Sổ Bệnh Án

Chương 257: Phiên ngoại 《 Sau khi gặp lại 》(3)



Trên nền tảng hỗ trợ người bị liệt dương, có một vài câu thảo thuận của người có kinh nghiệm, nhận được sự đồng tình theo phương diện chuyên ngành của Tạ Thanh Trình. Ví dụ như quá trình điều trị phải thực hiện theo thứ tự, bạn đời cần điều hòa bầu không khí, bày tỏ làm dịu chút cảm xúc.

Tạ Thanh Trình không nắm rõ cách điều hòa cảm xúc lắm, nhưng anh sẽ cố gắng thử một lần.

Chớp mắt đã tới cuối tuần.

Hai người lái xe, dựa theo kế hoạch thì họ cần đi chọn quà sinh nhật cho cháu gái lão Tần trước.

Đi xem thử mấy cửa hàng quà tặng, tuy rằng những thứ ở nơi ấy đều rất tinh xảo, nhưng không phải có vẻ trưởng thành quá thì lại là thiếu nét mới mẻ, hai người xem cũng chẳng hài lòng, cuối cùng vẫn đến hội chợ Manhattan.

Trong hội chợ có rất nhiều món quà để lựa chọn, lại còn dễ chọn được sản phẩm thủ công có một không hai. Chủ tiệm mang những món giá cả cũng không phải là đắt ra, cuối cùng Tạ Thanh Trình nhìn trúng tác phẩm thủ công chạm khắc bằng đá do một ông cụ người Ấn Độ làm, chỉ to cỡ bàn tay, hòn đá được ông cụ khắc hình phượng hoàng theo phong cách cổ đại sinh động, chính xác là một tác phẩm nghệ thuật.

Tìm được món quà như thế, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư đều rất hài lòng.

Hạ Dư cười nói: “Đi dạo lâu như vậy rồi, em mua chút đồ ăn nhé?”

Tạ Thanh Trình liếc qua nhìn cậu một cái: “Em thèm rồi chứ gì.”

Trong hai năm qua Hạ Dư sống như cái xác biết đi, bệnh công tử bột cũng đỡ được không ít, cậu không còn xoi mói mấy món ăn nhiều như xưa nữa. Hiện giờ cậu ở bên Tạ Thanh Trình, cảm thấy mấy quán vỉa hè cũng có điểm thú vị riêng của nó, dù sao mấy tháng trước cậu vẫn còn hờ hững nhìn mấy cặp đôi ngồi trong quán ăn ruồi nhặng lượn lờ gần trường đại học, khi đó cậu đã rất ngưỡng mộ.

Cậu nghĩ rằng, nếu như Tạ Thanh Trình vẫn còn sống thì tốt rồi, cho dù là mấy món ăn vặt bụi bặm cậu từng liếc mắt nhìn một cái cũng thấy đau cả đầu đi nữa, chỉ cần ở bên Tạ Thanh Trình, cậu bằng lòng ăn cả đời.

“Lúc em tra mạng có tìm thấy một quán bánh nhân dạ dày bò mới mở đó.” Hạ Dư tràn đầy hứng thú kéo tay Tạ Thanh Trình, tìm kiếm trên google map.

“Bình luận bảo là hương vị cũng giống với bánh nhân dạ dày bò ở chợ Firenze, em muốn nếm thử xem sao… A, là ở đây rồi.”

Quả nhiên có một quán ăn rất nhỏ, mở trong một căn nhà được cải tạo từ một sạp báo sơn màu xanh lá đậm, trước cửa đã có một hàng dài xếp chờ cùng với mùi đồ ăn thơm nức đã nói rõ quán này đúng như lời đồn.

Hạ Dư vừa thấy hàng dài kia đã do dự.

“… Phải xếp hàng ư? Hay là…”

Cậu cũng biết Tạ Thanh Trình không thích xếp hàng lắm, xưa nay Tạ Thanh Trình luôn là người có mục đích sống mạnh mẽ, quý thời gian như vàng, tốn nửa tiếng vì chờ được ăn vặt chỉ vì để thỏa mãn sở thích ăn uống, đương nhiên không phải điều anh bằng lòng làm.

Hạ Dư ngẫm nghĩ: “Hay cứ bỏ đi, đằng trước có một tiệm thuốc kiểu cũ đó, chúng ta qua tiệm thuốc mua kem ly kiểu cũ cũng được rồi.”

Tạ Thanh Trình nâng tay lên, búng nhẹ vào trán cậu.

“Không sao, anh xếp hàng giúp em. Em đi mua kem ly đi.”

Hạ Dư mở to hai mắt, qua mấy giây, cậu lại mỉm cười: “Em không muốn kem ly nữa rồi.”

“… Vì sao?”

Hạ Dư nói: “Em muốn ở bên anh cơ.”

Tạ Thanh Trình đỡ nhẹ trán mình, với kiểu làm nũng như ỷ vào này, đương nhiên đàn ông hệ cha rất hưởng thụ, cơ mà anh cũng hi vọng Hạ Dư có thể được thỏa mãn trong buổi hẹn hò cuối tuần lần này. Trên đường đi anh đã trông thấy Hạ Dư tìm bình luận về tiệm thuốc bán kem ly kia, đương nhiên là rất có hứng thú.

Vì thế anh bảo: “Anh đứng ở đây cũng có chạy đi đâu mất đâu, em mua kem ly cùng lắm là hết mười phút thôi mà, đi đi.”

Hạ Dư: “Nhưng đây là New York đó.”

“… New York thì làm sao?”

“Trong mười phút New York có thể xảy ra Spider Man truy đuổi Green Globin, Captain America truy bắt HYDRA, khoa học của Hank Pym đánh xuống một cái xe tăng, Venom bám vào quần chúng vô tội.”

“…” Mấy bộ phim cậu nói tới, một bộ Tạ Thanh Trình cũng chưa xem.

Tạ Thanh Trình không thích mấy bộ phim anh hùng được mấy cậu trai yêu thích, anh cảm thấy quá ngây thơ, lại còn lãng phí thời gian, so với mua vé vào rạp phim làm tốn mất hai giờ, không bằng ở nhà học tập nghiên cứu hai giờ còn hơn.

Nhưng anh vẫn bị một số từ ngữ trong đó thu hút.

“Khoa học của Hank Pym là cái gì?”

Chấp niệm của mọt sách.

Hạ Dư: “Này phải nói từ chiến tranh thế giới thứ hai, trong phim…”

À, hóa ra cũng là hư cấu.

Tạ Thanh Trình nghe thấy “trong phim” đã chẳng còn hứng thú nữa, anh nâng tay lên xoa nhẹ tóc thanh niên, cắt ngang lời phổ cập kiến thức khoa học của Hạ Dư, bảo: “Em vẫn đi mua kem ly đi, mua cho anh một phần nữa, anh cũng muốn ăn.”

Hạ Dư nghe thấy anh cũng muốn ăn, lúc này mới bằng lòng rời đi. Cậu hỏi vị Tạ Thanh Trình muốn, bèn nhanh chóng chạy tới tiệm thuốc kiểu cũ.

Sự thật chứng minh, New York quả là một nơi thần kì.

Hạ Dư rời đi mười phút, tuy là không xảy ra chuyện lớn gì như người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái Đất, nhưng mà mấy chuyện nhỏ ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Quán ăn nhỏ này được bảo có hương vị giống với bánh nhân dạ dày bò ở chợ Firenze nên thu hút rất nhiều người Ý sống ở Mỹ, mà người Ý lại nổi tiếng thích đùa.

Hiển nhiên, giờ phút này đã có người nhìn về phía Tạ Thanh Trình nháy mắt, núm đồng tiền xinh như hoa, chính là một cô bé nước da rám nắng tóc xoăn, hoạt bát đáng yêu tựa như chú mèo nhỏ.

Cô bé đến để du lịch, nhìn chỉ có vẻ mười bảy mười tám tuổi, tiếng Anh của cô nàng rất tệ, nhưng được cái ngôn ngữ cơ thể phong phú, tràn đầy nhiệt huyết, vẫn có thể hi hi ha ha không thấy ngại trước gương mặt lạnh như băng của Tạ Thanh Trình.

“You are so…” Nói xong mấy từ tiếng Anh sứt sẹo, cô gái như con mèo nhỏ này chắc nghĩ một lát lại không nghĩ ra từ đẹp trai nói thế nào, vì thế chớp đôi mắt trong veo, mỉm cười để lộ răng nanh nói luôn tiếng mẹ đẻ của mình, “Bello!”

Đương nhiên, vì để tiện cho Tạ Thanh Trình hiểu, cô gái như mèo nhỏ còn vui vẻ so so gương mặt Tạ Thanh Trình.

Cô nàng năng động này không biết giới hạn, ngón tay suýt nữa đã chạm vào mặt Tạ Thanh Trình luôn rồi, cuối cùng còn hôn gió một cái. Sau đó lại ríu rít nói một tràng dài, mấy lời giòn giã ấy đều nói cả bằng tiếng Ý.

Tạ Thanh Trình lắc đầu, tỏ vẻ mình nghe không hiểu: “…”

Cô gái như mèo nhỏ chẳng hề để ý, cười hì hì rút điện thoại của mình ra, gõ một tràng dài khen ngợi anh, đưa vào google dịch cho Tạ Thanh Trình xem, tiện thể cũng muốn xin cách liên lạc với anh chàng đẹp trai này.

Đúng lúc này, Tạ Thanh Trình chợt nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng mang chút thù địch: “What’s wrong?”

Anh nhìn qua, Hạ Dư cầm hai ly kem đứng đó, tuy vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười này rất cứng nhắc, hoàn toàn chỉ là mặt nạ che giấu mà thôi.

Cả đời Tạ Thanh Trình sống ngay thẳng, chưa bao giờ có cái cảm giác xấu hổ bị người ta bắt ngay tại trận lúc đang tán tỉnh này.

Tuy rằng anh không hề có ý đó.

Cô nàng như mèo nhỏ nhìn Hạ Dư, chẳng có chút hứng thú, tuy rằng Hạ Dư cũng đẹp trai, nhưng cô ngốc này rõ ràng chỉ thích đàn ông trưởng thành, chẳng hề có tí rung động nào với thanh niên xinh xắn như Hạ Dư, chỉ liếc mắt qua nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục ngẩng đầu nói chuyện với Tạ Thanh Trình, cứ như Hạ Dư vốn chẳng hề tồn tại vậy.

Nhưng mà tiếng Anh của cô nàng thật sự quá tệ, Tạ Thanh Trình nghe một câu cũng chẳng hiểu.

Nhưng Hạ Dư từng du học ở châu Âu lại có thể hiểu hết được lời cô nàng nói. Sắc mặt cậu nhanh chóng đen sì lại—— Cô nàng không biết xấu hổ này đến trêu ghẹo thả thính người ta đây mà.

Dù sao Hạ Dư cũng là mặt người dạ thú, tới cả sát ý cũng có, trên mặt vẫn mang nụ cười nhạt. Cậu bước lên, cúi đầu nói với cô nàng xinh đẹp kia mấy câu đơn giản bằng tiếng Ý, cô nàng xinh đẹp nhất thời mở to đôi mắt như mèo con, mắt chớp liên tục nhìn về phía Tạ Thanh Trình, lại nhìn Hạ Dư, cuối cùng “OH, NOOOO!!” một tiếng, mang vẻ mặt tam quan vỡ nát rời đi, vừa đi còn vừa nhanh chóng chia sẻ gì đó với bạn bè trong khung chat.

Tạ Thanh Trình: “… Em nói gì với cô bé đó thế.”

Cô bé cái gì! Nhỏ đó muốn tán tỉnh anh đấy! Đừng có lơ là cảnh giác vì đó là một cô bé có được không hả! Giờ mấy cô nàng nhỏ tuổi buông thả tới mức nào anh vốn cũng có nghĩ tới đâu chứ! Quay về cũng chỉ có ông chú là chịu thiệt thôi!

Hạ Dư oán thầm, nhưng không nói mấy lời đã bảo với mấy cô nàng cho Tạ Thanh Trình mang hình tượng rập khuôn thẳng nam toxic nghe.

Cậu đưa kem ốc quế vị hạt phỉ cho Tạ Thanh Trình, lúc này mới thật sự nở nụ cười, vẻ mềm mại tản ra giữa mặt mày: “Em ấy hả? Em bảo anh là chồng của em đó.”

“… …” Lông mày Tạ Thanh Trình thoáng giật nhẹ, “Em nói mấy câu này với một cô bé để làm gì.”

“Hóa ra là không được nói ạ…” Giọng Hạ Dư nhỏ đi, vừa hay lộ ra chút vẻ bất an.

Thật ra với việc Hạ Dư gọi anh là chồng, Tạ Thanh Trình chẳng buồn để ý, trên thực tế, còn thấy hết sức hài lòng.

Hơn nữa vẻ mặt của Hạ Dư như thế…

Sao mà anh có thể nói cậu gì được.

Tạ Thanh Trình chỉ đành thở dài bảo: “… Bỏ đi, tùy em.”

Hạ Dư cúi đầu rủ mi, cười nhạt liếm một miếng kem ốc quế nho nhỏ—— Cậu không nói thật với Tạ Thanh Trình.

Vì để cô bé ngốc nghếch kia hoàn toàn hết hi vọng, thật ra cậu bảo Tạ Thanh Trình là bottom của cậu.

Em gái ấy còn tính đánh tiếng với Tạ Thanh Trình nữa…

Hạ Dư cười lạnh trong lòng.

Tự xem lại mình có đủ bản lĩnh xen vào làm trà xanh không đã nhé, làm được top của người đàn ông này rồi nói sau ha!

Cuối cùng cũng tới lượt bọn họ, vì Tạ Thanh Trình không thích ăn nội tạng lắm, Hạ Dư chỉ gọi một phần bánh nhân dạ dày bò. Đầu bếp mặt mày hồng hào mỉm cười rạng rỡ băm dạ dày bò hầm cà chua thơm ngon, nhanh nhẹn cho vào trong ổ bánh mì thơm phức giòn rụm, lấy giấy dầu màu nâu nhạt bọc lại, thơm ngon nóng hổi, đưa vào tay Hạ Dư.

Cắn xuống một miếng, mùi hương đặc biệt của dạ dày bò hòa quyện với hương vị ngọt ngào của cà chua đảo Sicilia, đưa vào miệng nóng hôi hổi, dạ dày bò béo ngậy, bánh mì giòn rụm nóng hổi, mùi hương kia tăng lên gấp mấy lần, lan tràn bay đầy trong không khí.

Hạ Dư hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy độ vui vẻ trong lòng mình tăng lên không ngừng, hương vị của húng quế với cà chua như đưa tâm trạng cậu tới mùa hè Toscana rực rỡ ánh nắng.

Không có gì khiến người ta thoải mái hơn là ánh nắng đầu hạ.

“Ngon tới thế cơ à.” Tạ Thanh Trình cầm kem ly giúp cậu, liếc mắt qua nhìn.

Hạ Dư: “Đúng đó, tiếc là anh không thích…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Thanh Trình bỗng dưng dừng bước chân lại, hơi nghiêng mặt qua, ngay trên tay Hạ Dư, cắn một miếng bánh nhân dạ dày bò Hạ Dư đã ăn.

“… …” Hạ Dư mở tròn mắt.

Tạ Thanh Trình sống có hơi sạch sẽ, hơn nữa anh sẽ không có hành động nào thân mật với người khác ở nơi công cộng, nhưng giờ anh lại cúi đầu ngay trên tay Hạ Dư, cắn bánh mì Hạ Dư đã cắn, răng môi còn cọ nhẹ qua đầu ngón tay Hạ Dư.

Nếu là trước kia dù có là Hạ Dư làm chuyện này đi nữa, Tạ Thanh Trình cũng sẽ phê bình cậu không phép tắc.

Nhưng hiện giờ Tạ Thanh Trình tự mình làm người không phép tắc kia.

Nhất thời Hạ Dư tới nói cũng chẳng nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm bờ môi nhạt màu của Tạ Thanh Trình hé ra khép lại, giữa bờ môi mỏng có thể nhìn thấy màu mật của cà chua.

“Có, có ngon không?”

Tạ Thanh Trình cẩn thận thưởng thức một lát, sau đó bảo với Hạ Dư: “Không tệ, em chọn tốt đấy.”

Hạ Dư: “… …”

Sao cứ thấy quái quái nhỉ, cảm giác như Tạ Thanh Trình đang cố gắng tìm chuyện để khích lệ cậu ấy… Hành vi cắn bánh nhân dạ dày bò này hình như cũng không phải là vô tình…

Hạ Dư bừng tỉnh lại sau khi tự mình ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra một kết luận——

Biểu hiện của Tạ Thanh Trình rất giống đàn ông trí thức lớn tuổi lần đầu tiên hẹn hò với cô gái mình yêu, có sự bao dung đặc biệt với đối phương, tạo dựng bầu không khí, hơn nữa còn cố tình làm ra vẻ mà cô gái thích…

Hạ Dư sau khi nhận ra điểm này, đuôi mày thoáng giật nhẹ.

Chỉ mong là cậu nghĩ nhiều rồi thôi…

Hai người mang một bó hoa Lily đến nhà Michael theo thời gian đã hẹn.

Cháu gái nhỏ của Tần Từ Nham dưới sự giúp đỡ của cha, tự tay nướng cho bọn họ một chiếc bánh phô mai, cho dù vị cũng không ngon lắm, nhưng Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đều ăn hết, hơn nữa còn bảo đây là chiếc bánh ngọt ngon nhất họ từng ăn. Nhất thời cô bé cười tới chẳng thấy mắt đâu, nhào vào trong lòng hai người họ, thơm má mỗi người bọn họ một cái ngập vẻ ngọt ngào mềm mại.

“Cơ mà chú Tạ ơi, chú sắp về nước rồi phải không ạ?”

“Ừ.” Tạ Thanh Trình đáp, “Cuối tháng chú về rồi.”

“Ồ…” Cô bé hạ đuôi mày xuống, hiển nhiên có chút mất mát.

Cha cô bé bế nó lên: “Kì nghỉ con có thể tới Hỗ Châu chơi mà, chú Tạ có một cô cháu gái đấy, nhỏ xíu đáng yêu lắm, các con sẽ trở thành bạn tốt đó nha.”

Cô bé lại dỏng tai lên: “Thật ạ?”

Tạ Thanh Trình mỉm cười cam đoan với nó: “Thật đó.”

Anh luôn rất dịu dàng với trẻ con, chẳng có đứa trẻ nào là không thích anh cả.

Cô bé vui mừng reo lên một tiếng, nhảy khỏi vòng tay cha mình, không nhìn tới ánh mắt của anh Hạ Dư có hơi chua, lại nhào thẳng vào trong lòng Tạ Thanh Trình.

Hai người rời khỏi nhà Michael, lúc đi qua bãi cỏ hẻm hoa, Hạ Dư cúi đầu đá mấy hòn sỏi nhỏ, bỗng dưng nói một câu: “Lúc trước anh còn chưa từng bế em như thế nữa.”

Tạ Thanh Trình thoáng khựng lại, lập tức đáp: “… Không phải là vì em không muốn à?”

“…”

“Anh bế em về phòng mà em cũng giãy nảy lên suốt còn gì.”

Hạ Dư không cãi lại, níu lấy lá hoa cẩm tú cầu bên cạnh bãi cỏ, vân vê quấn lại giữa ngón tay. Nhựa lá trong veo, nhưng lại mang theo chút ghen tuông ngây ngô.

Tạ Thanh Trình dừng bước chân lại: “Thế hay là giờ anh bế em quay về nhé.”

Dáng vẻ Hạ Dư vốn đang rầu rĩ không vui như thể phải chịu thiệt thòi lớn muốn khóc, thoáng ngẩn ra, nâng mắt lên nhìn anh, nhận ra người đàn ông này nghiêm túc, đương nhiên có thể làm thật, không khỏi ngưng dỗi mỉm cười.

“Thế thì bác sĩ ở viện điều dưỡng sẽ tìm em làm phiền đó.”

Nói xong nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi Tạ Thanh Trình trên con đường nhỏ của hoa viên.

“Em hối hận vì không thích anh ngay từ lúc lên trung học ghê cơ.”

“… Đấy gọi là yêu sớm.”

Hạ Dư cười mà chẳng đáp.

Xời, yêu sớm có là gì đâu, nếu lúc cậu mới biết yêu đã thích Tạ Thanh Trình, lên trung học cậu cũng dám mượn cớ để Tạ Thanh Trình tới phòng cậu khám bệnh cho cậu, khóa trái cửa lại, sau đó đè bác sĩ Tạ mặc đồng phục trắng tuyết lên sau mặt cửa.

Khi đó cậu thường xuyên mặc đồng phục thể dục của học sinh trung học mà nhà trường phát, sau khi đá bóng xong trên người còn dính mồ hôi nóng bỏng, cậu sẽ kéo quần tây của Tạ Thanh Trình xuống rồi vội vã chơi anh, thở dốc làm người đàn ông còn lớn hơn mình mười ba tuổi này.

Cậu phải ép Tạ Thanh Trình tự mình dạy cho cậu từng tiết học sinh lý chẳng thể khống chế nổi, sau đó bí mật lại thô bạo bắn hết thứ vừa ngây thơ vừa dơ bẩn trong tuổi dậy thì vào cơ thể bác sĩ tư nhân của bản thân, khiến người mà cha cậu mời về cho cậu bị cậu chơi tới mức khốn khổ rên rỉ trong căn phòng tối mờ, bị chơi tới mức co rút, làm tới mức hôn mê…

“Có taxi đến đây kìa.”

Tạ Thanh Trình bỗng dưng cắt ngang sự hoang tưởng của cậu, giơ tay ra hiệu cho taxi từ xa đến gần đường khu ngõ nhỏ mà bọn họ đang đi tới.

Hạ Dư đầu óc toàn thứ đen tối bỗng dưng đỏ mặt, lập tức tỉnh táo lại: “… Khụ, thời, thời gian không còn sớm nữa, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu thế?”

Tạ Thanh Trình nhanh chóng cho cậu một đáp án chẳng thể ngờ tới.

—— Thư viện.

Thánh điện hẹn hò của mọt sách.

Trong nhận thức của Tạ Thanh Trình, thư viện là nơi thích hợp nhất để tạo bầu không khí.

Đương nhiên anh có sự tự tin như vậy với nhận thức sai lầm của mình cũng phải kể tới công lao của cô nàng theo đuổi anh khi xưa, chính là vợ cũ của anh – Lý Nhã Thu.

Mấy cô nàng vì thích anh nên xưa nay anh bảo đi đâu thì đi đó, sẽ không bảo với anh, hành động này sẽ khiến anh thành mấy anh chàng đẹp trai trong sách giáo khoa, tuy là mấy anh chàng đẹp trai thì hay đó, nhưng sách giáo khoa chẳng thú vị tí nào. Mấy cô nàng thích đến thư viện cũng không phải vì muốn đọc sách, mà là muốn xem gương mặt đẹp trai không thú vị này cơ.

“… Chúng ta tới đây làm gì vậy?”

Hẹn hò, tạo chút bầu không khí có thể chữa trị giúp cho em.

Tuy là lòng Tạ Thanh Trình nghĩ vậy, nhưng ngại mặt mũi của người trẻ tuổi, anh vẫn cân nhắc bảo một câu: “Ngồi cùng với anh đi.”

Đừng nói ngồi chung, ngủ chung cũng nguyện lòng cống hiến sức lực nữa.

Hạ Dư nghe Tạ Thanh Trình nói thế, lại mỉm cười đơn thuần, tìm một vị trí ghế đôi ngồi xuống cùng anh.

Tạ Thanh Trình đi chọn sách.

Cảm ơn trời đất, anh chàng đẹp trai trong sách giáo khoa này không chọn cái gì mà 《 Tâm lý học nhân cách 》, anh muốn Hạ Dư cảm nhận được bầu không khí dịu dàng, vì thế cẩn thận ngẫm nghĩ, chọn hai quyển sách quay về.

Hai quyển đều là thơ, giới hạn lãng mạn giáo sư Tạ có thể nghĩ tới chính là hai người mỗi người đọc một tập thơ, sau khi đọc xong cùng nhau trao đổi ý kiến, sau đó trải qua một buổi chiều trong thư viện.

Đương nhiên con người nghệ thuật không hiểu nổi mạch não của mọt sách, tuy là cậu rất phối hợp ngồi đọc bên cạnh Tạ Thanh Trình một lát, nhưng mà càng đọc thì càng cảm thấy kỳ quái lạ thường——

Bọn họ khó khăn lắm mới ra khỏi phòng bệnh được, chẳng lẽ chỉ ngồi trong thư viện đọc thơ thôi à?

Hơn nữa còn là 《 Stray Birds 》 mà cậu đã đọc không dưới hai mươi lần, chẳng những đọc tiếng Anh và tiếng Trung, còn đọc qua cả bản tiếng Pháp Ý Đức luôn rồi, cậu gấp sách lại cũng có thể đọc thuộc lòng được, sao có thể xem thêm nữa chứ.

Nhưng mà vì sách là do Tạ Thanh Trình tự mình chọn cho cậu, cậu cũng không tiện đứng dậy trả về, chỉ đành ngơ ngơ ngác ngác bắt đầu ôn lại.

Ánh nắng buổi chiều rất xán lạn, chiếu vào qua ô cửa kính chẳng dính bụi bẩn, câu từ ấm áp sâu sắc của Tagore thầm thì trên trang giấy.

Hạ Dư đọc một hồi, lòng dần dịu lại, chẳng qua là hơi êm dịu quá mức, đầu gật gù mấy cái, cuối cùng…

“…” Tạ Thanh Trình cảm thấy bên vai mình bỗng dưng nằng nặng, đầu ngón tay đang lật trang sách khẽ ngừng lại.

Anh nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên đang tựa vào vai mình ngủ thiếp đi kia.

Áo sơ mi của thanh niên có mùi saponin nhàn nhạt, lông mi rủ xuống xinh đẹp tựa sương.

“…”

Thế mà ngủ mất rồi.

Tạ Thanh Trình nhìn cậu, có hơi cạn lời.

Nhưng anh cũng chẳng cử động, dưới ánh nắng vàng tản mác, anh thả chậm nhịp thở, để cậu bạn trai nhỏ dựa vào vai anh, yên bình dựa vào thật lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.