Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, lúc nói ra những lời tiếp theo, ngực tưởng như còn chẳng động.
“Hoặc có lẽ tôi nên gọi anh là Trần Lê Sinh luôn nhỉ?”
Đoàn Văn nghe thế, im lặng hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, hắn chợt mỉm cười.
Nụ cười của hắn ban đầu rất nhạt, tựa như xé rách kén tằm trắng tuyết, lộ ra vuốt đen cựa nhẹ từng chút, sau đó chợt lan rộng, nở rộ trên gương mặt không còn trẻ tuổi nhưng lại vẫn vô cùng anh tuấn của hắn, tựa như chú bướm lột xác xé kén chui ra, vùng vẫy xé lồng, bụi phấn bay bay theo đôi cánh đã khô dịch nhộng còn sót lại lột xác ra ngoài, phơi mình giữa ánh sáng ban ngày.
“Ha ha…” Đoàn Văn ngẩng đầu lên, trong nụ cười mang sự thoải mái cuối cùng không cần giả vờ thêm nữa, thậm chí là thoải mái khi gặp lại bạn cũ mới có được, “Cậu đúng là chưa từng khiến tôi thất vọng chút nào hết, Tạ Thanh Trình.”
Tạ Thanh Trình chậm rãi rủ mi xuống.
Anh không vui mừng vì sự khen ngợi này chút nào cả, lại càng không vui sướng vì bản thân đã nhìn rõ được thân phận của Đoàn Văn.
Trên mặt anh rất hờ hững, rất thờ ơ, cũng có thể nói là ngập tràn sự lạnh lẽo không bờ không bến.
Tạ Thanh Trình: “Đúng là anh thật.”
Đoàn Văn: “Đúng là tôi.”
Lại nói: “Có thể nói cho tôi biết vì sao cậu lại đoán ra tôi được không?”
Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, như nhìn chăm chú vào người đàn ông xa lạ, nhìn vào người mình đã từng viếng mộ suốt gần hai mươi năm, môi khép mở: “Anh nói cho tôi biết trước, Hạ Dư sao rồi.”
“Cậu ta à.” Đoàn Văn nói, “Không sao cả.
Cậu ta không chết.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc bén: “Các người định làm gì em ấy?”
“Tôi cảm thấy hẳn là cậu đoán được rồi mà.” Đoàn Văn chậm rãi đáp, “Tôi bắt cậu ta đi vào lúc quan trọng thế này, đương nhiên là vì cậu ta có thể biến thành vũ khí chống lại sự tiến công của Người Phá Mộng rồi—— Cậu yên tâm, cậu ta không chết được đâu, chỉ trải qua một vài thay đổi của chúng tôi thôi, cậu ta sẽ chung tư tưởng và quan niệm với chúng tôi từ đầu tới cuối… Cậu ấy vẫn có thể nhớ tới cậu, cũng sẽ nhớ quá khứ của mấy cậu, cơ mà cậu ấy sẽ cho rằng đó là sai lầm, chúng tôi gọi đó là…”
Đoàn Văn dừng một lát, nói: “Cải tạo quan niệm.”
“Thế nên đừng thấy đau lòng, Tạ Thanh Trình, cậu ta chỉ thay đổi quan niệm mà thôi, chỉ cần cậu bằng lòng gia nhập chúng tôi, cậu sẽ đứng cùng một chiến tuyến với cậu ta, tôi tin rằng cậu ta vẫn có thể đối xử tốt với cậu như trước đây đấy.” Đoàn Văn nói, hơi cong khóe môi lên, “Cơ mà đương nhiên, nếu cậu khăng khăng phải ở bên phe hiện tại của cậu, tôi nghĩ cậu ta sẽ chẳng buồn ngoảnh lại nhìn cậu đâu.”
“…”
“Thật ra mọi người đều bị chính tầm nhìn của mình giới hạn, chiến đấu vì thứ mình cho rằng đó là chính nghĩa.
Nhưng sự chính xác trong mắt cậu biết đâu lại là sai lầm trong mắt người khác.” Đoàn Văn được hai vệ sĩ bảo vệ, vô cùng thản nhiên nói với Tạ Thanh Trình, “Cậu không cần phải từ chối tôi vội, cứ suy xét kỹ trước đi đã.
Hiện giờ——“
Hắn nghiêng mặt, hai vệ sĩ lập tức tiến lên, một kẻ đè Tạ Thanh Trình lại, một kẻ bắt đầu tìm kiếm trên người Tạ Thanh Trình.
Đoàn Văn nhàn nhạt nói: “Chúng tôi vẫn tìm lấy hệ thống Thần Gió của cậu lại đã rồi nói sau.”
“Đoàn tổng! Tìm thấy một thứ khả nghi!”
Chẳng qua bao lâu, một vệ sĩ lấy được một chiếc vòng da trong túi của Tạ Thanh Trình.
Đoàn Văn nhận lấy, cầm trong tay, cẩn thận xem thử.
“Làm cũng tinh xảo đấy…” Hắn chậm rãi nói, “Như một món trang sức bình thường vậy… Không có chỗ nối, không có phản ứng điện tử… Cơ mà…”
Lực trên tay tăng lên, dây da bị gãy, để lộ dây cáp nhỏ như lông trâu phía dưới.
Đoàn Văn lộ ra vẻ mặt “Quả là thế”, sau đó nâng mắt nhìn về phía Tạ Thanh Trình: “Tôi mừng vì cậu chỉ kịp giấu nó vào trong túi thôi đấy, không cần tôi phải lột cả đồ của cậu xuống, hoặc là mổ xẻ máu thịt cậu ra tìm.
Nói thật, tôi không muốn làm cậu bị thương cho lắm.”
Tạ Thanh Trình bị vệ sĩ vạm vỡ kia đè xuống, vẻ mặt lạnh như băng.
“Ý anh là anh vẫn còn nhân tính hay sao, Trần Lê Sinh.”
Đoàn Văn đưa vòng tay đã hỏng cho vệ sĩ phía sau, đáp: “Đúng thế.
Tôi tha cho Trần Mạn, cũng hy vọng có thể tha cho cả cậu nữa.”
“Anh tha cho Trần Mạn?” Trên mặt Tạ Thanh Trình dính máu bẩn, anh nhìn chằm chằm Đoàn Văn dương dương tự đắc trước mặt mình, giọng khàn khàn vẩn đục, “Nếu tôi đoán không sai, trước đây vì để diệt trừ thế lực của Hoàng Chí Long, anh đã gửi cho Trần Mạn cuốn băng ghi hình kia nhỉ? Anh vì để em ấy tin tưởng, thậm chí còn không ngại dựng cảnh mình vẫn chưa chết, kết quả em ấy mạo hiểm vì anh muốn tiếp tục điều tra vụ án kia, suýt nữa đã mất cả mạng, anh gọi việc này là tha cho em ấy, phải chứ?!”
Đoàn Văn chẳng để ý, thản nhiên chờ Tạ Thanh Trình nói xong hết.
Sau đó hắn bảo: “Tôi vốn không thật sự để tâm sống chết của cậu ta cho lắm, chỉ coi cậu ta như một món đồ chơi, một quân cờ mà thôi.”
“Cơ mà… Cậu ta cũng khiến tôi hơi bất ngờ đấy.
Tôi không ngờ cậu ta lại coi tình cảm anh em sâu nặng tới như thế, sau khi nhìn thấy một tia hy vọng, suốt bao lâu cũng không thoát ra nổi ảo tưởng rằng tôi vẫn còn sống.
Lúc tất cả mọi người đã từ bỏ rồi, cậu ta vẫn ôm nỗi hy vọng xa vời này.
Tôi thừa nhận rằng tôi vốn có ý đùa giỡn cậu ta thôi, tôi tò mò cái thứ huynh đệ tình thâm có thể sâu nặng tới mức nào.”
Hắn ngưng mấy giây, sau đó nói: “Cuối cùng biểu hiện của cậu ta với tôi nhận được điểm cao phết đấy.”
“Vậy nên dù tôi vẫn chẳng coi trọng gì cậu ta, cơ mà vẫn cho cậu ta một cơ hội sống, nên mới thả cậu ta đi một lần.
Coi như là phần thưởng của anh trai dành cho cậu ta đi.”
“Cho nên cuộn băng ghi hình đó quả nhiên là do anh gửi…” Tạ Thanh Trình cắn răng nói.
“Đúng, lợi dụng phế vật thôi.” Đoàn Văn cười lạnh buông lỏng tay, “Trần Mạn trong mắt tôi chỉ là thứ phế vật.”
“Thế hiện giờ anh còn muốn lợi dụng tôi gì nữa.”
Đoàn Văn nở nụ cười có thể gọi là tùy tiện.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình, một lát sau, quay đầu sang chỗ khác, lấy một bao thuốc lá trong túi ra, châm thuốc.
Hắn hút điếu thuốc kia, nhưng mãi không trả lời câu hỏi của Tạ Thanh Trình.
Mãi cho tới khi thuốc tàn.
Đoàn Văn vứt mẩu thuốc lá đi, trong khói xanh dày đặc còn chưa tan, hắn mở miệng lần nữa——
“Tôi không giết cậu cũng không phải là vì mục đích lợi dụng.
Mà là vì tôi đã đồng ý với một người rồi.”
Người đàn ông nói, hàng mi hơi rủ xuống, điều này khiến ánh mắt vốn đã khó dò của hắn càng trở nên tối đen khó hiểu hơn.
Hắn nói nốt câu tiếp theo: “Tôi đồng ý với anh ta rồi, tôi sẽ cố gắng không giết cậu.”
“… Cha tôi?”
Đoàn Văn không đáp.
Một lát sau, hắn đổi chủ đề, khẽ cười bảo: “Giáo sư Tạ, chúng ta vẫn nên công bằng chút đi, tôi đã nói nhiều thế rồi, nhưng hình như cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi nữa.
Trước tiên nói cho tôi biết cậu làm sao để đoán ra tôi là Trần Lê Sinh đã chứ.”
“… Nhiều thứ.
Anh lựa chọn thả Trần Mạn.
Lý Vân bỗng dưng xuất hiện.
Huyết Cổ của Hạ Dư không có tác dụng với Lý Vân, còn cả…”
“Hửm?”
“Những lời anh đã nói vào tối hôm gặp mặt tôi.”
Đoàn Văn hơi nhíu mày, mười ngón đan nhau: “Tôi đã nói gì với cậu…?”
“Anh nói dù sao hai chữ cảnh sát cũng chẳng phải bộ quần áo với quân hàm trên vai, chẳng phải uy thế với quyền lực, mà là trách nhiệm và xiềng xích nặng nề.”
Sắc mặt Đoàn Văn thoáng thay đổi, nhận ra vấn đề.
Tạ Thanh Trình bảo: “Đây là những lời cha tôi từng nói.
Ông ấy thường xuyên nói với tôi, cũng thường xuyên nói với học trò của ông ấy.
Mà học trò ông ấy từng dạy bảo chỉ có anh và Lý Vân thôi.”
“…” Môi Đoàn Văn hơi run lên, bật cười, “Đúng là sơ suất thật… Tôi không ngờ cậu lại nhớ rõ những lời cha cậu từng dạy đến thế đấy.”
Tạ Thanh Trình lại bảo: “Tôi cũng không ngờ anh lại nhớ rõ những lời thầy anh từng dạy đến thế đấy.”
Đoàn Văn: “…”
“Sau khi tôi nghe câu nói ấy, còn nhắc tới việc Trịnh Kính Phong là đồng đội với cha mẹ tôi từ lúc thực tập.
Đội trưởng Trịnh kín miệng, chuyện này không nhiều người biết, ngay cả tôi cũng chỉ biết trước khi lên đảo, nhưng anh nghe thấy lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Cha mẹ tôi và đội trưởng Trịnh cũng không kể nhiều lời với người ngoài gì hết, có thể biết được chi tiết chuyện này thì e là chỉ có học trò của bọn họ mà thôi.”
“Thật ra sau khi nói chuyện với anh vào tối hôm ấy xong, tôi đã nghi ngờ tới Lý Vân hơn.” Tạ Thanh Trình bảo, “Nhưng sau đó Lý Vân xuất hiện, thế thì chỉ còn lại mỗi mình anh thôi.”
“Về phần Lý Vân kia, có lẽ cũng không phải là thật.
Anh ta là người cải tạo, vì Huyết Cổ của Hạ Dư thường sẽ chỉ mất hiệu quả trong hai tình huống, một là đối phương đeo nhẫn Triệt Tâm, còn một tình huống kia, lại là đối phương là xác sống có cấy chip khống chế não bộ.
Tôi nghiêng về vế sau hơn, vì anh ta đem lại cảm giác khác lạ cho tôi, không giống người bình thường.”
Đoàn Văn châm thuốc: “Tôi coi thường cậu rồi, Tạ Thanh Trình.
Nếu như đã tới tận nước này, không bằng cậu đoán thêm đi, rốt cuộc ai cầu xin tôi đừng giết cậu? Tôi cảm thấy đáp án ấy cậu cũng sắp biết rồi đấy.”
Tạ Thanh Trình trong im lặng, chậm rãi nâng mắt lên: “Không phải lời của cha tôi, là—— Lý Vân đúng chứ?”
Đoàn Văn liếc mắt nhìn anh: “Tạ Thanh Trình, cậu đúng là… Vô cùng thích hợp để làm một vị cảnh sát đấy.”
Hắn nói xong, lại thản nhiên bảo: “Đúng, là vì anh ta.”
Trực giác mách bảo Tạ Thanh Trình không cần phải nói thêm gì nữa, anh nhìn ra được Đoàn Văn đè nặng rất nhiều tâm sự trong lòng, những chuyện này đã giấu kín nhiều năm lắm rồi, xem từ vẻ mặt của Đoàn Văn, hắn cũng không phải là không muốn nói hết ra, mà là vì người trên đảo này không có bất cứ một ai có thể để hắn bộc lộ tình cảm thật lòng ra được cả.
Bọn chúng chỉ muốn cổ trùng trong lò luyện thuốc, một đám thủ đoạn tàn nhẫn họp lại với nhau, là một đội nhưng chẳng phải một đoàn thể, thậm chí còn chẳng buồn để ý người khác sẽ bị cổ trùng cắn nuốt khoét bụng.
Có lẽ giờ phút này được gỡ mặt nạ xuống trước mặt Tạ Thanh Trình, ngược lại còn là thời điểm Đoàn Văn thấy nhẹ nhõm nhất hai mươi năm qua.
Quả nhiên, sau vài phút, Đoàn Văn chậm rãi mở miệng.
Hắn dùng giọng điệu không phải để bàn chuyện lớn, mà rất bình thản, thậm chí cứ như dáng vẻ nhiều năm trước, lúc hắn vẫn còn là Trần Lê Sinh, khi ghé qua nhà Tạ Thanh Trình chơi nói chuyện.
“Tôi với Lý Vân vốn đều là học trò của cha cậu…”
“Thầy đối xử với tôi rất tốt.” Đoàn Văn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói, “Ông ấy đối xử với tôi tốt hơn Lý Vân nhiều, lúc ông ấy không thể dành thêm thời gian, chỉ có thể dẫn theo một học trò, ông ấy sẽ chọn tôi rồi đề nghị chuyển Lý Vân đi theo cảnh sát hình sự có thâm niên để học tập, thậm chí còn thẳng thừng nói với Lý Vân, tính cách của anh ta như thế không phù hợp với công việc này đâu.”
Chuyện này cũng chẳng lạ, Tạ Bình là người có gì nói đó, không tránh người quen, không sợ thù ngoài, ông với Lý Vân nói mấy câu làm phật lòng người khác kể cũng bình thường.
“Trong ấn tượng của mọi người, ông ấy có định kiến với Lý Vân, chỉ e là cả cậu cũng cho là thế.”
Tạ Thanh Trình: “Không phải ư.”
“Vốn là thế thật.” Đoàn Văn bảo, “Vốn dĩ thầy thật sự không thuận mắt anh ta, cảm thấy anh ta mưu mô, giỏi ngụy trang, hai mặt, nhưng sau đó suy nghĩ của ông ấy thay đổi.”
Tạ Thanh Trình hơi đề phòng: “Ông ấy chưa từng kể với tôi.”
“Bởi vì chuyện xảy ra rất chậm, gần như là trước khi thầy và vợ thầy gặp tai nạn không lâu.” Đoàn Văn nói, “Thật ra hiểu lầm giữa họ có thể hóa giải được sớm hơn rồi.
Nhưng Lý Vân không thích nhắc tới gia đình mình, thậm chí có thể nói là anh ta cố ý giấu giếm một vài quan hệ của bản thân.”
Tạ Thanh Trình nhíu mày, lúc trường cảnh sát tuyển sinh cần kiểm tra về chính trị, chứ việc cha mẹ mình là kẻ cầm đầu Thanh Bang*, bản thân lại lừa gạt để làm cảnh sát như trong Vô Gian Đạo hiếm khi có thể xảy ra được.
*Thanh Bang (tên một tổ chức phản động ở vùng nam bắc Trung Quốc)
Đoàn Văn nhìn ra suy nghĩ của lại, lại chậm một điếu thuốc nữa, rít một hơi nói: “Không phải là gia cảnh xấu xa gì cả, thế nên trường cảnh sát cũng không lập hồ sơ ghi chép tỉ mỉ nào, đương nhiên thầy cũng sẽ không biết rõ được.
Nói thật, nếu là người khác cũng không cần phải giấu giếm làm gì, thậm chí còn muốn cho đồng đội cộng sự biết luôn.”
“Gia cảnh gì.” Tạ Thanh Trình hỏi.
“Gián điệp.” Đoàn Văn đáp, “Cha anh ta là gián điệp của cảnh sát phòng chống ma túy.
Nằm vùng hơn mười năm trời.
Nhưng tất cả tài liệu anh ta nộp lên, lúc điền vào cột của cha lại chỉ điền buôn bán rau củ trái cây.”
“… Trường cảnh sát không xác nhận được sự thật à?”
“Anh ta không hề nói dối.” Đoàn Văn gõ tàn thuốc, phả một làn khói mù ra, “Cha anh ta đúng là buôn bán rau củ trái cây—— Từ nhỏ anh ta đã đi theo sạp rau củ trái cây này của cha dượng anh ta kiếm sống rồi, mẹ anh ta ly hôn, anh ta được quyết định đi theo mẹ.
Cha ruột anh ta có vẻ như gã lêu lổng thất nghiệp, chẳng ai ưa nổi, nhưng thật ra ông ấy lại là gián điệp.”
Tàn thuốc rơi xuống, tựa như linh hồn u ám của quá khứ bay vào bóng tối.
“Lúc Lý Vân học trung học rồi mới biết tới thân phận thật sự của cha ruột anh ta, khi đó cha ruột anh ta đã hy sinh rồi.
Bị đám buôn ma túy phát hiện lúc đang bàn bạc với cảnh sát, dẫn tới nổ súng đánh nhau.
Vị cảnh sát kia vì cứu đồng đội, chỉ có thể chọn một trong hai người, lúc quay về cứu vị gián điệp ấy… Cha anh ta đã tắt thở.”
Tạ Thanh Trình nghe tới mà tay chân lạnh toát.
Anh nhớ tới cảnh hồi nhỏ mình từng trông thấy, trước khi Lý Vân lấy được chứng nhận cảnh sát, dùng thủ đoạn bất thường thẩm vấn ép cung phần tử buôn thuốc phiện, thủ đoạn tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo.
Hóa ra…
“Vốn dĩ cha anh ta phải xa rời vợ con cũng muốn làm gián điệp là vì cha anh ta là người hoàn toàn theo lý tưởng chủ nghĩa, là người ở vùng Tam Giác Vàng, cha anh ta cũng coi như là người bị thuốc phiện hủy hoại gia đình cuộc sống, ông ấy vốn muốn làm cảnh sát, tiếc là tố chất cơ thể không tốt, bị loại lúc kiểm tra sức khỏe, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ, không làm được cảnh sát thì ông ấy làm gián điệp thôi, lúc cảnh sát chuyển giao di vật của ông ấy cho Lý Vân và mẹ anh ta có thấy một quyển nhật ký, vậy nên mới biết sự thật này.”
Đoàn Văn ngừng một lát, tiếp tục nói: “Cậu có thể tưởng tượng được cảm xúc của Lý Vân lúc đọc quyển nhật ký kia đã phức tạp đến mức nào đấy.”
Đoàn Văn vừa nói, vừa lười biếng tựa vào ghế, hút thuốc.
Giọng điệu hắn lạnh nhạt, gió tanh mưa máu trong miệng hắn cũng tĩnh lặng tựa như hắn kể chuyện cho Tạ Thanh Trình nghe khi xưa.
Nhưng Tạ Thanh Trình vẫn luôn không nhìn thấu được thái độ trong mắt hắn.
“Lý Vân rất oán hận cha mình, vì một lý tưởng, cha đã bỏ rơi cả anh ta và mẹ, giữa nhà và chính nghĩa, cha anh ta dứt khoát lựa chọn vế sau.
Anh ta thấy phẫn nộ tột độ, không cam lòng, lại thống khổ.
Nhưng mà…”
Lại rít một hơi thuốc, Đoàn Văn nói: “Năm thi đại học ấy, Lý Vân buông bỏ mong muốn thi trường nghệ thuật vốn có của mình, ngược lại điền trường cảnh sát vào.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Tôi chung phòng đại học với anh ta bốn năm, tính cách anh ta có hơi cao ngạo, coi như tôi là người hợp cạ với anh ta nhất, nhưng trong suốt bốn năm, anh ta chưa từng kể lại những chuyện này cho tôi biết.
Thế nên sau này chúng tôi vào hệ thống công an rồi, cha cậu là người thầy đầu tiên của bọn tôi, không biết rõ về gia cảnh của anh ta như thế, khó tránh khỏi cho rằng anh ta chỉ vì cái lợi trước mắt mà có thể không từ thủ đoạn nào.
Tôi nghĩ sau khi cha cậu biết sự thật chắc chắn đã rất hối hận, ông ấy cũng từng nói qua với Lý Vân một lần, tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện giữa họ lần đó cũng nhắc tới chuyện này.”
“… Vì sao lại đoán như thế.”
“Bởi vì không lâu sau đó thầy bị tổ chức Mandela bày mưu sát hại.
Mà khi đó người kiên trì điều tra về cái chết của thầy chỉ có hai người, một người khua chiêng gõ trống náo loạn, khiến ai ai cũng biết thì là tôi rồi.
Người còn lại rất cẩn trọng, anh ta cảm thấy trong cục hình như có nội gián, anh ta cho rằng bản thân mình có quan hệ không tốt với Tạ Bình trái lại còn là cách che giấu tốt nhất—— Người kia chính là Lý Vân.”
“!!”
“Đúng thế đấy, Tạ Thanh Trình, Lý Vân không phải chết vì điều tra vụ án của tôi đâu, trước khi anh ta điều tra vụ án của tôi cũng đã bước vào phạm vi của cái chết này rồi.” Đoàn Văn nói, “Thật ra anh ta mới là sĩ quan kiên trì vì sự trong sạch của cha mẹ cậu mà đánh đổi cả mạng sống.”
Tạ Thanh Trình vốn cho rằng sau chuyện của Hạ Dư sẽ không có chuyện gì khiến nỗi lòng anh bị kích thích quá lớn nữa, mà giờ phút anh, anh biết bản thân đoán sai rồi, chỉ không thể không cố hết sức khiến hô hấp của mình bình tĩnh lại.
Cả sự kiện đã tới lúc quan trọng nhất, một nước cờ cũng không thể có sai lầm.
“Khi đó anh ta giả bộ giống tới như thế, chẳng ai biết trước đó anh ta đã gỡ bỏ hết hiềm nghi với Tạ Bình rồi, thậm chí còn biến thành bạn tri kỷ khác tuổi.
Anh ta đã lừa dối mọi người, gồm cả tôi vào khi ấy.”
Lại sắp hết một điếu thuốc.
Đoàn Văn không hút nữa, kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn ánh lửa ở phần giấy lọc kia chậm rãi co mình lại, biến thành bụi đen: “Tạ Bình là cảnh sát rất ưu tú, nhưng cuộc đời ông ấy đã làm ra hai chuyện sai lầm nhất, một là hiểu lầm Lý Vân, dẫu rằng Lý Vân có sai đi nữa cũng không phải là vì trời sinh độc địa, cũng may mà trước khi ông ấy chết đã sửa lại cho đúng rồi.
Mà chuyện sai lầm thứ hai…”
Đoàn Văn bảo: “Là ông ấy tin tưởng lầm tôi.”
Tới cả máu Tạ Thanh Trình cũng lạnh như băng, anh thẫn thờ nhìn Đoàn Văn: “Ban đầu anh vào cục cảnh sát là do Đoàn Thôi Trân sắp đặt trước?”
“Tự bản thân tôi cũng có hứng thú, không thể tính hẳn là sắp đặt trước được.” Đoàn Văn đáp, “Cơ mà quả thật tôi đã là người của Mandela ngay từ đầu rồi.
Từ nhỏ đã vậy.”
Hắn nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình chăm chú, cặp mắt kia rất lạnh, cũng đã chẳng có ngạc nhiên gì nữa.
“Có vẻ câụ biết rõ chuyện này.” Đoàn Văn bảo, “Tôi là hậu bối của Đoàn Thôi Trân, lúc tôi còn rất nhỏ đã tiếp nhận tư tưởng của bà.”
“Bắt đầu từ lúc nào.”
Đoàn Văn bình tĩnh đáp: “Từ lần đầu tiên tôi gặp bà ấy.
Khi đó tôi và mẹ sống không hạnh phúc gì hết.”
Về Đoàn Văn, cũng chính là chuyện nhà của Trần Lê Sinh, Tạ Thanh Trình hiểu được một phần.
Cha Trần Lê Sinh vốn đã có một người vợ, là phần tử trí thức, nhưng vì gia đình từ bỏ học tập lẫn sự nghiệp, về sau đổ bệnh qua đời.
Sau khi bà ấy rời khỏi nhân gian, cha Trần lại kết hôn với người phụ nữ khác, người phụ nữ ấy chính là mẹ của Trần Mạn.
Cơ mà mẹ Trần đối xử với Trần Lê Sinh rất tốt, giữa mẹ kế con chồng cũng chẳng có xích mích gì cả, lại càng không có chuyện bồ nhí cướp chồng.
Đoàn Văn bảo: “Hôn nhân của mẹ tôi bất hạnh, đúng là không liên quan gì tới mẹ của Trần Mạn hết.
Mẹ kế và mẹ ruột tôi cũng như nhau, đều là kiểu người dễ bị tình cảm làm lu mờ lý trí.
Cha tôi vốn đã điển trai, mấy bà ấy đều rất thích ông… Ít nhất là mẹ ruột tôi từng thích ông ta.”
“Thế sau này thì sao.”
“Sau này?” Đoàn Văn thản nhiên mỉm cười, “Ông ta không giống bà ấy.
Mẹ tôi thâm tình, còn ông ta đã chán ngấy bà từ lâu rồi.”
“Thật ra bà là một người vô cùng thông minh.” Lúc Đoàn Văn nhắc lại mẹ ruột của mình, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, như nhắc tới một đối tượng chẳng liên quan gì vậy, “Mẹ tôi thừa hưởng tư tưởng di truyền từ cụ bà—— Cũng chính là Đoàn Thôi Trân.
Bà đạt thành tích xuất sắc thi đỗ đại học Hỗ Châu.
Theo cách nói của cụ bà, bà ấy vốn đã có tiền đồ nghiên cứu khoa học rộng mở, tiếc là ở đại học bà ấy lại gặp cha tôi, rơi vào lưới tình.”
“Hôn nhân của họ ban đầu bị cụ bà phản đối gay gắt, cụ bà hy vọng bà ấy có thể có tầm nhìn xa một chút, đừng có cố chấp trên tình yêu tình ái gì đó của cá nhân, sinh lực của con người có hạn, người bình thường chính là bị thứ tình yêu, tình bạn, tình thân làm tốn thời gian, thế nên không đạt được đỉnh cao của năng lực.
Cụ bà của tôi đã dạy bà ấy như thế từ nhỏ, bà ấy cũng coi đấy là tín ngưỡng, mãi cho tới một ngày tình yêu làm lu mờ lý trí của bà.” Đoàn Văn chậm rãi nói, “Bà hóa thành tù nhân của cảm xúc.”
“Cụ bà vì bồi dưỡng bà đã đánh đổi bao tâm huyết, cuối cùng bà lại lựa chọn làm người phụ nữ của gia đình vì một gã đàn ông, chuyện này khiến cụ bà cực kỳ giận dữ.
Bà nói với mẹ tôi, nếu đây là vận mệnh của bà ấy thế thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bà ấy hối hận.
Mẹ tôi là người có tính cách rất mạnh mẽ, cụ bà càng nói thế, bà ấy càng cố chấp muốn làm chuyện mình thích, vì thế sau cuộc nói chuyện ấy, hai người họ mỗi người một ngả, cụ bà trục xuất mẹ tôi, mà mẹ tôi thì kiên quyết gả cho cha tôi.”
Đoàn Văn nói tiếp: “Bà ấy vốn có thể làm một thân cây vững chắc, nhưng bà ấy lại cố tình chọn làm một sợi dây leo.
Có lẽ cha tôi hướng tới cuộc hôn nhân gia cảnh tương đương, hoặc có lẽ trời sinh đã không chịu ở yên, nói ngắn lại, sau khi kết hôn ông ta đã chán cuộc sống với mẹ tôi nhanh chóng.”
“Thật ra ông ta cũng chẳng vụng trộm bên ngoài, vẫn giữ đúng trách nhiệm của đời thường, nhưng ánh mắt lẫn trái tim đều không hướng về mẹ tôi nữa, ông ta không ngừng đi xã giao, tham gia mấy bữa tiệc rượu lớn lớn nhỏ nhỏ, mấy việc vặt trong cuộc sống đều giao cả cho vợ làm, vợ biến thành bảo mẫu 24 giờ của ông ta, nhưng lại không được trả lấy một đồng lương.
Nhưng để người ngoài nhận xét, trong hoàn cảnh xã hội khi đó sẽ chẳng có ai cảm thấy cha tôi làm gì sai hết cả.
Ông ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình, có thể quản bản thân không đi kiếm nhân tình, đương nhiên đã coi như là một người chồng tốt, chồng ở ngoài vợ lo trong, cho dù trong mắt rất nhiều phụ nữ cũng chẳng có gì để bắt bẻ hết cả.
Còn về tình yêu lẫn tâm tình, mấy thứ bất định hình ấy nói ra chỉ khiến mấy bà vợ cả ngày đan áo len rửa bát đĩa bật cười thôi.
Mẹ tôi cảm thấy gia đình này chẳng hề giống nhà, mà cứ như ngôi mộ lạnh băng vậy.
Nhưng ngay cả một người có thể thật sự thấy hiểu mình mà bà ấy cũng chẳng tìm thấy.”
“Cá nhiệt đới không sống nổi ở Bắc Cực.
Mẹ tôi không hợp cạ với mấy bà vợ xung quanh, bà biến thành một hòn đảo cô độc, ngày ngày sống vật vờ lại cô đơn.
Bà ấy muốn quay về đại học học tập tiếp, nhưng đã không còn khả năng nữa rồi… Cuối cùng mẹ tôi mắc chứng trầm cảm nặng, rời khỏi thế gian trong uất ức khó chịu.”
Tạ Thanh Trình: “… Anh chưa từng khích lệ gì bà ấy hay sao?”
Không ngờ Đoàn Văn lại mỉm cười.
Hắn vô cùng lạnh nhạt đáp: “Khích lệ? Đó là do bà ấy tự chọn mà thôi.”
“Con người có tình cảm, sẽ có dục vọng, có dục vọng thì ắt có phân tranh, mạng người mà như kiến thì không cần thiết phải tồn tại—— Đây là lẽ sống mà cụ bà đã dạy cho tôi biết từ khi còn nhỏ.”
“Phải đấy.” Nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của Tạ Thanh Trình, Đoàn Văn nói, “Cụ bà đã biến mất khỏi cuộc sống của mẹ tôi, mãi cho tới khi bà ấy chết, hai người họ cũng chẳng gặp mặt.
Nhưng thực ra từ khi tôi có thể nhớ, chỉ cần mẹ tôi không có nhà, cụ bà sẽ xuất hiện vào lúc ấy, mẹ tôi về thì bà lại đi mất.
Chúng tôi cứ như đang chơi trò chơi bí mật, tôi biết mẹ tôi chắc chắn cảm nhận được điều này, có lần tôi vô tình buột miệng nói ra, tôi nói một câu mà cụ bà thường hay nói—— “Chọn lọc tự nhiên thôi, chẳng có gì là không thể thay thế được cả”, ánh mắt bà ấy nhìn tôi vào lúc đó… Sợ hãi tựa như trông thấy quỷ vậy.
Nhưng bà ấy không có cách nào để ngăn cản tất cả những chuyện này được.”
Đoàn Văn bảo: “Cụ bà so với một bà nội trợ tầm thường, tựa như thiên thần với phàm nhân vậy, hoàn toàn áp đảo.
Mỗi chuyện mỗi việc cụ bà làm, cho dù mẹ tôi có biết đi nữa cũng không thể phòng tránh được.”
“Cứ thế, tôi ở bên ngoài như một người có cuộc sống bình thường, nhưng thực tế tôi đã đưa ra lựa chọn, cụ bà cho tôi tiếp xúc với nghiên cứu khoa học chân chính ngay trong khi mấy đứa trẻ khác còn đang đắm chìm trong mấy trò chơi con nít ngu ngốc, tôi đã học được phép tính nhân trước cả khi chúng học bảng cửu chương, học được tính kế mưu mô, tôi còn học được nắm bắt dã tâm trước cả khi học được kinh nghiệm xã hội.
Tôi lớn dần lên đã bắt đầu giúp bà hoàn thiện tổ chức, nghiên cứu thuốc, chiêu mộ nhân tài, tìm kiếm nhân tài.”
Giọng hắn tựa như mạng nhện, bện thành mạch lưới năm ấy, lúc hắn nói tới đây, ánh mắt còn nhạt hơn cả khói thuốc.
“Thật ra làm chuyện này cũng chẳng khó.
Chỉ cần thế giới này có nhu cầu, có bệnh thật, có yêu hận của người thường… Thế thì chúng tôi vĩnh viễn chẳng thiếu người để hợp tác.
Bọn họ có thể cấp cao chính phủ, có thể là phần tử trí thức, có thể là doanh nhân hám lợi đen lòng, có thể là dân lao động bình thường… Tình cảm là một sợi tơ vô hình trên người họ, người nào không dứt bỏ được tình cảm đều sẽ biến thành con rối của bọn tôi cả.”
Tạ Thanh Trình: “… Ví dụ như Zoya sao.”
“Anh hẳn là không đồng tình với cô ta nhỉ.”
“Tôi chỉ cảm thấy mấy người còn điên hơn Hạ Dư nhiều thôi.” Tạ Thanh Trình nói, “Anh đọc nhiều sách vở, hẳn là đã từng nghe một câu châm ngôn—— Có thể cảm nhận được nỗi đau tức là bạn vẫn còn sống, có thể cảm nhận được nỗi khổ của người khác mới có nghĩa bạn là người.
Đoàn Văn…”
Anh thậm chí còn không gọi hắn là Trần Lê Sinh nữa.
“Mấy thứ Đoàn Thôi Trân dạy anh hoàn toàn khiến anh xóa sạch nhân tính.
Bà ta như thế nên bà ta cũng hy vọng anh giống vậy… Nhưng đám như các anh cho dù có thành lập được metaverse Mandela đi nữa, đạt được địa vị thống trị con người lẫn khả năng khiến suy nghĩ của mình sống mãi thì đã làm sao? Anh có thể coi là vẫn sống ư? Anh có thể coi là người sống được chắc?”
Trong hộp thuốc chỉ còn lại hai điếu cuối cùng, Đoàn Văn lắc nó ra, một điếu để cho mình, một điếu cho Tạ Thanh Trình.
“…”
Tạ Thanh Trình không nhận.
Đoàn Văn cũng không ép, hắn đặt điếu thuốc trên bàn, cúi đầu châm lửa, rít một hơi.
“Thú vị phết.
Năm ấy anh ta cũng nói vậy.”
Anh ta đương nhiên là chỉ Lý Vân.
Tạ Thanh Trình: “Có phải trước khi Lý Vân chết đã tra ra được thân phận của anh không.”
“Đúng thế.” Đoàn Văn nhả một làn khói thuốc, nói, “Tôi nói rồi, anh ta rất thông minh, thông minh như cậu vậy.
Năm ấy tôi vốn dĩ không cần phải mượn tay Vệ Dung tạo ra vụ án tai nạn xe phát nổ giả của mình, nhưng bị anh ta ép làm thế.”
Hắn nói tới đây, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc của người bình thường.
Nhưng cảm xúc này rất kỳ quái, không phải đau thương cũng chẳng phải phiền muộn, mà lại là một loại sung sướng, như đang nhớ tới một trận đấu thể thao đầy phấn khích vậy.
“Sau khi thầy của hai bọn tôi chết, tôi giả vờ điều tra, thật ra là đang thu dọn chứng cứ, mà chứng cứ bị thiếu hụt liên tục khiến cho Lý Vân nghi ngờ.
Đương nhiên, ban đầu anh ta không hề nghi ngờ tôi, anh ta rất tin tưởng tôi, tôi biết anh ta coi tôi như là người bạn duy nhất trong cuộc sống cô độc của anh ta.
Thậm chí anh ta còn có lòng nhắc nhở tôi phải cẩn thận chuyện này nữa.”
“… Thật nực cười.
Nếu không phải vì tình cảm của anh ta với tôi, tin tưởng tôi không phải nội gián, nói cho tôi biết những manh mối chỉ mỗi anh ta điều tra ra được, tôi vốn không hề nhận ra anh ta đã điều tra được sâu tới như thế.”
“Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta đưa hết chứng cứ bóc trần việc tôi gây án cho tôi xem, lại không biết rằng tôi mới là kẻ giật dây sau màn kia hay không? Thầy của hai bọn tôi nói đúng—— Người như anh ta tài hoa hơn người, nhưng thật sự không phù hợp để làm cảnh sát hình sự.
Anh ta nhìn có vẻ ác độc mưu mô, thật ra rất hay hành động theo cảm tính.”
“Mà anh ta hành động theo cảm thấy khiến anh ta bại lộ ra ngay trước mặt tôi.
Bại lộ trước mặt đầu sỏ của tổ chức quân địch.”
Đoàn Văn nói tới đây, ngừng một lát, thuốc lá bên môi chưa hút, bảo: “Còn cả cuốn băng ghi hình xác nhận tầng hầm công ty giải trí Hoàng Chí Long phạm tội cậu mới nhắc kia nữa, thật ra ban đầu cũng là do Lý Vân phát hiện ra.”
“!!”
“Anh ta không kể cho bất cứ ai hết, chỉ kể với mình tôi.
Khi ấy hình như anh ta còn chưa cảm thấy bản thân đã rơi vào cảnh nguy hiểm, lúc anh ta giao băng ghi hình cho tôi, nói với tôi nếu anh ta xảy ra chuyện gì, hy vọng tôi có thể tiếp tục điều tra vụ án này, đòi lại công bằng cho thầy.”
Hắn nói tới đây, đỡ trán cười giễu: “Cục cảnh sát nhiều người tới thế, cậu nói xem sao anh ta lại cố tình chọn ngay tôi làm người hợp tác thế?”
“Tôi xem thử băng ghi hình kia, thậm chí còn nhắc tới tổ chức nước ngoài Australia, tôi biết ngay rằng chuyện này không thể mặc kệ được nữa.” Đoàn Văn nói, “Với khả năng của anh ta mà điều tra tiếp, sớm muộn gì tôi cũng lộ tẩy.
Khi đó trước mặt tôi chỉ có hai con đường, một là giết luôn Lý Vân, hai, là tôi giả chết, tránh việc cuối cùng anh ta điều tra tới được tận trên đầu tôi.”
Tạ Thanh Trình hỏi: “Vì sao anh không chọn một.”
“…” Đoàn Văn không trả lời.
Một lát sau, hắn bỏ qua vấn đề này luôn, tiếp tục bảo: “Khi ấy vòng quan hệ xã giao mà tôi bày ra đã không cần tới nhiều nữa, cái thân phận cảnh sát hiền lành chính nghĩa Trần Lê Sinh khiến tôi chán ghét không thôi, tôi bèn nhân cơ hội ấy để thoát khỏi cuộc sống đó—— Vệ Dung cho rằng bà ta thật sự đã giết Trần Lê Sinh, nhưng chẳng qua bà ta chỉ giúp tôi thoát khỏi vỏ bọc ấy mà thôi.
Sau khi “Trần Lê Sinh” chết trong vụ nổ ô tô, tôi đã về đảo Mandela ngay, tìm thời gian thay đổi vẻ ngoài thậm chí là cả giọng nói dưới sự giúp đỡ của cụ bà… Mấy năm qua chẳng có ai đoán ra được thân phận của tôi, trừ cậu ra, có lẽ chỉ có thể nhắc tới hai người thôi.
Trong hai người đó còn có một kẻ chỉ là mèo mù vờn chuột chết, ông ta cũng chẳng biết rõ.”
Tạ Thanh Trình: “Một người là Lý Vân.”
“Không tệ, sau khi tôi chết anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, cuối cùng còn tìm hiểu ra được thân phận vốn có của Đoàn Văn, hơn nữa còn gặp cả tôi sau khi thay đổi vẻ ngoài nữa.” Đoàn Văn dừng một lát, “Còn con mèo mù kia, cậu cũng gặp rồi.”
Tạ Thanh Trình trầm mặc chốc lát, trong đầu lướt qua những đối tượng liên quan đã từng tiếp xúc tựa như đèn kéo quân, nhớ lại đủ chuyện họ đã làm.
Cuối cùng anh nâng mắt lên: “Hoàng Chí Long.”
Đoàn Văn vỗ tay cười lớn: “Tôi giữ anh lại quả là đúng đắn.
Tạ Thanh Trình, sau khi Lý Vân chết, đã lâu lắm rồi tôi chưa trải nghiệm cảm giác gặp phải kỳ phùng địch thủ như này đấy.”
“—— Đúng.” Hắn đáp, “Chính là Hoàng Chí Long.
Sao cậu lại đoán ra?”
Gương mặt Tạ Thanh Trình lạnh lùng: “Ông ta sai người bắt Trần Mạn trong vụ dưới tầng hầm ngầm, nếu như chỉ dùng để uy hiếp chính ủy Vương thì xác suất thành công không cao.
Hoàng Chí Long từng qua lại với chính ủy Vương, hẳn phải biết rõ chính ủy Vương là kẻ không nhận người thân lúc đứng trước việc trọng đại, thế thì có khả năng khi đó ông ta cho rằng ngoại trừ chính ủy Vương ra, quân bài ông ta tóm được còn có thể uy hiếp được đối tượng khác nữa.”
Đoàn Văn cười gật đầu: “… Ra là thế.
Đúng là vậy thật.
Hoàng Chí Long từng vô tình bắt gặp một cuộc nói chuyện của tôi với cụ bà, ông ta không nghe đầy đủ, nhưng ông ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi là Trần Lê Sinh… Nói thật, nếu như ông ta là kẻ có đầu óc thì chưa chắc đã dùng Trần Diễn để uy hiếp tôi.
Với tôi mà nói, Trần Diễn sống hay chết chẳng có gì khác biệt so với sống chết của một con kiến cả.”
“Nhưng anh vừa thả cho em ấy chạy thoát.”
“Tôi nói rồi.” Đoàn Văn bảo, “Sau khi cậu ta cảm thấy có thể tôi vẫn còn sống, vẫn luôn cố chấp cho rằng tôi có tỉ lệ 0,00001% sống sót.
Cũng vì việc này nên cuối cùng tôi mới quyết định tha cho cậu ta một mạng.”
Tạm ngừng một lát, hắn nói: “Nhưng cậu thì không giống vậy, Tạ Thanh Trình.”
Đoàn Văn nói tới đây, ánh mắt có một thoáng mơ hồ.
Hắn nhìn Tạ Thanh Trình mặc đồng phục, như nhìn thấy bông hoa quỳnh trắng nở rộ rồi lụi tàn trong đêm hè năm ấy qua đóa hoa lụa giả tươi đẹp.
Dần dần, hắn nhớ lại một vài chuyện liên quan đến Lý Vân——.