Sau mấy hôm tính từ lần hẹn hò hoàn mỹ (Tạ Thanh Trình cũng không hoàn toàn cho là kế hoạch thất bại), Hạ Dư khai giảng.
Cậu đeo chiếc cặp đai chéo lên lưng lần nữa, xuyên qua con đường lớn đầy bóng cây của Hỗ đại và Y khoa Hỗ Châu, rất nhiều người đã nghe lời đồn thổi về cậu, nhưng mấy lời đồn này kiểu gì cũng có phần không đúng sự thật.
Trên thế giới chẳng có mấy người biết tới bí mật Mandela, mọi người tưởng rằng bản thân đã trông thấy bức tranh trừu tượng rộng lớn đủ đầy rồi, nhưng thực tế đó thường chỉ là một góc bé nhất chẳng đáng kể hợp lại mà thôi.
Cục diện liên quan đến RN-13 rất rắc rối, chẳng còn là điều Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đủ khả năng xen vào xử lý nữa, cho dù thi thoảng một vài nhân viên có chút liên quan đến chuyên ngành vẫn tìm tới họ vì dị năng, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới thôi.
Cơ mà vậy cũng được, ngày tháng cuối cùng cũng quay về bình thường, cuộc sống của họ bị chương trình học, bị mấy việc lặt vặt, bị tiếng hô lớn rao hàng của mấy quán vỉa hè lúc tan tầm, bị vài túi củ cải cần ta xanh tươi mơn mởn mình xách về nhà, bị tiếng ồn ào lúc gia đình sum họp, bị tiếng cười khanh khách của Nha Nha chiếm trọn rồi.
Đương nhiên, còn có cả những chuyện riêng tư gần như đêm nào cũng xảy ra, ngày càng ăn ý, mà cũng ngày càng đa dạng hơn của riêng Tạ Thanh Trình và Hạ Dư nữa.
Sau khi khai giảng, Hạ Dư có thời gian rảnh là chạy tới Y khoa Hỗ Châu ngay.
Có một lần, Tạ Thanh Trình vừa mới bước vào lớp chuẩn bị giảng bài, Hạ Dư đeo túi chéo trên lưng cầm theo ly trà sữa bước vào lớp học ngay lúc chuông reo, dưới ánh nhìn chằm chằm của Tạ Thanh Trình, cậu mặt không đỏ tim không đập nói vớ nói vẩn ngay trước mặt cả lớp: “Thưa thầy, em học lớp XX bên cạnh, em nghe nói thầy giảng bài truyền đạt tri thức vô cùng dễ nghe lại còn dễ hiểu, vậy nên hôm nay đặc biệt tới học nhờ ạ.”
Sau đó cẩn thận lễ phép đặt ly trà sữa lên trên bục giảng.
“Thứ này là em mua cho thầy, em ngồi ở hàng cuối cùng nhất trong lớp học nhé, em không làm phiền thầy đâu ạ.”
Các sinh viên Đại học Y đã là lứa sinh viên mới, mà phần lớn các sinh viên này đều không thích coi tin tức xã hội, cho dù có xem cũng chẳng nhớ mặt Hạ Dư, vì thế đều tin câu nói này là thật, chẳng một ai cảm thấy có gì là bất ổn cả, nữ sinh ngồi hàng sau nghe thế còn nhìn cậu ngập tràn mong chờ, hi vọng cậu có thể ngồi ở bên cạnh mình.
Tạ Thanh Trình: “…”
Hết cách, chỉ đành mặc kệ cậu, cũng đâu thể tốn thời gian vạch trần lời nói dối của cậu ngay trước mặt nhiều người như thế đâu.
Hạ Dư lúc nào cũng tới lớp của Tạ Thanh Trình học ké, vẫn len lén trộm gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Trình trước mắt bao nhiêu người như trước đây.
Thứ gì đó đứng đắn chút thì là “Bài giảng của giáo sư Tạ hay quá đi, em là người bình thường mà nghe cũng hiểu luôn nè.”
Thứ thiếu đứng đắn chút thì là mách lẻo người ta “Giáo sư ơi, nữ sinh thứ ba tính từ hàng hai bên phải cứ nhìn tay anh miết kìa, giáo sư trừ điểm thường xuyên của cổ đi.”
Đương nhiên, còn có tin nhắn không đứng đắn hơn, khiến cho Tạ Thanh Trình trông thấy cũng sẽ lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái xa xa trong lớp học, ví dụ như là——
“Giáo sư ơi, anh gợi cảm quá đi à, xin hỏi lúc nào thì tan học vậy ạ, tan học rồi em đợi anh trong toilet bên cạnh nha.”
Tạ Thanh Trình vốn sẽ không rep cậu, bị chọc phát phiền mới có thể trả lời một câu: “Đợi cha nội em ấy.”
Mà thứ nhận lại được chính là tin nhắn càng thiếu đứng đắn hơn của Hạ Dư: “Quần Tây của giáo sư đẹp ghê, cơ mà em cảm thấy anh đeo tất chân đen em mua cho anh ở bên trong thì sẽ đẹp hơn á.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Tạ Thanh Trình điềm tĩnh, lười chấp nhặt với nam sinh, bình thường hay chọn phương pháp xử lý lạnh lùng—— Anh mặc Hạ Dư chơi đùa, dù sao Hạ Dư ghẹo mình chán rồi thì sẽ ngừng cái trò nít quỷ ấu trĩ này lại thôi.
Cơ mà suy nghĩ mặc kệ cho tự do này, vào một chiều nào đó đã thay đổi hoàn toàn sau khi Tạ Thanh Trình đọc được một bài viết trong báo nhân dân Hỗ Châu buổi sáng gì mà “Thầy giáo nhận được video gợi cảm của bạn gái, đang nói chuyện thân mật với đối phương, kết quả lại phát hiện điện thoại chưa ngắt kết nối với máy chiếu khiến cả lớp chê cười”.
Tạ Thanh Trình nhớ lại mấy tin nhắn Hạ Dư gửi cho mình trên lớp học, lại trầm ngầm suy tư về hậu quả nếu như quên ngắt kết nối máy chiếu rồi bị học trò trông thấy, vì thế ngay ngày hôm ấy anh đã đen mặt ra lệnh rõ ràng cấm hành động này của Hạ Dư, lần này hoàn toàn không thể thương lượng nổi.
“Nếu em gửi một lần thì anh ngủ ở phòng khách một đêm, tự em xem xét đi.”
Suy nghĩ của Hạ Dư về việc này là, anh Tạ không hổ là anh Tạ, nghe bảo Tạ Tuyết toàn phạt Vệ Đông Hằng ngủ ở sô pha không á, anh trai giỏi ghê luôn, tự phạt mình ngủ ở phòng khách.
Cơ mà thật ra uy hiếp ấy vốn chẳng có tác dụng gì, bởi vì hiện giờ đa số cậu toàn trọ lại ở trường, mà nếu như ông bác trực Y khoa Hỗ Châu chịu để ý hơn một chút thì sẽ phát hiện ra có một vị nam sinh trường học bên cạnh cứ kết thúc buổi học xong là lại quen cửa quen nẻo vào tòa ký túc xá nhân viên trường của bọn họ.
Sau đó lại vào phòng dành cho nhân viên của giáo sư Tạ.
Rồi sau đó, mãi cho tới tận sáng sớm hôm sau—— Nếu như buổi sáng chàng trai này mà không có tiết thì phải ăn bữa trưa của ngày hôm sau rồi mới chịu rời đi.
Sau khi nam sinh rời đi luôn mang vẻ thỏa mãn, cứ như chú cún chỉ có thể ăn vụng no nê ở chỗ giáo sư đại học Y khoa vậy.
Chớp mắt, tháng chín đã lại tới.
Suốt những ngày tháng qua, thật ra từ sau khi cậu ở bên Tạ Thanh Trình thì Hạ Dư vẫn luôn chuẩn bị kỹ lưỡng để dành tặng cho Tạ Thanh Trình món quà sinh nhật đầu tiên.
Lúc sinh nhật Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng đã tới, Hạ Dư dẫn anh đến một khách sạn mà mình có đầu tư vốn.
“Có một bất ngờ dành cho anh đó.”
Tạ Thanh Trình thấy chuyện này kì lạ những cũng chẳng trách, chỉ cảm thấy tới khách sạn mà có bất ngờ thì không biết đêm nay Hạ Dư lại muốn chơi trò vui gì thôi, mẹ nó, thể lực người trẻ tuổi đúng là dồi dào quá mức rồi đấy.
Nhưng lúc anh vào phòng cùng với Hạ Dư, anh lại ngẩn cả người.
“SInh nhật vui vẻ, Thanh Trình.”
“Sinh nhật vui vẻ, tiểu Tạ.”
“Sinh nhật vui vẻ, giáo sư Tạ.”
Cho dù thế nào Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngờ tới, căn phòng kia lại được tạo thành nhờ vào việc mô phỏng theo kỹ thuật của đảo Mandela.
Trong xã hội bình thường, mọi người vẫn chưa thể thực hiện được thế giới ảo quy mô lớn như Mandela, cơ mà nếu chỉ là một căn phòng thôi, vung một số tiền lớn thì vẫn có thể thu được hiệu ứng khiến người ta hài lòng.
Mà căn phòng khách sạn xa hoa này đã được lắp đủ các yếu tố khoa học kỹ thuật hạng nhất, tập trung áp dụng kỹ thuật tương lai, Hạ Dư đã bàn bạc với phía đối tác, tự mình mua một căn phòng tổng thống toàn quyền sử dụng ở tầng cao nhất. Sau đó cậu lại bỏ tâm huyết và thời gian, giúp Tạ Thanh Trình có trọn vẹn một giấc mơ đẹp nhất.
Đứng trước cửa sổ sát đất, đứng trong ánh nắng rạng ngời, đứng trước mặt bàn bày một chiếc bánh ngọt kia, là Chu Mộc Anh, Tạ Bình mặc đồng phục cảnh sát, còn có cả vợ chồng Tần Từ Nham đeo kính đồi mồi đang mỉm cười, có cả Tần Dung Bi và một chàng trai trẻ tuổi mang gương mặt tương tự Tần Từ Nham… Tạ Thanh Trình biết, ấy là Châu Châu.
Bọn họ trông không thể sống động hơn nữa, đều là hình chiếu VR tạo thành kết hợp với kỹ thuật Mandela.
Nhưng Hạ Dư đã chỉnh bọn họ già hơn một chút, Chu Mộc Anh đã thành quý bà mang gương mặt hiền lành, Tạ Bình cũng đã trở thành ông lão về hưu tinh thần sáng láng sáu mươi tuổi rồi.
Tần Từ Nham lớn tuổi hơn chút, khom khom người, đứng bên vợ ông, con gái và con trai ở cạnh, trong giấc mơ này anh không cần ra tay hiểm độc, không cần đâm xuyên dao găm vào cơ thể và trái tim ông lão nữa.
Bọn họ đứng nơi ấy, bao năm tháng lắng đọng lại trên người bọn họ hệt như với bất cứ ai vẫn còn đang sống.
Bọn họ, gia đình họ, có huyết thống, chẳng huyết thống đều đứng ở nơi ấy, mỉm cười dùng chất giọng không đồng đều, nói với Tạ Thanh Trình còn đang ngẩn ra tại chỗ:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Thanh Trình giật mình, trong lòng nhất thời lan tràn cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời, cảm xúc ấy khiến hốc mắt anh cũng nóng lên——
Nếu như… Nếu như không có kế hoạch Mandela, nếu tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, những người đã khuất này hẳn là nên trải qua từng năm tháng hạnh phúc an nhàn như vậy, mãi cho tới tận khi già, dần mập mạp, mái tóc ngả bạc.
Giờ phút này, cuối cùng Tạ Thanh Trình đã thấy được dáng vẻ cha mẹ anh suôn sẻ nghỉ hưu, an hưởng tuổi già tựa như lão Trịnh.
Cuối cùng anh gặp được cảnh vợ chồng Tần Từ Nham có con cái bầu bạn, hạnh phúc bật cười, cả nhà ấm áp.
Thật ra kỹ thuật khoa học là thiện hay là ác đều chỉ dựa vào lòng người.
Tất cả phụ thuộc vào việc nó tồn tại là vì h@m muốn cá nhân chẳng từ thủ đoạn, hay là vì tình yêu thuần khiết chân thành nhất.
“Sinh nhật vui vẻ, anh Tạ.”
Hạ Dư đứng phía sau anh, là người cuối cùng nhẹ nhàng nói với anh như vậy.
“Đây là món quà sinh nhật đầu tiên em muốn tặng cho anh từ lúc ở nước ngoài rồi. Lúc ở Mỹ em đã liên hệ với khách sạn xong xuôi, chuẩn bị rất lâu, chỉ muốn…”
Lời cậu còn chưa nói hết.
Bởi vì Tạ Thanh Trình chợt xoay người ôm lấy cậu.
Tạ Thanh Trình là người rất kiên cường, nhưng chớp mắt này, Hạ Dư có thể cảm thấy cơ thể anh run lên khe khẽ.
Ngay sau đó, có một giọt nước mắt ấm áp rơi lên vai Hạ Dư.
“Cảm ơn em.”
Cậu nghe thấy Tạ Thanh Trình nói với giọng khàn khàn ở bên tóc mai cậu, ở trong lòng cậu.
“Cảm ơn em, nhóc quỷ.”
Lại vài tháng trôi qua.
Đêm trước Giao Thừa, sau khi Tạ Thanh Trình bận rộn chuẩn bị ăn Tết xong, ngồi xuống trước bàn làm việc, uống một ly cà phê nóng hổi.
Máy tính để bàn là anh và Hạ Dư dùng chung, mấy hôm trước Hạ Dư để đề phòng nên đã sao lưu lại rất nhiều tài liệu từ laptop của mình sang máy chủ này, nhưng vẫn chưa kịp chỉnh sửa lại, đủ thứ lộn xộn đều đưa cả vào trong folder tài liệu.
Lúc này Hạ Dư đang nói chuyện điện thoại với Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình vốn bảo cậu gọi cho Tạ Tuyết để nói về chuyện liên hoan Tất Niên, kết quả chẳng biết hai người này thế nào lại đi cãi lộn ầm lên vì chuyện đặt tên cho đứa trẻ thứ hai mà Tạ Tuyết sắp sinh.
“Tạ Nhiên Nhiên không được, Tạ Vãn Vãn cũng không được, Tạ Mang hay Tạ Tức càng không được! Chị đừng tưởng tôi không biết gần đây chị đang đọc thể loại tiểu thuyết gì nhé? Đứa trẻ này mang họ nhà chị đấy, tốt nhất là chị nghiêm túc một chút cho tôi!” Hạ Dư giận đùng đùng quát Tạ Tuyết qua điện thoại.
Tạ Tuyết hình như bảo: “Thế cậu nghĩ đi, cậu có thể nghĩ được thứ gì hay chứ.”
Hạ Dư ho khan, bỗng dưng khách sáo, mặt mày nghiêm túc bảo: “Thế, thế hay là gọi bằng Tạ Hỉ Dư* đi.”
(*Tạ Hỉ Dư: Tạ thích Dư.)
Giọng Tạ Tuyết xuyên qua điện thoại đùng đùng giận dữ: “Não cậu bị úng à? Tạ Hỉ Dư! Tôi thấy nên gọi là Tạ Tấu Dư* thì có ấy! Cút đi mà làm đống bài tập nghỉ đông của cậu đi! Sách đâu!”
(*Tạ Tấu Dư: Tạ đập Dư.)
Tạ Thanh Trình nhìn họ cãi nhau riết cũng lười nói, thở dài, rất bình tĩnh nâng tách cà phê nóng lên uống một ngụm.
Kệ bọn họ cãi lộn, dù sao cuối cùng Tạ Tuyết với Vệ Đông Hằng cũng bằng lòng nghe anh thôi, Hạ Dư thì lại càng không phải nói. Mà anh cũng đã nghĩ xong tên từ lâu rồi, dù là nữ hay nam, anh cũng đã đặt một cái tên cho đứa trẻ ấy——
Tạ Từ Châu.
Nhớ nhung bề trên cả đời cứu muôn ngàn người, tựa như con thuyền trên biển khổ, tưởng niệm ông lão sau khi cha mẹ anh rời đi đã cứu vớt anh, cứu nhà họ Tạ, cứu lấy Hạ Dư từ trong bóng tối. Nếu không có người nhà Tần Từ Nham, anh và Hạ Dư, thậm chí là Tạ Tuyết có lẽ đều đã chẳng còn trên cõi đời này. Thế nên anh cảm thấy đứa nhỏ kia hẳn nên gọi là Từ Châu, Từ trong Tần Từ Nham, Châu trong Châu Châu, Tần Từ Nham từng coi anh như con, hiện giờ anh sẽ chăm sóc Châu Châu trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ.
Hai chữ Từ Châu, có từ bi, từ tâm, như cứu rỗi mọi người, chỉ mong sự lương thiện của những người đi trước để lại có thể nối liền cuộc đời đứa trẻ này mãi mãi.
Nguyện nhân từ đối xử với mọi người, cũng mong mọi người nhân từ với mình.
—— Đây là lời chúc phúc tốt đẹp nhất Tạ Thanh Trình dành tặng cho bé con chưa ra đời ấy.
Ngoài cửa sổ còn đang bay tuyết, cây thông Noel được trang trí bằng đủ dây đèn bóng màu cách đó chưa lâu vẫn đang tỏa sáng lấp lánh giữa trời tuyết, lò sưởi âm tường kiểu cổ điển cháy ngọn lửa ấm áp, ánh sáng vàng cam hân hoan chiếu sáng tờ giấy đỏ dán cửa đón năm mới còn đang cắt dở trên bàn trà nhỏ kiểu Bắc Âu.
Trong bầu không khí thoải mái nhàn nhã nhưng vang tiếng tranh cãi ồn ào này, Tạ Thanh Trình lười biếng mở mấy tài liệu Hạ Dư copy trên desktop ra, định chỉnh sửa lại vài thứ giúp cho Hạ Dư, anh thấy tài liệu ở nơi ấy rất nhiều, ít nhất anh có thể giúp Hạ Dư phân loại trước đã.
Liên quan tới nhiếp ảnh.
Liên quan tới biên đạo.
Liên quan tới đầu tư.
Liên quan tới bệnh viện tư nhân Mỹ Dục.
Tạ Thanh Trình dùng máy tính sắp xếp thứ tự, nhanh chóng phân loại cơ bản mấy tài liệu này, di chuyển tệp rất thuận lợi, tiêu đề tài liệu Hạ Dư đặt đều dễ hiểu, cái gì mà “Đánh giá phim truyền hình xxx”, “Báo cáo đấu thầu xxx”, mãi cho tới khi con trỏ chuột dừng lại trên một bản word.
Bản word kia chưa đặt tên, đã dùng luôn tên “Tài liệu mới” hệ thống đặt, nhưng mà nói về dung lượng của word thì đây đã coi là một bản word lớn rồi, số lượng từ chắc phải hơn triệu trở lên.
Thời gian sáng tác là hơn hai năm trước.
Không bao lâu sau khi mình “chết”…
Tạ Thanh Trình ngập ngừng một lát, cũng vì mốc thời gian kì quái này mà nổi lên lòng tò mò muốn tìm hiểu, nhưng anh không mở ra ngay mà quay đầu lại hỏi Hạ Dư: “Chỗ này có bản word em chưa đặt tên này, anh——“
Cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng của Hạ Dư và Tạ Tuyết vốn cũng đã sắp kết thúc, cậu vừa quay đầu lại, vừa nâng mắt nhìn về phía màn hình.
Một giây sau…
“Không không không!! Cái này không mở được đâu!!!” Hạ Dư hoảng hốt quá mức, cúp luôn điện thoại, tiến lên muốn cản tay Tạ Thanh Trình lại.
Kết quả cậu phát hiện Tạ Thanh Trình vẫn tôn trọng cậu nên chưa mở word ra xem ngay, mà chỉ dùng ánh mắt tò mò lẳng lặng dò xét cậu mà thôi. Thật sự không cần phải nói, ánh mắt kia gây áp lực rất lớn.
Hai người giằng co trong im lặng.
Hạ Dư: “…” Đừng mở ra mà anh.
Tạ Thanh Trình: “…” Được thì cũng được thôi, nhưng anh muốn biết đây là gì.
Hạ Dư: “…” Đừng mà.
Tạ Thanh Trình: “…” Nếu em thật sự không muốn thì anh cũng chẳng ép, nhưng nếu em cảm thấy có thể cho anh xem được, thế anh vẫn hi vọng em có thể chia sẻ cùng với anh.
Hạ Dư: “…”
Tạ Thanh Trình: “…”
Đối diện với nhau suốt mấy phút, trong cuộc chiến giữa thần với người, cuối cùng Hạ Dư cảm thấy chuyện này cũng chẳng giấu Tạ Thanh Trình cả đời được, hơn nữa hiện giờ mình đang ở bên cạnh anh, có đọc lại câu chuyện này thì cũng không làm trái tim nhau tổn thương nữa.
Trong truyện cậu vẫn để những đoạn tránh miêu tả nội tâm Tạ Thanh Trình, thậm chí là không nhắc tới, sau đó cậu cũng chẳng muốn bổ sung thêm, có lẽ…
“Haiz! Được! Được rồi!” Hạ Dư bỏ cuộc, thở dài một hơi, có chút bất an nhìn Tạ Thanh Trình, “Cơ mà ấy, lúc anh đọc đừng chê cười em nhé, lúc cảm thấy đau lòng cũng phải nói với em nữa, được chứ?”
Cậu kéo ghế qua, ngồi bên cạnh Tạ Thanh Trình.
Cậu ngồi sóng vai với Tạ Thanh Trình trước máy tính, Hạ Dư mặc kệ luôn, khẽ hôn Tạ Thanh Trình, nói: “Anh mở nó đi.”
Rìa ô cửa sổ ngoài kia đọng tuyết trắng, hàng tùng xanh trong sân không chịu nổi sức nặng, sau khi bị đè ép tới cực hạn, “loạt xoạt” rung lên làm rơi đầy tuyết trắng, rồi cây tuyết tùng ấy lại phấn chấn đứng giữa trời tuyết, kiêu ngạo nhìn khoảng trời đất trắng xóa kia.
Mà trong nhà ấm áp tựa mùa xuân.
Những năm năm tháng tháng về sau, đều sẽ ấm áp tựa bây giờ.
Màn hình máy tính lóe lên, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng click hai cái để mở bản word thần bí kia ra cùng sự bầu bạn có hơi xấu hổ lại lẫn chút mong chờ của Hạ Dư.
“Lách cách”.
Văn bản mở ra.
Ánh sáng máy tính phản chiếu vào trong đôi mắt đào hoa, Tạ Thanh Trình nhìn thấy đoạn chữ mở đầu của bản word thần bí này, đoạn văn Hạ Dư gõ xuống hai năm trước, mở ra cả một câu chuyện xưa——
《 Sổ Bệnh Án 》
Chương một
“Lách cách”. Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện lên.