Hạ Dư nhìn người đàn ông này.
Đoàn Thôi Trân nói, Tạ Thanh Trình chẳng qua chỉ vừa khéo bổ sung vào vị trí trong tim cậu mà thôi, vị trí ấy có thể là bất cứ ai cũng được.
Nó vốn thuộc về cha mẹ của một đứa trẻ, sau này thuộc về Tạ Tuyết, chỉ là bọn họ đều vì đủ mọi nguyên nhân, không thể ở lại trong vị trí ấy được lâu.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình thay thế bọn họ, khiến trái tim cậu trở nên trọn vẹn.
Chỉ vừa khéo là Tạ Thanh Trình mà thôi.
Không có Tạ Thanh Trình, cũng có thể là bất cứ một người nào khác, không cần cố chấp quá.
Nhưng giờ phút này, cậu nhìn thấy Tạ Thanh Trình ngã xuống trước mặt cậu, nghe thấy những lời cuối cùng anh nói, trong đầu như bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào, thanh kiếm kia cắt đứt xích sắt giam cầm cậu, khuấy đảo ký ức trong đầu cậu.
Người đàn ông này…
Thật sự có thể thay thế hay sao?
Cậu nhớ tới Tạ Thanh Trình đỡ giúp cậu một đoạn sắt gãy rơi xuống trong biển lửa, an ủi cậu lúc đứng trước sinh tử, như chỉ cần có anh ở đó, tới ngay cả cái chết cũng không cần phải sợ hãi đến thế nữa.
Thật sự có người thứ hai, có thể đặt tính mạng của cậu lên trước tính mạng của mình hay sao?
Cậu nhớ tới Tạ Thanh Trình khiêu vũ cùng cậu trong quán bar, lúc cậu vươn tay ra với Tạ Thanh Trình, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng rủ mi, như thể bất đắc dĩ lại như nở một nụ cười nhạt thoải mái.
Thật sự có người thứ hai, có thể dấy lên gợn sóng như vậy trong lòng cậu, chỉ khẽ cúi đầu cười cũng đã khiến cậu cảm nhận được tháng tư của nhân gian, ngàn ánh sao lấp lánh hay sao?
Cậu nhớ tới sự chăm chú của Tạ Thanh Trình, nhớ tới sự nghiêm túc gần như hà khắc của anh, nhớ tới chủ nghĩa nam giới cổ hủ của anh.
Tạ Thanh Trình tệ đến thế, nhưng lại hoàn mỹ như vậy, cậu nhớ tới những nụ cười không nhiều lắm của Tạ Thanh Trình, những lần rơi nước mắt đếm được trên đầu ngón tay, cậu nhớ tới sự bình tĩnh của anh, sự điềm đạm của anh, sự cố chấp của anh, sự kiên trì của anh…
Tất cả những mảnh nhỏ ấy tụ lại thành dòng lũ, phá mở giam cầm trong lòng Hạ Dư.
Tuôn trào lên trước, phía đằng trước kia là mặt trời chói mắt, thoảng mùi mặt cỏ thơm ngát.
Cậu vụt chạy, đẩy cánh cửa phòng khách đóng chặt kia ra, chạy tới, đuổi theo, cậu nhìn thấy bóng dáng Tạ Thanh Trình kéo vali rời đi trong hành lang gấp khúc dưới ánh mặt trời.
“Tạ Thanh Trình! Bác sĩ Tạ!!”
Như tiếng kêu gào vô số lần trong mơ.
Cho tới tận bây giờ sâu trong lòng cậu vẫn không bằng lòng để cho Tạ Thanh Trình rời đi.
Cậu bị bệnh bao năm như vậy, chỉ có mỗi mình Tạ Thanh Trình thật lòng đối xử với cậu như một cậu bé bình thường, chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình từng nói với cậu tất cả chuyện này đều không hề đáng sợ, mạnh hơn cả bệnh tật luôn luôn là lòng người.
Chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình từng ôm lấy cậu, từng cõng cậu, lúc cậu phát bệnh ôm cậu vào trong lòng chứ không phải trói lên chiếc giường trị liệu lạnh băng.
Thật sự vẫn có người thứ hai có thể bằng lòng không màng nguy hiểm ôm lấy cậu vào lúc này, ôm cậu thoát khỏi đai khống chế đen đậm vào trong lồng ngực ấm áp ư, thật sự vẫn có người thứ hai có thể tìm thấy cậu trước bụi hoa Vô Tận Hạ, vươn tay cho cậu, nói một câu—— “Nhóc quỷ, em không đau ư” hay sao?!
Đã không còn rồi.
Không có nữa…
Cậu đợi nhiều năm như thế.
Ngoại trừ Tạ Tuyết trong ảo giác của mình, cậu cũng chỉ đợi được mỗi một Tạ Thanh Trình bước đến mà thôi.
Ở một thế giới nào đó, một vũ trụ khác, cũng không thể xảy ra khả năng thứ hai được.
“Bác sĩ Tạ! Bác sĩ Tạ!! Cầu xin anh… Đừng đi mà… Đừng bỏ em lại… Cầu xin anh đó…”
Một năm ấy, vì ngại mặt mũi, thiếu niên không hề khóc lóc lao ra khỏi cửa, trái tim Hạ Dư dường như bắt đầu rung chuyển vào lúc này.
Thật ra đây mới là điều cậu muốn làm vào lúc ấy, điều cậu muốn làm chẳng phải là đứng cứng đờ một chỗ, nhìn Tạ Thanh Trình kéo vali càng đi càng xa, cậu không muốn anh rời đi…
Cậu không muốn anh rời đi!!
Từng giọt máu Tạ Thanh Trình chảy xuống, vết máu nhuộm trước ngực Hạ Dư cũng lan càng rộng hơn, màu máu kia thấm ướt vải áo cậu, nhuộm ướt đóa hồng giấy đặt trong túi áo trước ngực Hạ Dư.
Không lâu trước đó, cậu từng dùng trang giấy Tạ Thanh Trình đã viết tên cậu lên, gấp lại thành một đóa hồng trắng, trên hoa hồng có hai chữ Hạ Dư, cậu đặt nó vào trước ngực.
Hạ Dư…
Hạ Dư.
Hạ Dư!!
Máu Tạ Thanh Trình thấm nhòe nét chữ trên bông hồng trắng ấy, nhuộm đóa hoa trắng phau ửng đỏ, trong máu tươi ấm áp, đóa hoa hồng kia tựa như đang thật sự nở rộ.
Hoa hồng máu lộng lẫy, nổi bật, nở rộ như ánh lửa bùng nơi ngực Hạ Dư, thứ tình cảm còn nóng bỏng hơn cả liệt hỏa ấy cuối cùng hoàn toàn phá tan xiềng xích, phá vụn dấu ấn tư tưởng, hóa thành cự long đỏ thẫm rít gào nháy mắt xoắn đứt mấy chiếc đinh sắt cuối cùng đang khống chế Hạ Dư, vụn lửa bắn vụt lên đều rơi cả vào trong đôi mắt vốn trống rỗng của Hạ Dư!
“…”
Đôi mắt hạnh của Hạ Dư, trong giây lát, lại vụt ánh sáng.
Có tiêu điểm.
Cậu chợt buông lưỡi lê xuống, bừng tỉnh lại, một tiếng kêu thật sự thuộc về cậu vang lên trong căn hầm: “Anh ơi!!!”
“Anh ơi! Anh ơi!!!” Toàn bộ bản thân cậu đều chợt tỉnh lại, vùng thoát khỏi mọi trói buộc.
Nước mắt nhất thời ứa lên, lại chảy thẳng xuống hai gò má dính bẩn, chớp mắt Hạ Dư bật khóc thất thanh, ôm chặt lấy vai Tạ Thanh Trình trong đống đổ nát.
Cậu đã làm gì!! Cậu đã làm gì đây?!!
“Anh ơi…”
Cả người cậu run rẩy, ôm chặt lấy cơ thể dính đầy máu tươi ấy.
Cơ thể ấy… Cậu tự tay đâm lưỡi lê xuống, cậu bỗng ngửa đầu lên, bật thành tiếng nức nở tựa như dã thú gần chết, tiếng nức nở ấy cuối cùng hóa thành tiếng gào khóc đau thấu tim gan.
“Anh ơi, đừng mà…”
“Đừng mà!!”
“Anh… Anh đang nói gì thế… Người khác gì chứ… Lại yêu người khác cái gì… Chẳng có ai khác cả… Không có bất cứ ai hết cả! Em sai rồi, em nói sai rồi em nói những lời làm tổn thương lòng anh…! Không phải em nghĩ vậy đâu… Em không có nghĩ như vậy đâu mà… Em đã không nghĩ như vậy từ lâu lắm rồi… Em sai rồi anh ơi… Em sai rồi…”
“Anh tỉnh lại đi… Đừng mà… Cầu xin anh đó… Đừng đi mà…”
“Em chưa từng thích Tạ Tuyết… Đó đều là tự em tưởng tượng ra mà thôi… Chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt với em như vậy cả… Ngoại trừ anh ra… Ngoại trừ anh ra! Em chưa từng thật lòng thích chị ấy, em chỉ yêu anh thôi… Em chỉ cần anh thôi… Cầu xin anh đó… Cầu xin anh mà anh ơi, anh để ý tới em đi… Anh trả lời em một tiếng có được không… Anh ơi… Cầu xin anh…”
“Đừng đi… Không ai có thể thay thế anh hết cả… Không có anh thì em cũng chẳng có gì hết… Anh đừng đi mà… Anh đừng đi mà!! Cầu xin anh… Em cầu xin anh… Ở lại đi… Em cầu xin anh ở lại đi…”
Thiết bị Huyết Cổ của Đoàn Thôi Trân vẫn đang hoạt động trên ngực cậu còn chưa bị tháo xuống.
Nhưng cuối cùng nó chẳng điều khiển cậu nổi nữa.
Tới tận giờ Tạ Thanh Trình cũng chưa từng nói sai, sức mạnh lòng người chẳng thể trông thấy, có lẽ sẽ có rất nhiều người không tin tưởng vào thứ hư vô chẳng rõ này, nhưng nó có tồn tại.
Nó sẽ hóa thành mẹ, cha, chồng, vợ, con trẻ, anh em, bạn bè, chiến hữu, người yêu… Nó sẽ biến thành lí tưởng, kiên trì, ân huệ, tưởng niệm…
Nó sẽ biến thành nước mắt.
Nó sẽ hóa thành thơ ca.
Nó sẽ khiến người sống chẳng thể quên, tình yêu của người khuất chẳng tan.
Là khôi giáp kiên cố nhất vĩnh viễn bảo vệ mỗi người.
Đoàn Thôi Trân có được kỹ thuật khoa học mạnh mẽ nhất, nhưng lại chẳng thể nào thấu hiểu nổi cũng chẳng hề tin tưởng vào sức mạnh này, trong nước mắt rơi như mưa, trong tiếng than khóc lẫn tuyệt vọng, Hạ Dư tựa như cảm thấy có người khẽ vỗ nhẹ vai cậu.
Cậu quay đầu lại, trong nỗi hoảng hốt chợt nhìn thấy vị bác sĩ trẻ tuổi đứng trước khóm hoa Vô Tẫn Hạ, mặc blouse trắng dài ấy.
Đó là Tạ Thanh Trình năm hai mươi mốt tuổi.
Tạ Thanh Trình khi ấy, cao lớn, thẳng tắp, bên tóc mai cũng chẳng hề vương tóc bạc, cũng chưa mất đi ánh sáng.
Lúc cậu trông thấy anh, cặp mắt đào hoa tựa như ngọc lưu ly ấy trầm tĩnh lại bình thản.
Tạ Thanh Trình hai mươi mốt tuổi đứng trong ánh nắng chói chang nói với cậu: “Nhóc quỷ à, đừng khóc nữa.”
“Cho dù là ở trong lòng em, anh không phải người duy nhất.
Nhưng trong lòng anh, em đã là người chẳng ai thay thế được rồi.”
“Em biết không… Thật ra cả đời này của anh, đã mất đi rất nhiều thứ, cũng buông bỏ rất nhiều thứ rồi, nhưng mà… Anh không muốn buông tay em… Tới tận bây giờ anh cũng chưa từng buông tay em… Bởi vì em từng nói em tin tưởng anh rằng anh là người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến em.
Trước kia chẳng hề có một ai, từng nói như vậy với anh hết cả.” Tạ Thanh Trình nói, “Hy vọng là cuối cùng… Anh không khiến em thấy thất vọng.”
Anh nói xong, vươn tay về phía Hạ Dư.
Bóng hình mờ ảo tản ra ánh sáng, đối diện với ma long quỳ trong đống đổ nát, Tạ Thanh Trình nhẹ giọng bảo: “Nhóc quỷ à, em xem trên hòn đảo cô độc ấy có cầu.”
“…”
“Đi ra ngoài đi thôi.”
Đi tới dưới ánh mặt trời.
Đi tới giữa mọi người.
Đi tới tương lai của em đi.
Anh sẵn lòng làm cầu của em.
Nhóc quỷ à…
Không ai có thể trói buộc em được nữa.
Cuối cùng anh vẫn mở được xiềng xích trong lòng em… Đây là chuyện cuối cùng anh làm được.
Anh nói có anh ở đây rồi, em có thể tin tưởng anh.
Lần này anh không hề làm trái lời hứa với em, tới cuối cùng anh cũng không hề buông bỏ em.
Có cầu rồi.
Hạ Dư, giúp anh hoàn thành chuyện anh chưa làm xong được chứ, anh tin tưởng em, cũng như em tin tưởng anh vậy.
Sau đó, cùng đi theo bước bọn họ…
Quay về nhà thôi.
Ảo giác chợt biến mất.
Chẳng còn Tạ Thanh Trình hai mươi mốt tuổi nữa.
Nếu có chính là một người đàn ông đã nhếch nhác gầy tới trơ xương, mất đi đôi mắt, mất đi ý thức, mất đi hết thảy…
“Tạ Thanh Trình…” Hạ Dư ôm lấy người ấy vào trong lòng, nước mắt lăn đầy trên hai má, khóc không thành tiếng, “Tạ Thanh Trình…!!!”
Cậu dán sát mặt vào gương mặt gầy gò của Tạ Thanh Trình.
Gương mặt quấn băng vải, cuối cùng chẳng nhìn thấy đôi mắt ấy…
Ban đầu… Cậu yêu đôi mắt của Tạ Thanh Trình đến vậy.
Nhưng giây phút này, cậu cảm thấy cho dù đôi mắt Tạ Thanh Trình có thế nào đi nữa cũng chẳng còn quan trọng, có phải đôi mắt đào hoa hay không cũng chẳng sao, thậm chí là có hay không cũng chẳng là hề gì.
Chỉ cần Tạ Thanh Trình tỉnh lại nghe thấy những lời cậu nói, có thể tin tưởng rằng cả một đời này trong mắt cậu sẽ không bao giờ có thêm người khác nữa… Cậu muốn nói với anh, cậu sẽ không trở thành Lý Nhã Thu, cũng chưa từng yêu Tạ Tuyết chân thật.
Cậu sẵn lòng đánh đổi hết thảy, thậm chí là cả tính mạng, chỉ cần Tạ Thanh Trình không rời đi đau lòng đến như thế.
Chỉ cần Tạ Thanh Trình còn sống…
Cậu đã chẳng còn chốn về nữa.
Tạ Thanh Trình đi rồi, cậu còn có thể quay về đâu đây?
Anh là ngôi nhà duy nhất của cậu mà…
Từ giờ về sau, sẽ chẳng bao giờ có người thứ hai được nữa…
“Hạ Dư, đằng sau!!”
Trịnh Kính Phong ngập trong bi thương gào lên, bỗng dưng phá tan hoảng hốt của Hạ Dư.
Hạ Dư quay đầu lại, ôm Tạ Thanh Trình chưa rõ sống chết né viên đạn Vivian bắn tới.
Cậu thở hổn hển, trên khuôn mặt dính đầy máu bẩn, cậu vẫn chìm trong đau thương tột độ, trong ánh mắt trống rỗng phản chiếu bóng dáng Vivian——
Mẹ của cậu, cha mẹ, ân sư của Tạ Thanh Trình, con gái của Zoya, người cải tạo của Lý Vân… Đoàn Thôi Trân lợi dụng nỗi nhớ nhung của người sống với người đã khuất, cắt những suy nghĩ của người chết thành từng mảnh, tạo thành thứ vũ khí tra tấn lòng người… Đây không phải nghiên cứu khoa học… Đây là phạm tội! Từ đầu tới cuối, phạm tội với xã hội, với tự nhiên, với những thần linh quỷ hồn không hay biết!
Mắt Hạ Dư ngập ánh máu lẫn lệ nóng, nhìn về phía ả đàn bà nhe răng cười.
Cậu ôm lấy người yêu của cậu, nhìn vào mẹ cậu.
Nhưng mẹ cậu không thể lộ ra vẻ mặt như thế được… Đoàn Thôi Trân không thể lợi dụng cơ thể ấy gây ra chuyện này!!
Mẹ cậu sẽ không làm thế, tựa như cậu, vốn dĩ vĩnh viễn cũng không thể đâm đao vào Tạ Thanh Trình được…
Đều sai cả rồi… Sai hết cả rồi!!
Trong lòng cậu sinh ra nỗi bi thương lẫn phẫn nộ tột độ——
“Đoàn Thôi Trân…!!!”
Theo tiếng gào của cậu, máy khống chế Huyết Cổ lại phát ra ánh sáng như lửa dữ một lần nữa, thúc giục boong ke di động trước người cậu triển khai hoàn toàn.
Nhưng lúc này, Hạ Dư đã tự mình khống chế được nó.
Cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình, để boong ke ấy che chắn bọn họ phía sau.
Như vậy sẽ an toàn rồi.
Không còn ai có thể cướp Tạ Thanh Trình khỏi cậu một lần nữa, không còn ai có thể tách bọn họ ra lần nữa.
Hạ Dư hạ lệnh cho boong ke kia không ngừng mở rộng, nó tựa như hạt giống nảy mầm, sắt thép chậm rãi mở ra chạm vào đỉnh tầng hầm, làm rơi đầy gạch đá.
Mặt Đoàn Thôi Trân trắng bệch, bà ta biết Hạ Dư muốn dùng cỗ vũ khí ấy phá vỡ tầng hầm này, để bọn họ bại lộ ra với máy bay cứu viện phía bên ngoài kia—— Cậu muốn bảo vệ tất cả mọi người, sau đó đòi mạng bà ta.
“Giết bà ta!” Mắt cậu đỏ như máu, gằn từng chữ, “Giết chết bà ta!!!”
Tất cả nhà nghiên cứu khoa học xung quanh bà ta vừa thoát khỏi kiềm chế của Huyết Cổ Sơ Hoàng, chớp mắt đã lại bị Hạ Dư khống chế chặt chẽ!
Huyết Cổ của Hạ Dư trở nên tàn bạo dị thường, bùng nổ hoàn toàn ra, ngay cả nhẫn Triệt Tâm cũng chẳng còn tác dụng! Mấy nhà nghiên cứu khoa học này đều liều mạng bổ nhào vào Đoàn Thôi Trân bắt đầu tấn công, người cải tạo lại hoảng hốt ngăn cản.
Hạ Dư nhìn bà ta chằm chằm, nhìn thấy bà ta vừa kêu gào phía bên kia, vừa điên cuồng cười lớn, bà ta chạy trốn, tựa như con chó điên bị cậu ép vào đường cùng.
“Ngu dân! Một lũ ngu dân! Không được chết tử tế! Chúng mày đều không được chết tử tế!!”
Bà ta hành động rất nhanh, đám nhà nghiên cứu khoa học bị Huyết Cổ điều khiển cũng không thể đuổi kịp được bà ta.
Nhưng Hạ Dư vẫn nhìn bà ta chằm chằm——
Chính là cơ hội này! Cho dù đạn đã hết, nhưng lúc nguy cấp, Hạ Dư nóng lòng sốt ruột vẫn tìm được cơ hội ngắm vào bà ta, giơ tay nâng một con dao găm nhọn hoắt lên, ném mạnh về phía bà ta!
Con dao kia tàn nhẫn lại chuẩn xác, đâm thẳng vào ngay ngực Đoàn Thôi Trân trong cuộc hỗn chiến!!
Máu lập tức trào ra ồ ạt!
“Á!!” Đoàn Thôi Trân gào lên một tiếng kêu thê thảm thống khổ tới cùng cực, bà ta hộc một miệng máu tươi, không thể tin nổi nhìn về phía Hạ Dư, “Thế mà mày… Thế mà mày… Lại dám xuống tay với cơ thể này?! Mày dám ra tay với cơ thể này!? Đây là cơ thể của mẹ mày đấy! Mày dám…”
Ngàn ánh sao trong mắt Hạ Dư đã lụi tàn, chỉ còn một khoảng tối đen.
Chẳng có gì mà cậu không dám nữa, đây là chuyện cậu nhất định phải làm.
Cậu nhất định phải đòi mạng bà ta…
Đoàn Thôi Trân bịt vết thương trên ngực mình lại, cứng đờ nhìn máu trào ra khỏi miệng vết thương.
Một dao này đâm thẳng vào ngực bà ta nhưng còn chưa trúng tim, bà ta không ngã xuống ngay…
Môi đỏ thắm của bà ta run rẩy, mấy giây sau, bà ta hộc máu, lại há miệng vừa trào máu, điên cuồng nghẹn giọng gào lên: “Mày… Giỏi thật đấy!! Súc sinh! Cho dù hôm nay ta… Nhất định… Phải vong mạng, ta cũng phải kéo chúng mày xuống chôn cùng!! Mày… Mày chờ đó… Cho ta!!!”
Bà ta nói xong, không biết lấy sức đâu ra, có thể bà ta vẫn luôn giữ lấy một hơi cuối cùng, chạy nhanh tới bục điều khiển chính với tốc độ cực nhanh.
Viên cảnh sát ngang cấp với Trịnh Kính Phong định ngăn cản, nhưng đám người cải tạo tựa như cảm thấy sự diệt vong sắp giáng xuống, cũng ồ ạt lao tới hết đợt này đến đợt khác, vật lộn bằng máu thịt với quân nhân cảnh sát hung hãn chưa từng có.
Bọn chúng vây kín lại, tạo thành một bức tường máu thịt không gì phá nổi trong thời gian ngắn, bảo vệ Đoàn Thôi Trân – mẹ của Mandela phía sau.
“Nhanh… Nhanh lên…” Cả người Đoàn Thôi Trân nhuộm đỏ tươi, ngực chảy máu tách tách, đứng như cái xác trước bục điều khiển chính, vừa điên cuồng nhập lệnh vào cực nhanh, vừa tái mặt thì thào, thi thoảng lại giương mắt lên nhìn về cuộc chiến loạn phía trước, “Nhanh lên…”
Trịnh Kính Phong quát lên: “Bà ta muốn nổ tung nơi này! Bà ta muốn đồng quy vu tận với chúng ta! Ngăn bà ta lại!! Nhanh hơn chút nữa!!!”
Hai bên đều giành giật lấy từng giây.
Nhưng nhập lệnh luôn nhanh hơn tấn công, mã code đỏ tươi nhanh chóng vụt qua trong mắt Đoàn Thôi Trân, như thể muốn thiêu cháy cặp mắt bà ta, bà ta nhìn thắng lợi trước mặt, nụ cười trên gương mặt càng vặn vẹo.
Bà ta tuyệt đối không cho đám người này thuận lợi thoát ra ngoài, bọn họ cũng không kịp ngăn cản bà ta! Cho dù bà ta phải chết, cũng phải kéo bọn họ chết theo bà ta!
Bà ta chống lên bục điều khiển chính, lúc màn hình vụt code qua ầm ầm, không nhịn nổi bật nụ cười ha hả khàn khàn điên cuồng: “Ha ha… Ha ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha!!! Ha——“
Bỗng dưng, phập một tiếng.
Bà ta ngẩn cả cười, nụ cười tùy tiện cứng đời trên mặt.
Khi bà ta còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, đã cảm thấy ngực lành lạnh.
Sau đó bà ta run rẩy, chậm rãi cúi đầu, lúc nhìn thấy nơi ngực mình có một ống dẫn hợp kim sắc nhọn đâm xuyên qua, sự run rẩy này càng trở nên dữ dội hơn…
Ánh mắt bà ta trợn lớn tới mức đáng sợ, đôi mắt tựa như muốn rơi ra ngoài.
Ống hợp kim này vì ở gần bà ta, lực công kích cũng lớn hơn so với lưỡi lê của Hạ Dư, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thẳng qua ngực bà ta!! Xuyên qua hoàn toàn!!!
Răng Đoàn Thôi Trân run lên cành cạch, không biết là vì sợ hãi hay giận dữ, bà ta quay qua… Sau đó, bà ta trông thấy.
“… Mày? Là… Mày?” Giọng nói gần như vỡ vụn không phát ra được.
Trong tròng mắt trống rỗng của bà ta phản chiếu bóng dáng mặc áo trắng dài.
—— Anthony!!
Chỉ có mỗi Anthony vì lúc nãy bị Huyết Cổ Sơ Hoàng khống chế, vẫn còn cứng đờ đứng ở bàn điều khiển, anh ta vẫn duy trì trạng thái lúc thí nghiệm sắp bắt đầu, não bộ anh ta vẫn kết nối với ống truyền điều khiển chính của thiết bị sóng não.
Trong chiến loạn, chẳng ai có thể để ý tới anh ta, bởi vì kết nối với ống chính mà nói, anh ta hành động cực kỳ bất tiện, gần như nửa bước cũng khó mà dời đi, vậy nên Đoàn Thôi Trân đề phòng tất cả mọi người lại chỉ không ngờ trước được rằng Anthony đứng phía sau mình lại bỗng dưng cử động!
“Không… Sao có thể… Sao có thể là mày…? Mày… Sao mày lại… Mày chẳng có lý do gì… A!!!”
Vẻ mặt Anthony rất lạnh lẽo, vốn không đợi bà ta nói cho hết câu, giây tiếp theo, anh ta đã thúc giục gần như toàn bộ ống dẫn thuốc trên bục điều khiển chính, những ống này như ngàn vạt mũi tên thẩm phán, từ bốn phương tám hướng tập trung đâm thẳng vào người Đoàn Thôi Trân đứng trước trung tâm bục điều khiến chính!!
Đoàn Thôi Trân sợ hãi cực độ, lại không thể trốn thoát, hốt hoảng chạy hai bước, đã bị mấy ống dây này tập kích lại từ mọi phía.
Ngàn vạn mạng người bị bà ta hại chết giờ phút này như hóa thành những ống dẫn lóe ánh lạnh lẽo, vây kín truy đuổi bà ta, chặn đứng con đường cuối cùng!
“A a!!!” Hơn trăm ống kim loại kích thước khác nhau nháy mắt đều đâm vào máu thịt bà ta!!
Nhất thời máu tươi phun ra điên cuồng, cơ thể người phụ nữ đồ đỏ này như trúng ngàn mũi tên!! Cả người bà ta cắm đầy ống, máu lỏng trào ra theo mọi vết đâm, thấm ướt bộ váy đỏ bà ta mặc càng thêm rực rỡ tươi đẹp.
“A a——!!” Đoàn Thôi Trân gào khàn cả giọng, tóc tai rối bời, ngửa đầu quỳ gối trên nền đất lạnh băng, “A a a…!!”
Ống dẫn này xuyên qua bà ta theo đủ mọi hướng, liên kết với tất cả tháp dụng dịch thuốc mẫu phi pháp mà Đoàn Thôi Trân chế tạo suốt mấy chục năm.
Mà ống xuyên thủng qua ngực bà ta hơi rút về theo mệnh lệnh của Anthony, lúc này ống thô to nhất xuyên mạnh vào giữa máu thịt bà ta đang kết nối với tháp thuốc mẫu RN-13!
“Tôi sẽ không để bà làm hại bọn họ, cuối cùng bà đã đánh thức tôi dậy.” Anthony nhẹ giọng nói.
Anh ta nhìn bà, nâng tay lên, mặc Đoàn Thôi Trân trợn trừng mắt quát gào cũng chẳng buồn chớp mắt mà kiên quyết ấn xuống nút truyền dịch mẫu RN-13 xuống.
Chỉ một thoáng, dung dịch trong tháp chứa to chừng năm người ôm, cao khoảng ba người đứng ồ ạt tràn ra, ùa thẳng vào cơ thể mảnh mai của Đoàn Thôi Trân.
Tất cả thuốc cấm dịch mẫu chớp mắt đều chảy ngược vào trong cơ thể bà ta!!
Đoàn Thôi Trân điên cuồng thét chói tai, giãy giụa, co giật, run rẩy…
Làm sao mà bà ta chịu nổi nỗi thống khổ khi tiêm RN-13?
Huống chi là lượng thuốc như thế!!
“Rốt cuộc mày là ai!!! Rốt cuộc mày là ai?!!!! Ta đánh thức ai? Mày là ai!!!!”
Âm độ tiếng thét của bà ta gần như khiến người ta không thể nghe rõ.
Mà Anthony chỉ hờ hững nhìn bà ta như thế, mãi chẳng hề trả lời.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, cơ thể Đoàn Thôi Trân đã sắp biến thành quả bóng ngập tràn tức giận, căng tới cực hạn, dung dịch truyền vào vẫn chẳng ngừng, cuối cùng——
“Đoàng!!” Một tiếng.
Máu văng khắp nơi…
Tựa như cảnh đáng sợ trong phim truyền hình, ống dẫn lao ra khắp nơi làm nổ tung máu thịt, chất dịch nguồn gốc tội lỗi phun đầy trời, đồng thời, bởi vì sản lượng ùa ra bất thường làm mất cân bằng thủy lực, thiết bị dung dịch cao như tháp xung quanh bàn điều khiển chính cũng phát nổ từng cái.
Tháp dịch mẫu nước nghe lời, tháp dịch mẫu kẻ phục tùng… Còn rất nhiều loại thuốc cấm mà Người Phá Mộng thậm chí còn chưa đặt tên… Những tháp chứa đầy dung dịch ấy, tất cả đều nổ tung.
Dòng nước tựa thác, mảnh vỡ như ánh sao, như buổi dạ hội long trọng cuối cùng kết thúc bằng màn pháo hoa nổ rực rỡ liên hồi.
Tháp phản ứng phát nổ, dung dịch mang đủ màu sắc khác nhau phun ra tung tóe khỏi mỗi thân tháp, bùng nổ thành ánh đèn rực rỡ liên tục không ngừng trong đêm dài.
Dịch thuốc tội lỗi này nổ tung thành ánh sáng xán lạn, chiếu sáng cơ thể máu thịt há to miệng, chậm rãi ngã xuống của Đoàn Thôi Trân.
Qua mấy giây…
Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”.
Đoàn Thôi Trân như quả bóng nước xịt hơi, như một kẻ tầm thường nhất, trên người cắm đầy ống trị liệu, ngã rạp xuống đất, hai mắt trợn trừng, chết đi…
Mà trong giây phút cuối cùng này, tháp dung dịch lớn nhất cũng sáng nhất phía sau bà ta kia, tháp RN-13 cũng đã đạt tới cực hạn, nó bỗng dưng vang thành tiếng nổ mạnh khiến cả tầng hầm rung chuyển, vụn thủy tinh bắn văng ra khắp nơi! Ngay sau đó, dòng nước ồ ạt lẫn mảnh thủy tinh lao xao ập xuống từ trên cao, lập tức phá hủy hơn phân nửa bục điều khiển chính!
Lệnh kích nổ cả tầng hầm dừng lại trong chớp mắt.
Gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng xảy ra, trong lòng bọn họ giờ phút này đều nghĩ cùng một điều——
Anthony này, rốt cuộc là ai?
Anh ta rốt cuộc là ai…
“Anthony” bình tĩnh đứng trên bàn điều khiển đã bị hỏng hóc hơn nửa, cả quá trình ấy, anh ta không hề bước chân đi, anh ta cũng chẳng thể bước chân đi được.
Trước khi Anthony bị Tạ Thanh Trình khống chế, anh ta vì làm phẫu thuật chuyển đổi cho Đoàn Thôi Trân, bên trán cũng dán miếng điện cực của máy chuyển đổi sóng não, còn nối với một ống chính có thể liên kết với bất cứ con chip nào trong não.
Loại điện cực lẫn ống dẫn này sẽ đồng bộ ý thức của anh ta tới thẳng bục điều khiển chính, kết nối với máy sóng não tổng.
Làm thế là để đề phòng trong cuộc phẫu thuật anh ta lại chợt nảy ra ý định xấu xa nào khác.
Mà sau khi Huyết Cổ của Sơ Hoàng có tác dụng, dao động ý thức của Anthony cũng về 0, nhưng lúc này, mọi người phát hiện trên màn hình dính đầy dịch thuốc kia lại lóe lên đồ thị dao động tựa như sóng biển.
Anh ta rốt cuộc là ai?!
“Đoàn Thôi Trân chết rồi, tất cả nguồn năng lượng của hòn đảo này sẽ bị dập tắt nhanh thôi, hơn nữa hệ thống tự hủy của nó sẽ khởi động sau mười phút nữa, tới khi đó cả hòn đảo này sẽ bị nổ tung rồi chìm xuống đáy biển.”
“Anthony” bình tĩnh nói ra sự thật này.
Anh ta nói với họ: “Đi đi.
Mọi người nên rời khỏi đây rồi.”
Tựa như xác minh lời anh ta nói, anh ta dứt câu, đám người lẫn linh cẩu bị cải tạo còn đang ngăn cản bọn họ bỗng dưng như con rối bị rút mất linh hồn, từng vòng khống chế trên trán bọn chúng nhanh chóng vụt tắt, tựa như cả một chòm sao rơi xuống.
Ánh sáng tối đi.
Cơ cánh tay cũng rũ xuống.
Vũ khí lụi tàn.
Người cải tạo dũng mãnh thiện chiến lại quay về thành cái xác không hồn trong giây phút nguồn năng lượng điều khiển bị đứt đoạn.
Bọn chúng đứng động nghịt ở nơi ấy, nhìn qua vẫn đáng sợ đến thế, nhưng giờ chẳng ai trong số bọn chúng có thể tấn công được nữa.
Đồng thời, ánh đèn trong tầng hầm cũng tắt dần.
Đầu tiên là tiếng nổ động cơ gắn với tháp nước ngừng lại, sau đó từng cỗ thiết bị phản ứng quay về im lặng, rất nhanh, ánh đèn bị dập tắt lan tới vị trí bục điều khiển.
Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình, nhìn bóng dáng trắng phau cô độc đứng giữa kẻ đã chết, đứng trong đống hoang tàn.
Trong chớp mắt ấy, lòng cậu bỗng dưng sinh ra một cảm giác kỳ quái, tựa như một sợi dây quấn quanh linh hồn cậu từ trong bụng mẹ nơi ký ức rất xa, bị kéo ra khẽ khàng.
“Anthony” ngửa đầu nhìn máy truyền sóng não của bục điều khiển chính kia.
Nó tựa như mạng nhện trải dài khắp bốn phương tám hướng trong phòng thí nghiệm, lúc này vẫn đang lập lòe đồ thị dao động tâm trí của anh ta, nhưng anh ta biết, thiết bị này cũng sẽ bị dập tắt sớm thôi.
Trên đời chỉ có mỗi cỗ máy này khiến Đoàn Thôi Trân tốn gần cả một đời mới có thể hoàn thiện đến được mức độ của ngày hôm nay.
Cỗ máy này sẽ nhanh chóng hóa thành tro tàn trong vụ nổ, chìm vào đáy biển, biến thành sắt vụn mục nát.
Bà, cũng như vậy thôi.
Trong giờ phút cuối cùng này, “Anthony” bỗng dưng quay qua, xuyên qua nhóm người, xuyên qua người cải tạo lạnh lùng vô tình, xuyên qua thiết bị thí nghiệm đã bị phá hủy.
Xuyên qua hai mươi ba năm.
Xuyên qua sự ra đời của cậu và cái chết của bà ấy.
Mắt đối mắt.
Nội tâm Hạ Dư chợt run rẩy, trong lòng cậu dấy lên làn sóng khó tin nổi, trong giây phút này cậu chẳng hề nghĩ ngợi đã bất chấp lớn tiếng gọi——
“Người? —— Là người ư!?!!!”
Đáp lại cậu, hình như là nụ cười trên gương mặt “Anthony” trong chớp mắt, nụ cười kia rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt Anthony, lại không biết vì sao chợt phủ lên sự dịu dàng nhã nhặn của Vivian…
Giây tiếp theo.
Năng lượng bục điều khiển chính ầm ầm lụi tàn.
Đồng thời tắt sạch toàn bộ ánh đèn trong tầng hầm.
Nụ cười của bà lẫn ánh sáng cùng nhau tan biến.
Hạ Dư ôm chặt Tạ Thanh Trình trong lòng, nhìn nơi mẹ cậu biến mất, trong mắt lóe ánh sáng hỗn loạn, ngực phập phồng liên hồi…
Còn chưa kịp nhận ra, cậu đã rơi nước mắt đầy mặt.
Trần tầng hầm đã bị phá hủy, ánh trăng lẳng lặng phủ kín sào huyệt tội lỗi che giấu sâu dưới lòng đất này, tựa sương tựa tuyết, khiến khoảng văn minh nhân loại ấy sắp biến thành vật chìm nơi đáy biển, phủ thêm một tầng vải mai táng trắng tuyết.
Trên bầu trời còn vang vọng tiếng cảnh báo, tiếng máy bay bén nhọn xuyên qua luồng khí tựa như tiếng chuông báo tử cho cuộc nghiên cứu khoa học điên cuồng chẳng thể trói buộc kéo dài suốt mấy chục năm.
Bảy mươi năm trước, cuối cùng Đoàn Thôi Trân cũng tốt nghiệp Hỗ đại với thành tích xuất sắc, người phụ nữ này quá cứng cỏi, độc lập, lòng tràn đầy lý tưởng…
Bảy mươi năm sau, bà ta thành thi thể quái vật khổng lồ trong sào huyệt bị mọi người hợp sức tiêu diệt.
Chẳng có bất cứ một ai biết rốt cuộc bà ta đã từng gặp chuyện gì, thứ gì đã khiến người phụ nữ từng có thể cống hiến hết mình vì mọi người bước lên con đường đen tối hoàn toàn trái ngược.
Có lẽ là dã tâm của bà ta, có lẽ là cảnh ngộ của bà ta, có lẽ là bà ta mất đi hy vọng với một vài thứ, có lẽ là bà ta không buông bỏ được một vài chấp niệm.
Có lẽ bà ta chợt nảy ra một ý tưởng tiến bộ nhìn như vớ vẩn trong một chiều nào đó, bà ta bị sự xúc động của nỗi lòng thôi thúc, bà ta lúc trẻ tuổi cảm thấy trên đời này chỉ cần nắm giữ chìa khóa bí mật của khoa học thì chẳng có gì là không thể, cho dù quá khứ xảy ra điều tiếc nuối gì đi nữa cũng sẽ có thể bù đắp lại…
Vì thế bà ta múa bút thành văn, viết xuống năm chữ “Kế hoạch Mandela” trên bút ký làm việc của Hỗ đại.
Gió thổi xì xào làm lật tung trang giấy.
Khi đó chẳng ai hay biết, sau khi cơn gió này nổi lên sẽ là bảy mươi năm ngày càng điên cuồng, ngày càng vặn vẹo, nổi lên là cơn gió tanh nơi hòn đảo mơ mộng kéo dài suốt bảy mươi năm chẳng ngừng…
“Các anh em phía dưới… Nghe thấy xin hãy nổ súng… Chúng tôi sẽ tiến hành cứu viện khẩn cấp! Nghe thấy xin hãy nổ súng!!”
Trong màn đêm xa xôi, có vô số trực thăng được Người Phá Mộng phái tới hô lớn xuống phía dưới, bọn họ đã thu được tín hiệu mà hệ thống Thần Gió phản hồi, bay tới hòn đảo sắp bị nhấn chìm này nhanh hết mức có thể.
Thiết bị liên lạc phía dưới mặt đất không ngừng lặp lại tiếng hô của bọn họ——
“Nghe thấy xin hãy nổ súng!!”
——
“Ở đây!”
“Người ở chỗ này!!”
Tiếng súng vang lên như pháo mừng, ánh lửa bùng nổ trong bóng đêm, sáng rỡ tựa như mưa sao băng.
Trong tiếng hô hào sóng cuộn biển gầm, Trịnh Kính Phong cắn răng, lau máu bẩn, nước mắt ông rơi đầy mặt, đi về phía Hạ Dư còn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Hạ Dư vẫn bế Tạ Thanh Trình.
Cậu vẫn đang nhìn về phía Anthony đã mất ý thức rồi ngã xuống.
“… Chúng ta về thôi…” Trịnh Kính Phong nghẹn ngào gần như lạc giọng, “Chúng ta đưa nó về thôi… Tiểu Hạ… Chúng ta đưa nó về thôi… May ra… May ra còn một tia hi vọng… Có phải không? Trên tàu có nhóm bác sĩ giỏi nhất trong nước, chúng ta đưa nó trở về… Chúng ta đưa nó về nhà nào…”
Ông nói xong vươn đôi tay run rẩy ra, như muốn chia sẻ chút đau đớn với Hạ Dư, muốn bế lấy Tạ Thanh Trình qua.
Nhưng Hạ Dư chẳng hề buông tay.
Cậu như một bé trai ôm lấy con gấu bông cũ nát, vòng quay cao chọc trời ở công viên trò chơi đã đóng cửa, gấu bông muốn tạm biệt cậu trai rồi, nhưng dù thế nào cậu cũng chẳng chịu buông tay ra.
Nước mắt cậu không ngừng chảy xuống, chảy lên vai Tạ Thanh Trình.
“Tạ Thanh Trình…”
Cậu thầm thì nói.
“Tạ Thanh Trình… Anh… Anh nhất định đừng làm sao hết…”
“Anh phải sống tiếp… Anh là một kì tích mà… Anh hiểu chứ? Anh là kì tích xuất hiện trong sinh mệnh của em… Tối nay em… Tối nay em đã gặp một kì tích đấy… Anh cũng nhất định phải… Phải cho em trông thấy một kì tích… Cầu xin anh…”
“Tạ Thanh Trình…”
Trực thăng lượn vòng hạ cánh, mọi người không ngừng reo hò, người từ trên trực thăng xuống cao giọng hô lên: “Cho người bị thương lên trước đi!”
“Người bị thương lên trước!” Trịnh Kính Phong run rẩy nói với Hạ Dư, “Người bị thương lên trước!”
Ông quay đầu lại gào lên với quân cứu viện bằng hết sức lực cả người: “Ở đây có người bị thương!! Ở đây có người bị thương cần cấp cứu!!!”
Mà Hạ Dư ôm lấy người đàn ông cả người toàn máu ấy, bất lực, điên cuồng, tuyệt vọng, thì thầm chẳng ngừng lại: “Tạ Thanh Trình, anh nhất định phải ôm lấy em thêm một cái nữa, có được không… Cầu xin anh…”
Nước mắt và máu cùng chảy xuống.
“Anh ơi, anh ôm em một cái đi…”
“…”
“Đêm nay em đã gặp mẹ em rồi đấy.
Bà ấy mỉm cười với chúng ta.”
“Anh có nhìn thấy không, anh ơi…”
“Anh cũng nhìn một cái đi mà…”
“Đừng bỏ em ở lại… Cầu xin anh…”
“Tạ Thanh Trình… Em không có nhà… Anh đừng đi… Anh thương xót em đi mà… Cầu xin anh… Cho em một ngôi nhà…”
“Tạ Thanh Trình…”
Cậu ôm lấy chú gấu bông của cậu, ghé vào bên tai anh thầm thì khóc không thành tiếng.
“Tỉnh dậy đi… Cho em một mái ấm… Được không anh…?”.