Sổ Bệnh Án

Chương 265: Phiên Ngoại 2: Tình Yêu Si Mê Chốn Hỗ Châu (3)



Hạ Dư ở nhà Tạ Thanh Trình chẳng được mấy ngày, những nơi phiền phức đã lộ ra.

“Tạ Thanh Trình, sao đèn này không có chức năng cảm ứng thông minh vậy?”

“Nó chỉ là đèn chân không bình thường thôi, không cảm ứng được.”

“Thế ạ…”

Một lát sau——

“Tạ Thanh Trình, em không biết dùng máy pha cà phê trong nhà.”

“… Trong nhà không có máy pha cà phê.”

“Đây không phải ạ?”

Tạ Thanh Trình nhìn liếc qua: “… Đấy là mô hình đồ trang trí cổ điển thủ công mà Tạ Tuyết mua thôi, em không thấy nó không có dây cắm à?”

“Thế em muốn uống cà phê thì phải làm sao giờ.”

Tạ Thanh Trình đưa điện thoại của mình cho cậu: “Mua ngoài đi.”

Cũng vì thế Hạ Dư rất vui vẻ cầm điện thoại Tạ Thanh Trình nghịch cả nửa ngày, nhưng việc chủ yếu là đổi hết tên mình trong điện thoại thành “Chồng yêu” thôi, chứ chẳng hề gọi cà phê.

Lại qua một lúc sau…

“Tạ Thanh Trình, bếp ga của anh bật sao vậy?”

“Em vặn nó là được.” Tạ Thanh Trình đang đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên.

“Vặn thế nào?”

“Thì ấn nút màu đỏ kia xuống một chút rồi vặn là được.”

Vì thế Hạ Dư đứng trước bệ bếp nghiên cứu cả buổi, cẩn thận thử một lần, cuối cùng——

“Lách cách—— Cạch!”

Bệ bếp phát ra một tiếng gào thét kì quái chết không nhắm mắt, Tạ Thanh Trình chợt đặt sách xuống đứng dậy đi qua, trông thấy trong tay Hạ Dư cầm núm bật bếp kiểu cũ đã bị cậu vặn gãy, cau mày: “Em chưa từng dùng thứ này.”

Lại quay đầu nhìn Tạ Thanh Trình bằng đôi mắt hạnh vô tội: “Anh Tạ à, anh chưa thay bếp ga được mấy năm rồi ha.”

“…” Tạ Thanh Trình thấy gáy mình đập lên thình thịch, huyết áp hơi tăng, nhưng vẫn bảo, “Bỏ đi. Chiều anh tìm người thay.”

“Thế trưa nay…”

“Trưa nay đưa em ra ngoài ăn.”

Vì thế trưa ấy, Tạ Thanh Trình dẫn Hạ Dư đi ăn ngoài.

Nhưng hôm nay cũng chẳng phải ngày lễ gì, Tạ Thanh Trình lại không có thói quen lãng phí, anh cũng sẽ chỉ vào mấy quán nhỏ ven đường thôi.

Hạ Dư trông thấy, hờ, quen mắt ghê, đây không phải quán phở bò Hoài Nam mà cậu ăn hồi Giao Thừa hay sao?

“Bà chủ, cho hai bát phở bò, thêm cả bánh phồng nữa.”

Tạ Thanh Trình quét mã thanh toán ở chỗ thu ngân ồn ào bên kia, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên “Thanh toán Alipay—— Mười tám tệ”, ông chủ nuôi cậu tốn hơn mười tệ đã giải quyết xong bữa trưa của bọn họ.

Nếu như là trước kia, Hạ tổng kiêu ngạo đã trở mặt bỏ đi luôn rồi, nhưng xưa đâu bằng nay, Hạ tổng vô cùng vui vẻ tìm một chiếc ghế dài cũ kỹ ngồi xuống, xé đũa dùng một lần ra, cậu vẫn rất thích sạch sẽ, chạy đi lấy hai ly nước ấm để nhúng đầu đũa.

Tạ Thanh Trình trả tiền xong quay về, trông thấy cậu đang gây sự chú ý ở phía bên kia, lại bảo: “Làm thế cũng vô ích, chỉ an ủi được tâm lý thôi.”

Nhưng ông chủ Hạ cảm thấy an ủi tâm lý cũng được, vẫn cố chấp nhúng bốn đầu đũa ở phía bên kia phần mình.

Lần này không giống hồi Giao Thừa, lúc Giao Thừa cửa hàng phở bò bị ghẻ lạnh vắng tanh, chỉ có mỗi bà chủ hám tiền cố chấp không nghỉ bán trong cơn gió lạnh. Hạ Dư là một vị khách kì lạ ngồi đó, dù có hút mắt tới mức nào đi nữa thì cũng chẳng có ai ngó ngàng.

Nhưng hiện giờ, cửa hàng này chật ních lượng lớn khách hàng đủ bậc công nhân chân chất thật thà, các anh Vương chị Triệu trong văn phòng cũng đang sốt ruột chờ lấy phở bò đóng hộp, mà nhà tư bản Hạ tổng đại gian đại ác đang dùng nước nóng chưa tới 85 độ chậm rãi nhúng đầu đũa dùng một lần ở phía bên kia đã thu hút rất nhiều ánh mắt trợn tròn của người làm công đang đợi suất ăn.

Tạ Thanh Trình cảm thấy huyết áp mình lại tăng lên một chút nữa rồi.

Có cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục làm việc không nhịn được nói khe khẽ với đồng nghiệp của cô ta, ánh mắt nghi ngờ của hai người lượn qua lượn lại trên trang phục khắp cả người Hạ Dư.

“Đúng… Chắc chắn là giả đó.”

“Nếu giày của cậu ta là thật, sao mà cậu ta lại tới quán cỡ này để ăn chứ…”

“Tên nhóc đó nhìn cũng đẹp trai mà lại mặc hàng giả ha, ầy, đám con trai bây giờ đừng ham hư vinh vậy chứ…”

Hạ Dư ham hư vinh đã nhúng đầu đũa xong, mỉm cười đưa cho Tạ Thanh Trình: “Nè, anh dùng đôi này đi.”

Cô gái nhỏ: “Chậc chậc, cậu ta còn lấy lòng cấp trên kìa.”

Đồng nghiệp: “Sao bà biết đấy là cấp trên của cậu ta?”

“Thì người đàn ông kia quần áo chỉnh tề, còn poker face, vừa nhìn là biết, cấp trên đều vậy cả, chèn ép sinh viên mới tốt nghiệp, sẽ ép khô người ta nhanh thôi à, như chủ nhiệm của chúng ta ấy…”

Người bán gọi tới số của mấy cô nàng, thời gian nghỉ trưa có hạn, hai cô gái vội vã cầm đồ đem về rời đi, vừa đi còn vừa liên tục quay đầu nhìn “Cấp trên chỉ giỏi chèn ép sinh viên mới tốt nghiệp và cậu cấp dưới bị chèn ép ham hư vinh lấy lòng cấp trên”.

Tạ Thanh Trình không khỏi nâng tay lên xoa cổ mình, chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn.

Chuyện này còn chưa hết—— Cùng chiều hôm đó, Tạ Thanh Trình nhận được một cuộc gọi, là Y khoa Hỗ Châu gọi tới, bảo anh đến trường hợp tác hoàn thành vài thủ tục phục chức.

Tạ Thanh Trình để Hạ Dư ở nhà một mình cũng không yên tâm lắm, trước khi đi, anh đã tận tình chỉ dạy ông chủ trẻ tuổi giai cấp tư sản hậu đậu vào tận trong xương cốt này làm sao để sử dụng TV kiểu cũ, bật bếp đun nước thế nào, rồi lại giới thiệu với cậu về tất cả công tắc lẫn điều khiển từ xa trong nhà một lần, tới khi đã đảm bảo Hạ tổng sẽ không tự khiến mình bị khát chết hay bị giật chết hoặc là chết vì chán, sau đó mới lái xe rời khỏi hẻm Mạch Vũ.

Thủ tục phục chức xử lý rất thành công, nhưng mà bận rộn quá, bỏ lỡ mấy cuộc điện thoại.

Khoảng chiều tối, lúc Tạ Thanh Trình làm xong một đống giấy tờ chứng nhận đang chuẩn bị về nhà, anh mới lấy điện thoại bật chế độ im lặng ra xem thử——

Có 5 cuộc gọi nhỡ.

Người gọi: Chồng yêu

Tạ Thanh Trình: “?”

Tạ Thanh Trình: “… … … … …”

Biệt danh này khỏi nghĩ cũng biết là ai đổi. Tạ Thanh Trình cảm thấy thần kinh đau cả buổi của mình lại bắt đầu rục rịch rồi, nhưng giờ thứ này cũng chẳng có là gì, đợi lát nữa về đổi lại là xong, vấn đề quan trọng là năm cuộc gọi này có nghĩa khi đó Hạ Dư có tình huống khẩn cần tìm anh.

Anh lập tức gọi lại, trong thời gian chờ đợi đã nghĩ ra đủ một trăm tám mươi tai họa Hạ Dư gặp phải luôn rồi.

“Alo, anh Tạ ạ.” Lúc nghĩ tới tai họa thứ một trăm tám mươi mốt, điện thoại kết nối, giọng Hạ Dư truyền qua từ điện thoại.

May mắn thay, nghe vẫn rất bình thường.

Tạ Thanh Trình thoáng thở phào: “Ba giờ chiều nay em gọi anh mấy cuộc liền, làm sao thế?”

“À, không có gì đâu ạ, chỉ muốn hỏi xem sao hôm nay nhà tắm của anh lại không có nước ấm thôi, cơ mà giờ đã giải quyết xong rồi ạ—— Ách xì!”

Tạ Thanh Trình ngừng lại một lát: “… Em bị cảm rồi?”

Nghe kĩ thì đúng là có thể nghe thấy giọng mũi của thanh niên trong điện thoại thật, giọng Hạ Dư hơi nghẹn, cười khẽ dạ một tiếng: “Vâng, nhiễm lạnh chút thôi.”

Tạ Thanh Trình trầm mặc mấy giây: “Trước khi em tắm đã tìm công tắc bật bình nóng lạnh chưa, phải đợi thêm nửa giờ nữa thì nước mới nóng được.”

“Gì cơ? Hóa ra là thế.” Hạ Dư có hơi giật mình, “Em tưởng cứ mở ra là có nước nóng rồi, trước kia em chưa có dùng loại này bao giờ, hèn chi—— Ách xì!!”

“… Thế em tắm kiểu gì.”

Hạ Dư cứ như một chú Samoyed dù đã cố gắng rất lâu vẫn thua cuộc trong cuộc thi chó tài năng, thông qua điện thoại vẫn nghe thấy được tiếng cười ngại ngùng của cậu: “Anh, em tắm nước lạnh á…”

Tạ Thanh Trình: “…”

Mẹ nó anh biết ngay mà!!

Tới tối, Tạ Thanh Trình đổi bếp ga mới nấu cho Hạ Dư một bát canh lê hấp đường phèn, anh vừa nhìn ánh lửa, vừa không nén được nỗi tức giận: “Giữa hè mà cũng để bị cảm lạnh được, Tạ Tuyết lúc nhỏ cũng không bất cẩn mặc kệ bản thân như em, dù nước có lạnh đi nữa, em tắm xong cũng đâu thể chui luôn vào phòng điều hòa bật mười tám độ đúng chứ?”

Samoyed đáng yêu ngậm nhiệt kế: “Dạ dạ dạ.”

“Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, mùa hè đừng có bật điều hòa thấp như thế nữa, hai mươi sáu độ là ổn nhất, sao anh vừa đi là em lại chỉnh về y nguyên thế hả?!”

Samoyed đáng yêu tiếp tục ngậm nhiệt kế đáp mơ hồ: “Vâng vâng vâng.”

Tạ Thanh Trình lườm Samoyed đáng yêu: “Rốt cuộc em có nghe vào tai không thế!”

Hạ Dư không dám đáp qua loa nữa, lấy nhiệt kế ra, bảo: “Anh Tạ, em không cố ý đâu mà, chỉ là em có hơi không quen thôi.”

“Em không quen thì em——” Tạ Thanh Trình dạy bảo nửa chừng, nước trong nồi đã sôi tràn ra ngoài, anh đành tạm ngừng việc dạy bảo người trẻ tuổi lại, xoay người đi nấu tiếp nồi lê hấp đường phèn kia.

“Anh ơi, đừng giận mà, anh xem em cũng đâu có sốt đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi à…”

Đang canh đồ ăn, Tạ Thanh Trình đùng đùng lửa giận trong lòng lại chợt bị Hạ Dư ôm lấy eo từ phía sau, ngay sau đó giọng nói trầm khàn nóng bỏng của thanh niên đã dán ngay bên tai anh truyền tới.

Cằm thanh niên dán vào cần cổ anh, lưu luyến cọ cọ.

Cậu ôm anh như thế, cọ vào anh, nhìn hơi nước trong nồi chậm rãi bốc lên, nhẹ nhàng tản ra trong phòng.

Cảnh này hình như đã từng trải qua, Tạ Thanh Trình như chợt bị gợi lại ký ức xa xăm nào đó, lấy cán bàn xẻng gõ lên trán Hạ Dư một cái, xụ mặt: “Em muốn động d*c hay là muốn ăn cơm.”

“Chuyện này ạ, nếu mà anh muốn em chọn ấy à…” Giọng Hạ Dư mang theo chút ý cười lưu manh, vì bị cảm lạnh, lại vương chút khàn khàn quyến rũ, nói xong tay cậu lại chạm vào khóa thắt lưng da quần tây của Tạ Thanh Trình, “Thế anh này, em chọn rồi, anh cũng đừng hối hận nhé…”

Tạ Thanh Trình vốn chỉ nhắc lại câu cũ làm dịu bầu không khí cứng nhắc này thôi, không ngờ Hạ Dư thế mà lại coi là thật, không khỏi nghiêm mặt lại: “Em ngoan ngoãn tí đi, bị cảm thì nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

“Nhưng mà em muốn vận động chút để toát mồ hôi cơ.” Giọng Hạ Dư càng trầm thấp hơn, ánh mắt cậu cũng dần tối lại, cắn lên nốt ruồi son sau gáy Tạ Thanh Trình, môi cọ vào, nhẹ giọng nói, “Thế thì sẽ khỏe nhanh hơn mà.”

“Thế em ra ngoài mà chạy 1000m đi.”

“Không muốn đâu.” Hạ Dư tiếp tục cọ vào anh, Samoyed dụi dụi, “Anh giúp em chữa bệnh có được không?”

Tạ Thanh Trình: “… …”

“Có được không anh ơi?”

Mẹ nó chứ.

Hiện giờ anh bảo không thì có tác dụng gì nữa à?!?

Thế là dây dưa tới nửa đêm mới ngừng, Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm hai mắt lại trong dư vị, nâng tay che trên trán mình.

Lúc kết thúc không ngừng lại trên giường, cạnh giường có một chiếc ghế nằm bập bênh, Hạ Dư đỡ Tạ Thanh Trình dậy khỏi ghế nằm, Tạ Thanh Trình có hơi hờn dỗi vì mặt mũi trưởng bối đều bị quét sạch rồi, rút tay ra khỏi tay Hạ Dư: “Buông ra. Anh mẹ nó tự đi được.”

Anh cảm thấy Hạ Dư chèn ép quá đà rồi, chẳng nói lý cũng không có giới hạn, ỷ vào hiện giờ anh yêu chiều cậu nên muốn làm gì thì làm đó.

Bàn làm việc, ghế nằm, phòng tắm trong nhà, hình như chỗ nào với Hạ Dư cũng là điều kiện khá ổn hết, thằng nhóc con này tới một bữa ăn cũng bắt bẻ đến cả đôi đũa, thế mà giờ lại chẳng kén chọn gì, bệnh công tử xoi mói từng tí kia như biến mất trong chớp mắt, khỏi hoàn toàn luôn!

Mẹ nó đáng chết nhất là chẳng biết Tạ Tuyết quay về hẻm Mạch Vũ ở mấy hôm từ khi nào, bỏ lại ít quần áo bẩn trong giỏ để đồ, toilet nhà họ Tạ lại nhỏ hẹp, lúc hai người quấn quít, Tạ Thanh Trình lỡ tay làm đổ cái giỏ kia, trong giỏ rơi ra một đống váy mùa hè của con gái, lại còn có một đôi tất ren, hơn nữa còn mẹ nó là kiểu tình thú nữa.

Tạ Thanh Trình nhìn thấy mấy thứ vớ vẩn ấy là lại muốn tăng huyết áp, giận cực kỳ, nghĩ tới việc Tạ Tuyết cũng đã kết hôn, là mẹ của hai đứa con rồi, bản thân cũng chẳng có tư cách gì mà dạy bảo cô về mấy chuyện này hết cả, thế nên càng giận hơn, đầu cũng càng đau.

Nhưng Hạ Dư cố tình không nhận ra, còn đổ thêm dầu vào lửa—— Thằng nhóc này nhìn lướt qua tất đen váy trắng trên đất, trong đầu lóe sáng, bỗng dưng nhớ tới mấy bộ váy cưới tình thú mà mình xem lúc trước.

Khi đó cậu ghét cay ghét đắng Tạ Thanh Trình, thế nên muốn ép Tạ Thanh Trình mặc vào để làm nhục anh.

Giờ thì cậu không muốn làm nhục Tạ Thanh Trình nữa, với sự bình tĩnh có thừa của Tạ Thanh Trình, e là cậu muốn làm nhục cũng không làm nhục nổi, nhưng cậu vẫn có khao khát khôn kể với chuyện này.

Ánh mắt cậu lượn lờ qua Tạ Thanh Trình từ trên xuống dưới, chỉ thoáng tưởng tượng tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình mặc váy cưới tất ren kiểu Âu Mỹ này thôi, màu mắt đã đen hơn hẳn, xoang mũi cũng hơi nóng lên.

Nếu Tạ Thanh Trình có thể đeo chiếc tất này vào…

Cậu áp sát vào anh, nói với Tạ Thanh Trình lúc mồ hôi nóng đầm đìa: “Anh Tạ này, em nghĩ…”

Tạ Thanh Trình đối diện với đôi mắt cậu, cũng không cần cậu nói hết đã biết ngay thằng nhóc này nghĩ gì, Tạ Thanh Trình cả giận đáp: “Mẹ nó em nghĩ cũng đừng có nghĩ!”

Hạ Dư hơi khựng lại, bật cười: “Thông minh ghê, sao anh hiểu em dữ vậy.”

Cậu không nhắc tiếp tới chủ đề sẽ khiến Tạ Thanh Trình nổi giận với cậu nữa, nhưng lúc cậu quấn quít ngày càng mạnh bạo hơn, Tạ Thanh Trình không hề trông thấy đáy mắt cậu chợt lóe ánh sáng u ám.

Theo số liệu của một số điều tra không đáng tin, rất nhiều trai trẻ có mong chờ thầm kín với việc người yêu đi tất chân, việc này sẽ khiến họ kích động, nhiệt huyết dâng trào. Hạ Dư chợt phát hiện bản thân cũng chẳng ngoại lệ.

Nhưng giờ xem ra, chuyện này mà nói thẳng với Tạ Thanh Trình là không thể, không biết liệu có còn cách nào khác hay không…

Hạ Dư biết rõ, người như Tạ Thanh Trình không thể dùng cứng được, mình càng cứng thì anh lại càng lạnh lùng, chuyện gì cũng phải để ý cách giải quyết.

Muốn đạt được mục đích, chỉ dựa vào chơi xỏ với giả bộ đáng yêu thì vô dụng rồi, cần phải có đầu óc nữa.

Cậu lại ngẫm nghĩ.

Đã xảy ra chuyện như thế, đương nhiên Tạ Thanh Trình chẳng thèm che giấu thái độ với Hạ Dư.

Chờ tới khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh cũng không cho phép Hạ Dư bước vào phòng tắm cùng với anh——

Lần trước cũng thế, Hạ Dư bảo vào t@"m chung với nhau, kết quả tắm một hồi lại lên cơn, nên mới làm rơi giỏ đồ bẩn của Tạ Tuyết, để cậu trông thấy mấy thứ đồ nhìn mà máu dồn lên não chảy về rần rật.

Quá tam ba bận, lần này Tạ Thanh Trình không cho phép cậu thêm nữa, cho dù bản thân chân mỏi eo đau, lúc xuống khỏi ghế nằm gần như đứng chẳng vững, nhưng anh vẫn dứt khoát kiên quyết từ chối để nhóc con này đỡ.

Cơ mà…

“Anh ơi, anh sao thế?”

Khó khăn lắm mới tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Thanh Trình đứng trong hơi nước mù mịt, dựa lưng vào tường, nhất thời không động đậy, bọt nước trong veo nhỏ xuống vai anh, thấm ướt áo tắm của anh, anh cũng không lấy khăn lau, chỉ nâng tay, xoa xoa nơi hàng mày đen mềm.

Hạ Dư nhận ra điểm khác thường của anh, không khỏi tiến lên: “Tạ Thanh Trình?”

Một lát sau, Tạ Thanh Trình chậm rãi buông tay xuống, gương mặt anh bình tĩnh, giọng thậm chí còn chẳng gợn sóng bảo: “Không sao cả, tác dụng phụ của mắt giả tái phát thôi.”

Ngẫm nghĩ, giờ cũng không phải lúc nên nổi giận với Hạ Dư, cuối cùng Tạ Thanh Trình thả lỏng hơn chút, nâng bàn tay thon dài lên: “Em lại đây.”

Hạ Dư giật thót người, nhất thời hỏi cũng chẳng kịp hỏi, lập tức tiến lên nắm lấy tay anh.

Tạ Thanh Trình nhíu mày, rủ mi, nhỏ giọng bảo: “Em đỡ anh về giường trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.