.
Tuy rằng vụ nổ cao tốc lúc đó xảy ra đột ngột, cô ấy không thể nói thêm nhiều manh mối hơn, hiện trường cũng chẳng để lại nhiều chứng cứ hơn nữa, nhưng dù sao cô ấy vẫn giúp bọn chú giải quyết một vài bí ẩn, hơn nữa cũng cho bọn chú có một phương hướng điều tra đột phá." Trịnh Kính Phong uống mấy ngụm rượu, nhấp miệng, thở dài, "Bởi vì chú biết "con quỷ" lớn nhất trong cục thành phố là ai, ông ta càng không mong bọn chú điều tra cái gì, thì chú lại càng lén lút điều tra về cái đó, kết quả cháu đoán thế nào? Trong biệt thự tư nhân của Hoàng Chí Long, chú tìm được một cuốn bút kí bằng da."
"Bút kí của Hoàng Chí Long?"
"Bút kí của Tưởng Lệ Bình." Trịnh Kính Phong lại uống một ly rượu, sau đó rót đầy ly lần nữa, như cảm thán gì đó, chậm rãi đổ xuống đất, "Có lẽ kẻ khác sẽ tưởng là thứ gì đó của Hoàng Chí Long, nhưng chú nhìn thấy nét chữ ấy chú đã nhận ra ngay, đó là bút tích người tình báo của chú..."
Tạ Thanh Trình nhíu mày: "Vòng tay giám sát bí mật cô ấy đeo trên tay cho dù có là dùng cách viết đi nữa, hẳn cũng không thể để lộ bí mật quan trọng nào cả."
Trịnh Kính Phong: "Đúng là như thế.
Cơ mà bút tích đó là cô ấy đang kiểm tra xem những tin tức nào tuyệt đối không thể để lộ, tin tức nào có thể dùng cách biểu đạt ẩn ý để lộ ra được.
Trên vở viết rất nhiều kí hiệu cô ấy đã thử miêu tả, mấy tháng qua chú vẫn luôn giải mã để đọc chỗ kí hiệu ấy."
"Kết quả thế nào?"
"Có rất nhiều tin tức rất hữu dụng, Tưởng Lệ Bình quả đúng là cô gái tài giỏi.
Sau khi cô ấy rời đi, cô ấy vẫn cung cấp cho bọn chú manh mối vô cùng quý giá.
Hiện tại bọn chú đã tập trung vào những đối tượng có tỉ lệ ăn khớp cao theo nội dung ám chỉ của cô ấy, đây hẳn là các đối tượng hợp tác trong nước của Đoàn Văn, ngoại trừ Hoàng Chí Long, Lương Quý Thành, Vương Kiếm Khang đã chết ra, còn có một vài nhân viên khoa học, nhân viên chính phủ bị mua chuộc, và một vài doanh nhân lớn."
Tạ Thanh Trình: "Số lượng thế nào?"
Trịnh Kính Phong: "Ăn khớp hoàn toàn với thông tin, nắm chắc trăm phần trăm có bốn người, cơ mà bốn kẻ đó cũng không phải cấp cao, cấp bậc thấp hơn Hoàng Chí Long nhiều.
Cơ mà có một người ngang hàng với Hoàng Chí Long, thuộc công ti cấp rất cao của tổ chức kia đã được bọn chú nhắm vào.
Hiện tại phù hợp với thông tin khoảng tầm sáu mươi phần trăm, nói cách khác rất có thể xí nghiệp này chính là một lãnh đạo lớn khác mà Tưởng Lệ Bình ám chỉ, tội của nó chẳng nhỏ hơn giải trí Chí Long, thậm chí còn lớn hơn, bởi vì nó là một dược xí tư nhân—— Phụ trách việc nghiên cứu và trực tiếp tiến hành thí nghiệm sinh hóa vi phạm vào luật nghiên cứu thuốc cấm."
Tạ Thanh Trình nghe thế, sắc mặt chợt chuyển trắng, tay cầm ly rượu cũng hơi run lên.
Cho dù Trịnh Kính Phong vốn chẳng hề nói tên dược xí kia ra, nhưng lòng anh lại sáng tỏ như gương—— Có dược xí nhà ai bị cuốn vào mà Trịnh Kính Phong cần tự mình tìm tới anh nói chuyện chứ?
Tạ Thanh Trình cũng không định chờ Trịnh Kính Phong tuyên án với anh, mà mở miệng luôn, giương mắt nhìn Trịnh Kính Phong chằm chằm, nói thẳng: "Chú có ý gì? Chú bảo Hạ thị chế tạo thuốc?"
Trịnh Kính Phong uống rượu trắng, đáp: "Tự cháu hiểu rõ ý của chú mà."
"..."
"Trong lúc giải mã bút kí của Tưởng Lệ Bình, cô ấy đã chỉ ra công ty sản xuất thuốc là đối tượng hợp tác lớn nhất của Đoàn Văn tại Trung Quốc, nên dưới lớp bỏ bọc lỗng lẫy của các công việc trong công ty ở nước ngoài, tất cả đều là làm thí nghiệm và buôn bán các dự án vi phạm lệnh thuốc cấm cả, mấy năm nay, dược xí tư nhân này đã xuất khẩu rất nhiều loại thuốc vô đạo đức, chưa qua kiểm duyệt y tế nghiêm ngặt ra thị trường chính thức ở nước ngoài do Đoàn Văn nắm giữ.
Bọn chúng không sợ gây ra lượng lớn bệnh tật, thậm chí là cái chết, chỉ vì mong rằng có thể trực tiếp thu thập được dữ liệu trên cơ thể những người bị tác động trực tiếp trong số những bệnh án này thôi."
Rõ ràng là mùa hè, lão Trịnh bủn xỉn, trong căn nhà ở liên khu không mở điều hòa, chỉ bật mỗi một chiếc quạt điện đang quay quay lừ đừ.
Nhưng Tạ Thanh Trình lại vã một thân mồ hôi lạnh.
Trịnh Kính Phong ngừng một lát, cách một bàn đồ ăn gần như chưa động vào, nhìn về khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống của Tạ Thanh Trình.
"Dưới tình huống bình thường, chuyện cảnh sát điều tra đến, chú sẽ không nói nhiều với cháu như thế, đây là nguyên tắc của chú.
Chuyện này với chú là ngoại lệ, bởi vì chú nhìn ra cháu và tiểu Hạ đó...!Hiện tại hẳn nên gọi là Hạ tổng rồi nhỉ, cháu và Hạ tổng đó rất thân thiết, theo quan sát của chú, quan hệ giữa cháu và cậu ấy, thậm chí còn thân thiết hơn cả cháu với Trần Diễn nữa."
Tạ Thanh Trình đặt ly rượu xuống, trước mắt có cảm giác mơ hồ nho nhỏ, anh cố sức khiến mình bình tĩnh lại, bảo: "Hạ Dư không phải người như thế."
"Chú cũng hi vọng cậu ấy không phải người như thế, nhưng con người ta rồi sẽ thay đổi, nhất là lúc cậu ấy không có được thứ mà cậu ấy muốn." Trịnh Kính Phong nói, "Theo cấu trúc của công ty sản xuất thuốc Hạ thị, lúc Hạ Kế Uy còn sống, hai người là ông ấy và Lữ Chi Thư chia ra quản lý trong nước và ngoài nước, ở nước ngoài cơ bản là do Lữ Chi Thư quản lí, Hạ Kế Uy không hỏi tới nhiều.
Nếu tập đoàn Hạ thị thật sự là xí nghiệp tư nhân Lữ Chi Thư nhắc tới trong bút kí, theo cách hoạt động của công ty bọn họ, có thể chắc chắn thoát được khỏi tội danh cũng chỉ có mỗi Hạ Kế Uy thôi."
Dừng một chút, Trịnh Kính Phong nói: "Hạ Dư thì không như thế."
"..." Tạ Thanh Trình nghĩ tới manh mối trong tay mình—— Lữ Chi Thư rất có thể chưa từng buông bỏ việc nghiên cứu RN-13.
Lại kết hợp với những thứ Trịnh Kính Phong nói bây giờ, người phụ trách thị trường nước ngoài của chế dược Hạ thị là Lữ Chi Thư, thế thì rất có thể...
"Với những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây hẳn là cháu cũng nhận thấy được.
Tiểu Hạ tổng và lão Hạ tổng không giống nhau, sau khi cậu ấy tiếp nhận vị trí của cha, ngay cả các dự án nước ngoài mà lão Hạ tổng đến cả tổng kết cũng chẳng hỏi tới, cậu ấy cũng tự mình xử lí.
Bên ngoài đều đang bàn tán, mẹ cậu ấy bị shock, sức khỏe sắp không trụ nổi, may mà Hạ Dư nhờ người ta cố sức chữa trị cho bà ấy, bấy giờ mới dần có dấu hiệu khôi phục lại." Trịnh Kính Phong nói, "Theo chú biết lúc trước, quan hệ mẹ con giữa Lữ tổng và tiểu Hạ tổng cũng không thân thiết, sau khi cha tiểu Hạ tổng qua đời lại dốc lòng chăm sóc cho mẹ cậu ấy đến lạ, chuyện này không phù hợp với cách làm việc của cậu trai trẻ này.
Cháu cảm thấy lí do là gì?"
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại nói: "Cậu ấy mất cha rồi, có lẽ không muốn mất cả mẹ nữa."
"Trong lòng cháu cũng biết rõ là thế."
"...! Trước kia Lữ Chi Thư có lẽ đã có rất nhiều hành động để bù đắp lại cho Hạ Dư, nhưng Hạ Dư không cho bà ấy cơ hội, hiện tại cả tinh thần lẫn sức khỏe của bà ấy đều đang suy sụp." Tạ Thanh Trình nói, "Hạ Dư là người không thích việc dối gạt ngọt ngào, cũng có thể sẽ đưa ra lựa chọn như thế."
Trịnh Kính Phong bảo, "Thế coi như cháu nói đúng, là vì nguyên nhân vậy đi.
Cơ mà chú có suy đoán thứ hai, hẳn cháu nên nghe thử."
"..."
"Sau khi Hạ Kế Uy qua đời, Hạ Dư kế thừa toàn bộ tài sản và thân phận có thể tự mình xử lí, mà nắm giữ cổ phiếu của Hạ thị thì Lữ Chi Thư gần như ngang bằng với Hạ Kế Uy.
Trước kia Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư có thể giữ vững trạng thái cân bằng, nhưng mà Hạ Dư là thanh niên, mẹ cậu ấy cũng được, mà em trai cậu ấy cũng thế, với việc cậu ấy nắm quyền chưa chắc đã giữ thái độ tích cực ngoài mặt.
Trong lòng Hạ Dư chắc chắn cũng hiểu rất rõ việc này.
Sau đó, cậu ấy chủ động tiếp quản hầu như tất cả các công việc ở nước ngoài của tập đoàn Hạ thị, nhân lúc mẹ cậu ấy vẫn còn chưa kịp phục hồi lại khỏi cơn bệnh nặng đã thâu tóm hết quyền hạn của bà Lữ vào tay mình."
Lão Trịnh ngừng mấy giây, nói tiếp: "Tuy rằng chú gặp thằng nhóc ấy chẳng được mấy lần, nhưng chú có thể cảm thấy cậu ấy không đơn giản dễ gần như vẻ bề ngoài đâu, cậu ấy có thể ra tay tàn nhẫn, cũng có thể thẳng tay buông bỏ, cậu ấy không phải là đứa trẻ bình thường sẽ cam lòng chịu người ta quản lí, trong cuộc tranh giành quyền lực với mẹ của cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn có thể là kẻ gây ra sự biến Huyền Vũ Môn*."
(*Sự biến Huyền Vũ môn (玄武門之變, Huyền Vũ môn chi biến) là sự kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 626[1] khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), trong cuộc đua giành ngôi vị với anh mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết anh cả là Thái tử Lý Kiến Thành cùng em là Tề vương Lý Nguyên Cát.
Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ không còn cách nào khác đành nhường ngôi cho người con thứ hai lên ngôi hoàng đế, cũng chính là Đường Thái Tông sau này.)
"Hạ Dư đúng là người có tính cách như thế." Tạ Thanh Trình giương mắt nhìn về phía Trịnh Kính Phong, "Nhưng có một vài điều chú chưa suy xét tới."
"Cái gì?"
"Cậu ấy không độc ác, lại càng không muốn dùng thuốc để làm hại những bệnh nhân khác."
"..."
"Cấu ấy từng sẵn sàng cứu bệnh nhân ở viện tâm thần Thành Khang, đánh cược nguy hiểm tới mạng sống quay lại đám cháy, chú còn nhớ chuyện này chứ?"
Trịnh Kính Phong trầm mặc giây lát, bảo: "Nếu không phải chú tự tay xác nhận toàn bộ công việc quốc tế cậu ấy phụ trách, chú cũng không muốn suy đoán như thế.
Đúng vậy, chú nhớ rõ chuyện cậu ấy từng cứu bệnh nhân.
Nhưng mà Tạ Thanh Trình à, chú còn cả câu khi nãy mới nói nữa—— Con người ta rồi sẽ thay đổi.
Nhất là lúc cậu ấy muốn đạt được thứ gì đó nữa."
Tạ Thanh Trình im lặng nhìn Trịnh Kính Phong, một lát sau đáp: "Về việc này, e là cậu ấy khó mà thay đổi được."
"Vì sao cháu lại tin tưởng cậu ấy đến như thế?"
"Bởi vì cháu cảm thấy cháu hiểu cậu ấy." Một bữa cơm ăn chẳng có mùi vị gì, Tạ Thanh Trình đứng dậy, nói, "Nếu chú không còn chuyện gì khác, thế cháu về trước đây."
Trịnh Kính Phong cũng đứng lên theo, ông nói với Tạ Thanh Trình đã đi ra ngoài cửa: "Cháu không thể tin tưởng cậu ấy quá mức được, bởi vì hiện tại mọi manh mối đang chỉ ra rằng Hạ Dư giờ cũng đã chẳng đơn giản nữa, cháu không thể để cảm tính điều khiển như thế..."
"Cháu không để cảm tính điều khiển rồi đưa ra phán đoán như thế, đấy là kết quả sau khi cháu suy nghĩ lí trí." Tạ Thanh Trình đứng bên cửa liếc mắt nhìn ông, "Lão Trịnh, cháu quả thật không muốn phải đối đầu với cậu ấy, cháu cũng không muốn thất vọng về cậu ấy.
Nhưng nếu có một ngày cậu ấy đúng như lời của chú nói, phạm phải chuyện như thế—— Chỉ cần xác định là cậu ấy quả thật đã phạm phải——"
Anh ngừng lại, đôi mắt như ngọc lưu ly chẳng chút trốn tránh nhìn vào Trịnh Kính Phong, nói từng câu từng chữ.
"Thế cháu cũng biết rõ bản thân cháu nên làm gì.
Chú không cần lo lắng."
Sau khi Tạ Thanh Trình về tới nhà đã mệt mỏi ngã người lên ghế, trong lòng anh rất hỗn loạn, cho dù anh tin rằng Hạ Dư sẽ không làm bậy làm bạ với loại thuốc cấm RN-13, nhưng anh lại không lạc quan đến như thế với chuyện của Lữ Chi Thư.
Trong đủ loại việc trùng hợp với chuyện của Vệ Dung khi xưa, đều như đang chỉ vào một phương hướng, anh từng suy đoán—— Năm đó ở phòng thí nghiệm của Vệ Dung, bởi vì thứ nguy hiểm trong phòng thí nghiệm bị rò rỉ khiến Lữ Chi Thư đang mang thai chịu tổn thương, không thể không dùng RN-13 cứu lấy tính mạng mình và đứa bé, chuyện này anh đã biết tới.
Hơn nữa anh còn biết rằng sau đó tính cách Lữ Chi Thư đã dần dần thay đổi, cuối cùng thành tính tình như hiện tại.
Thế thì sau khi tính cách bà đã thay đổi, liệu bà ta có thể oán hận Vệ Dung hay không? Cái chết của Vệ Dung, có thể cũng là do bà ta gây ra hay không? Sau khi Vệ Dung qua đời, Lữ Chi Thư có từng lấy toàn bộ dữ liệu thí nghiệm của Vệ Dung lúc còn sống, mà trong đó lại có liên quan tới RN-13 và một vài loại thuốc khác đang nghiên cứu chứ?
Nếu là vậy, chuyện cũng như lời Trịnh Kính Phong nói, hoàn toàn có thể sáng tỏ...
Tạ Thanh Trình càng nghĩ càng cảm thấy như đang rẽ mây nhìn mặt trời, nhưng mà cảm giác sởn gai ốc cũng dần sâu sắc hơn hẳn.
——
Giả dụ như sau này Lữ Chi Thư đúng là có cấu kết với Đoàn Văn, thế thì tổ chức này của Đoàn Văn biết rằng Hạ Dư là Huyết Cổ kể cũng hợp lí.
Lúc trước anh còn thấy lạ vì sao tổ chức kia biết rằng Hạ Dư là Huyết Cổ, lại chẳng hề nóng lòng ra tay với Hạ Dư, theo như suy đoán hiện tại, nguyên nhân cũng có thể giải thích được, thì ra "Huyết Cổ" đã nằm dưới sự giám sát của bọn chúng từ lâu.
Lữ Chi Thư chính là kẻ giám sát bên cạnh Hạ Dư, vậy nên đương nhiên chúng sẽ không cần dùng bạo lực bắt người.
Trong ánh chớp của đá đánh lửa, Tạ Thanh Trình bỗng nhiên nhớ tới ngày ở trong cao ốc giải trí Chí Long, trước khi bọn họ chia tay với Tưởng Lệ Bình, Tưởng Lệ Bình từng muốn nhắc nhở Hạ Dư một chuyện, nhưng cô ấy nói một nửa, như lại động tới điểm báo động của vòng tay tránh để lộ bí mật, bởi thế cô không nói tiếp nữa.
Khi đó nội dung cô nói hình như là:
"Cẩn thận cái người béo đối xử tốt với cậu——"
Cô muốn ám chỉ, có phải là "người phụ nữ béo" hay không? Nhưng mục đích đó cuối cùng vẫn bị vòng tay giám sát, miêu tả này được phán đoán là nguy hiểm, không thể nhắc tới ngay trước mặt bọn họ được.
Tất cả manh mối như hợp lại thành một bức tranh, tụ lại từ bốn phương tám hướng, chậm rãi ghép lại thành hình, lộ ra dáng vẻ đáng sợ che giấu hai mươi năm.
Nếu như hết thảy suy đoán là đúng, thế thì...
Tạ Thanh Trình bật dậy, mở danh bạ điện thoại ra.
Anh nghĩ rằng, anh phải nói chuyện với Hạ Dư.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thanh Trình trước mặt Hạ Dư:
Lạnh lùng, mặt không biểu cảm, không nói lời hay, mặc quần vô tình.
Tạ Thanh Trình trước mặt người khác:
"Hạ Dư thì khác biệt."
"Hạ Dư không thể thay thay thế."
"Hạ Dư không phải loại người này, cháu tin cậu ấy."
Thẳng nam chết tiệt cứng quá đi...!Lão Trịnh Trần Mạn hai người ai có lòng tốt truyền lại lời thật lòng này cho Hạ tổng với?.