Sổ Bệnh Án

Chương 229: 229: Không Bằng Giết Tình Địch




Lạch cạch một tiếng, cửa gian tù chậm rãi mở ra.
Trần Mạn bị giam giữ một mình.
2701 bước vào, mặt không đổi sắc nhập mật mã, tháo bỏ gông xiềng chính cố định trên cậu chàng, Trần Mạn ngã xuống đất, cổ tay và hai chân vẫn đang bị xiềng xích trói buộc.
“Đứng dậy.” 2701 túm lấy vạt áo cậu, kéo cậu dậy khỏi đất, “Có người muốn gặp cậu.”
Trần Mạn bị 2701 kéo thẳng tới trước mặt Hạ Dư.
Người trong tổ chức đều biết về quan hệ của Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, cậu gặp tình địch cũng được mà có tra tấn tình địch thì cũng thế, đều hết sức bình thường, chẳng khiến ai nghi ngờ gì.
Vì để tiện nói chuyện, Hạ Dư tìm một gian tù trống cách âm khá tốt.

Trong gian tù ngập tràn không khí âm u lạnh lẽo, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn công suất thấp trên đỉnh trần, ánh sáng lành lạnh chiếu xuống, tạo thành chùm sáng có bụi bặm bay lườn lờ, chiếu nghiêng nghiêng vào giữa gian tù.
Trần Mạn chẳng hiểu chuyện gì bị đẩy vào trong, vì không tiện cử động, không đứng vững nổi, cậu ta lảo đảo ngã nửa quỳ trên mặt đá lạnh lẽo cứng rắn.
“Ôi trời, cảnh sát Trần à, sao vừa gặp đã chào hỏi trịnh trọng thế, tôi thật sự không quen nổi đấy.”
Thanh âm vang lên từ nơi sâu trong gian tù, giọng điệu người nói rất hờ hững, tao nhã lại lẫn chút chế nhạo lạnh lùng, Trần Mạn nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, xuyên qua tóc mái rối bời, cậu ta nhìn thấy chàng trai lười biếng ngồi trên ghế nơi sâu trong gian tù kia.
Ánh sáng tối mờ, cậu lại ở nơi sâu nhất trong bóng tối, nhất thời Trần Mạn không nhìn rõ nổi ngũ quan của cậu, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói ấy, Trần Mạn đã biết cậu là ai…
Quả nhiên, trong lúc cậu ta chờ đợi với toàn bộ cảnh giác cao độ, người kia đứng dậy khỏi ghế, giày chiến bước trên nền đá vang lên lộp cộp.

Sau đó cậu bước ra khỏi nơi khuất trong gian tù, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của cậu.
Trần Mạn nghiến răng nói: “… Hạ Dư…!”
Một tiếng gào lớn, gần như tất cả cảm xúc đều chẳng cần nói ra.
Hạ Dư bước lên trước, nâng một chân lên, mũi chân đỡ lấy cằm Trần Mạn, nhìn thẳng vào cậu ta bằng tư thế hạ nhục cực độ, sau đó mỉm cười: “Ừ, lâu rồi không gặp.”
Nói xong lại chợt nâng một bên chân lên, đạp luôn cho Trần Mạn một phát ngã lăn ra đất, giày giẫm lên gương mặt Trần Mạn, cậu thờ ơ đạp Trần Mạn dưới chân mặc cho cậu ta giãy giụa gào thét.
“Anh có cảm thấy cái cảnh giằng co này hình như hơi quen không?”
Ý cười trên môi càng lúc càng nặng, hàm răng trắng tuyết ngập đầy vẻ ác ý: “Chẳng qua ấy à, lúc trước tôi là tù nhân, ngồi trong khoang thuyền… Mặc anh ức hiếp… Hiện giờ thời thế đổi thay, biến thành anh quỳ gối trước mặt tôi, còn tôi thành đao phủ.”
Cậu chậm rãi nói xong, mũi giày nghiền lên gương mặt Trần Mạn, lực không lớn lắm, như đang hưởng thụ khoái cảm báo thù khiến người ta thoải mái tới sởn cả da gà, cậu ngửa đầu lên, bật cười ha ha, nụ cười kia hệt như nụ cười lớn điên cuồng lúc cậu bị ép vào đường chết ở trên thuyền năm ấy.
Hạ Dư cười đủ rồi, độ cong nơi khóe môi chợt tắt, cậu hơi nghiêng đầu, gương mặt vặn vẹo: “Liệu anh có từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại rơi vào tay tôi thế này chưa?”
“Lúc trước tao nên nổ súng giết chết mày…!!” Trần Mạn hét lớn, hốc mắt đỏ bừng như máu, lại bị Hạ Dư giẫm đạp, không thể thoát thân, “Lúc trước tao nên bắn một phát súng đó!! Thằng điên nhà mày… Vì sao mày phải đầu quân cho tổ chức đã giết chết mẹ ruột mày hả! Rốt cuộc mày có còn nhân tính nữa hay không!”
Hạ Dư liếc mắt xuống, lạnh lùng u ám dò xét cậu ta: “Đúng là anh nên bắn một phát súng đó.

Bắn phát súng đó rồi thì về sau đã chẳng có nhiều chuyện phiền phức tới thế, nhưng anh tới nổ súng cũng chẳng dám, Trần Diễn ạ, anh là cái loại nhu nhược.”
Lại đá một phát, lúc sút thẳng vào ngực, Trần Mạn bị đá tới mức đập vào mặt tường phía sau, đau đến khom người.
Cậu nhìn Trần Mạn chằm chằm như thế, ngọn lửa đố kị trong lòng sục sôi.
Một lát sau, Hạ Dư nhẹ giọng chậm rãi ra lệnh cho 2701 đứng bên cạnh: “Cô ra ngoài trước đi.

Trước khi tôi đưa anh ta đi làm thí nghiệm, tôi muốn ôn lại chuyện cũ với anh ta trước đã… Xem thử anh ta có còn giữ được cái mạng này để sống tiếp hay không.”
Dứt lời lạnh lùng rủ mắt xuống, giày da đen bước từng bước về phía trước, dừng trước mặt Trần Mạn.

Tựa như mãnh thú dồn con mồi vào đường cùng.
“Dù sao món nợ trong trận hải chiến năm đó của chúng ta vẫn cần tính sổ mà nhỉ, anh nói đúng không? Cảnh sát Trần.”
2701 lui xuống.
Hạ Dư cúi người, kéo áo Trần Mạn, nhấc cậu ta lên, quăng mạnh người vào vách tường.

Cậu nhìn Trần Mạn trong cự li gần, nhìn môi, mũi, mặt mày của đối phương, rồi lại tới đồng phục quân hàm, bên trên huy hiệu cảnh sát của Trần Mạn.
Cậu thật sự rất oán hận Trần Mạn, cậu nghĩ, rõ ràng Tạ Thanh Trình đã đáp lại mình rồi.
Nếu không phải vì tên này… Nếu không phải vì cái thứ thừa cơ xen vào này… Hẳn là giờ Tạ Thanh Trình đã phải chấp nhận mình rồi.

Cậu chỉ cần nghĩ tới “sau khi mình chết” Trần Mạn từng hôn Tạ Thanh Trình, từng chiếm lấy Tạ Thanh Trình, cậu đã hận không thể chặt tay Trần Mạn xuống, moi tim ra, băm nát thành từng mảnh nhỏ…!
Giết anh ta đi…
Giết anh ta, sau đó nói với Tạ Thanh Trình bản thân đã cố gắng cứu chữa hết sức mình.
Giết anh ta, sau khi đại chiến kết thúc, trên đường cậu quay về bên Tạ Thanh Trình, sẽ không còn bất cứ chướng ngại nào cản đường nữa cả——
Giết anh ta!
Ánh mắt cậu dần trở nên bệnh hoạn trong sự giằng co ấy, không kìm nổi lòng nâng tay lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua mí mắt Trần Mạn, cảm nhận được sự run rẩy và chuyển động của con ngươi dưới hàng mi…
Hô hấp Trần Mạn thô nặng: “Mày muốn làm gì… Mày làm gì thế hả?!”
“Tôi ấy à.” Hạ Dư trầm thấp ghé vào bên tai cậu ta khẽ thì thầm, như cười như chế giễu, lại như thật sự đang uy hiếp, “Tôi muốn móc mắt anh ra, vì nó đã nhìn thấy thứ không nên thấy.”
“…”
“Có sợ không?” Hạ Dư nhẹ giọng hỏi cậu ta, “Nếu mà sợ ấy, không bằng quỳ xuống đi, sau đó…”
Môi mấp máy, giọng đã đè thấp xuống tới mức ngay cả tiếng muỗi kêu còn nghe rõ hơn cả cậu nói.
“Cầu xin tôi.”
“Mày mơ đẹp quá đấy!!” Trần Mạn nhổ nước bọt vào cậu, “Mày muốn tao cầu xin mày? Không bằng mày giết tao luôn đi, Hạ Dư! Mày tự tay giết tao luôn đi!!”
Hạ Dư nhìn cậu chàng một chốc, ánh mắt phức tạp tới mức khiến người ta khó có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cậu.
Cậu thật sự muốn ra tay.

Nhưng mà Trần Mạn tự mình chủ động yêu cầu, ngược lại còn làm cậu mất chút hứng thú.
Một lát sau, ngón tay thon dài của Hạ Dư nới lỏng, buông vạt áo của Trần Mạn ra, Hạ Dư hơi nghiêng đầu, không thay đổi sắc mặt nhìn cậu ta: “Anh cứng đầu thật đấy.

Bắt chước tôi làm gì.”
“…” Trần Mạn cắn răng, “Mẹ nó ai bắt chước mày!”
Ánh mắt hai người gần như va nhau tóe tàn lửa dưới nơi có cột sáng trắng lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ không phải à? Anh muốn tôi tự mình ra tay giết anh, sau đó khiến Tạ Thanh Trình xót thương cho anh, đúng là đánh một nước cờ hay đấy chứ.

Anh xem anh đi, anh có chức vị chính nghĩa, chiến hữu kề vai…” Tầm mắt liếc tới, lướt qua cảnh hàm trên vai Trần Mạn, “Còn huy hiệu cảnh sát sáng ngời nữa.”

“Sao anh vẫn muốn cả trái tim của anh ấy nữa vậy… Cảnh sát Trần?” Hạ Dư thở dài, nhẹ giọng chậm rãi nói, “Anh có biết một câu nói, gọi là nhân tâm bất túc xà thôn tượng* không? Sao cái gì cũng là của anh hết thế.”
(*Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: một người không bao giờ bằng lòng với thứ mình có giống như một con rắn cố gắng nuốt một con voi.)
Trần Mạn nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Dư: “Vì sao mày phải nói như thế… Mày vẫn thích anh ấy, đúng chứ?”
Hạ Dư khựng lại, như bị tát mạnh một phát, tay cậu bỗng dưng đập mạnh đầu Trần Mạn lên vách tường, sáp lại gần, thấp giọng nói: “Thích ư? Anh thì có tư cách gì để hỏi tôi có thích hay không! Tôi nói cho anh biết Trần Diễn, ngay cả mạng của tôi cũng đã đánh đổi vì anh ấy rồi, tôi yêu anh ấy hay hận anh ấy thì cũng đều là chuyện riêng giữa hai bọn tôi! Những dấu vết rõ ràng nhất trên người anh ấy đều là tôi để lại, người đàn ông đầu tiên của anh ấy là tôi! Tôi với anh ấy có làm loạn thành thế nào đi nữa cũng không đến lượt anh hỏi tới—— Anh—— Không xứng hỏi tôi có thích hay không! Anh vốn không hiểu anh ấy có ý nghĩa như thế nào với tôi cả… Anh có hết tất cả anh vẫn tham lam không thỏa mãn, còn muốn tranh giành cả thứ duy nhất của tôi nữa!! Của tôi!”
Trần Mạn coi như đã nghe hiểu, cậu ta thì thào nói: “Quả nhiên mày vẫn thích anh ấy… Nếu mày thích anh ấy, thế vì sao sau khi mày quay về lần nữa cứ phải dây dưa với anh ấy, phải giam giữ anh ấy, lại còn phải… Đối xử với anh ấy như thế?!”
“Anh đau lòng à?” Nụ cười của Hạ Dư càng lạnh, ghen ghét lẫn không cam lòng vặn vẹo như rắn trong lòng cậu, quấn quanh nhân tính, “Anh nóng vội quá rồi đấy Trần Diễn.

Đáp án cho câu vì sao anh hỏi tôi này không phải đã rõ ràng lắm rồi hay sao?”
“…”
Ánh mắt ngang nhau, ánh lửa văng khắp nơi.
“Bởi vì có anh đấy.” Hạ Dư nhẹ giọng nói.
“Tôi hận anh muốn chết, Trần Diễn ạ.

Anh ở bên anh ấy càng gần, tôi hận càng sâu, tôi cũng đâu phải người lương thiện gì đó, thứ gì tôi không chiếm được tôi có đốt thành tro cũng sẽ không dâng cho người thứ hai.

Anh càng chính trực ngay thẳng, tôi lại càng vặn vẹo bỉ ổi, lúc trước anh ấy bị tôi dày vò tới thảm như thế, tất cả đều là vì anh ban cho cả đấy! Anh biết không, anh chỉ cần liếc anh ấy một cái, tôi đã muốn khoét lên mặt anh ấy một dao, anh nhìn tới lần thứ hai, thì rạch dao thứ hai! Mãi cho tới khi nào anh hùng của chúng ta không dám nhìn tiếp nữa thì mới thôi… Hoặc là tôi khiến gương mặt anh ấy hoàn toàn thay đổi xấu xí không thể nhìn nổi làm anh không thể nào thích tiếp nữa thì mới thôi!”
Sắc mặt Trần Mạn đột nhiên trắng bệch: “Mày đúng là điên rồi!! Hạ Dư, mày không thể——“
“Sao tôi lại không thể?” Ánh mắt Hạ Dư tối tăm lạnh lẽo như xuyên qua cậu ta, môi mỏng mở ra khép lại, “Tôi chẳng hề quan tâm tới khuôn mặt của anh ấy, cho dù gương mặt anh ấy có bị tôi rạch ngàn vạn đường, máu me be bét, tôi cũng rất thích, tốt biết bao… Chỉ có mỗi một mình tôi thích.

Nếu anh ấy như thế, cũng chỉ còn lại mỗi một mình tôi thôi.

Chẳng còn ai trong mấy người mơ tưởng tới vẻ ngoài của anh ấy thêm nữa—— Anh ấy bị hủy dung rồi, cũng chỉ còn mỗi tôi yêu anh ấy.

Thật tốt biết bao nhiêu.”
Cậu nói một hồi, trong mắt lóe chút ánh sáng, cứ như thể muốn làm vậy thật.
Sợ hãi tản ra nơi đáy lòng, xích sắt bị giật vang lên leng keng, Trần Mạn suy sụp phẫn nộ quát lên: “Mày hận tao thì cậu trút giận lên trên người anh ấy để làm gì? Anh ấy chẳng nợ mày gì hết cả… Anh ấy không đáng bị mày đối xử như thế!!”
Hạ Dư nhìn từ cao xuống, lạnh lùng liếc cậu ta.
Cậu nhìn thấy dáng vẻ Trần Mạn cố sức muốn bảo vệ Tạ Thanh Trình, sự ghen ghét múa may vặn vẹo, quanh quẩn trong lòng cậu.
Giết anh ta…
Như bộ lạc nguyên thủy đập chùy xuống đất, kêu gào hò hét.
Giết anh ta!
Trong mắt cậu phản chiếu dáng vẻ Trần Mạn nhếch nhác không chịu nổi vẫn dùng hết toàn bộ sức lực cầu xin cho Tạ Thanh Trình, quả nhiên cậu giận dữ ngút trời.
Dựa vào cái gì?

Dựa vào đâu mà chuyện của tao với anh ấy lại tới lượt mày khoa tay múa chân?
Giết chết mày… Giết chết mày!!
Vết máu lau khô, chẳng một ai biết! Giết chết mày!!
Quỷ quái trong lòng càng gào càng điên cuồng, cuối cùng đột nhiên phá vỡ vọt ra——
“… Cho anh một cơ hội vậy.

Nếu như anh đã muốn bảo vệ anh ấy tới như thế rồi.”
Sau một hồi yên lặng, Hạ Dư lành lạnh mở miệng.
Ngay sau đó, ánh lạnh chợt lóe, một con dao găm bị ném leng keng tới trước mặt Trần Mạn.
Hạ Dư đi qua, tháo dây xích trên một tay Trần Mạn ra, cho cậu ta chút tự do, sau đó nói: “Anh tự sát trước mặt tôi ngay lập tức, tôi sẽ đồng ý với anh, buông tha cho anh ấy.”
“…”
“Ra tay đi.”
Chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Trần Mạn cũng biến mất hầu như chẳng còn gì.
Hạ Dư chậm rãi chỉnh lại túi da đựng dao găm bên hông mình, trong mắt lập lòe ác ý rõ ràng: “Ra tay đi chứ.”
“…”
“Hay là nói, anh không dám vậy?”
Ánh sáng trong gian tù quá mờ, bóng tối dường như hóa thành thật phủ lên người bọn họ, Trần Mạn chật vật quỳ ngồi ở nơi ấy, trên mặt còn dính bùn đất lẫn máu bẩn.
Thời gian trôi qua từng giây, đèn chân không chiếu giữa hai người, vẽ nên bóng tối nặng nề.
Không biết qua bao lâu, Trần Mạn ngẩng gương mặt dính đầy máu bẩn lên.
“… Nếu tao làm thế thật…” Giọng cậu ta phát run, hỏi cậu như thế, “Mày chắn chắn sẽ giữ lời đã nói chứ.”
Hạ Dư dừng động tác chỉnh đồ lại, nhìn cậu ta.
Cậu không ngờ đây lại là câu trả lời của Trần Mạn.
Cậu luôn coi thường Trần Mạn, cậu cảm thấy Trần Mạn chẳng qua chỉ là cục cưng của mẹ đã quen được gia đình bảo bọc mà thôi, đứng trước chuyện lớn thì chẳng hề có chút quyết đoán nào hết cả.
Hèn nhát.
Cậu ném dao găm cho cậu ta là có ý hạ nhục cậu ta, cậu muốn khiến Trần Mạn nhận rõ sự ti tiện của bản thân sau đó lại cảm thấy nhục nhã muốn chết.

Cậu muốn khiến Tạ Thanh Trình thấy rõ đây là kẻ vô dụng tới mức nào, sao xứng ở bên Tạ Thanh Trình cho được, thậm chí còn chẳng xứng để thích anh!
Nhưng Trần Mạn lại hỏi cậu một câu, nếu tao làm thế thật, mày chắc chắn sẽ giữ lời đã nói chứ.
“…” Suy nghĩ như bị thiêu cháy của Hạ Dư hình như cũng thoáng bình tĩnh lại vì câu này.
Cậu nhìn xuống Trần Mạn, nhìn vị cảnh sát kia.
Một lát sau, môi cậu mấp máy bảo: “Anh không có lựa chọn khác đâu.”
Sau khi cậu nói xong lại chẳng bảo gì nữa, cậu quan sát cậu ta.
Trần Mạn rủ mắt xuống, đặt lên con dao găm.

Dao găm sáng như tuyết phản chiếu bóng hình cậu rõ ràng, lòng cậu chàng run rẩy, thấy bóng người mặc đồng phục trên con dao gặm kia.
Đúng thế, thật ra cậu chàng cũng chẳng có nhiều lựa chọn hơn.
Hạ Dư nói, cậu ta có chức vị chính nghĩa, chiến hữu kề vai, huy chương cảnh sát sáng ngời.
Trần Mạn chợt nhận ra, thật ra đến nước này rồi, cho dù có phải là Hạ Dư lấy Tạ Thanh Trình ra làm điều kiện trao đổi hay không, cho dù là đổi thành người cậu ngưỡng mộ, người cậu thích, anh cả của cậu, hay là một người bình thường thôi… Cậu cũng chẳng có nhiều lựa chọn.
Cho dù hiện giờ đặt xuống trước mặt cậu một người xa lạ, muốn cậu lấy một mạng đổi một mạng cho kẻ xưa nay chưa từng gặp ấy, trong cảnh chẳng còn đường lui, cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế nào hết, cậu chàng cũng vẫn muốn dùng mạng của mình để bảo vệ cho người kia.
Bởi vì đó là… Ước nguyện thuở đầu khi cậu lựa chọn mặc bộ đồng phục này vào năm ấy.

Cậu không thể trốn sau tính mạng một người khác, biến mình thành kẻ tham sống sợ chết được.

Việc ấy trước giờ không phải là chuyện nghề nghiệp của cậu cho phép cậu làm.
Tầm mắt Trần Mạn khóa chặt trên người Hạ Dư lần nữa… Hạ Dư người này quá biến thái, cậu ta không thể nói với Hạ Dư rằng Tạ Thanh Trình đã từng kiên định bảo vệ vị trí của Hạ Dư trong lòng mình được, cậu ta không thể kéo Tạ Thanh Trình xuống vũng lầy ấy lần nữa.
Cậu khó khăn nuốt nước bọt, nâng dao găm lên bằng bên tay duy nhất cử động được, tay cậu run tới cực độ… Dưới ánh nhìn của Hạ Dư, lại càng không ngừng run rẩy.

Dao găm xoay ngược lại, ánh sáng tuyết sắc bén, Trần Mạn nhắm mắt, chĩa mũi dao vào trái tim mình, chần chừ, run sợ, nhưng cuối cùng vẫn đâm mạnh xuống——!!
“Leng keng!!”
Chợt tay đau rát, gió lạnh vụt qua, dao găm tuột khỏi tay, văng trên mặt đá xa xa.
Hạ Dư rủ mi nhìn cậu ta, vẫn chẳng có biểu cảm gì, cậu túm Trần Mạn đứng dậy, biểu cảm trên mặt đã cậu chẳng thể nói là ghen ghét hay là tỉnh táo, nhưng vì cảm xúc phức tạp, gương mặt đã rất vặn vẹo.
Rất lâu sau, Hạ Dư nói lạnh như băng: “Đúng là có tình có nghĩa, có giác ngộ tốt đấy.

Cảnh sát Trần, anh quả là vật thí nghiệm tốt.”
Giọng rất vang, cũng đủ để cho 2701 gác bên ngoài nghe thấy.
Trần Mạn vừa hoảng sợ vừa giận dữ, giọng cũng đã đổi tone: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?! Mày còn muốn làm nhục tao cho tới khi nào nữa hả?!!”
“À… Phải làm nhục rất rất lâu luôn đấy.

Dù sao trên đảo cũng chán lắm, không có bạn đồng trang lứa, chơi với tôi chút đi.” Nhưng ngay sau đó, cậu đã dán sát vào trong tiếng hét phẫn nộ của Trần Mạn, nhẹ giọng nói một câu rất nhanh——
“Nghe này, tôi là tình báo của mấy anh.”
“!!!” Trần Mạn xoay người ngạc nhiên, nỗi kinh ngạc này vượt qua bất cứ chuyện gì cậu đã từng trải qua trước đó, suýt nữa cậu ta đã ngồi thụp xuống đất.
Cậu ấy?!
Vị tình báo luôn bí mật cung cấp thông tin cho cấp cao kia?!
Thế mà lại là——
“Chúc mừng anh đã thông qua bài kiểm tra của tôi.

Cảnh sát Trần.” Hạ Dư nhỏ giọng nói bên tai Trần Mạn.
“Kiểm, kiểm tra?”
“Anh đã có dũng khí lựa chọn cái chết rồi, thế tôi cũng không giết anh đâu.”
Trần Mạn sau mấy giây im lặng như chợt nhận ra điều gì: “Thế… Nếu khi nãy tôi không làm thế… Vậy cậu…”
Hạ Dư rủ mi liếc mắt, lộ ra nụ cười lạnh lẽo nhàn nhạt, nhưng không đáp lại câu hỏi này của cậu ta.
Trần Mạn liếc con dao trên đất, lại liếc nhìn người trước mặt, chợt thấy không rét mà run.
Tên điên… Kẻ này đúng là tên điên…
Hạ Dư u ám nói tiếp: “Tiếp theo, mong anh phối hợp đi tới phòng thí nghiệm trên tầng của tôi, tôi sẽ kể từ đầu tới cuối của mọi việc cho anh nghe, nhớ là trên đường phải giả vờ vùng vẫy một chút cho giống thật, cuộc tiến công của tổng bộ bắt đầu vào ngày mai rồi, chúng ta không thể để xảy ra bất cứ cơ hội nào có thể gây sai sót hết cả.

Ngoan ngoãn làm xong việc nên làm giúp tôi đi, đừng có để tôi hối hận vì hôm nay đã tha cho anh một mạng đấy.”
Cậu nói xong, tháo xích ở tay bên kia của Trần Mạn ra, cuối cùng lại dồn sức đẩy mạnh cậu ta một cái như lấy việc công trả thù riêng.
Thật ra dùng Trần Mạn thay cho Trịnh Kính Phong trước lại hợp lí hơn, bởi vì tất cả mọi người đều biết Hạ Dư có đầy sự thù hằn với Trần Mạn, cậu tra tấn cậu ta dù sao cũng hết sức bình thường, chẳng ai có thể đoán được rằng hai người bọn họ lại bắt tay lập phe được hết cả.
Mặt Hạ Dư lạnh lùng bảo: “Đi thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.