Thật ra giờ trời cũng đã sáng, nhưng Hạ Dư không yên tâm về Tạ Thanh Trình nên chẳng ra khỏi cửa để tới phòng thí nghiệm.
Cậu thật sự không ngờ Đoàn Văn lại tự đại giá quang lâm tới tận cửa thăm.
Đại não Hạ Dư hoạt động nhanh chóng, nghĩ tới hiện tại tất cả cuộc nói chuyện riêng của mình với Tạ Thanh Trình đều trao đổi phía dưới chăn, cũng không có chỗ nào sơ hở, thế Đoàn Văn đến đây cũng chỉ có thể là tới xem thử vị tù binh đặc biệt này mà thôi.
Lần phát bệnh của Tạ Thanh Trình khiến Hạ Dư bất an, Hạ Dư cũng không muốn để Đoàn Văn gặp anh, tránh phát hiện ra manh mối gì đó.
Một câu tin tưởng cậu của Tạ Thanh Trình sau suốt bao nhiêu năm kia đã khiến cậu chẳng muốn so đo thêm chuyện hồi hải chiến nữa rồi.
Những lời cậu nói lúc Tạ Thanh Trình tái phát bệnh Ebola thần kinh ấy đều là thật lòng cả.
Cậu sẽ bảo vệ Tạ Thanh Trình thật tốt.
“Không sao đâu, anh ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe.” Hạ Dư nhỏ giọng nói bên tai Tạ Thanh Trình, “Em đối phó với hắn được.”
Hạ Dư nói xong lại nâng người dậy, lúc đứng lên, Tạ Thanh Trình chợt nắm lấy tay cậu.
“Anh cứ yên tâm đi.”
“Yên tâm, em đã nói chuyện với hắn suốt ba năm rồi.”
Hạ Dư mặc quần áo xong, điều chỉnh lại trạng thái cho tốt, mở cửa phòng ra.
Đoàn Văn đứng ngoài, trông hắn ta có vẻ là một người đàn ông khoảng độ bốn mươi, rất có khí chất, không để lộ vui giận, như thể chẳng có nhiều cảm xúc lắm.
Ánh mắt hắn lướt qua lại xem xét Hạ Dư mấy lượt, cuối cùng dừng lại trên vạt áo quân trang Mandela còn chưa cài lại đàng hoàng của Hạ Dư.
“Xem ra đêm qua của Hạ tổng không tệ ha.” Giọng hắn thản nhiên bảo, “Có thể mời tôi vào trong ngồi một lát chứ.”
Hạ Dư: “Đoàn tổng, e là chuyện này không tiện lắm đâu.”
“Ồ?”
Hạ Dư ho khẽ, cười cười: “Anh ta còn chưa tỉnh.”
Đoàn Văn nhướng mày lên: “… À.”
Lại xem xét Hạ Dư trên dưới một lượt, cũng mỉm cười: “Tuổi trẻ đúng là không tệ nhỉ.”
Một tay Hạ Dư vẫn gác trên khung cửa mãi, cậu rất khách sáo, nhưng cũng rất cố chấp, không hề có ý nhượng bộ Đoàn Văn.
Đoàn Văn im lặng một hồi, mới nói: “Tối qua anh ta không gây chuyện với cậu à.”
Hạ Dư nghiêng đầu đi, dáng vẻ hết sức lưu manh, hai người đàn ông ghé đầu vào nhau nói chuyện như đang thảo luận bí mật gì, cao thâm khó dò bảo: “Dùng viên thuần thú.
Không có sức làm loạn.”
Đoàn Văn nhướng mày càng cao: “Ồ…”
Hạ Dư giải thích xong, kéo dãn khoảng cách với Đoàn Văn, cúi đầu cài lại cúc áo của mình, làm như chẳng thèm để ý: “Thế Đoàn tổng tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì.” Đoàn Văn bảo, “Muốn tới chúc mừng cậu thôi.”
“… Chúc mừng cái gì.” Hạ Dư nâng mắt lên, lòng cảnh giác, nụ cười vẫn không đổi.
Đoàn Văn nhìn cậu chằm chằm, mỉm cười bảo: “Chúc mừng Hạ tổng đạt được ước nguyện… Bắt sống người mà cậu muốn.
Cơ mà…”
Cơ thể Hạ Dư càng căng thẳng, mặt vẫn không đổi sắc nhìn Đoàn Văn.
Sau mấy giây, Đoàn Văn lại nhoẻn cười: “Phòng thí nghiệm vẫn cần cậu tới đúng giờ đấy.
Huyết Cổ không tập luyện thì không được đâu.”
Hạ Dư thoáng thở phào, lên tiếng đáp.
Ánh mắt Đoàn Văn lại cố ý vô tình liếc vào trong cửa phòng ngủ, Hạ Dư đứng thẳng người lên, chặn lại.
Đoàn Văn lại chuyển ánh mắt lên người Hạ Dư lần nữa: “Cậu còn chưa ăn sáng đúng chứ.
Nếu không ngại thì xuống tầng ăn với tôi một chút nhé? Có vài vấn đề với dự án, tiện bàn bạc với nhau luôn.”
“…” Hạ Dư bảo, “Thế tôi đi đánh răng đã.”
Đoàn Văn: “Đi đi.”
Lại bảo: “Giữ cửa mở.”
Dưới tình huống này, Hạ Dư cũng chẳng có cách nào để nói chuyện với Tạ Thanh Trình, nhưng ít nhất cậu cũng đi đóng cửa phòng ngủ lại, như thế cho dù cửa có mở thì Đoàn Văn cũng không làm phiền Tạ Thanh Trình được.
Bản thân cậu thì vào nhà vệ sinh ở căn phòng khách đánh răng rửa mặt một lượt đơn giản, đã lại quay về cửa lần nữa.
“Đi thôi.”
Đoàn Văn có phòng ăn riêng, ở ngay dưới tầng.
Lúc họ vào, nhân viên phục vụ đã dọn bữa ăn nhẹ tinh xảo lên xong, cà phê nóng hổi mới rót, trong không khí quanh quẩn cảm giác bình thản chẳng hợp với bầu không khí đáng sợ của đảo Mandela.
“Tạ Thanh Trình là người của phía Người Phá Mộng, giờ là thời kì nhạy cảm, vì để an toàn, thật ra tôi không nên cho phép cậu giữ anh ta bên cạnh mình.” Đoàn Văn ngồi xuống, bỏ thêm hai viên đường vào tách cà phê của mình, dùng thìa khuấy đều, nâng mắt lên nói với Hạ Dư.
Thấy vẻ mặt của Hạ Dư, Đoàn Văn khẽ cười: “Cơ mà cậu đừng lo, tôi có thể phá lệ cho cậu lần này.”
Hạ Dư thoáng nhẹ lòng, nhưng vẫn căng thẳng: “… Thế thì cảm ơn ông.”
“Đừng khách sáo.” Đoàn Văn nâng tách cà phê lên uống một ngụm, sau đó chuyển mắt ra ngoài cửa sổ, “Dù sao đây cũng là điều kiện mà tôi đã đồng ý với cậu mà.”
Hắn nhìn đóa hoa đặt bên cửa sổ.
“Khi đó hình như chúng ta cũng nói chuyện ở đây nhỉ?”
“… Ừ.”
Hiện giờ Hạ Dư không lảng tránh bản thân mình nữa, cậu biết chắc chắn mình vẫn còn yêu Tạ Thanh Trình, trong suốt thời gian ba năm đã qua kia, ngày nào cậu cũng xem đi đi lại lại đoạn video trong ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cậu, rồi lại phá tường lửa vào xem cloud trong điện thoại của Tạ Thanh Trình hết lần này đến lần khác, khi đó cơ thể cậu không khỏe, chẳng có cách nào rời khỏi đảo Mandela được, Đoàn Văn cũng không cho cậu rời đi, cậu với Tạ Thanh Trình một người ở Australia, một người ở Mỹ, cách xa nhau cả ngàn cây số, cậu chỉ có thể khao khát người đàn ông kia mỗi ngày mỗi đêm.
Nhưng Tạ Thanh Trình ít khi sử dụng điện thoại, cũng chẳng gửi tin nhắn—— Con người anh chính là như thế, cho dù có là những tháng ngày anh với Hạ Dư quấn quýt tình cảm nhất đi nữa, nội dung của cuộc nói chuyện cũng vẫn rất bình thường, Tạ Thanh Trình không thích lãng phí thời gian ngồi tán phét trên internet.
Anh là người theo phong cách đàn ông kiểu cũ, quen gọi điện hoặc gặp mặt nói chuyện rồi… Bởi thế Hạ Dư cũng chẳng nhận được nhiều tin tức về anh.
Vì vậy một đoạn video xem tới mức sắp thuộc luôn rồi, Hạ Dư cũng chẳng né tránh ham muốn của mình dành cho Tạ Thanh Trình, về sau, có một lần Đoàn Văn đã tìm cậu nói chuyện ngay tại nơi này.
Hắn ta hỏi cậu: “Tạ Thanh Trình lừa dối cậu vì thứ chính nghĩa của anh ta, cậu không hận anh ta à.”
Hạ Dư đáp: “Hận.”
“Nhưng cậu vẫn muốn anh ta.” Âm cuối của Đoàn Văn còn hơi nâng cao, mang nhiều nghi vấn hơn là đang trần thuật.
Hạ Dư không trả lời.
“Cậu cảm thấy anh ta từng thích cậu chưa?”
“Tôi không biết.”
“Thế cậu cảm thấy anh ta sẽ ở bên một người khác chứ?”
“…” Khi đó Hạ Dư chỉ đơn giản nghĩ thoáng qua một hình ảnh, sự điên cuồng trong lòng cậu lại nổi lên, kéo theo cả con ngươi cũng ánh màu đỏ tươi, cậu vẫn không hề đáp lời Đoàn Văn, mà nói, “Đoàn Văn, có một chuyện ông phải đồng ý với tôi.”
Đoàn Văn nhìn hoa hồng đỏ như máu lay động trên bệ cửa sổ: “Cậu nói đi.”
“Sau này tôi gặp lại Tạ Thanh Trình rồi, tôi muốn đưa anh ta về nơi này, anh ta thấy tôi thế nào chẳng quan trọng, mà cũng chẳng cần biết khi đó anh ta đã kết hôn hay là có người mới, chỉ cần anh ta còn sống thì tôi sẽ nhốt anh ta trên đảo Mandela, tôi muốn nhốt anh ta lại bên cạnh tôi, đòi lại những thứ tôi đã phải chịu từ trên người anh ta gấp mười lần.”
Đoàn Văn nghiêng người, liếc mắt qua, mang theo chút hứng thú xem xét Hạ Dư khi đó vừa mới phẫu thuật xong, sắc mặt còn tái nhợt như quỷ.
“Thế nếu anh ta chết rồi thì sao?”
“… Tôi cũng muốn đưa anh ta trở về.” Hạ Dư đáp, “Cho dù có biến thành tiêu bản, tôi cũng muốn anh ta—— Anh ta nợ tôi.
Tôi muốn anh ta trả lại.”
Đoàn Văn lại chuyển mắt qua bông hoa bên bệ cửa sổ lần nữa.
“Cậu thật sự điên lắm rồi, Hạ Dư, nếu Tạ Thanh Trình biết cậu có suy nghĩ như thế này, e là ngay cả chết rồi anh ta cũng không dám để xác lại đâu.”
Hạ Dư kéo cong khóe miệng: “Cho dù anh ta có hóa thành tro, tôi cũng muốn nuốt chỗ tro kia, tôi nói rồi—— Anh ta nợ tôi.”
“Anh ta vì bảo vệ một người khác mà hi sinh tính mạng của tôi, bắt đầu từ ngày ấy tôi đã hận anh ta cả cuộc đời rồi.”
Cho tới hôm nay, Hạ Dư ngồi đối diện với Đoàn Văn, vẫn là vị trí ấy, đóa hoa bên cửa sổ vẫn nở rộ.
Đoàn Văn đột nhiên hỏi cậu một câu: “Hiện giờ, cậu có thấy vui vẻ hay chưa?”
“…” Hạ Dư không trả lời ngay, cậu châm thuốc, mùi hương Marlboro vây kín cậu trong làn khói.
Đã qua lại suốt ba năm, Hạ Dư cũng tự có phán đoán về Đoàn Văn, Đoàn Văn người này không biết vì sao cực kỳ có hứng thú với tính cách của con người, bản thân hắn chẳng hề có vui hờn yêu giận, lại luôn thích quan sát sự thăng trầm của người khác.
Lúc này cậu cũng không muốn chọc phải phiền phức, tốt hơn hết vẫn nên nói với Đoàn Văn vài câu để ứng phó.
Hạ Dư hút thuốc, chậm rãi mở miệng: “Nói sao nhỉ, vừa đau khổ lại vừa dằn vặt, vừa hưng phấn lại vừa đau thương.”
Đoàn Văn nghe thấy vậy quả nhiên hứng thú hẳn: “Vì sao.”
“Tạ Thanh Trình nay đã thuộc về tôi lại chẳng phải của tôi, anh ta nằm trên giường tôi, nhưng trái tim lại hướng về người khác.” Hạ Dư thản nhiên nói, “Ba năm trước Tạ Thanh Trình vì cứu Trần Mạn mà lựa chọn lừa dối tôi.
Ba năm sau hai người đó thật sự ở bên nhau luôn, Trần Mạn đã cướp đi chút không khí cuối cùng của tôi trên cuộc đời này rồi.
Thế nên dù tôi có được người đi nữa cũng chẳng hề thấy vui vẻ gì.”
Đoàn Văn khuấy thìa, nghiêng đầu đi, tựa như đang cẩn thận suy ngẫm lời Hạ Dư nói.
Hạ Dư cũng là nói thật lòng, cậu vì không muốn cả hai cùng tổn thương nhau với Tạ Thanh Trình nữa, nên mới chẳng buồn đả động gì đến mấy chuyện bung bét với Trần Mạn, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn thấy bị dày vò.
Nhưng mà cậu với Tạ Thanh Trình khó lắm mới được chút bình yên, cậu không dám cũng không nỡ phá vỡ mọi thứ.
Cuối cùng Đoàn Văn bảo: “Có thể cho tôi một điếu thuốc chứ.”
Hạ Dư đưa bao thuốc lá cho hắn ta.
Đoàn Văn châm thuốc, rít một hơi: “Cậu giam lỏng anh ta như thế nhưng vẫn cần để ý chút, theo tôi thấy, người kiểu như anh ta sẽ chẳng dễ chịu khuất phục trước uy hiếp gì đâu.
Chờ tới khi anh ta hồi phục lại sức lực, hoặc là phản kháng, giết chết cậu, hoặc là không phản kháng được, anh ta sẽ tự sát.
Cậu đừng để cảm xúc của mình làm lu mờ lý trí, cuối cùng tạo thành bi kịch.”
Lời hắn ta nói thế mà có thể coi là quan tâm, điều này khiến Hạ Dư thấy hơi bất an.
Cậu che giấu sơ hở thông qua làn khói, quan sát từng nét mặt của Đoàn Văn, nhưng Đoàn Văn cũng như tường đồng vách sắt, chẳng nhìn ra tâm tư thật sự của hắn ta được.
Cuối cùng Đoàn Văn mỉm cười: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.” Hạ Dư đáp, cúi đầu, cắt chút bánh ngọt đưa vào miệng, rủ mi chuyển đề tài, “Cơ thể của cụ bà sao rồi.”
“Không khỏe lắm, Người Phá Mộng lại bắt đầu rục rịch, người bên chúng ta tạm không tiện ra ngoài.” Đoàn Văn chầm chậm bảo, “Cũng không biết khi nào mới có thể tìm được số liệu của Sơ Hoàng nữa.”
Dao của Hạ Dư khẽ cắt qua đĩa vang thành tiếng chói tai.
Đoàn Văn chuyển đôi mắt đen thẳm lên, nhìn cậu chằm chằm: “Sao thế.”
“…” Hạ Dư vứt dao đi, nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của Đoàn Văn mà chẳng buồn chớp mắt, “Nếu mà cần tôi giúp đỡ thì cứ nói là được.
Chúng ta không thể ra ngoài thì cũng có thể giật dây một vài công ty nào đó để thu thập manh mối đấy thôi.
Dù sao tôi cũng rất mong cụ bà có thể sống tiếp, tôi vẫn chờ mấy người thực hiện lời hứa thứ hai của mấy người nữa đấy.
Giúp mẹ tôi sống lại.”
Đoàn Văn nhìn cậu như có hơi đăm chiêu, cuối cùng khẽ nở nụ cười: “Điều đó là đương nhiên.”
Ăn một bữa với Đoàn Văn thôi mà sóng ngầm cuồn cuộn, khó khăn lắm mới kết thúc, Hạ Dư rời khỏi phòng, lúc đến phòng thí nghiệm, Đoàn Văn bỗng dưng nói một câu: “Nuôi sơn ca, đừng nuôi tù túng quá.”
Hạ Dư quay đầu lại liếc hắn một cái.
Đoàn Văn có vẻ khó dò, vẫn là dáng vẻ chẳng nhìn ra mục đích lẫn cảm xúc gì kia, chỉ nói hai chữ ra khỏi miệng: “Chết đấy.”
Hạ Dư cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng phức tạp của Đoàn Văn, nhưng nhìn lại cẩn thận, cứ như thể trống rỗng, chẳng có gì hết.
Đoàn Văn nhàn nhạt bảo: “Đi đi.”
Hạ Dư chần chừ, gật đầu, xoay người rời đi.
Cậu không thể quay về phòng ngay, cậu có thể cảm thấy Đoàn Văn đang thăm dò thái độ của cậu.
Tạ Thanh Trình đã bị bắt về đảo Mandela hai ngày, với tín hiệu “Bởi vì hận anh ta nên mới nhất định muốn anh ta” mà mình nói với Đoàn Văn kia, nếu giờ cậu mà thiếu kiên nhẫn, tỏ vẻ quan tâm tình trạng của Tạ Thanh Trình quá mức, vậy sẽ rất đáng nghi.
Huống chi hiện giờ trên tay cậu vẫn còn số liệu của tia lạnh cấp tốc cần gửi về cho tổng bộ Người Phá Mộng, thật sự cũng chẳng có thời gian để quay về.
Lén gửi số liệu cũng không dễ dàng, mùi đại chiến sắp đến ngày càng nặng, đủ loại thiết bị phòng thủ trên đảo cũng đang được nâng cấp không ngừng nghỉ, mãi cho tới hôm nay Hạ Dư mới gần xong việc, cuối cùng cũng tìm ra được một cơ hội, thành công gửi thông tin về số liệu của những sơ hở trong loại vũ khí mới cho Người Phá Mộng.
Làm xong hết thảy việc này, cậu lặng lẽ thở phào.
Nhưng mà, ngay lúc cậu ngang qua hành lang, khi đi tới phòng chứa vải, cậu chợt nghe thấy có giọng một người phụ nữ khe khẽ nói chuyện bên trong, đang bảo gì đó phía sau cánh cửa.
Hạ Dư rất cảnh giác, phòng cậu ngoại trừ người hầu phụ trách việc quét dọn tòa tháp ra thì hiện tại chẳng có bất cứ ai bước vào.
Ngay cả Đoàn Văn cũng giữ mấy phần tôn trọng dành cho cậu, không tự tiện xông vào.
Nhưng đám Đoàn Văn không tự mình bước vào thì cũng chưa chắc sẽ không sai người đến động nọ làm kia.
Camera mini giấu trong phòng cậu lúc trước cũng được đưa vào bằng cách như vậy.
Bởi thế Hạ Dư lập tức dừng bước chân, lặng lẽ đứng ngoài phòng chứa vải, xuyên qua một khe hở nho nhỏ, im lặng nhìn vào bên trong——
Quả nhiên thấy cô gái phụ trách dọn dẹp phòng cậu gần đây đang nói chuyện, trong giỏ đồ bẩn của cô hầu xếp một chồng đồ dùng trên giường đã thay, trên ngăn tủ còn có mấy thứ dụng cụ gì đó nhìn như để kiểm tra.
Giọng cô hầu rất nhỏ, lén lút lại vội vã báo cho người phía bên kia qua thiết bị liên lạc nội bộ:
“Đúng thế Đoàn tổng, tôi đã dùng máy ngài đưa để kiểm tra rồi… Trên ga giường không có vết tinh trùng… E là họ đang đóng kịch, lừa gạt ngài thôi!”
Cô gái báo cáo hết sức lo lắng, sợ bị phát hiện, nói mấy câu lại ra ngoài xem thử tình hình, Hạ Dư thấy vậy, lập tức trốn vào bên cạnh cửa, tránh được tầm mắt của cô gái kích động kia.
Cô gái chẳng phát hiện ra cậu, nhưng Hạ Dư biết bản thân chắc chắn không thể tiếp tục nghe thêm được nữa, may mà cậu đã nghe được thông tin quan trọng nhất rồi——
Đoàn Văn quả nhiên vẫn còn nghi ngờ cậu, sau lần thăm dò hồi sáng, hắn vẫn đang nghi ngờ động cơ cậu giam giữ Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư thầm nghiến răng, lòng lạnh như băng—— Nếu đã kiểm tra như thế, Đoàn Văn sẽ biết ngay lúc ăn sáng mình đang lừa hắn ta…
Nhưng cậu bình tĩnh lại rất nhanh.
Không sao hết… Coi như không có gì cả.
Lần lừa gạt này cũng không thể khiến Đoàn Văn kết luận động cơ của bản thân không phải là chơi đùa trả thù được.
Dù sao đây cũng là việc tư của mình, không muốn nói thẳng ra cũng rất bình thường thôi, hơn nữa ít nhất hồi sáng bản thân còn nói mấy câu có thể giải thích được một chút, cậu đã nói dối bảo bản thân cho Tạ Thanh Trình uống thuốc gây mất sức.
Cơ thể Tạ Thanh Trình yếu ớt, hoặc là thuốc có tác dụng khiến cậu cảm thấy không thú vị nữa, những việc ấy đều có thể xảy ra.
Cậu vẫn sẽ không gặp họa chỉ vì một câu nói dối này.
Nhưng mà…
Vẻ mặt Hạ Dư nặng nề, lách người ra ngoài quay trở về phòng ngủ của mình, cậu quét kiểm tra sinh học, đẩy cửa vào phòng.
Tạ Thanh Trình đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước bàn học, nghe thấy tiếng cậu mở cửa, chậm rãi mở mắt ra.
Hạ Dư nhìn lướt qua giường, quả nhiên chăn đệm đã thay, người hầu lấy danh nghĩa quét dọn vệ sinh đổi bộ ga giường cũ của họ thay bộ mới để kiểm tra.
Sau khi xác nhận việc này, Hạ Dư đen mặt bước tới cạnh Tạ Thanh Trình, cúi người xuống, dùng giọng nói chỉ có mỗi anh nghe được bảo: “Xảy ra ít chuyện rồi, Tạ Thanh Trình.”
Cơ thể Tạ Thanh Trình lập tức hơi căng thẳng: “Sao thế?”
Môi Hạ Dư dán bên tai Tạ Thanh Trình, mắt nhìn phía trước, ho khẽ một tiếng, có hơi xấu hổ: “Một lời khó mà nói hết được.
Nhưng mà nói ngắn gọn lại là, tối nay… Nếu hai chúng ta không thật sự làm ít chuyện gì đó, e là cũng không dễ lừa cho qua nữa.”.