Sổ Bệnh Án

Chương 216: 216: Vẫn Phải Giả Vờ




“Hạ Dư, cậu vẫn còn hận tôi ư.”
Nhất thời nỗi lòng Hạ Dư phức tạp, thế mà không trả lời nổi.
Nhưng tất cả cảm xúc đã ùa vào trái tim—— Tạ Thanh Trình vẫn luôn biết rằng cậu là người của Người Phá Mộng!
Hóa ra Tạ Thanh Trình đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cậu lâu rồi, nhưng Tạ Thanh Trình chẳng nói gì nhiều, bản thân diễn như thế nào, anh cũng phối hợp như thế đó…
Bảo sao… Bảo sao cho dù mình có làm phiền anh tới đâu, anh cũng không bị cưỡng ép tới suy sụp, bởi vì anh biết rằng tất cả hành động của mình đều bắt nguồn từ oán hận cá nhân, chứ không đả động gì tới chuyện công hết cả.
“…” Giờ phút này, Hạ Dư không thể nói rõ được cảm nhận của mình.
Có lẽ cậu hẳn nên vui mừng vì giờ đây Tạ Thanh Trình đã tin tưởng cậu, nhưng cậu lại chẳng thể nào vui nổi.
Có lẽ cậu hẳn nên giận dữ vì Tạ Thanh Trình giả vờ còn giỏi hơn cả cậu, nhưng Tạ Thanh Trình nói, anh chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện được trả thù của cậu mà thôi.
Yêu hận giữa bọn họ rất phức tạp, ngay cả vui giận cũng chẳng thể đơn thuần nữa, cậu hận không thể cắt bỏ toàn bộ ký ức về Tạ Thanh Trình trong lòng mình đi, lại ước gì tất cả của Tạ Thanh Trình đều khắc sâu vào trong xương thịt mình.
Có lẽ cậu đã quên mất phải yêu anh như thế nào, nhưng cũng chẳng học được cần hận anh ra sao.
Suốt quãng thời gian qua, mỗi giây phút cậu dày vò Tạ Thanh Trình đâu có khác gì đang tự dày vò chính bản thân cậu?
Cậu biết bản thân nhất định phải có được Tạ Thanh Trình, nếu không có được, lỗ hổng trong lòng cậu sẽ mãi không thể bù đắp.

Cậu cũng vĩnh viễn không thể trút bỏ được oán hận của mình… Nhưng mà…
Nhưng mà Tạ Thanh Trình không thỏa mãn tâm nguyện của cậu——
Ngày ấy, Anthony đi rồi, Hạ Dư từng ôm một tia hy vọng, bật camera theo dõi trong biệt thự của mình.

Đôi mắt cậu trông mong xem nó, nhìn thấy toàn bộ quá trình tranh cãi của Tạ Thanh Trình và Anthony, nhưng cậu tua đi tua lại xem muốn xuyên qua cả màn hình rồi cũng chẳng thấy được chút ghen tuông lẫn đau khổ nào trên gương mặt của Tạ Thanh Trình, quả thật hệt như Anthony nói, Tạ Thanh Trình vốn chẳng hề quan tâm cậu ở bên ai hay lên giường với ai.
Cái chết của cậu, cuối cùng cũng chỉ đổi lại được mỗi sự tự trách của Tạ Thanh Trình mà thôi.
Tạ Thanh Trình không yêu cậu, Tạ Thanh Trình chỉ cảm thấy nợ cậu, chỉ cảm thấy thương hại cậu… Vậy nên Tạ Thanh Trình vẫn giữ con rồng lửa nhỏ ấy, thế nên Tạ Thanh Trình âm thầm chịu đựng hết toàn bộ vũ nhục lẫn giày vò của cậu, những điều ấy… Đều là vì bản thân Tạ Thanh Trình cảm thấy có lỗi với cậu mà thôi!
Nhưng cậu muốn thứ áy náy đó hay sao?
“…” Giờ phút này, gặp lại trên hòn đảo Neverland này đây, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tạ Thanh Trình.
Cặp mắt kia vẫn luôn chờ đợi đáp án của cậu.
Hận, hay là không hận?
Trong từng phút từng giây trầm mặc, ánh sáng trong mắt Tạ Thanh Trình dần tối đi.
Cuối cùng anh rủ mi xuống, anh đã biết đáp án của Hạ Dư rồi.
Chú thỏ đang ôm hi vọng trong lòng anh kia chẳng động đậy, tựa như bị thợ săn bắn ngã.
“Không sao cả.” Cuối cùng Tạ Thanh Trình mở miệng, giờ phút này anh bỗng dưng cảm thấy may mà bản thân đã hẹn lịch gửi thư để kể hết ra cho Hạ Dư, nếu không thật sự nói ra trước mặt cậu, có lẽ còn chưa nói xong hết, anh cũng đã mất sạch sức mạnh để nói tiếp trong sự trầm mặc lẫn lạnh như băng của Hạ Dư mất rồi.
Tạ Thanh Trình ngẩng gương mặt dính máu lên, nói với Hạ Dư: “Tôi biết chuyện này chẳng thể cưỡng ép.

Cho dù cậu không còn giả vờ làm người của Mandela ở trước mặt tôi nữa, chỉ cần cậu muốn, cậu vẫn có thể hận tôi tiếp, không cần phải lẫn lộn công với tư đâu.

Tôi nợ cậu một mạng, dù sao cũng là thứ tôi phải nhận thôi.


Tôi không tránh né.”
“… …”
Cái gì gọi là không cần lẫn lộn công với tư?
Cái gì gọi là cậu có thể hận tôi tiếp?
Lòng Hạ Dư nghẹn lại, nhất thời không biết nên trả lời anh sao cho phải.

Cậu thật sự bị Tạ Thanh Trình làm cho tức chết rồi, cậu rất muốn quăng Tạ Thanh Trình xuống khỏi lưng ngựa trắng rồi đá thêm cho anh mấy phát.
Nhưng cậu lại muốn túm chặt lấy tóc anh, hung dữ hôn lên môi Tạ Thanh Trình, cũng chẳng màng yêu hận gì nữa, cậu không muốn nghe Tạ Thanh Trình tiếp tục nói mấy câu cam chịu này, cũng không muốn đòi hỏi nhiều hơn về việc trong lòng Tạ Thanh Trình có cậu thêm nữa, chỉ cần bản thân có được máu thịt của anh, thế cũng tốt rồi.
Lúc có hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ, bộ đàm bên tai Hạ Dư bỗng dưng vang lên.
“Mong Hạ tổng sau khi chặn hệ thống Thần Gió xong nhanh chóng nộp lại trang bị Thần Gió đã thu được lên Đoàn tổng.” Giọng nữ máy móc trong tai nghe vang lên lệnh chỉ huy lạnh như băng, “Đoàn tổng đang chờ cậu ở phòng họp thứ ba.”
Hệ thống thúc giục rất vội vã, liên tục nhắc lại lệnh đi đi lại lại ba lần.
Hạ Dư hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi lòng của mình lại.
Ra lệnh vội vã như thế, lòng Hạ Dư biết không thể trì hoãn thêm nữa, nếu như Tạ Thanh Trình muốn phân rõ công với tư, thế thì cứ phân rõ công tư ra trước đi.
Vì thế cậu bảo Tạ Thanh Trình: “… Mấy việc này… Mấy việc tư giữa chúng ta ấy để nói sau đi.

Hiện giờ anh phải phối hợp với tôi, tiếp tục diễn vở kịch này đã.

Tôi quay về hòn đảo này là vì để bảo vệ mọi người đấy.

Chỉ có mỗi lúc chúng ta đồng tâm hiệp lực thì mới cứu được đội trưởng Trịnh và những người khác thôi.

Anh đã hiểu chưa?”
Tạ Thanh Trình đương nhiên cũng biết nặng nhẹ, anh, Trịnh Kính Phong, Hạ Dư, thực ra là một đội, cho dù anh với Hạ Dư có xích mích thế nào đi nữa, giờ hai người cũng là đồng nghiệp, là đồng đội rồi.
Cuối cùng anh nhắm hai mắt lại, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời, để Hạ Dư trói hai tay anh ra sau lưng—— Bên thắt lưng Tạ Thanh Trình có sẵn còng tay, Hạ Dư dứt khoát dùng luôn đồ có trước, còng tay Tạ Thanh Trình lại.
Tạ Thanh Trình: “…”
“Dù sao cũng đỡ hơn là đeo còng tay của Mandela cho anh sau khi bắt được mà.” Hạ Dư liếc nhìn sắc mặt anh, nhìn ra anh có hơi bài xích vở kịch này, nhưng vẫn nói, “Còng tay Mandela là vòng điện đấy, nói một câu là bị giật điện luôn, chắc anh không muốn thử đâu.”
“…” Nói cũng đúng, Tạ Thanh Trình không lên tiếng, ngựa trời nghe theo lệnh của Hạ Dư bay lên, phóng về phía lô cốt chính.
Lô cốt chính của Mandela là một tòa kiến trúc theo phong cách Romanesque, tường xây rất dày, cửa cuốn trùng trùng, xây thêm mái vòm.

Cụm lô cốt to lớn phức tạp, giữa các kiến trúc là hành lang bằng đá thô dài đằng đẵng nối nhau, trên tòa thành không có điêu khắc trang trí trùng lặp nhiều, thay vào đó là các bóng cột đều đều xen nhau để tô điểm, lộ ra khí chất nghiêm trang trang trọng, quan sát từ không trung xuống, cả cụm kiến trúc lô cốt chính cứ như vật tổ cổ xưa được chạm khắc trên đảo Mandela, cất giấu vết tích của thần thánh chẳng thể nắm bắt.
Luồng khí lạnh băng, ngựa trời của Hạ Dư đáp xuống cổng lô cốt chính, nơi ấy có hàng loạt lính canh đứng đó, có nam có nữ, nữ giới đều mặc trang phục đỏ chói như lửa bùng, còn nam giới lại mặc quân trang đen đậm chỉnh tề.

Trên mặt họ chẳng có biểu cảm gì, cứ như mọi vui buồn yêu hận trong cơ thể bọn họ đều đã bị loại bỏ, khiến họ trở thành quân tốt tầm thường đứng thẳng tắp trên bàn cờ vua.
“Hạ tổng.” Một cặp lính canh đứng đầu cúi người chào Hạ Dư, ánh mắt trống rỗng, “Đoàn tổng đã chờ cậu ở phòng họp thứ ba.”
Sau khi bọn họ nói xong, hai hàng lính canh gác phía sau đều đồng loạt nhấn mạnh lại những lời này.

“Hạ tổng, Đoàn tổng đã chờ cậu ở phòng họp thứ ba.”
Giọng nói u ám vang vọng, thật sự cứ như nghi thức thần bí nào đó.
Hạ Dư đã quen với chuyện này, cậu điều chỉnh cương, để ngựa trời đi tới cảnh cổng cực lớn hình vòm bằng đá thô của lô cốt chính, xoay người xuống lưng ngựa, không nói một lời đã kéo Tạ Thanh Trình xuống, vào phòng khách của lô cốt chính.
Cũng như phần lớn kiến trúc của Mandela, mái vòm lô cốt chính của Mandela có cửa sổ xây nhỏ hẹp nhưng cao ngất, thiết kế như thế để lúc ánh sáng bên ngoài chiếu vào có vẻ u ám lại thơ mộng, dựng nên cảm giác thần thánh lẫn cảm giác mơ mộng nồng đậm, tựa như ngã mình vào nơi giao nhau của nhân gian và thiên đường.
Tạ Thanh Trình không có nhiều thời gian để xem xét, Hạ Dư đã lập tức đưa anh vào thang máy kiểu cổ, thang máy nhanh chóng đến tầng chín của tòa tháp, phòng của Hạ Dư nằm ở nơi này.
“Tôi không đưa anh tới chỗ Đoàn Văn, tránh việc phức tạp.” Cửa thang máy mở ra, Hạ Dư áp giải Tạ Thanh Trình, hai người đi trên tấm thảm dệt lông dê dày nặng trên hành lang dài.
Hai người không hợp nói chuyện, thật sự chỉ thực hiện mỗi việc công cho xong.

Chẳng có ai dứt bỏ sợi xích then chốt trong cử chỉ.
Hạ Dư dán môi vào vành tai Tạ Thanh Trình, nhẹ giọng nói sau tai anh: “Tôi sẽ nhốt anh trong phòng của tôi, nhưng Đoàn Văn không yên tâm về tôi lắm, trong phòng có máy theo dõi mini, cho dù sau khi anh bước vào trông thấy cái gì đi nữa cũng không được tỏ vẻ ngạc nhiên nhiều.

Nhất định phải hoàn toàn diễn kịch với tôi, ra vẻ bị tôi nhốt lại, không thể để hắn ta nghi ngờ.

Chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được.”
Vừa nói xong, hai người đã đi tới cánh cửa gỗ tếch, trên cửa có gắn một tấm biển tinh xảo, phía trên có khắc tên của Hạ Dư.
Hạ Dư thấp giọng nói: “Sau khi vào anh cứ coi như đang quay phim, anh có còn nhớ trước đây chúng ta đã từng diễn kịch một lần lúc ở trường hay không? Cảm giác là như thế đấy.

Không cần phải coi cái gì là thật hết cả.

Nếu anh có lời nào thật lòng muốn nói cho tôi biết, cứ ho khan liên tục năm tiếng, tôi sẽ nhân cơ hội lại gần anh, tôi đã thử rồi, hiện tại mấy tiếng động có cỡ decibel* này thì Đoàn Văn không nghe thấy được.

Anh đã nhớ hết mấy chuyện này chưa?”
(*Decibel (dB): đơn vị đo cường độ âm thanh)
Nói xong cậu rủ mi xuống, nhìn sườn mặt Tạ Thanh Trình, thấy Tạ Thanh Trình phía dưới gần như không thể tìm ra sơ hở, Hạ Dư hiểu rằng vở kịch này của hai người đã “mở máy” rồi.
Đầu tiên cậu thô bạo đẩy Tạ Thanh Trình vào dưới camera, đẩy cả người anh áp vào cánh cửa gỗ tếch lớn, sau đó túm lấy tóc anh, kéo anh lại gần.
“Anh không có tư cách gì để phản kháng hết, cảnh sát Tạ ạ.” Hạ Dư nâng cao giọng, làm như thế thì nếu có kẻ đang xem camera cũng có thể nhìn thấy sự xô xát giữa cậu với Tạ Thanh Trình, “Nếu anh muốn chú Trịnh của anh được sống, thế thì tốt nhất nên ngoan ngoãn chút, đừng có chọc tôi mất hứng.”
Tạ Thanh Trình cắn răng, cơ thể ốm yếu khiến gương mặt anh tái nhợt đi bất thường, việc này khiến anh có vẻ càng giống như phải chịu nhục nhã lẫn trói buộc không thể phản kháng hơn.
Anh liếc mắt qua, nhìn Hạ Dư chằm chằm: “… Cậu đừng làm hại chú ấy.”
“Ồ? Anh để ý ông ta tới vậy à?”
“…”
Hạ Dư cười lạnh, nghiêng ngón tay vuốt ve hai má anh, ánh mắt tựa như mũi dao lướt qua gương mặt anh, “Nhưng tôi có làm hại ông ta hay không, tiếp theo đều phải xem biểu hiện của anh rồi đấy, cảnh sát Tạ.”
“…” Ánh mắt chạm ánh mắt, kể cũng rất giống nhiều năm trước, lúc Tạ Thanh Trình diễn cùng với Hạ Dư ở Hỗ Đại cũng như vậy.

Chẳng qua khi ấy chỉ là bộ phim của trường, Tạ Thanh Trình hoàn toàn không cần phối hợp nhiều, giờ phút này lại phải nhập tâm hết vào mọi cảm xúc, không thể để người của Mandela nhìn ra sơ hở.
“Vào phòng tôi mà đợi đi.

Nếu anh cần mạng chú Trịnh, thế thì ngoan ngoãn chút.”
Hạ Dư nói xong, mở hệ thống kiểm soát truy cập sinh học, đẩy Tạ Thanh Trình vào phòng mình, lạch cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại phía sau hai người.
Lúc Tạ Thanh Trình thấy bố cục trong phòng ngủ của Hạ Dư, lòng cũng run lên.
Anh đã hiểu vì sao Hạ Dư lại dặn một câu “Cho dù sau khi anh bước vào trông thấy cái gì đi nữa cũng không được tỏ vẻ ngạc nhiên nhiều.”
Bởi vì không biết vì sao, căn phòng ngủ này… Lại mô phỏng theo toàn bộ căn phòng cho khách ở nhà họ Hạ trước đây—— Cũng chính là căn phòng Tạ Thanh Trình vốn ở lúc ở nhà họ Hạ, ngay cả sách xếp trên giá cũng giống như đúc…
Bên giường trong phòng ngủ có một chiếc bàn gỗ lớn, trước bàn học đặt một chiếc ghế dựa.

Vì biết trong phòng có giấu camera ẩn, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình bắt đầu diễn cảnh lôi kéo hết sức chân thực, có lẽ là vì sâu trong lòng hai người vẫn còn chút u ám gì đó cần trút bỏ, lúc bọn họ động tay động chân thật sự đều dùng hết toàn bộ sức lực với nhau.
Giữa lúc thở dốc, cuối cùng Hạ Dư hung dữ đè Tạ Thanh Trình lên bàn học, sau đó lại đẩy mạnh anh xuống ghế dựa, dùng còng tay lạnh lẽo khóa vào tay vịn ghế, rồi lại rút đai trị liệu cạnh ghế dùng lúc bản thân phát bệnh ra trói người vào đó.
Nhân cơ hội này, Hạ Dư tới gần anh—— Trong sự giám sát của Đoàn Văn, nhìn qua tựa như Hạ Dư vì để áp chế Tạ Thanh Trình nên mới làm hành động tự nhiên như thế.
Hạ Dư vừa trói chặt Tạ Thanh Trình lại, vừa dùng giọng nói camera không thể thu nổi, nhỏ giọng bảo: “Anh ở trong này thì đừng lo, phòng tôi ngoại trừ quét dọn vệ sinh ra sẽ không có ai tự ý bước vào hết cả, chờ tôi làm xong việc rồi tối nay sẽ về.”
Môi Tạ Thanh Trình khẽ động, không thấy chút gợn sóng: “Trói lỏng chút.”
“Lỏng thì không giống.” Hai người gần như dán môi vào tai, khoảng cách giữa hai người chẳng tới 5cm, hơi thở nóng hầm hập của Hạ Dư quẩn quanh bên tai Tạ Thanh Trình, giọng nói trầm thấp len lỏi vào ngực Tạ Thanh Trình, “Hiện tại tôi là đối thủ của anh đấy.”
“Giả thôi.”
“Trong lòng anh hiểu rõ là tốt rồi.” Hạ Dư nói, “Đừng có oán trách tôi, tôi cũng vì hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Nói xong tay thoáng dùng lực, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay nổi lên, cậu trói chặt “tù binh” vào ghế da thủ công, đai trị liệu rộng một ngón tay màu đen tựa như ấn chú của ác ma, siết vào áo trong xanh nhạt của Tạ Thanh Trình, đan xen vào nhau.
Hạ Dư trói người rất chặt, thanh niên mặc quân trang Mandela đen đậm, đứng thẳng người, hơi kéo dãn khoảng cách, cúi đầu nhìn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát Người Phá Mộng, tóc mai tán loạn, khóe miệng còn mang theo chút vết máu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Máy giám sát giấu ở nơi âm u bí mật trong phòng.
Vở kịch, vẫn phải diễn tiếp.
Hạ Dư rủ mắt kiêu ngạo nhìn anh, lạnh lùng nói: “Tạ Thanh Trình, trước kia anh có từng nghĩ tới mình sẽ có ngày này hay chưa?”
“…”
“Anh đã từng nghĩ tới chứ?”
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, không để ý đến cậu.
Bàn tay Hạ Dư đeo găng nửa bàn tay vươn qua, bóp cằm cảnh sát Tạ.
Cậu xoay mặt anh lại, ép anh nhìn mình.
Tình cảnh này hình như đã từng gặp rồi, trong chớp mắt, bọn họ đều nhớ lại chuyện đã xảy ra ở buổi diễn thuyết trong tòa nhà hội nghị lúc cạnh tranh về thuốc trước đây——
Khi ấy Hạ Dư còn tưởng Tạ Thanh Trình không biết mình là nằm vùng của cảnh sát, nên dứt khoát nhẫn tâm, dùng việc công báo thù riêng, tùy ý làm nhục anh.
Nhưng hiện giờ cậu biết rằng thật ra Tạ Thanh Trình đã đoán được chân tướng từ lâu, nhớ lại chuyện đã qua ấy, trong lòng lại là cảm nhận khác.
Cậu nhìn chằm chằm cặp mắt Tạ Thanh Trình trong gang tấc, cậu không khỏi nghĩ, khi ấy rốt cuộc Tạ Thanh Trình đã ôm tâm trạng như thế nào mới có thể cắn răng chịu đựng sự vũ nhục của cậu mà không hề vạch trần?
Con mắt đã mất ánh sáng chẳng có tiêu cự, Hạ Dư không tìm thấy đáp án qua nó.
“Tạ Thanh Trình…” Cậu nhỏ giọng thầm thì.
Mà Tạ Thanh Trình cũng vì nhớ tới chuyện từng xảy ra trong phòng hội nghị, cảm thấy không được tự nhiên, vì thế lại muốn xoay mặt đi.
Phản ứng này chắc chắn đã châm lửa vào nỗi lòng vô cùng hỗn loạn của Hạ Dư, trong nỗi lòng mang bi thương của Hạ Dư sinh thành dục vọng.
“Anh nhìn tôi đây này.” Cậu siết cằm đối phương, xoay đầu Tạ Thanh Trình với vầng trán tán loạn tóc mai qua, ép anh nâng gương mặt mang vết thương lẫn máu bẩn lên, khiến anh lại đối mặt với mình lần nữa.
“…” Tạ Thanh Trình vẫn muốn dời mắt đi.
Hạ Dư dùng lực tay mạnh hơn, xoay mạnh gương mặt anh qua: “Nhìn tôi này!”

Ngón tay cũng đang run rẩy.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong gang tấc, một giây, hai giây…
Sau đó——
Trong bầu không khí này, Hạ Dư cảm thấy nỗi phiền muộn lẫn thương tâm tưởng như tuyệt vọng, lòng cậu như nước cuộn, nôn nóng ùa lên, cuối cùng không thể khống chế nổi cúi đầu, bỗng nhiên nặng nề hôn lên môi Tạ Thanh Trình.
“!!”
Cho dù hành động này có đặt vào vở kịch cũng chỉ coi như bất chợt phát huy tùy tiện thêm đất diễn.

Tạ Thanh Trình chẳng hề ngờ tới, mở to đôi mắt, anh vô thức giãy giụa, lại gần như không thể cựa nổi.

Hạ Dư quá cứng rắn, trong sự dây dưa ngập tràn nỗi xúc động, nóng bỏng, khát vọng, thậm chí là cả ham muốn chiếm hữu vốn có của phái mạnh.
“Cậu làm gì thế!” Trong lúc hỗn loạn, Tạ Thanh Trình bỗng dưng cắn rách môi Hạ Dư, anh thở dốc, ngực phập phồng, ánh mắt xuyên qua tóc mai tán loạn đen như mực đâm thẳng vào khuôn mặt có vẻ biến thái của Hạ Dư.
“…” Hạ Dư chậm rãi liếm máu tanh ngọt nơi khóe môi mình, ngón tay vuốt nhẹ qua khóe miệng Tạ Thanh Trình, lau sạch vệt đỏ tựa như mai đỏ trong tuyết ấy đi.

Sau đó cậu lại miết bụng ngón tay dính máu ấy lên môi Tạ Thanh Trình.
Cậu xúc động đi xúc động về, nhưng vẫn nhớ mình đang diễn kịch, vì thế chậm rãi đứng thẳng người lên, sau vài giây im lặng, bình ổn lại nỗi lòng, dùng tư thái lạnh lùng của “Hạ tổng” để trả lời——
“… Anh cảm thấy tôi không giết anh, mà đưa anh về phòng tôi là vì sao?”
Lại nói: “Ngay cả điều này cũng phải hỏi, tôi nên bảo cảnh sát Tạ quá ngây thơ, hay là quá nực cười?”
Tạ Thanh Trình thở hổn hển: “… Cậu vẫn chưa chơi đủ hay sao.”
“…” Hạ Dư hơi khựng lại.
Cậu bỗng phát hiện trong cảm xúc đan xen nhau mãnh liệt này, Tạ Thanh Trình hình như có hơi không phân rõ thật giả.

Hay nói cách khác, có lẽ Tạ Thanh Trình nhập tâm quá mức, tự trách quá nặng, vậy nên cuối cùng thành “nhập vai” trong hỗn loạn…
Cậu nhạy bén nhận thấy sự thất vọng sâu đậm, kèm theo cả thống khổ trong ánh mắt Tạ Thanh Trình.

Cậu có thể cảm thấy những lời này Tạ Thanh Trình hỏi cậu là thật lòng chứ không phải nói thêm cho có.
Ánh mắt như thế khiến Hạ Dư vô thức dời mắt đi, cậu rủ mi, trầm mặc chốc lát, mới có thể nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó bảo: “… Đúng thế đấy, trước kia anh lừa gạt tôi như vậy, hại tôi suýt nữa mất cả mạng, anh nói xem sao tôi có thể buông tha cho anh dễ dàng đây?”
Nói xong cậu đứng thẳng người dậy, buông tay xuống, đặt lên bên hông bị trói chặt của Tạ Thanh Trình, sau đó lúc hai người tách nhau ra, Hạ Dư bỗng dưng lục luôn túi trang bị cố định bằng khóa da chứa một hàng thuốc tiêm RN-13 và dịch huyết thanh số 2 bên cạnh ra.
“Hạ Dư, cậu——!”
Tạ Thanh Trình không ngờ Hạ Dư sẽ làm như thế, trong mắt hiện một tia bối rối—— Đây là hai loại thuốc sử dụng hiệu quả nhất trong lúc anh làm nhiệm vụ cho Người Phá Mộng, tuy rằng gây tổn thương cho cơ thể, nhưng chúng chắc chắn có hiệu quả cao, nếu Hạ Dư không cho anh dùng, hoặc là phá của anh luôn, thế thì sau đó gần như anh chẳng thể làm gì được.
Anh mặc kệ việc có phải tranh cãi với Hạ Dư tiếp hay không, cố hết sức dùng ánh mắt cảnh cáo ám chỉ Hạ Dư đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Hạ Dư không để ý tới anh.
Hạ Dư chỉ thầm muốn kết thúc nhanh nhanh cái buổi “diễn kịch” lẫn đối thoại sắp không khống chế nổi này.

Cậu thu thuốc tiêm lại, sau đó chậm rãi bảo: “Được rồi, tôi còn có chuyện cần làm, anh cứ ngoan ngoãn ngồi trong này đi, chờ tôi quay về.”
“Hạ Dư!”
“Chim sẻ trong lồng phải thế nào cũng không cần tôi dạy anh biết nhỉ, Tạ Thanh Trình.”
“…”
“Ngoan ngoãn chút, anh mới đỡ chịu khổ nhiều.”
Hạ Dư thản nhiên bỏ lại một câu, cũng không giao tiếp ánh mắt với Tạ Thanh Trình nữa, cậu nhìn thời gian trên đồng hồ, đẩy cửa rời đi luôn, chỉ để lại một mình Tạ Thanh Trình ngồi cứng đờ trong căn phòng như để hồi tưởng lại năm tháng xưa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.