Sổ Bệnh Án

Chương 237: 237: Trở Thành Con Rối




Đoàn Văn đứng trước bậc thang cao ốc Mandela.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh lửa xa xa sáng rực như pháo hoa, không ngừng bùng nổ.
Đoàn Văn chẳng hề sợ hãi trước cuộc tiến công của Người Phá Mộng, ngược lại, vẻ mặt của hắn ta có vẻ vô cùng thư thái, không biết là vì đã tính toán kỹ càng từ trước, hay là người này đã quen việc gặp biến cố cũng chẳng hoảng sợ.
Hắn châm một điếu thuốc, vừa nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình điện thoại, vừa thi thoảng liếc tới nơi sâu trong bóng tối.
Hắn như đang chờ mong điều gì đó.
“Vù vù——“
Tiếng động cơ xe Jeep xé tan bóng đêm, hai bóng đèn cam sáng chói nơi đầu xe, phóng về phía hắn trong bóng tối u ám.

Đoàn Văn khẽ gảy tàn thuốc, tắt điện thoại, đứng thẳng người lên.
Hắn đang chờ bọn họ.
“Hai người anh cần, tôi đều đưa về cả rồi.” Lý Vân xuống xe, nghiêng sang một bên, để Đoàn Văn nhìn rõ hai người Tạ Thanh Trình và Hạ Dư hôn mê trong xe, “Cũng như anh đoán, Tạ Thanh Trình không chịu lên xe cùng với Trần Mạn, sau khi cậu ta thoát được khỏi Huyết Cổ đã quyết định ở lại.”
Đoàn Văn liếc qua xe một cái, lại chuyển ánh mắt lên người Lý Vân: “Không bị thương chứ?”
“Không bị thương.” Lý Vân liếc thoáng qua thiết bị điều khiến kích hoạt thuốc trong tay, “Bởi vì trước đó anh đã hạ thuốc bọn họ rồi, họ thậm chí còn chẳng kịp ra tay với tôi nữa.”
Đoàn Văn gật đầu, ánh mắt lại lượn lờ trên người đàn ông đồng phục phẳng phiu: “Cảm giác hợp tác cùng với tôi thế nào?”
Lý Vân hơi ngừng một lát, không hề trả lời, một lúc sau, anh ta tựa như tự động bỏ qua này, nói với Đoàn Văn: “Đúng rồi, tôi đã cho xe Jeep chở thẳng Trần Diễn về tiền tuyến, lái xe theo dõi từ một nơi bí mật gần đó, vừa mới thông báo lại, bảo là Người Phá Mộng đã phát hiện ra cậu ta, đưa cậu ta về rồi.

Chúng ta có cần tiếp tục theo dõi cậu ta nữa không.”
“Không cần đâu.” Đoàn Văn thản nhiên đáp, “Tôi không quan tâm tới sống chết của cậu ta tới thế, tiện tay thì cứu thôi.”
Hắn nói xong, nghiêng đầu xuống nói với lái xe trên chiếc xe Jeep: “Lái xe vào tầng hầm đi, ở chỗ thang máy có người giúp đỡ, đưa Hạ tổng tới phòng thí nghiệm cao nhất, còn về giáo sư Tạ… Cứ nhốt vào gian địa lao an toàn nhất.

Đi đi.”
Mệnh lệnh là giao cho lái xe, nhưng ánh mắt của Đoàn Văn lại cứ tập trung trên người Lý Vân suốt.
Lái xe kia đáp ứng, lập tức làm theo lệnh Đoàn Văn giao.
Tầm mắt Lý Vân nhìn theo bóng dáng của lái xe kia: “Người này lạ thật đấy.”
Đoàn Văn lại gần anh ta từng bước một: “Hửm? Lạ chỗ nào?”
“Nói cái gì nghe cái đó, cứ như không có suy nghĩ của bản thân vậy, cả vị lái chiếc xe đưa Trần Mạn quay về kia cũng như thế nữa.” Lý Vân hơi nhíu mày, “Kỳ quái.”
Đoàn Văn khẽ nở nụ cười, nâng bàn tay đeo găng tay da đen lên, xoay mặt Lý Vân lại.
“Nhìn tôi này.”
“…”
“Cảnh sát Lý à.” Đoàn Văn nhẹ giọng bảo, “Hiện giờ sau hai mươi năm, cuối cùng anh cũng bằng lòng đi theo tôi làm việc rồi, cảm giác có kỳ lạ không?”

Lý Vân liếc hắn một cái: “Không phải chúng ta là đồng đội à.”
Đôi găng da kia càng làm gương mặt tái nhợt hơn người bình thường nhiều kia nổi bật hẳn, Đoàn Văn gập ngón tay vuốt nhẹ qua cằm anh ta, trong ánh mắt trĩu nặng màu đen thẳm.
“Đúng là thế.” Cuối cùng Đoàn Văn cũng mở miệng nhẹ giọng đáp, nhưng không biết vì sao, màu sắc trong mắt hắn càng u ám hơn.
“Đúng là chúng ta vẫn luôn hợp lực cùng nhau, cùng chung mục đích.”
“… Ừm.”
“Anh đi nghỉ đi.” Đoàn Văn bỗng dưng nói thế, hắn rủ tay xuống, nhường đường cho Lý Vân, “Vất vả cả nửa ngày rồi.

Không cần lo lắng chuyện Người Phá Mộng đâu, chúng không thể đánh đến đây nhanh thế được, huống chi chúng ta còn có cả Huyết Cổ nữa.”
Lý Vân đồng ý, tiến lên trước, bước lên bậc thang trải dài, đi tới cửa chính của cao ốc.
Gió đêm thổi bay đồng phục cảnh sát của anh ta và bộ đồ đen của hắn, đồ đen lướt ngang qua đồng phục cảnh sát.
Lúc sắp đến cửa, bước chân của Lý Vân bỗng dưng ngừng lại.
Trong ánh đèn ảm đạm, anh ta quay đầu lại nhìn về bóng dáng người đàn ông mặc đồ đen vẫn đút tay túi áo đứng trong bóng đêm kia.
“Đợi chút đã.”
Đoàn Văn chẳng quay đầu lại, nhìn ánh lửa cùng khói súng bùng lên nơi xa xa: “Sao thế.”
“Sáng nay tôi đã làm gì? Đi tìm mấy người trẻ tuổi anh bảo tôi tìm khi nãy hay sao?” Lý Vân bảo, “Sao tôi lại không nhớ.”
Người đàn ông độ tuổi tứ tuần chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn viên cảnh sát đứng trên bậc thang trắng.
“Anh mệt quá rồi, ngủ một giấc đi.”
“Tôi cảm thấy… Hình như tôi đã nằm mơ một giấc mộng rất dài.”
Ánh mắt Đoàn Văn sâu không thấy đáy: “Hiện giờ tỉnh dậy là được rồi, chuyện giấc mơ cần gì phải coi là thật chứ.”
“…”
Lý Vân ngẫm nghĩ, anh ta như cảm thấy cứ sai sai, nhưng lại không thể nói rõ là sai ở chỗ nào, như thể có rất nhiều thứ không thể nào suy nghĩ liền mạch được, vừa nghĩ tới thôi mà đầu đã đau như muốn nứt ra.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Đoàn Văn bảo, “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, cảnh sát Lý à.”
Nửa giờ sau, Đoàn Văn tới phòng thí nghiệm cao nhất ở khu C.
Phòng thí nghiệm cao nhất tuy gọi là “cao nhất”, nhưng vị trí của nó lại xây dưới lòng đất, đây là nơi an toàn nhất.
Hạ Dư đã bị hắn đưa vào đây trước, vẫn mặc quân phục Mandela, lại bị trói chặt trên ghế điện thí nghiệm, cả người bị quấn chặt khóa lại bằng dây da, nửa gương mặt thanh tú phía dưới bị đeo chặt một chiếc chụp chống cắn.

Đèn không bóng trắng xóa chiếu xuống, hai mắt cậu nhắm nghiền, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nửa gương mặt lộ ra tựa như băng.
Anthony lẫn một đám nhà nghiên cứu khoa học đứng cạnh cậu, đang điều chỉnh lại một thiết bị như máy điều hòa nhịp tim, thấy Đoàn Văn bước vào, họ ngừng công việc đang làm lại.
“Đoàn tổng.”
“Chào Đoàn tổng.”
Đoàn Văn gật đầu, nói với mấy nhà nghiên cứu khoa học khác: “Mấy người ra ngoài trước đi.”

Tuy rằng những nhà nghiên cứu khoa học khác đều là kẻ ưu tú, nhưng Anthony không hổ là anh em họ của Tạ Thanh Trình, thiên phú của anh ta rất cao, tên tuổi của giáo sư An xưa nay không phải giả, hơn nữa Đoàn Thôi Trân còn rất tán thưởng năng lực lẫn tính cách ác độc của anh ta, anh ta được cụ bà tự tay dạy bảo, kỹ thuật đứng số một số hai trên đảo.

Đoàn Văn trong tình cảnh ấy, bình thường chỉ trao đổi một mình với anh ta.
“Sao rồi, trong hai mươi bốn giờ tới có thể bắt đầu sử dụng rồi chứ.”
Anthony đáp: “Hẳn là không có vấn đề gì.”
“Phải cam đoan chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.” Đoàn Văn nói, “Tia lạnh cấp tốc của Zoya đã bị phá hủy, với tốc độ tiến công của Người Phá Mộng hiện giờ, có lẽ ba mươi tiếng nữa có thể đến nơi này.

Chúng ta cần dùng Huyết Cổ tạo ra một vũ khí sinh hoa có quy mô tấn công lớn mới.”
Anthony chợt cười bảo: “Đoàn tổng, chuyện này anh cũng đừng thúc giục tôi.

Phòng điều khiển của Zoya vốn dĩ có thể giữ lại được, nhưng sáng nay tự anh lại không theo dõi nó nữa, ngược lại còn muốn tới theo dõi toàn bộ quá trình tôi làm phẫu thuật cho Lý Vân.

Anh lo ngại về tôi đến thế cơ à?”
Đoàn Văn: “…”
“Tôi là học trò tự tay cụ bà chỉ dạy, cuộc phẫu thuật này cũng được cụ bà bằng lòng thử nghiệm, anh khỏi lo về lòng trung thành của tôi dành cho anh, cũng có thể tin rằng tôi sẽ không khiến cụ bà thất vọng.” Anthony dịu giọng tự đắc bảo, “Anh xem, chính vì khi ấy anh ở phòng thí nghiệm của tôi nên mới không kịp thời phát hiện ra hành động bất thường của bọn họ đấy chứ.

Hiện giờ anh lại thúc giục tôi, thế này…”
Anh ta chưa nói xong, lời đã bị Đoàn Văn cắt ngang: “Hiện giờ chúng ta là người cùng thuyền, Tạ Ly Thâm.

Đừng có gây thêm tranh chấp bè phái trong tổ chức thêm nữa.

Tôi biết anh một lòng muốn đạt được vị trí cao nhất nhờ vào việc lấy lòng cụ bà đấy, bà đúng là hết lòng tin tưởng anh, có điều nếu như vũ khí sinh hóa của Huyết Cổ mà không hoàn thành, tôi nghĩ bà sẽ khiến anh phải chết trước khi Người Phá Mộng công chiếm được hòn đảo đấy.”
“…” Sắc mặt Anthony xanh mét lại.
Đoàn Văn liếc anh ta một cái cảnh cáo cuối cùng, kết thúc mấy câu khiến người ta không thoải mái này, chuyển ánh mắt lên người Hạ Dư còn đang ngủ say.
“Hiệu quả của nước nghe lời mới nhất mạnh vậy cơ à.”
“… Tôi còn tiêm một liều thuốc mê cho cậu ta nữa.” Anthony đanh mặt, giận dữ, nhưng thái độ không dám thiếu đứng đắn một chút nào nữa cả.
Đoàn Văn cúi đầu xem xét gương mặt trẻ tuổi của Hạ Dư.
Nói thật, diễn xuất của Hạ Dư giỏi hơn nhiều nghệ sĩ trên TV đến lời thoại còn chẳng nhớ rõ nhiều lắm, cậu diễn rất xuất sắc.
Nhưng thật ra Mandela chưa bao giờ tin tưởng cậu.

Thanh niên này là người duy nhất không thể dùng con chip trung thành để điều khiển sống chết, Đoàn Thôi Trân cũng được mà Đoàn Văn cũng thế, chẳng ai thật sự giao hết quyền lực vào tay Hạ Dư mà không giữ lại gì cả.
Bọn họ đều biết là Hạ Dư là một con ác long ẩn nấp trong vực sâu, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phá vực thẳm lao ra, cắn ngược lại đám người muốn khiến cậu phục tùng này.

Thế nên Đoàn Thôi Trân đã bày ra một chiêu trí mạng để phục rồng từ lâu—— Bà ta chỉ đạo đội nghiên cứu chế tạo ra một thiết bị, cũng chính là thứ trông như máy điều hòa nhịp tim mà Anthony đang điều chỉnh kia.
Thứ này chia làm hai bộ phận, có một chiếc khuyên tai xuyên vào máu thịt, tạo hiệu quả khống chế não bộ, mà thiết bị điều khiển chính trông như máy điều hòa nhịp tim này, cuối cùng sẽ được đặt vào vị trí ngay tim Hạ Dư.
Nó hoàn toàn giải quyết sạch vấn đề chip trung thành, chẳng những có hiệu quả với Huyết Cổ, còn có thể khống chế lẫn tẩy não Hạ Dư mà chẳng bị gián đoạn.
Trừ những thứ ấy ra, nó còn có một tác dụng khác khiến người ta sợ hãi, đó là một khi điều chỉnh hoàn thành, tế bào trong cả người Hạ Dư đều sẽ bị hoạt hóa, năng lực của Huyết Cổ cũng tăng lên cực kỳ đáng sợ, tựa như tiêm lượng lớn RN-13 vào cơ thể, tương đương với việc bùng nổ dị năng của bản thân bằng cách đốt cháy sinh mạng vậy.
Thế nên hiện giờ, Hạ Dư chỉ cần sử dụng Huyết Cổ cũng có thể không chế được cả người bình thường lẫn bệnh nhân tâm thần mà không có gì khác biệt, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng còn rất lớn, có thể bao trùm khoảng 1km xung quanh.
Đây chính là nguyên nhân nó được gọi là vũ khí sinh hóa Huyết Cổ.
“Chỉ cần máy tạo nhịp tim nhân tạo này hoàn thành, thế thì ác long sẽ bị trói buộc bởi hàm thiếc, dây cương và xích sắt khảm sâu vào xương rồng, tới sống chết cũng không thoát ra nổi.”
Đoàn Văn nâng tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ tới vị trí trước ngực Hạ Dư.
Hắn quay đầu lại, nói với Anthony: “Làm cho tốt.”
Anthony: “… Vâng.”
Đoàn Văn hơi khựng lại một lát, lại bảo: “Tôi đã thử nghiệm rồi, phẫu thuật của Lý Vân làm khá tốt, nhưng tôi cảm thấy so với lúc trước, có rất nhiều phản ứng của anh ta không phải là như thế.”
“Dù sao anh ta cũng chỉ là một vật thay thế thôi mà, không phải ư.” Anthony nói, “Cơ thể cũng được mà đầu óc cũng thế, đều chỉ chỉnh sửa mô phỏng theo anh ta thôi, đâu phải là bản thân anh thật.

Hơn nữa tôi còn dựa vào yêu cầu của anh, điều chỉnh lại tam quan lẫn ký ức của vật thay thế này, khiến anh ta cho rằng Mandela mới là tín ngưỡng của anh ta, chúng ta mới là cảnh sát của chính nghĩa, khiến anh ta cho rằng xưa nay anh ta chưa từng đoạn tuyệt với anh, sao thế, chẳng lẽ anh không hài lòng à?”
Đoàn Văn trầm tĩnh một lát, đáp: “Chưa quen cho lắm.

Nhưng mà… Bỏ đi, đây đã là món đồ chơi bậc nhất có thể khôi phục được tới mức này sau bao nhiêu thí nghiệm người cải tạo rồi.

Cũng đã vô cùng xuất sắc.”
“Tất nhiên rồi.” Anthony nói, “Đó là món đồ thay thế mà Zoya có muốn cũng chẳng đạt được cơ mà.

Nắm giữ quyền lực đúng là có thể làm được rất nhiều chuyện nhỉ, món đồ chơi như thế e là chỉ có Đoàn tổng anh mới xứng đáng có được mà thôi.”
Lời anh ta nói nghe như là khen, thật ra lại mang theo chút ghen tị đỏ mắt, không che giấu đàng hoàng, bị Đoàn Văn bắt được.
Đoàn Văn liếc anh ta một cái, không thèm để ý.
Với quan sát về nhân tính của hắn, người phản bội lần một ắt sẽ có lần phản bội thứ hai, người ghen tị với thứ này sẽ ghen tị với cả thứ kia, Tạ Ly Thâm gia nhập Mandela là vì oán hận dành cho Tạ Thanh Trình, anh ta có mấy hành động ấy kể cũng thường thôi.

Cho nên mấy năm nay sự đề phòng của hắn với Tạ Ly Thâm chưa hề giảm.
Ngoại trừ lần giết người trong hồ chứa nước ra, Tạ Ly Thâm bảo Huyết Cổ chết rồi thì cũng có thể làm thí nghiệm thay đổi cơ thể để thay thế, nói lời ngon ngọt bên tai cụ bà, suýt nữa đã hại chết hai người Tạ Thanh Trình và Hạ Dư thật, Đoàn Văn lại càng không để anh ta vì tư thù cá nhân tìm được cơ hội để phá hỏng quy tắc lẫn kế hoạch mình vạch ra nữa.
Đoàn Văn: “Quyền lực là thứ hay ho đấy, nhưng người có dục vọng cá nhân lớn quá không thể giữ nó được lâu đâu.

Anh hiểu chứ.”
Mặt Anthony lộ vẻ khó chịu, sau hồi lâu, mới miễn cưỡng nặn ra hai chữ: “… Hiểu rồi.”

Đoàn Văn thấy tình hình phía bên này cũng đã tạm ổn, chuẩn bị rời đi, trước khi đi, hắn xem mấy thứ được bày rải rác trên bàn bên cạnh ghết trị liệu.
“Mấy thứ đó tìm được từ trong túi của Hạ Dư.” Anthony nhìn theo ánh mắt hắn, bảo.
Có rất ít đồ, một chiếc vòng tay Thần Gió đã được chỉnh sửa bề ngoài, một đóa hoa hồng giấy, còn có…
“Thứ đó là cậu ta nắm trong tay.”
Đoàn Văn “Ồ?” một tiếng, cầm thứ ấy lên, đó là thứ Hạ Dư làm trong phòng thí nghiệm một ngày trước mà hắn thấy thông qua camera giám sát.

Khi đó hắn cũng là vì Hạ Dư làm thứ này nên mới không cho rằng Hạ Dư sẽ hành động ngay.

Nào ngờ Hạ Dư đúng là thanh niên nghệ thuật, hành động này vượt xa dự đoán của Đoàn Văn.
Nhưng Đoàn Văn thấy rất thú vị.
Hắn ta ngẫm nghĩ, bỏ món đồ đó vào trong túi áo khoác của mình, sau đó lại nhìn đóa hoa hồng giấy kia.
Hắn mở giấy gấp ra, phát hiện nó được gấp thành từ một trang sách bị xé xuống, trên trang sách viết tên Hạ Dư, là lời nhắn viết tay cuối cùng mà Tạ Thanh Trình để lại cho Hạ Dư.
“Tôi thật sự chẳng nghĩ ra cái tên tàn phế đó thì có gì đáng để mà thích.” Anthony thấy thế lạnh nhạt bảo, “Đáng để cậu ta làm tới mức này.”
“Có lẽ.” Đoàn Văn cau mày lại, chậm rãi gấp tờ giấy kia theo nếp cũ, xếp nó về dáng vẻ ban đầu, hắn ngẫm nghĩ, đặt lại đóa hồng vào trong túi áo quân phục của Hạ Dư, “Đó là cây cầu duy nhất của cậu ta.”
Anthony: “Thứ này——“
“Cho cậu ta giữ lại đi.” Đoàn Văn bảo, “Tôi vẫn còn một câu nữa, có một vài thứ trên đời này anh không hiểu được đâu.”
Sau khi anh ta nói xong, lại đút tay vào túi áo, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Chờ khi hắn đi hẳn rồi Anthony mới lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Nói đúng ra thì bản thân anh hiểu được bao nhiêu lắm, ra vẻ cao quý cái gì, một ngày nào đó tôi sẽ có thể thay thế vị trí của anh thôi…”
Đoàn Văn chẳng hề hứng thú với việc Anthony thấy hắn thế nào.
Hắn không thích Tạ Ly Thâm, từ ban đầu đã không ưa rồi, với nghiên cứu về nhân tính của hắn mà nói, Tạ Ly Thâm là loại người không đáng kết giao nhất.

Cái kẻ âm thầm gian tà độc địa có khi còn đáng sợ hơn người gây tội ác mà không chịu hối cải nhiều lắm, bởi vì loại người này có thể nấp trong bóng tối gây tội cả đời, trong mắt Đoàn Văn, những người này dù có tài năng cao đến đâu thì cũng là thứ thối nát của xã hội loài người, cuối cùng nên là sự tồn tại bị trừ khử khỏi vũ trụ Mandela.
Nếu nói về nhân tài trong lĩnh vực y học, anh ta lại càng muốn thuyết phục người kia đầu hàng hơn…
Đoàn Văn vừa nghĩ, vừa nghịch thứ cất trong túi áo, chậm rãi đi qua hành lang, bước vào thang máy tư nhân, đến tầng địa lao giam giữ tù nhân ấy.
Lính canh: “Đoàn tổng.”
Đoàn Văn bình tĩnh gật đầu, nói: “Đi trước dẫn đường đi.

Tôi muốn gặp Tạ Thanh Trình”.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở thích của mấy boss:
Sư Muội: Diễn kịch, nghệ thuật pha trà, tự đánh mình.
Quân thượng: Lươn lẹo, tranh luận, thi hùng biện.
Đoàn tổng: Chơi cờ, chỉnh mặt, xem camera giám sát.
So ra thì hình như Đoàn tổng là kẻ đáng sợ nhất nhóm rồi… Chỉ xem sở thích bình thường thôi, hắn cứ như con kỳ giông Mexico đơn thuần ấy….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.