Đoàn Văn chỉnh lại tây trang, đứng bên cửa sổ sát đất, trên cửa sổ có đóa hồng nở rộ đung đưa, cạnh cửa sổ có một bàn cờ vua, kết quả đánh hòa.
Đó là bàn cờ hắn vừa chơi cùng Lý Vân.
Sau khi hắn giao lại nhiệm vụ chuyển dời thiết bị cho cấp dưới đắc lực đã chơi một ván cờ với Lý Vân.
Đã lâu rồi hắn chưa chơi cờ vui vẻ với ai đến thế, trình độ của Lý Vân rất giỏi, cũng đủ khiến hắn có niềm vui gặp kỳ phùng địch thủ.
Hắn thích thú với cảm giác này, muốn kéo dài nó ra vô hạn, bàn cờ sau hai mươi năm này đã chơi một nửa, còn lại một nửa, tới tối đánh tiếp kể cũng không sao.
Lý Vân đã thiếp đi, đại não người cải tạo tuy rằng cấy ý thức Lý Vân vào nhưng lại rất dễ mệt mỏi.
Đoàn Văn vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo, đi ra khỏi phòng ngủ, đứng một mình trong phòng khách, nghe báo cáo khẩn cấp của bản sao Lư Ngọc Châu.
“Chuyện là như vậy đấy ạ.” Bản sao Lư Ngọc Châu nói, “Đoàn tổng, cậu ta nói cậu ta chính là Sơ Hoàng.
Cậu ta muốn gặp ngài.”
Đoàn Văn chậm rãi hút hết một điếu thuốc lá.
Lư Ngọc Châu nhân bản vẫn có chút e dè nói: “Ngài xem…”
“Cô dẫn cậu ta tới đây đi.” Giọng Đoàn Văn chẳng nghe ra gợn sóng, “Tôi sẽ gặp cậu ta ở nơi này.”
“Rõ.”
Lư Ngọc Châu nhân bản lui xuống.
Tay Đoàn Văn kẹp điếu thuốc, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trong mấy giờ này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngoài chuyện riêng của hắn ra, ngoại trừ thân phận Sơ Hoàng Tạ Thanh Trình bất chợt tự mình thừa nhận mà Lư Ngọc Châu mới báo cáo lại, Anthony cũng đã hoàn thành cuộc tẩy não cuối cùng với Hạ Dư, cũng đã đưa cậu lên chiến trường…
Nhìn ra từ nơi này, có thể trông thấy Mandela và Người Phá Mộng đang chiến đấu ác liệt, Huyết Cổ đã vừa đến tiền tuyến.
Thông qua hình ảnh cơ giáp thế giới ảo chiếu thành trông như một tòa núi cao rực cháy, cũng đủ khiến người ta hoảng sợ, hơn nữa sức mạnh của Hạ Dư tăng lên với quy mô lớn, không khó để tưởng tượng đám Người Phá Mộng chiến đấu với Hạ Dư bay hồn lạc phách kinh sợ đến mức nào.
Từ video theo dõi Anthony gửi tới, hắn có thể thấy thực lực của Hạ Dư hết sức kinh người, sức mạnh của Huyết Cổ vừa ra, tiếng than khóc đã vang trời dậy đất, máu chảy lênh láng, đồng đội tự nâng súng bắn giết nhau, trong sự tàn khốc lại mang vẻ đẹp bi kịch bệnh hoạn.
Đó là vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn với vũ khí tia lạnh cấp tốc như băng tuyết, tựa vẻ đẹp chết chóc của vu thuật Phương Đông.
Đoàn Văn theo dõi cuộc chiến, như đang nhìn vệt sáng lộng lẫy trên bức tranh.
Nói về một khía cạnh nào đó, thật ra Đoàn Văn còn trầm tĩnh lạnh lùng hơn Đoàn Thôi Trân—— Đoàn Thôi Trân từ một người bình thường mới biến thành như hôm nay, mà Đoàn Văn đã lớn lên trong sự bệnh hoạn này từ nhỏ rồi, ban đầu hắn được Đoàn Thôi Trân dạy bảo cẩn thận, là sự tồn tại bất thường.
Cũng vì lý do ấy, hắn không như những kẻ trên đảo, người trên đảo cầu danh lợi tiền tài quyền thế, Đoàn Văn chỉ mong một thành quả nghiên cứu khoa học.
Huyết Cổ chắc chắn đã thành công rực rỡ.
Tiếc là viên nghiên cứu khoa học phát minh ra RN-13 đặc biệt cho Vivian của phòng thí nghiệm Mỹ kia đã chết rồi.
Đoàn Văn vẫn nhớ rõ trước khi kẻ ấy chết một ngày, đã làm mất chiếc vòng cổ có khung ảnh kiểu cũ, bị Đoàn Thôi Trân nhặt được.
Đoàn Thôi Trân gọi nhà nghiên cứu khoa học kia tới, đối phương bảo trong ảnh là bà nội của gã ta, vòng cổ là di vật của ông nội.
Đoàn Thôi Trân nhìn chằm chằm bức ảnh chụp trắng đen cũ kia chốc lát, chẳng có nhiều gợn sóng: “Bọn họ có tình cảm sâu đậm đến thế cơ à?”
Nhà nghiên cứu khoa học lớn lên ở Mỹ kia chẳng hề kiêng dè gì với chuyện này, cười đáp: “Phòng thí nghiệm của ông nội tôi còn đặt tên theo bà nội nữa.”
“Ồ.” Đoàn Thôi Trân vươn tay tới lòng bàn tay của nhà nghiên cứu khoa học kia, nắm vòng cổ trong tay mấy giây, buông ra, “Quê mùa thật.”
“Gì ạ?” Gã ta không nghe thấy, bởi vì giọng bà ta rất nhẹ, mang theo sự cười giễu.
Đoàn Thôi Trân đáp: “Không có gì.”
Hôm sau nhà nghiên cứu khoa học kia chết chẳng có lý do, không biết thí nghiệm xảy ra vấn đề gì, chiếc vòng gã đeo trên cổ bị vướng vào máy móc, lực kéo của máy rất lớn, chờ tới khi có kẻ phát hiện ra, cả phần cổ của gã đã bị nghiền nát cả rồi…
Đoàn Văn nhìn qua đã biết đấy là cụ bà giở trò, nhưng hắn không chút hứng thú với nguyên nhân cụ thể khiến kẻ nọ chết, hẳn chỉ tiếc vì đã mất đi một nhân tài y học như vậy thôi.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn tìm một người xuất chúng hơn đê thay thế, hắn từng vô cùng muốn lôi kéo Tần Từ Nham, đã âm thầm cố gắng đôi chút, tiếc là Tần Từ Nham quá cố chấp, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chết thảm.
Mà về sau, Tạ Thanh Trình lại thành người được chọn mà hắn vô cùng để ý.
Sau khi Đoàn Văn nói chuyện với Tạ Thanh Trình xong, thật ra cũng đã tính toán kỹ càng, với sự theo dõi bao năm nghiên cứu về nhân tính của hắn, Tạ Thanh Trình có sự áy náy lẫn tình yêu dành cho Hạ Dư rất lớn, khó mà buông bỏ mặc kệ Hạ Dư được.
Đầu quân vào Mandela cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ trong tay Tạ Thanh Trình vẫn còn một lá bài úp mà hắn chẳng ngờ tới.
Sơ Hoàng.
Bản sao Lư Ngọc Châu vừa mới hoảng hốt báo cáo lại, nói rằng Tạ Thanh Trình muốn dùng mạng mình để đổi lại sự tự do cho Hạ Dư.
Đồng thời Tạ Thanh Trình cũng tiết lộ một tấm thẻ thông hành mà tất cả mọi người trong Mandela chẳng ai có thể từ chối cũng không dám làm bừa—— Anh nói anh là Sơ Hoàng.
Đoàn Văn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bản thân và cụ bà vì sao lại chưa từng nghĩ tới việc này—— Sơ Hoàng không phải số liệu, mà Sơ Hoàng là một con người.
Vì sao lại không nghĩ đến?
Thật ra ban đầu không phải là hắn chưa từng nghi ngờ, vì sao sau vụ tai nạn xe mà Tạ Thanh Trình vẫn có thể quay trở về Hỗ Châu mà chẳng chịu chút tổn thương nào được, nhưng Tần Từ Nham diễn quá giỏi, ông lão kia trước khi chết còn làm ra một đống số liệu giả khiến bọn họ lệch hướng điều tra, con gái ông lão là Tần Dung Bi tới lúc bị tra tấn phát điên lên vẫn khăng khăng mình chẳng biết chuyện gì hết cả, không hề để lộ ra chút manh mối rằng Sơ Hoàng là một người, viện trưởng của Mỹ Dục còn cáo già hơn, sau suốt hai mươi năm thi thoảng còn tạo ra vài trò giả dối rằng ông cũng đã tìm kiếm số liệu Sơ Hoàng mà Tần Từ Nham để lại từ lâu.
Những kẻ kiên định, không ai có thể uy hiếp này tạo thành một bức tường không kẽ hở, bảo vệ một sự thật mà đáng ra chúng vốn nên phát hiện từ lâu.
Cuối cùng thứ gì mới khiến những người yếu ớt đến thế tạo thành bức tường kiên cố cho được?
Là thứ gì khiến những kẻ tính cách khác biệt hoàn toàn chẳng liên quan gì nhau mới cùng giữ vững một bí mật hơn hai mươi năm trời?
Lại là tình yêu ư?
Hắn từng cảm thấy bản thân đã nghiên cứu thứ tình yêu này rất kỹ càng, hắn đã xem nhiều tác phẩm khoa học lẫn nghệ thuật, quan sát tình cảm giữa con người, thí nghiệm về tình thân tình bạn, cũng tự mình trải qua thứ tình cảm đôi lứa—— Chuyện giường chiếu bị gọi là “nguồn gốc tội lỗi” lại được tôn sùng lên thành cực lạc.
Cùng với rất nhiều người.
Cũng chỉ là thay đổi hàng mẫu để đối chiếu thôi.
Nhưng trong quá trình thí nghiệm, hắn chưa từng thực sự cảm nhận được thứ gọi là thỏa mãn.
Dần dần hắn cảm thấy thất vọng, chẳng hứng thú với chuyện này nữa, hắn thậm chí hành động sinh sản của loài người là một chuyện còn nhàm chán hơn cả đi họp.
Hắn không biết vì sao đó lại là một phần của tình yêu.
Có lẽ hắn không thể không thừa nhận rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ được vấn đề này, mãi cho tới khi nãy vừa cùng Lý Vân…
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này cửa bị gõ vang, cắt ngang suy nghĩ của Đoàn Văn.
Đoàn Văn bừng tỉnh: “Mời vào.”
Vào đầu tiên là bản sao của Lư Ngọc Châu: “Thưa ngài, người đã được đưa đến.”
“Để cậu ta vào đi.”
Xích sắt leng keng, Tạ Thanh Trình bị đẩy vào trong phòng.
Cửa phía sau họ đóng lại, Lư Ngọc Châu nhân bản canh giữ bên ngoài, phòng ngủ đóng cửa, trong phòng khách chỉ có mỗi hai người Đoàn Văn và Tạ Thanh Trình.
“Không ngờ lại gặp nhau sớm đến thế.” Đoàn Văn quay đầu lại, ánh mắt u ám, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, “Hơn nữa còn là bằng cách này.”
Tạ Thanh Trình không trả lời hắn ngay, mà lập tức dời ánh mắt về phía cửa sổ.
Dọc theo đường đi anh đã nghe được tiếng động, biết rằng Hạ Dư tỉnh lại rồi.
Nhưng trước đó anh vốn không biết tới tình hình chiến đấu bên ngoài, giờ bị chuyển vào trong phòng Đoàn Văn, anh mới trông thấy khói lửa chiến đấu giữa Mandela và Người Phá Mộng.
“Đôi mắt cậu không trông thấy cơ giáp Huyết Cổ nhỉ.” Đoàn Văn cũng không cản Tạ Thanh Trình, đi tới cạnh bàn làm việc, bắt đầu pha một ấm trà nóng, “Sơ Hoàng có thể nhìn thấy hẳn là cảnh tượng thật sự.
Nói cho tôi biết, cậu thấy gì rồi?”
Tạ Thanh Trình không rời mắt đi, anh biết Hạ Dư đang ở đó.
Anh nói: “Không có người máy.”
“Ừ.” Đoàn Văn nhướng mày, cười nhạt, “Cơ mà cũng không thể nói lên rằng thứ cậu nói là thật được.
Hạ Dư và cậu ở bên nhau lâu như thế, cậu ta có rất nhiều cơ hội nói cho cậu biết.”
“Xưa giờ anh chưa bao giờ tin tưởng em ấy.”
“Tôi chẳng tin tưởng ai tuyệt đối hết cả.” Đoàn Văn rót một ly trà cho Tạ Thanh Trình, “Cùng một ly Tuyết Địa Lãnh Hương, lần này cậu uống hay là không uống đây?”
Hắn khẽ mỉm cười, liếc nhìn anh, nụ cười kia lại khiến lưng người ta ớn lạnh.
Tạ Thanh Trình ngồi xuống trước mặt hắn.
“Nhận ra chúng tôi đóng kịch trong phòng từ lâu rồi?”
“Nhận ra lâu rồi.” Đoàn Văn đáp, “Nhưng cảm thấy khá thú vị.
Tôi biết cậu ta có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát nổi khỏi sự khống chế của bọn tôi, nhưng tôi muốn xem thử cậu ta có thể giãy giụa được đến mức nào.”
“Thật ra anh cũng không cần bày mưu tính kế đến vậy.” Tạ Thanh Trình nói.
Đoàn Văn: “Tức là sao?”
“Nếu tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh, anh không cần chờ tới sau khi bọn tôi phá hủy tia lạnh cấp tốc rồi mới đến.”
Đoàn Văn hơi khựng lại, ánh mắt liếc qua bàn cờ bên cạnh, lại để ý tới cúc tay áo của mình chưa cài lại.
Sau đó hắn nâng mắt lên, mỉm cười.
“Khi đó có vài việc riêng.” Đoàn Văn đáp, “Làm trễ giờ.
Có đôi khi là thế đấy, chuyện này vừa hay gặp phải chuyện khác, buộc phải đưa ra lựa chọn.
Cái đó gọi là người tính không bằng trời tính.”
Trà được pha rất thơm, Đoàn Văn tự uống một ngụm, sau khi đặt chén xuống, hắn nói: “Giờ thì nói chuyện chính đi.
Tạ Thanh Trình, anh bảo với lính canh rằng Sơ Hoàng không phải số liệu mà là người, anh chính là đối tượng chúng tôi luôn tìm kiếm đúng chứ.”
“Phải.”
“Có gì chứng minh cho tôi thấy.”
“Trước hết anh đừng khiến Hạ Dư phải giết người nữa.”
“… Cậu đang đưa ra yêu cầu chọn một trong hai với tôi đấy à.” Đoàn Văn mỉm cười, “Sơ Hoàng điện hạ?”
“Anh không nghe nhầm đâu.” Tạ Thanh Trình lạnh lùng ngồi im, mặt mày như đọng sương giá, “Tôi đang bảo anh chọn một trong hai đấy.
Khi nãy anh đã tự nói, có một số việc trùng hợp xảy ra, không thể nào chu toàn được, dù sao người tính cũng không bằng trời tính.”
Đoàn Văn không cười nữa, nhàn nhạt nói: “Cậu lấy đâu ra quyền yêu cầu.
Huống chi lần này tôi cũng chẳng vội vã với chút thời gian đó.”
Tạ Thanh Trình không phủ định hắn luôn, mà chỉ nâng đôi mắt với khí chất vẫn sắc bén lên: “Cơ thể cậu bé kia dùng không tốt lắm nhỉ.”
“…”
“Phản ứng bài xích đặc biệt rất đau đớn, khiến bà ta tới cả xuất hiện trường mặt kẻ khác cũng khó mà làm được, không phải à? Tôi nghĩ cơ thể đứa trẻ mà bà ta dùng cũng đã tới giới hạn rồi, có lẽ mấy hôm nay mà ta còn ốm rất nặng.
Nếu không đã khai chiến lâu tới vậy rồi, sao mà ta tới mặt cũng chưa từng lộ ra cho được.”
Đoàn Văn ngồi thẳng người dậy, con người u ám lạnh lẽo, nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm.
Hai người họ chẳng ai nhắc đến tên Đoàn Thôi Thôi, nhưng cả hai đều biết “bà ta” là chỉ Đoàn Thôi Trân.
Đoàn Văn chậm rãi nói: “Quả nhiên Hạ Dư đã kể hết với cậu rồi nhỉ.
Cơ mà hiện giờ cậu nằm trong tay chúng tôi, thật ra tôi có thể lợi dụng bất cứ thủ đoạn gì để ép cậu vào khuôn phép, cậu thì có tư cách gì để đưa điều kiện với Mandela?”
Tạ Thanh Trình: “Nếu tôi đã ngửa bài với anh rồi, anh cảm thấy tôi thật sự bó tay chịu trói mặc người ta đày đọa hay sao.”
Nghe anh nói thế, cơ thể Đoàn Văn hơi cứng lại, ánh mắt thoáng liếc qua, lượn quanh người anh một lượt.
Tạ Thanh Trình: “Tôi không mang vũ khí, người đưa tôi đến đã tìm kiếm không dưới mười lần rồi.
Nhưng nếu tôi không muốn phối hợp thì mấy người cũng chẳng thể nắm giữ được bí mật Sơ Hoàng nhanh đến thế.
Tôi có thể khống chế nó, thậm chí có thể chủ động ngừng sức mạnh của nó lại.
Anh biết rõ, một khi tôi đã tự hủy thì mấy người chẳng có được gì hết cả.”
“…”
“Chỉ e là Đoàn Thôi Trân không trụ được lâu, cần Sơ Hoàng hay là giữ Huyết Cổ.” Tạ Thanh Trình nói, “Tự các anh chọn đi.”
Chỉ mấy câu hết sức đơn giản đã dồn Đoàn Văn rơi vào trầm mặc bất ngờ.
Qua mấy phút, Đoàn Văn mới chợt ngửa đầu bật cười: “Tạ Thanh Trình, cậu quả không hổ là con trai Tạ Bình, gặp chuyện gì cũng không thấy sợ hãi…!”
“Anh quá khen rồi.” Tạ Thanh Trình đáp, “Khả năng gặp chuyện gì cũng không sợ hãi là nhờ Mandela ban tặng thôi.
Trong suốt hai mươi năm chiến đấu với Ebola thần kinh, chẳng lúc nào là tôi không tự khống chế cảm xúc của mình cả, cuối cùng thành dáng vẻ của hôm nay.
Là kết quả tự tay mấy người tạo ra thôi.”
Khói súng chiến hỏa bên ngoài còn kéo dài.
Tạ Thanh Trình nói: “Thả Hạ Dư ra.
Nếu không cho dù tôi có ở đây thì mấy người cũng chẳng có được năng lực của Sơ Hoàng đâu.”
Đoàn Văn không lên tiếng.
Dù sao Sơ Hoàng cũng không như Huyết Cổ, họ không biết rõ nhiều về Sơ Hoàng cho lắm, hơn nữa thông tin suốt hai mươi năm qua lẫn lộn với nhau, khó phân thật giả.
Trước mặt đúng là hắn không biết có phải Tạ Thanh Trình có cách để khống chế sức mạnh trong cơ thể mình hay không, vì thế hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Đoàn Văn mở miệng: “Tạ Thanh Trình, không bằng chúng ta đều lùi lại một bước.”
“Có ý gì.”
“Hiện giờ mà tháo máy Huyết Cổ ra thì không thể được, một khi cậu ta tỉnh táo lại, nhỡ đâu đến cướp cậu về, thế thì chúng tôi sẽ bị động lắm.
Hơn nữa cậu cũng chưa chắc sẽ giữ lời phối hợp với chúng tôi sau khi cậu ta rời đi.” Đoàn Văn vảo, “Nhưng tôi có thể ngừng việc cậu ta tấn công lại, trước hết giảm bớt lượng thương vong của Người Phá Mộng, cũng làm giảm tổn thương với chính cậu ta.
Chờ tới trước khi cậu biến thành cơ thể hiến cho Đoàn Thôi Trân, tôi sẽ để cậu thấy cậu ta bình yên vô sự quay về thuyền của Người Phá Mộng.”
“Nếu như anh không đưa về thì sao.”
“Thế cậu cũng có thể ngừng năng lực của cậu lại vào giây phút cuối cùng mà, không phải ư.”
“…” Thật ra Tạ Thanh Trình chẳng có năng lực gì để ngăn chặn thuốc tính Sơ Hoàng lại cả, một khi Đoàn Thôi Trân cướp được cơ thể anh là có thể đạt được tất cả sức mạnh của Sơ Hoàng rồi.
Nhưng lúc này tuyệt đối không thể để Đoàn Văn nhận ra được, đây là bí mật lừa được phút nào hay phút ấy.
Tạ Thanh Trình cảm thấy Đoàn Văn đang cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, tựa như muốn thăm dò nỗi lòng sâu trong nội tâm anh qua vẻ mặt anh vậy.
Tạ Thanh Trình đóng kín tòa thành trái tim mình lại.
Đoàn Văn tìm tòi rất lâu, lại chẳng nhìn ra thứ gì.
“Xem ra đây là cách tốt nhất hiện giờ rồi.” Cuối cùng, mặt Tạ Thanh Trình chẳng chút gợn sóng đáp, “Cả anh lẫn tôi đều không có lựa chọn khác.”
“Tôi rất vui vì cậu có thể hiểu rõ vấn đề này nhanh chóng đấy.” Đoàn Văn bảo, “Cậu biết điều hơn Hạ Dư năm đó nhiều, đừng như cậu ta, bị nhốt suốt bao lâu như thế mới quyết định hợp tới với chúng tôi.”
“… Em ấy từng bị nhốt trong tầng hầm ngầm bao lâu?”
“Tầng hầm ngầm?” Đoàn Văn nói, “Khi đó cậu ta bị thương nặng quá, không thích hợp để ở tầng hầm đâu.
Chúng tôi sắp xếp cho cậu ta một căn phòng hết sức sạch sẽ.”
Đoàn Văn nói tới đây, ngừng lại, ngầm nghĩ: “E là hiện giờ nhốt Sơ Hoàng điện hạ trong tầng hầm cũng không hợp lí nhỉ, trước cuộc phẫu thuật, cậu đành ở lại căn phòng trước kia cậu ta đã từng ở nhé.”
Tạ Thanh Trình đáp: “Cũng được.”
“Nếu cậu không còn ý kiến gì khác, hiện giờ tôi sẽ hạ lệnh cho Hạ Dư kết thúc việc chiến đấu.
Sau đó chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cuộc phẫu thuật cấy ghét cơ thể luôn.” Đoàn Văn bảo.
Phản ứng của Tạ Thanh Trình rất thở ơ, như thể kẻ sắp hy sinh chẳng phải là mình: “Bao giờ thì bắt đầu phẫu thuật.”
“Sau khi kiểm tra hết mọi thứ, không lâu lắm đâu.” Đoàn Văn xem xét Tạ Thanh Trình, “Cậu không hề sợ hãi hay nuối tiếc chút nào à.”
Có lẽ cuối cùng tất cả đều biến thành cát bụi, Tạ Thanh Trình mang trên người vẻ mỏi mệt lẫn trầm tĩnh như thể vừa đi một quãng đường xa.
Anh dùng cặp mắt đã suy giảm thị lực, bình tĩnh nhìn Đoàn Văn, bảo: “Tôi biết cho dù mấy người có cướp được năng lực Sơ Hoàng thì bóng tối này cuối cùng cũng kết thúc trong tay người của chúng tôi mà thôi.”
Đoàn Văn sau khi trầm mặc hồi lâu đáp: “Cậu dựa vào đâu mà tin tưởng như thế.”
“Trong lòng bất cứ ai cũng sẽ có tín ngưỡng không thể phai mờ được.
Tôi là vậy, mà có lẽ anh cũng thế.” Tạ Thanh Trình nói, “Anh khác với Đoàn Thôi Trân, anh không phải người hoàn toàn vô tình như anh tự cho mình là vậy, đây cũng là lý do vì sao tôi nói với lính canh rằng tôi người tôi cần gặp là anh chứ không phải Đoàn Thôi Trân.”
Không ngờ anh sẽ nói thế, Đoàn Văn nhìn chằm chằm người trước mặt mình—— Giờ phút này, hắn cảm thấy đứng trước mặt mình không phải tên tù nhân gần đất xa trời, họ cũng chẳng phải ở trên hòn đảo Mandela đầy rẫt nguy hiểm.
Hắn cảm thấy cảm thấy bản thân như đang có một cuộc nói chuyện chẳng đâu vào đâu trong buổi chiều tối hết sức bình thường, ở một nơi chẳng hề đặc biệt, với một người không thân không quen mà thôi.
Đoàn Văn sai người đưa Tạ Thanh Trình tới gian tù lúc trước Hạ Dư đã từng ở, cuối cùng gọi anh lại: “Tạ Thanh Trình.”
“…”
“Tôi tiếc vì cậu là Sơ Hoàng đấy, bà ấy không thể không dựa vào cơ thể của anh để tiếp tục sống được.
Tôi vốn muốn chờ tới khi cậu bằng lòng làm việc cho chúng tôi, chứ không phải biến thành cơ thể hiến tặng cho cuộc cấy ghép não.
Tôi đã đồng ý với anh ta rằng không giết cậu, nhưng giờ ngoại trừ cách đó ra đã chẳng còn cơ hội khác nữa rồi.”
Tạ Thanh Trình nghiêng đầu qua: “Tôi cũng thấy tiếc lắm đấy, vì sao anh cứ phải khăng khăng đi theo bà ta vậy, Trần Lê Sinh.”
Đoàn Văn: “…”
Hắn không trả lời.
Nhưng trong lòng hắn biết, không phải là hắn đi theo Đoàn Thôi Trân, mà từ nhỏ đã lớn lên cùng với hòn đảo gian trá này rồi, phía trên nó chứa đựng đầy đáp án hắn khát khao biết được, chứa thành quả mà hắn muốn nhìn thấy, có cả những thứ mà hắn không muốn mất đi.
To lớn tựa như thế giới Mandela của tương lai.
Nhỏ bé tựa như bàn cờ vẫn chưa chơi xong trong tay hắn.
“Lời thề hai mươi năm trước anh đã lập với Lý Vân.” Tạ Thanh Trình quay đầu lại, nhìn sắc mặt tăm tối của hắn, bình tĩnh nói, “Cuối cùng cũng bị anh phá vỡ rồi.”
“…”
“Sơ Hoàng đổi Huyết Cổ, một mạng đền một mạng.
Tôi đợi các người đưa tôi đến gặp Đoàn Thôi Trân.” Anh để lại những lời này rồi xoay người rời đi..