Sổ Bệnh Án

Chương 228: 228: Tôi Tới Chọn Người




Muốn cứu Trịnh Kính Phong cũng không thể lộ liễu quá.
Hạ Dư nghĩ thêm cách.
Sau khi ra khỏi cửa, cậu vẫn xuống tầng ăn sáng giống bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, sau đó lại tới phòng thí nghiệm ngồi một lát.
Cậu chủ yếu chỉ làm mấy huấn luyện điều khiển Huyết Cổ trong phòng thí nghiệm, Huyết Cổ là loại biến dị có sức tấn công cao nhất trong các chứng bệnh của Ebola thần kinh, hơn nữa sức mạnh sau khi tiến hóa còn hết sức đáng sợ.
Nó hoàn toàn khác biệt với dị năng khứu giác, thính giác, dị năng này cho dù có tăng lên tới mức nào thì cuối cùng cũng chỉ đạt được năng lực có cảm giác siêu phàm mà thôi.
Nhưng tính chất của Huyết Cổ vượt xa mấy thứ ấy nhiều.
Ví dụ như, ban đầu Hạ Dư phân hóa thành dị năng Huyết Cổ, cậu chỉ cần cho bệnh nhân tâm thần ngửi thấy mùi máu của cậu thì có thể khống chế được người bệnh ấy.

Mà sau khi năng lực tăng lên dần, máu của Hạ Dư có ảnh hưởng tới cả người bình thường ở mức độ nhất định, có điều rất dễ để thoát ra, khoảng cách cũng có điều kiện nhất định, phải ở rất gần cậu thì mới có tỉ lệ sinh tác dụng.
Mấy năm nay Hạ Dư nâng cao sức điều khiển sinh vật bình thường.

Trong phòng thí nghiệm của Hạ Dư có đủ loại động vật, thậm chí có cả người bị nhốt.

Hạ Dư không ngừng dùng năng lực của Huyết Cổ sai khiến họ làm vài hành động, dùng cho mục đích huấn luyện.
Đương nhiên, vì để đề phòng người bên mình bị năng lực của Hạ Dư khống chế ngược, Đoàn Văn đã cho các nhà khoa học thiết kế ra một chiếc nhẫn tên là nhẫn Triệt Tâm, loại nhẫn này có thể giúp người đeo tránh bị Huyết Cổ tác động, chẳng qua nguyên liệu chế tạo nhẫn khan hiếm, tỉ lệ tinh luyện thành công lại rất thấp, cuối cùng chỉ có thể làm ra hơn mười chiếc nhẫn, thế nên chỉ những nhân viên chủ chốt của Mandela mới có thể đeo.
Hạ Dư không phải chưa từng nghĩ tới cách dùng sức mạnh Huyết Cổ tùy tiện thao túng một người khác, phối hợp với họ vào phòng điều khiển tia lạnh cấp tốc để hành động.

Nhưng thứ nhất làm như thế là quá mạo hiểm, người bị khống chế sẽ có tỉ lệ thoát khỏi khống chế nhất định.

Thứ hai, kẻ bị khống chế sẽ mất ý thức của bản thân, chỉ có thể cử động cơ thể, mà việc cắt đứt dữ liệu cần khả năng tính toán, mấy người bị điều khiển không đủ sức làm.
Bởi thế Hạ Dư từ bỏ ý định này.
Cuối cùng cậu vẫn đi xuống tầng hầm.

Tầng hầm tựa như địa ngục, bên trong giam giữ tù binh, lưu giữ thi thể dùng làm thí nghiệm, lại cất giữ vài phôi thai động vật biến dị mà một số nhà nghiên cứu khoa học tạo ra.

Khắp nơi trong ấy được sắp xếp rất nhiều lính canh tuần tra.
“Hạ tổng.”
“Chào buổi chiều Hạ tổng.”
Hạ Dư gật đầu, làm như tới lựa chọn đối tượng để bản thân huấn luyện Huyết Cổ, cậu đi qua đủ loại cửa lớn, đến nơi giam giữ tù binh.
Các chiến sĩ đội đầu tiên đổ bộ tới đã được làm tan băng, nhốt khoảng ba tới năm người một nhóm ở nơi này.
“Lần này Hạ tổng cần chọn người như thế nào để làm thí nghiệm điều khiển vậy?” Người canh gác khu vực này chính là bản sao của Lư Ngọc Châu, dì ta cũng giống hệt bản sao đã đánh nhau với Hạ Dư ở thôn Dịch gia lúc trước, đều đã được hoạt hóa cơ thể và sức mạnh, sức tấn công lẫn phản xạ đều rất cao.
Sau khi Hoàng Chí Long không thể lừa gạt người bình thường tới nữa, bản sao Lư Ngọc Châu được đào tạo số lượng lớn, mấy dì ta không có tên, chỉ có số hiệu, đeo một chiếc thẻ đồng tự chế trên cổ, Hạ Dư liếc mắt nhìn, người này đã là số 2701.
Hạ Dư nói với 2701: “Lần này chọn người nào sức mạnh ý chí cao một chút, bị khống chế dễ quá cũng không thú vị.”
“Đây đều là quân nhân, cảnh sát hết cả, sức mạnh ý chí hẳn không tệ đâu.” 2701 vừa thản nhiên đáp, vừa mời Hạ Dư vào, bọn họ xuyên qua hành lang rất dài, hai bên hành lang là cửa sắt dày nặng, trên cửa chỉ có mỗi một ô cửa sổ thủy tinh nhỏ hẹp.

Cách thiết kế cả khu rất giống khu bệnh nặng của viện tâm thần Thành Khang.
Hạ Dư vừa đi, vừa để ý người trong cửa sổ, những người đó phần lớn đều ngồi trầm mặc, không muốn làm tiêu hao nhiều thể lực vô ích.
Bỗng dưng, cậu trông thấy một buồng tù trống rỗng: “Những phòng khác đều có người cả, sao phòng này lại trống?”
“Sáng nay Douglas đã tới đây, lấy ba quân sĩ đi, hắn muốn làm thí nghiệm về vi khuẩn.”
Douglas là nhân viên cấp thấp trên đảo, nhưng ấn tượng của Hạ Dư với hắn ta lại rất lớn, bởi vì tên điên này fan trung thành của Hitler, Adolf đã chết cả một thế kỉ, Douglas vẫn còn đeo huy chương Nazi trên tay áo của mình.

Giấc mộng của hắn là thành lập metaverse Mandela, sau đó lập tức phục chế lại một nguyên thủ ảo, vì thế hắn chấp nhận trả giá mọi thứ.
Đám điên nghiên cứu khoa học của nơi này có cả trăm kẻ, nguyên nhân mỗi người bước vào con đường này cũng khác biệt, thậm chí bọn chúng còn có xích mích lẫn có thù hận rất lớn với nhau, ví dụ như Zoya cực kì oán hận Douglas theo Nazi, cô ta từng chỉ huy cỗ máy giết người tới chặt đứt một chân của Douglas, nhưng rốt cuộc bọn chúng vẫn vì dục vọng cuối cùng của nhân loại, tụ họp lại thành một đội quân quá mức đen tối, lấy Đoàn Thôi Trân dẫn đầu, vì lợi ích mà miễn cưỡng ở lại với nhau.
Hạ Dư nghe thấy vậy lòng đã căng thẳng, nhưng vẫn khống chế biểu cảm của mình rất tốt, chỉ khinh thường bảo:
“Hắn ta lại làm cái loại thí nghiệm nhàm chán đấy, làm tốn cơ thể người sống nhanh nhất luôn là cái đám người thích thực hiện thí nghiệm vi khuẩn kia.”
2701 không bàn luận gì.

Hạ Dư bảo cô ta mở mấy cánh cửa ra, nói phải tới gần lựa chọn, 2701 nghe lệnh, sau khi cửa mở, quân sĩ Người Phá Mộng trong phòng ngẩng phắt đầu lên, trong chớp mắt trông thấy Hạ Dư gương mặt đã trở nên dữ tợn.
“Là mày?”
Thân phận của Hạ Dư được giữ bí mật, các quân sĩ không biết cậu là tình báo của Người Phá Mộng, thấy cậu ở đây, nhất thời oán hận lại dâng lên: “Quả nhiên mày là người của Đoàn Văn! Thằng điên nhà mày! Sao mày phải tiếp tay cho giặc hả?!”
Hạ Dư chẳng để ý lắm, tay chắp sau lưng, bước trên đôi giày da chiến đấu đen đặc chế của đảo Mandela, đi tới trước mặt người đàn ông mắng chửi cay nghiệt nhất trong phòng.
Ánh mắt cậu thoáng liếc qua quân hàm của anh ta, cười lạnh một một tiếng: “Anh chỉ là một thượng úy thôi, xứng hỏi tôi mấy câu này chắc?”
Đối phương nhất thời bị chọc giận, giật dây xích kêu leng keng, như muốn hóa thành ác thú cắn đứt cổ Hạ Dư: “Con mẹ mày! Cái thằng họ Hạ này! Mày cũng giống hệt mụ mẹ giả của mày! Đều là lũ ác ôn! Mày lừa nhiều người như thế… Lúc trước mọi người vẫn luôn tôn mày lên thành anh hùng… Tao nguyền rủa mày không được chết tử tế! Tao nguyền rủa mày cút xuống địa ngục đi!”
Vẻ mặt Hạ Dư trầm tĩnh kệ anh ta mắng, tựa như còn cảm thấy người này rất thú vị, hơi nghiêng tai qua, chờ lúc người đàn ông kia tạm ngừng lại thở hồng hộc, cậu mới mỉm cười.
“Đừng vội thế, chuyện xuống địa ngục đương nhiên là anh đi trước tôi đi sau rồi.

Anh biết trên đảo chúng tôi có nhiều nơi cần có người tới để làm nghiên cứu thế nào không? Về phần chết ra sao ấy à… Có bị vi khuẩn gặm nhấm máu thịt, trơ mắt nhìn bản thân thối rữa, ngâm vào trong nước, bị nấu nát ra từng chút từng chút một… Có cả mấy nhà động vật học muốn nhốt anh lại với động vật biến dị bọn tôi nghiên cứu ra nữa, tức là để nghiên cứu xem kết quả sinh sản với chúng nó sau khi đã đột phá được cách ly sinh sản rồi đấy…”
Giọng Hạ Dư cứ như một con dao nhọn tẩm đầy nọc độc, nhuốm máu cắt cổ, lưỡi dao lướt qua da thịt đối phương, tiếng leng keng ghê xương không khỏi khiến người ta run rẩy.
Ánh mắt chạm nhau, Hạ Dư cười xán lạn, nụ cười kia rất đẹp, lại có hơi nguy hiểm u ám.
“Không biết tới lúc ấy thượng úy có còn giữ được chí khí anh hùng bất khuất tới chết này nữa hay không?”
Người đàn ông nghe thấy đỏ bừng hai mắt, cả gương mặt vặn vẹo như sáp bị đốt chảy, mắt thường cũng trông thấy ngay cả mạch máu nơi thái dương cũng căng lên, bờ môi anh ta mấp máy, như đang nhỏ giọng nói gì đó.
“Sao thế, khi nãy khí thế lắm cơ mà, sao nghe tới chết kiểu đó tới giọng cũng không bật ra nổi nữa rồi?”
Người đàn ông cắn răng im lặng hồi lâu, bỗng dưng nhỏ giọng khàn khàn bảo: “Mày có gan thì cúi xuống thấp chút, tao nói cho mày nghe.”
2701 thấy Hạ Dư định tiến lên, lập tức cản lại: “Hạ tổng, nguy hiểm lắm.

Cậu vẫn nên cách xa hắn ta ra một chút thì hơn.”
“Không sao.” Hạ Dư cười tủm tỉm dán sát vào, “Tôi rất có hứng thú nghe xem sao đấy.”
Gương mặt cậu dán lại gần người đàn ông kia: “Nói đi nào.”
Người đàn ông: “Mày lại gần hơn chút nữa.”

“Gần hơn đi.”
Khoảng cách cũng đã rất gần.
Người đàn ông chợt như dồn hết sức lực cả người, bỗng nhào lên, gào một tiếng, thế như hổ như sói, tàn nhẫn cắn xuống vành tai Hạ Dư!!
Nhưng mà——
“Dừng.”
Ngay lúc anh ta muốn đóng khớp hàm lại, Hạ Dư đột nhiên nhẹ giọng chậm rãi nói ra một chữ này.
Mà chữ này vừa ra khỏi miệng, người đàn ông đã chợt cứng đờ lại, anh ta ngừng ở đó, miệng chảy nước dãi, run lên bần bật, lại như dính thuật bất động muốn cựa cũng chẳng cựa nổi.
Nụ cười của Hạ Dư ôn hòa, chậm rãi đứng thẳng người dậy, lúc này tù binh khác mới phát hiện đầu ngón tay cậu đã rách ra từ lúc nào, máu chảy xuống, cậu không để ý chỗ máu kia lắm, lại dùng ngón tay dính máu nâng cằm thượng úy lên, như đang nghịch một món đồ chơi, lại còn đóng cái miệng đã xỉ vả của người kia lại.
“Bé ngoan của tôi.” Giọng điệu Hạ Dư rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang chút ý cười, lại khiến độ ấm trong gian tù như lập tức tụt tới mức đóng băng, “Cắn người bậy bạ không phải thói quen tốt đâu.”
Những quân sĩ khác trong phòng chẳng biết vì sao thượng úy lại bất chợt bị Hạ Dư khống chế, hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh trước mắt này, không nói nổi câu nào.
Hạ Dư đứng thẳng người dậy, nâng tay lên với 2701.
2701 không cần cậu nói nhiều lời, lấy khăn giấy trắng tuyết đưa cho cậu, cũng bảo: “Năng lực của Hạ tổng lại mạnh hơn rồi.”
Hạ Dư rủ mi, mỉm cười, lau sạch vết máu trên tay chẳng nhanh chẳng chậm, sau đó tùy tiện vứt khăn giấy lên mặt sàn phòng giam lạnh như băng.
Mặt đất trơn ướt, giấy dính nước đã ướt nhẹp, tựa lá bùa mê hoặc.
Nụ cười của Hạ Dư chợt tắt, mắt hạnh nhìn thẳng vào đôi mắt tan rã của thượng úy: “Chẳng có sức kháng cự gì cả.

Tỉnh lại đi.”
Như tỉnh mộng, sau mấy giây, cả người thượng úy giật mạnh, sau đó mắt khôi phục tiêu điểm.
Anh ta vừa sợ hãi vừa nghi hoặc: “Mày… Mày vừa làm gì tao?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ chứng minh anh không hề có sức để thách thức tôi thôi.

Trong mắt tôi, anh dễ bảo như một con thỏ nhỏ vậy, quá yếu đuối.”
Thượng úy: “… Tao nhổ vào! Mày dùng loại thuốc mê gì? Thứ gì hả? Mày nói xem!”
Anh ta nhổ nước bọt vào Hạ Dư, lại bị Hạ Dư né đi.
Ánh sáng gian tù lạnh lẽo chiếu vào lông mi Hạ Dư, tựa như phủ một tầng sương tuyết lên gương mặt cậu, dung mạo vốn rất đẹp mắt chợt lạnh băng vô tình như tượng đá.
“Hà cớ gì tôi phải nói cho anh biết.”
Cậu bỏ lại mấy cậu này, khoanh tay nghiêng người, đi ra khỏi cánh cửa gian tù có hơi thấp bé, 2701 đi sát theo sau, để lại một đám người trong phòng chìm vào hoảng sợ.

2701 thấy vẻ mặt cậu u ám, hiểu rằng cậu không hài lòng với vật thí nghiệm vừa rồi, quả nhiên, Hạ Dư đứng ngoài một lát, lơ đãng xoa xoa ngón tay mình, chậm rãi nói: “Hình như không phải quân sĩ cảnh sát nào cũng có sức ý chí chống lại Huyết Cổ mạnh mẽ nhỉ.”
Cho dù 2701 là bản sao không có nhiều tình cảm, cũng như cảm nhận thấy sự nặng nề trên người cậu, đứng cạnh không dám nói gì.
Hạ Dư nghiêng đầu, tầm mắt hướng về trước, phía trước như lối đi sâu thẳm chẳng có điểm cuối, nói với 2701: “Tôi cần người giỏi nhất.

Cho tôi một người có năng lực mạnh nhất đi.

Tôi muốn kẻ làm được chuyện xuất sắc nhất trên hòn đảo này.”
Giọng cậu rất nhẹ, lại mang sức mạnh khiến người ta không thể phản kháng.
Không giận tự uy.
Dừng mấy giây, cuối cùng ánh sáng trong mắt cậu cũng chẳng lay động, nói mục đích thật sự của chuyến đi này ra khỏi miệng.
“Cô, đưa cảnh sát già suýt nữa đã phá hủy được tia lạnh cấp tốc đến đây cho tôi.”
Những lời này của cậu thậm chí có sử dụng chút uy lực của Huyết Cổ khó mà cảm thấy.
Nhưng là người canh gác nơi quan trọng như thế, 2701 tuy không phải cấp cao của Mandela nhưng vẫn đeo một chiếc nhẫn Triệt Tâm hiếm có—— Tuy rằng vẻ mặt dì ta thoáng thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không bị ảnh hưởng.
2701 sực tỉnh, không rõ vì sao bản thân lại chợt thấy hoảng hốt.
Cô ta lập tức cúi đầu, trả lời cậu: “Xin lỗi, Hạ tổng, không thể sử dụng Trịnh Kính Phong được.”
Lòng Hạ Dư hoảng hốt, tưởng ý đồ của mình bị phát hiện, tay đã giấu sau lưng, cậu u ám nhìn cô ta, ngập tràn đề phòng nói: “Ồ? Thế à? Vậy thì nguyên nhân do đâu?”
“Trịnh Kính Phong được phái tới phá hủy tia lạnh cấp tốc, lại là cấp cao của Người Phá Mộng, Đoàn tổng bảo ngài ấy muốn tự thân nói chuyện với người ấy, trước đó không cho phép bất cứ người nào tiếp cận.”
“…”
“Mong Hạ tổng thứ lỗi.”
Tay Hạ Dư chậm rãi thả lỏng, cậu nhìn 2701 chằm chằm, cho dù lòng rất buồn bực, lại vẫn không tiện đánh rắn động cỏ, vì thế cậu khẽ cười nhạt, dịu giọng nói: “… Được rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm, cậu im lặng chốc lát, bảo: “Nếu đã thế, vậy tôi tìm người khác thôi.”
“…” Cậu nhìn lối đi trong hầm giam thăm thẳm rộng rãi trước mắt, ngẫm nghĩ, lòng chợt lóe một mồi lửa.
Cậu bỗng dưng nhớ tới Tạ Thanh Trình đêm qua, nhớ tới người đã chủ động hôn cậu còn cả câu “không hối hận” mang theo tình cảm khi xưa kia.
Ác ma nơi đáy lòng lại thức tỉnh lần nữa, mê hoặc cậu, muốn cậu giữ Tạ Thanh Trình lại bên cạnh mình hoàn toàn, loại bỏ hầu như toàn bộ uy hiếp chẳng để lại gì nữa.
“Trần Diễn, ở phòng giam nào?” Hạ Dư chậm rãi nói, “Tôi muốn đưa anh ta đi làm thí nghiệm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.