Sổ Bệnh Án

Chương 32: 32: Tôi Thật Sự Quá Oan Uổng





Lại một tuần nữa trôi qua, Hạ Dư vẫn đeo cặp sách tới trường đại học kế bên đúng hẹn, gõ cửa.

Vị trí giảng viên cách gần cửa nhất: “Mời vào.”
Hạ Dư nho nhã lễ phép nói: “Chào thầy, em tới tìm giảng viên Tạ ạ.”
“Tạ Thanh Trình học trò cậu này.”
Tạ Thanh Trình đi từ trong văn phòng ra, khiến Hạ Dư có chút không ngờ tới chính là, anh hôm nay thế mà đeo kính nữa.

Tạ Thanh Trình trước kia không hề bị cận.

“Tới vừa đúng lúc.”
Tạ Thanh Trình thẳng thừng nói, “Vào đi.”
Hạ Dư không nhịn được nhìn dáng vẻ anh đeo kính thêm mấy lần nữa, rất đẹp trai, khiến vẻ mặt anh cũng bớt đi mấy phần sắc bén, mang chút phong độ của người có trí thức cao, nhìn cũng không đáng ghét tới thế nữa.

Tiếc là Tạ Thanh Trình vừa mở miệng nói chuyện, đã lại khiến Hạ Dư không còn tâm trạng mà ngắm nghía nữa: “Tôi cần cậu dùng mấy tài liệu này để làm mấy giáo án PPT, mặt khác ở đây còn chút văn kiện phải chuyển thành bản điện tử.

Trong đó phần lớn toàn là số liệu y học, tôi hơi lo về độ chính xác của mấy phần mềm, chuyển hình ảnh thành chữ dễ làm lỗi lắm, cậu gõ tay xong thì nhớ kiểm tra lại mấy lần, hiểu chứ?”
Hạ Dư trông thấy bộ tác phẩm y khoa khổ lớn trên bàn anh, gần như toàn là mấy công cụ có thể đem ra mà phục vụ cho việc giết người.

“Giảng viên Tạ, anh có biết khoa học có thể giải phóng nhân loại không.”
Tạ Thanh Trình cầm một bộ “Phổ Tâm” và một bộ “Xã Tâm” đập vào trước mặt cậu, bàn học rung nhẹ lên, màn hình máy tính cũng hơi rung rung.

“Nhưng tôi cũng biết nhân loại không nên quá ỷ lại vào khoa học, làm việc đi, bắt đầu từ nội dung hai bản tôi gạch bút đỏ ấy.”
Hạ Dư nhìn thấy hai bản được gạch đỏ trong quyển sách dày cộp có kẹp rất nhiều giấy chú thích, kẹp vào khiến quyển sách sắp dày lên gấp đôi, cậu cố gắng duy trì sự kiềm chế thật tốt, dù sao giờ cậu còn đang ngồi trong văn phòng của Tạ Thanh Trình, mà các giảng viên trong phòng còn chưa đi, vì thế cậu nói nhỏ với Tạ Thanh Trình:
“Anh đòi mạng tôi đấy à?”
“Nào có, tôi chỉ muốn rèn luyện sự kiên nhẫn và nghị lực của cậu thôi.” Tạ Thanh Trình cầm ly cà phê đứng cạnh cậu uống một ngụm.

Hạ Dư: “…”
“Yêu cầu của tôi không cao, cậu làm cẩn thận nhé.” Tạ Thanh Trình bỏ lại một câu, ném lon Red Bull cho Hạ Dư, sau đó xoay người bận rộn với việc riêng của mình.

Hạ Dư hơi nheo cặp mắt hạnh của cậu lại.

Cậu mở máy tính của Tạ Thanh Trình lên, con trỏ di tới word rồi dừng lại, phía sau hàng mi dài lộ làn sương âm u.

“Để tôi xem xem…”
Đàn ông ngoài ba mươi tuổi như Tạ Thanh Trình, trong máy tính cá nhân bình thường hay là điện thoại sẽ có chút nội dung không thể để lộ, chuyện tình cảm bình thường của người ta, cũng chẳng thể trách được.

Nhưng vì tránh cho xã hội lụi tàn, mấy ông chú này cũng rất tự giác đặt mật khẩu cho điện thoại hay máy tính, tạo các thư mục ẩn, hơn nữa cũng không cho mượn đi được.

Nhưng Tạ Thanh Trình chẳng buồn để ý.

Anh để ở văn phòng cho Hạ Dư dùng, chính là máy tính cá nhân của anh.

Hạ Dư là hacker bậc cao, vì thế mang theo tâm tư đen tối muốn tìm nhược điểm của Tạ Thanh Trình tìm thư mục ẩn một lần, vốn tưởng rằng có thể kiếm được một hai bộ phim, nhưng uống hết cả một lon Red Bull, vẫn chẳng tìm thấy gì.

Hạ Dư không tin, lại đổi mã code quét lại thêm một lần nữa, kết quả vẫn vậy.

Máy tính cá nhân của Tạ Thanh Trình sạch sẽ, trong sáng không tì vết, ngoại trừ tư liệu học thuật ra, chính là bảng lương, trong sạch tới mức có thể gọi là bất thường.

Hạ Dư cau mày dựa vào ghế làm việc, ngón tay thon dài nghịch cái lon rỗng, suy nghĩ một lát, lại thay đổi ngôn ngữ soạn thành một đoạn văn lần nữa, nhấn enter tìm kiếm.

Lúc này lại thật sự tìm được một thư mục ẩn mà Tạ Thanh Trình thường dùng trong thời gian tan làm, mà tên đặt cũng rất đáng nghi ngờ, tên “Sung sướng”.


Với tính cách thẳng nam của Tạ Thanh Trình, anh hay đặt cái tên đơn giản phổ biến cho thư mục, văn bản quan trọng anh sẽ đặt tên là “Giáo án 1” “Giáo án 2”, không quan trọng thì để tên hệ thống đặt luôn, thậm chí còn lười động ngón tay vào để sửa lại tên thư mục, “new folder” cũng đánh thứ tự số 2 số 3.

Vì thế thư mục đặt tên “Sung sướng” không phù hợp với tính cách vốn có của Tạ Thanh Trình này vừa xuất hiện, mắt Hạ Dư đã sáng ngời, phấn chấn hẳn, lưng cũng thẳng tắp, hết sức chăm chú nhìn màn hình chằm chằm, di chuột vào thư mục vàng kia click nhẹ hai cái.

Thư mục mở ra.

Hạ Dư nhanh chóng xem lướt qua, vẻ mặt lập tức từ hưng phấn hoá thành bình tĩnh, rồi cau mày lại, cảm thấy không tài nào hiểu nổi Tạ Thanh Trình.

Trong thư mục tên “Sung sướng” kia, rõ ràng chỉ toàn ảnh chụp Craspedacusta (1).

Ngoài mấy thứ đó ra, chính là một video, cậu mở ra xem thử, đơn giản chỉ là video về thế giới nơi các loài tinh linh nước sống, từ sứa trăng (2), tới sứa hoả tiễn (3), đủ loại hình thái muốn gì có đó, cậu kéo thanh trượt mấy lần, rõ ràng toàn bộ chỉ là video tinh linh nước mờ ảo như khói.

“…”
Nên sự sung sướng của Tạ Thanh Trình chính là xem mấy video tinh linh nước này à?
Tuy mấy video kia cũng rất đẹp, sinh mệnh trôi nổi trong nước như khói thuốc rơi vào nước, ánh trăng chìm xuống nước, nhưng Hạ Dư vẫn không tài nào hiểu nổi thú vui của ông chú này, nên tắt video thoát ra ngoài.

Tuy rất không cam lòng, nhưng Hạ Dư bình tĩnh từ tốn đổi cách dò kiếm mấy lần, phát hiện máy tính cá nhân của Tạ Thanh Trình cũng giống hệt như Tạ Tuyết, là thế giới trắng tinh hoàn hảo, cậu ném con chuột đi, từ bỏ——
Chỉ cần là đàn ông bình thường, thì sẽ không có chuyện chẳng mang chút dục vọng nào cả…
Vừa nghịch cái lon rỗng, vừa xuất thần suy tư.

Ánh mắt cậu nhìn màn hình máy tính lần nữa, cảm thấy Tạ Thanh Trình người này quá lãnh đạm rồi, tính cách nhất định vừa thẳng lại còn lạnh lùng.
Vậy nếu như tính đối phương đã lạnh nhạt, thì chỉ đành đổi cách thức khác thôi.

Hạ Dư từ bỏ kế hoạch tìm kiếm thư mục ẩn trong máy tính của Tạ Thanh Trình, đầu lưỡi liếm qua nướu răng mềm mại, ánh mắt xuất thần tỉnh táo lại——
Cậu lại có một chủ ý.

Ngày hôm sau.

Tạ Thanh Trình có tiết vào buổi chiều, vừa hay Hạ Dư rảnh rỗi, giáo án của Tạ Thanh Trình là do cậu chỉnh sửa lại thành bản điện tử, cho nên cậu cũng dứt khoát tới đại học y, ngồi ở hàng cuối giảng đường nhiều thiết bị học ké.

Tạ Thanh Trình vốn không muốn cho cậu tới: “Cậu học biên đạo tới ké lớp tâm thần học làm gì.”
Hạ Dư tao nhã đáp: “Anh à, em đây là bệnh nhân tâm thần mà.”
“…”
“Hơn nữa PPT của anh là tối qua tôi làm đấy, nhỡ đâu có vấn đề gì thì tôi có thể xử lí tại chỗ luôn, anh nói đúng không.”
Tạ Thanh Trình ngẫm lại thấy cũng đúng, cho cậu đi theo.

Kết quả Hạ Dư vào giảng đường, Tạ Thanh Trình cũng có hơi hối hận—— anh quên mất mấy bạn học nữ trên danh sách mà Hạ Dư đi nói chuyện trước đó, mà mấy nữ sinh chọn môn tâm thần học, rất rõ ràng, sau khi thấy Hạ Dư bước vào đã trợn tròn mắt, sau đó lộ khuôn mặt tươi cười như thể hiếm lắm mới gặp được trai đẹp.

“Cậu bạn đẹp trai, sao cậu lại tới đây?”
Hạ Dư vẫy vẫy tay với mấy cô nàng, lại làm động tác suỵt với mấy cổ, chỉ chỉ Tạ Thanh Trình trên bục giảng.

Nữ sinh lập tức hạ nhỏ giọng gật đầu: “Ừm ừm ừm!” Sau đó vô cùng phối hợp quay đầu chăm chú nhìn về phía bục giảng chuẩn bị nghe bài.

Hạ Dư ngồi vị trí gần cửa sổ ở hàng cuối giảng đường, đặt túi sách đeo trên vai xuống, khoanh tay dựa hờ về sau, tháo tai nghe đeo cả một đường ra nhìn về phía Tạ Thanh Trình.

Ý tứ rất rõ ràng, anh nhìn tôi nè, khách sáo chưa, cho dù bài anh giảng đối với tôi như nghe Thiên Thư đi nữa, tôi vẫn tôn trọng anh mà chăm chú nghe giảng nhé.

Chỉ tiếc là vẻ ngoài khách sáo của cậu đổi lại được mỗi một cái lườm của Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình đặt giáo án lên bàn, ánh mắt lướt một vòng quanh người Hạ Dư, sau đó trầm mặt nói: “Ai cũng nhìn cậu ta làm gì? Chưa thấy người ở trường bên sang học chung bao giờ à?”
Các sinh viên dưới áp lực của giảng viên cũng không dám nhiều lời, thầm trao đổi bằng ánh mắt.


Thật sự chưa từng thấy mà.

Trừ khi đấy là cuộc hẹn hò xuyên trường trong phim thần tượng thôi.

Các nữ sinh, nhất là các nữ sinh đã tiếp xúc với Hạ Dư trước đó, sau khi nhận ra chuyện này đều bắt đầu ngồi vào vị trí suy nghĩ miên man, có mấy người chập mạch còn tưởng tượng tới cả việc sau này nên sinh con ở bệnh viện chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé ở đâu luôn rồi, một đám chỉnh dáng ngồi cho thật đẹp mắt, mong rằng cậu bạn đẹp trai ở hàng cuối có thể nhìn tới mình.

Mà một màn này chắc chắn sẽ lọt vào tầm mắt Tạ Thanh Trình đứng trên bục giảng.

Giảng viên nghiêm chỉnh kiêm thêm người mắc bệnh lãnh đạm cảm thấy vô cùng ghét bỏ, nhưng tính anh như một người cha, bình thường sẽ không trách mắng nữ sinh, anh chỉ cảm thấy Hạ Dư không tốt.

Vì thế Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư chằm chằm mấy giây.

Sau đó lạnh giọng nói:
“Mở sách ra, học bài.

Trong giờ học mọi người không được quay đầu lại nhìn, ai mà không quản được mình quay đầu lại, cuối kỳ trừ 6 điểm.

Tự nghĩ cho kĩ.”
Các sinh viên: “…”
Hạ Dư bị nhắm vào lại không nhịn được cúi đầu cười.

Trước đó đã cảm thấy dáng vẻ Tạ Tuyết ép học trò học bài đã ngu ngốc lắm rồi, giờ cậu coi như biết cái kiểu ngu ngốc này là từ đâu mà ra.

Hoá ra toàn bộ đều là học từ Tạ Thanh Trình hết.

“… Căn cứ theo CCMD-3, rối loạn cảm xúc bao gồm các giai đoạn hưng cảm, trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, rối loạn tính cách, rối loạn cảm xúc…”
Tạ Thanh Trình đầu tiên giải quyết bài tập ngày hôm qua giao với các sinh viên, tuy nói rất nhiều sinh viên dành bốn năm thanh xuân dâng tặng cho ván giường gỗ cho căn phòng ngủ đơn sơ, trải qua tháng ngày thong dong như thần tiên, nhưng sinh viên y tuyệt đối không nằm trong phạm vi này.

Trên thực tế, họ có thể phải trải qua cuộc sống “cấp ba” khổ sở ít nhất năm năm.

Vẻn vẹn một bài tập sau giờ học bình thường, Tạ Thanh Trình đã giảng hết nửa tiết cho bọn họ, đủ để thấy có rất nhiều đề mục, sinh viên học ké Hạ Dư cũng hết mực im lặng, rất có tự giác của khách không mời mà tới xưa nay, ngồi trong góc cuối cùng khoanh hai tay lại nhìn Tạ Thanh Trình.

Cậu nhận ra, tuy rằng thái độ uy hiếp sinh viên của Tạ Thanh Trình chẳng khác gì Tạ Tuyết, nhưng cách giảng bài lại khác với Tạ Tuyết hoàn toàn.

Tạ Tuyết cố hết sức điều chỉnh không khí lớp học, để bản thân giảng nội dung bài học sống động hết sức có thể, nhưng Tạ Thanh Trình lại gần như không thèm để ý tới sinh viên cả giảng đường.

Anh đứng trên bục giảng cao ngất, lại như chẳng thuộc về thế giới này, thực tại chả ảnh hưởng gì tới anh, anh như một người dấn nửa thân mình vào khoảng không hư ảo, kiến thức số liệu dường như có thực thể, tung bay quanh quẩn phía sau anh.

Rất rõ ràng, anh là giảng viên phái thuần học thuật, anh cũng chẳng muốn dẫn dắt sinh viên từng bước để truyền lại kiến thức, cũng không định tận tình khuyên nhủ cố gắng học tập.

Trái ngược hoàn toàn, Tạ Thanh Trình là cao cao tại thượng, anh như thể người chỉ dẫn dạo chơi tới lui ở đình hóng mát trong thánh điện tri thức, đầu ngón tay thon dài vương nét mực, bờ môi mỏng vương mùi sách thơm, theo sự chuyên tâm của anh, tự bản thân, thậm chí ngay cả thần sắc nhạt nhoà giữa mặt mày, cũng tràn đầy một loại quý phái vô bờ.

Anh như thể chẳng màng cậu có học hay không, anh cũng tuyệt không để cậu vào trong đôi mắt anh, nhưng khí chất anh đứng trên bục giảng, bản thân chính là lời giải thích hoàn mỹ nhất dành cho “tri thức”.

Hạ Dư quả thực hoài nghi rằng anh lúc nào cũng có thể mở miệng nói một câu: “Bản tôn hạ phàm tới bố thí tri thức cho các bạn học, chư vị đang ngồi hãy quỳ xuống tạ ơn trời đi.”
Thanh niên cứ suy tư như thế, nhìn người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt trên bục, vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới y học của mình.

“Được rồi, đề bài hôm qua tới đây thôi, phía dưới ngẩng đầu lên, xem hình ảnh về bài giảng.”
Một câu làm Hạ Dư bừng tỉnh lại.


Cậu nâng mi lên, cánh tay thả lỏng kê trước ngực, mười ngón đan xen, gác trên bàn, mà thân người hơi hơi ngả về trước.

Đó là tư thế mang ý chờ mong.

Mà Hạ Dư thì không nên mong chờ gì vào bài giảng của Tạ Thanh Trình.

Tiếc là giảng viên Tạ chẳng coi ai ra gì, cũng mặc kệ luôn tên ngốc như Hạ Dư chẳng có gì làm thì tới học ké, hoàn toàn không trông thấy vẻ mặt Hạ Dư bỗng thoáng nét căng thẳng ngay khi ấy.

Anh mở máy tính, kết nối tín hiệu, thử khởi động máy chiếu, con trỏ chuột dưới sự chú ý của toàn thể sinh viên, di lên tệp PPT Hạ Dư làm được đặt tên “Giáo án số 1” kia.

Click hai lần.

Giáo án mở ra.

Tạ Thanh Trình cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Hôm nay chúng ta sẽ học về ảo giác, ảo giác bản thể, ảo giác thật, ảo giác giả…”
Tự xem tự giảng nửa ngày, mãi cho tới khi nam sinh hàng cuối rốt cuộc không nhịn được hơi cúi đầu xuống cười thành tiếng, anh mới nhận ra điểm không đúng, nhưng lại chẳng quay đầu nhìn giáo án, mà nhíu mày hỏi nam sinh to gan lớn mật kia: “Sao đấy?”
Lúc này không nhịn nổi cười, không chỉ có mỗi nam sinh này.

“Giảng viên Tạ, giáo án của thầy…”
Tạ Thanh Trình lúc này mới nhận ra cái sai, nhìn lại.

Cảm ơn sự quan tâm của nhà trường về việc học của các sinh viên, cố gắng nâng cấp phần cứng thiết bị trong trường học, máy chiếu nhiều tiện ích được đổi mới trong giảng đường phản chiếu rất rõ ràng, hiện trang PPT phóng to từng milimet——
Một nhóm các bé tinh linh nước đáng yêu được tạo thành từ phần mềm đồ hoạ máy tính, hình dạng trông như phiên bản Q của sứa trăng.

Đây mẹ nó còn là GIF động, bé tinh linh nước trông thơ ngây đáng yêu lặp lại một loạt hành động “Cục cưng tức giận”, “Cục cưng ngất xỉu”, “Cục cưng không muốn chơi với bạn nữa”.

Hình ảnh kia thật sự quá mức ngây thơ mắc ói, đập thẳng vào mắt, hô hấp Tạ Thanh Trình cứng lại, vô thức sờ tìm thuốc lá hút cho bình tĩnh.

Mà Hạ Dư đã không nhịn được nghiêng mặt đi, bả vai run run cúi nửa đầu xuống cười.

Tạ Thanh Trình nổi giận quay đầu về, trông thấy kẻ đầu sỏ gây chuyện rủ mi, thảnh thơi dựa lưng vào ghế ngồi, nhận ra ánh mắt của anh, Hạ Dư còn ngẩng đầu lên, không hề che giấu nụ cười nhạt thoải mái trên khoé môi cậu.

Thằng nhóc quỷ này…
Ánh mắt Tạ Thanh Trình gần như muốn ghim Hạ Dư vào ghế.

Hạ Dư đã đoán anh sẽ không thừa nhận giáo án PPT là anh tóm trai trẻ về làm hộ trước mặt mọi người, thế mà buông mười ngón tay đan nhau ra, cười nâng tay lên, khẽ nhếch mày, nhẹ nhàng gõ gõ điện thoại để trên bàn.

Ý tứ không cần nói cũng biết, chính là ám chỉ Tạ Thanh Trình đọc tin nhắn của mình.

“…” Tạ Thanh Trình để lộ sắc mặt khó coi vô cùng, quay về bục giảng đóng tệp PPT, “Giáo án sai sót, đợi chút.”
Học trò hiếm khi thấy giảng viên Tạ xảy ra sự cố, mà lại là sự cố nhỏ nhặt như vậy, nếu không để ý tới uy tín của Tạ Thanh Trình, đã sớm cười ngả trước ngã sau rồi, tất cả mọi người đều liều mạng nhịn lại vô cùng vất vả, làm gì rảnh mà để ý tới sinh viên trường bên qua học ké trong lúc đó đang trao đổi ngầm vô cùng nhiệt tình với giảng viên bọn họ.

Tạ Thanh Trình nhân cơ hội đen mặt mở điện thoại mình ra.

Quả nhiên có một tin nhắn Hạ Dư gửi tới hai phút trước:
“Anh muốn tệp PPT thật không?”
“Cậu muốn thế nào.”
Đối phương đang nhập…
Đợt một lát.

Vẫn là “Đối phương đang nhập…”
Tạ Thanh Trình thật sự hết nhịn nổi, ngẩng đầu lướt qua các sinh viên đang nín cười lần nữa, ánh mắt chậm rãi từ từ hướng tới thanh niên đang thong thả ung dung nhã nhặn tựa lưng vào ghế gõ chữ.

Thanh niên như đang cố gắng nghiền vào nỗi đau của anh, kéo dài sự xấu hổ khiến giảng viên Tạ nhục muốn chết này, thế mà liếc cũng chả thèm liếc anh, ngón tay thon dài duỗi ra một ngón, ngoáy ngoáy trên màn hình, nhập mấy chữ rồi lại xoá đi sau đó lại nhập rồi lại xoá, nhập rồi lại xoá.

Như thể thật sự đang suy nghĩ điều kiện trao đổi.

Chỉ tiếc là Hạ Dư vì làm chuyện xấu mà đắc ý dạt dào đã nhướng mày lên, làm lộ tâm tình mang lớp mặt nạ đen tối mặt người dạ thú của cậu.

Ngay lúc Tạ Thanh Trình sắp bị cậu lằng nhằng không chịu nổi, tính đi tới gõ bàn cậu, tin nhắn rốt cuộc cũng gửi qua.


Tạ Thanh Trình lập tức ấn mở chiếc điện thoại rung lên một cái của mình.

“Anh vẫn nhớ việc anh bán áo của tôi chứ?”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Chuyển cho tôi 5000.

Tôi sẽ lên chỉnh lại giáo án cho anh.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Tiện thể nhắc nhở một câu này, nếu anh vẫn mặc kệ không quản lời nói ấy, sau mười phút, máy tính anh sẽ tự động tải xuống và phát một vài video thô tục đấy, có cưỡng chế tắt máy cũng không được đâu.

Giảng viên tự mình ngẫm xem, chắc vài phút nữa là tôi nâng giá đó.”
Hacker gõ chữ xong, đã đặt thiết bị liên lạc mà hai người nhắn tin trước mặt bao người xuống.

Cậu ung ung dung dung dựa vào ghế, một tay vắt ra đằng sau, khuỷu tay gác trên lưng ghế.

Sau đó cậu hất cằm, với biên độ nhỏ mà người ngoài không thể nhận ra, chỉ về phía máy chiếu, lại nâng tay kia lên, tùy tiện kéo cổ áo mình, nở một nụ cười của người vô tội nhưng lại u ám với Tạ Thanh Trình.

“…”
Tạ Thanh Trình lộ vẻ hung dữ, vừa nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Dư, vừa chậm rãi lấy điện thoại, mở mục chuyển khoản Alipay ra, cắn răng gõ vào 5000.

Qua một giây.

Điện thoại đặt trên bàn của Hạ Dư thoáng rung lên.

Cậu rủ mắt xuống, che khuất đôi mắt hạnh, nhìn 5000 tệ được chuyển vào Alipay.

Hạ Dư đứng dậy, không hổ là diễn viên đã từng đóng một bộ phim nhỏ não tàn, người này cũng chẳng phải lần đầu đóng kịch, cậu ra vẻ quan tâm Tạ Thanh Trình, đi lên bục giảng: “Thật ngại quá đi mất giảng viên Tạ, hình như hôm qua tôi giúp em gái thầy sao lưu tài liệu vào máy tính thầy có chút sai sót rồi.

Xin lỗi thầy nhé.”
Nhận tiền của người ta xong thì giúp người ta giải quyết vấn đề, bạn học Hạ Dư khách sáo vớt vát lại tôn nghiêm rơi đầy đất của giảng viên Tạ, sau đó cúi người bắt đầu làm thao tác trên máy tính của Tạ Thanh Trình.

Chẳng bao lâu sau, giáo án PPT chính thức được chuẩn bị đàng hoàng đã được cậu mở từ trong thư mục ra.

Hạ Dư giơ tay, lịch sự lễ phép lùi sang một bên, nhường lại vị trí cho Tạ Thanh Trình: “Mời giảng viên ạ.”
Bài giảng đầy phong ba cứ thế lại lắng xuống với chiến thắng của Hạ Dư lần nữa.

Chẳng qua phần sau của bài giảng, sắc mặt Tạ Thanh Trình còn u ám mịt mù mây đen hơn cả tận thế, gió bão giật đùng đùng, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn tới mức tưởng như trộn lẫn với vụn băng.

Hạ Dư không hề nghi ngờ nếu đôi mắt sắc như dao kia mà thực thể hoá được, bản thân đã bị đâm xuyên tim thành cái sàng thủng lỗ chỗ rồi.

Nhưng hiển nhiên là giả thiết này không thể thành hiện thực, vì vậy cậu ngoài mặt nở nụ cười, người ngoài nhìn vào căn bản chẳng trông thấy điểm nào xấu xa, nhận lấy toàn bộ ánh mắt như dao không sót cái nào.

“… Bài giảng hôm nay kết thúc ở đây.” Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng kết thúc bài giảng dạy bằng tệp PPT chết tiệt này trước năm phút hết giờ, không thể không nói, sau đó cũng chẳng xảy ra chuyện gì nữa, điều này khiến lòng anh cuối cùng cũng thả lỏng.

“Phần dưới thầy sẽ đăng bài tập lên web nội bộ, nhớ dowload về hoàn thành nhé.”
Giảng viên Tạ mang tâm trạng từ từ dịu lại đóng giáo án, mở trình duyệt ra truy cập vào web trường, ấn enter cạch một cái.

Qua vài giây…
“Dowload AV miễn phí, mĩ nữ chân dài full HD, hơn mười ngàn bộ truyện hentai, phim ảnh khiêu dâm, link: http://dakaiwangzhidedoushixiaobendan.com”
Đồng thời máy chiếu còn phóng lớn popup quảng cáo, một cô gái quần áo hở hang khiến toàn bộ sinh viên vỡ cả mắt kính gãi đầu ngơ ngác.
Toàn thể các bạn học lặng ngắt như tờ.

Tạ Thanh Trình quay phắt đầu lại.

Hạ Dư: “…”
Thiên cổ kỳ oan.

Lần này thật sự không phải do cậu….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.