Ngồi trên ghế da lớn màu đen, Phương Thu Trừng đánh giá người đàn ông khôi ngô trước mắt.Khuôn mặt này,trắng nõn mà không tỳ vết, nếu không phải giọng nói của hắn thì cô sẽ cho rằng hắn là"con gái".
Ngẫm lại, giống như gần đây cô bị"Mời" đến thư phòng người khác khá nhiều lần nha! Hôm nay chẳng qua là đến siêu thị mua một vài thứ đồ đơn giản, trở về nấu cho Đỗ Y Phàm nếm thử mà thôi, nào biết vừa đi ra siêu thị lại bị mấy người đàn ông bao vây xung quanh, làm cô muốn điện thoại cho Đỗ Y Phàm cầu cứu cũng không thành.
Bị đưa vào thư phòng,người đàn ông khôi ngô này liền trực tiếp kêu cô"Thím nhỏ", giới thiệu chính hắn.
Thì ra hắn chính là cháu trai chỉ nhỏ hơn Đỗ Y Phàm một tuổi, Xiis. Nghe một người đàn ông lớn hơn mình một tuổi kêu mình là thím nhỏ,cảm giác này, trừ bỏ bị người ta kêu mình già hơn bên ngoài, vẫn là quá mức quái dị .
"Anh ném tất cả chuyện bên nước Đức,chạy từ xa đến nơi này, chỉ vì muốn gặp tôi thôi sao?"Tộc trưởng gia tộc rảnh rỗi đến vậy à? Phương Thu Trừng bưng Hồng Trà lên,uống một chút rồi mở miệng hỏi.
" Đó chỉ là một trong những nguyên nhân,thím nhỏ, thật là nghe danh không bằng gặp mặt."Thấy cô bình tĩnh không sợ hãi, khiến Xiis nhìn với cặp mắt khác xưa; khó trách Ivan không thể không có cô, thậm chí ngay cả Donny một lão hồ ly cũng muốn đem mời cô đi theo ông ta.
"Như vậy nguyên nhân khác là gì?"Không có chuyện gì khác, chẳng lẻ chỉ là người đàn ông trước mắt này đi? Cô đánh giá hắn.
"Xin thím nhỏ giúp tôi một việc."
"Dùng cách bắt cóc đến xin tôi?" Phương Thu Trừng nhíu mày, cho rằng bản thân nghe lầm, "Cách này của anh là đánh đâu thắng đó?"
Quả thật toàn là những câu có gai, thì ra Ivan thích phụ nữ đã nồng lại còn cay.
"Không phải, mà là Ivan luôn bồi bên người thím nhỏ,tôi không thể không dùng hạ sách này để mời thím nhỏ đến ở trong gia tộc tôi." Xiis lộ ra cười nhợt nhạt,nụ cười này,xinh đẹp làm cho người ta không thể dời mắt.
Phương Thu Trừng hoa mắt một chút, vì sao Đỗ Y Phàm không có cảnh cáo cô,cháu của anh sẽ vừa đáng sợ còn yêu nghiệt như vậy chứ?"Chỉ vì một yêu cầu vậy mà anh đích thân đến đây tìm tôi ?" Hoa mắt thì hoa mắt, nhưng cô đủ bình tĩnh, sẽ không dễ dàng bị yêu nghiệt mê đảo .
"Tôi nghĩ chắc Donny đã nói qua Ivan đối với tôi, có bao nhiêu quan trọng rồi phải không?"
Những lời này, nghe qua thực ái muội! Phương Thu Trừng tức giận liếc hắn một cái, tuyệt không sợ hắn sẽ tức giận.
Theo như lời nói kia của hắn, cô là vị hôn thê của Đỗ Y Phàm, như vậy hắn tuyệt đối không dám động nửa cọng tóc cô; huống chi, hắn còn cầu xin cô, nếu cô không nhận, thế nào có thể đối được bản thân? Càng đừng nói muốn thay Đỗ Y Phàm vài năm,trả giá là thay hắn làm trâu làm ngựa.
"Tôi đoán,anh hao phí tinh thần đến đây [ mời ] tôi tới nơi này, là hi vọng tôi có thể thuyết phục Ivan, muốn anh ấy cùng anh trở về Đức, tiếp tục giống trước kia giúp anh?" Thật có lỗi nha,tính toán này của anh không thành rồi!"Tôi muốn Ivan quyết định, anh ấy đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Tôi nghĩ mấy câu nói quyết định của tôi cũng không thể ảnh hưởng gì với anh ấy, cho nên anh tìm lầm người."
"Không,thím nhỏ, thím đoán sai lầm rồi, tôi cũng không muốn thím đi thuyết phục chú nhỏ, muốn chú theo tôi trở về Đức." Xiis lộ ra một chút cười, nhẹ giọng nói.
Không phải muốn cô đi thuyết phục Đỗ Y Phàm trở về làm trâu làm ngựa cho hắn,vậy mục đích hắn tìm cô là gì? Phương Thu Trừng không nói chuyện, chờ chính hắn mở miệng.
"Mục đích tôi mời thím nhỏ đến đây là xin thím nhỏ hãy rời khỏi Ivan." Hắn lại lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nhẹ giọng nói với cô,mục đích hắn đến đây.
Tuyệt đối cũng không nghĩ tới, hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, Phương Thu Trừng có ngây ngốc một lát, "Vì sao?" cô hỏi.
"Vì thím, Ivan cư nhiên từ bỏ gia tộc, không cần quyền lực, không cần tài phú, càng không nói hai lời từ bỏ tôi,để tôi tự tại đối mặt với những người thân thích buồn cười, nói thật,tôi còn rất giận chú."Giọng nói hắn bình tĩnh đàm luận, nói đến sởn tóc gáy: "Mà thím,tôi thật đối với thím hận thấu xương, hận không thể cho thím vĩnh viễn biến mất trên thế giới này; nhưng nếu trừ bỏ thím, Ivan lại sẽ hận tôi cả đời,mà tôi đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên đành phải ủy khuất bản thân, tiếp tục cùng thím đứng trên cùng một mảnh đất, hô hấp không khí giống nhau."
Phương Thu Trừng cô tài gì đức gì, cư nhiên có thể để một người thống hận.
"Bất quá tôi nghĩ muốn, nếu dùng thím tới đổi cùng chú,chú chắc sẽ đáp ứng điều kiện của tôi phải không?"Khuôn mặt tuấn mỹ , hiện lên một chút cười lạnh, nhìn về phía cô lạnh như băng mà không hề tình cảm.
Quả nhiên là một đứa nhỏ lớn lên trong một nơi không có nhân tính người mà, bộ dáng hắn, Phương Thu Trừng quả thật đối với cái gì quý tộc này có phản cảm.
"Anh hẳn là biết, anh ấy không thích cái [ nhà] kia." Cô nói xong,miệng cố ý giọng điệu trào phúng; mặc cho ai cũng không có khả năng sẽ thích cái loại địa phương quỷ quái đi?
Xiis đương nhiên biết.
Đỗ Y Phàm rời đi, trừ bỏ nguyên nhân chính là Phương Thu Trừng, một cái khác chính là Đỗ Y Phàm cũng thống hận cái nơi trưởng thành tràn ngập thống khổ cùng không thoải mái .
"Nếu đã biết,anh còn buộc anh ấy trở về làm gì! Xiis,anh đúng thật là một tiểu quỷ ích kỷ ." Rõ ràng hắn lớn hơn mình một tuổi,nhưng hành động việc làm cứ như một tiểu tử còn chưa lớn vậy, Phương Thu Trừng nhịn không được châm chọc nói.
Bị châm chọc, Xiis giận quá hóa cười, "Mặc kệ cô nói cái gì cũng được, tóm lại,cô cùng Ivan mà nói,cô phải rời khỏi chú, cùng với người bạn trai cũ nối lại tình duyên,sau đó dừng xuất hiện trước mặt Ivan nữa ."
"Tôi nói này, anh có tin không?Anh xem nhẹ Ivan quá rồi đó,Ivan chỉ tin tưởng tôi thôi, cháu trai Xiis à?" Cô vẫn là giọng điệu trào phúng, như là cố ý chọc giận hắn.
"Cô tốt nhất chớ chọc giận tôi, nếu không cô không gánh nổi hậu quả đâu."Nụ cười trên mặt thoáng thu lại,Xiis hơi hơi nheo mắt lại, cảnh cáo nói.
"Cậu không tin anh ấy sẽ không bao giờ đồng ý để tôi cùng Trần Dương trở lại với nhau ." Cô tuyệt không để ý, không ngừng cố gắng làm cho hắn triệt để phát cuồng mới thôi.
Bởi vì cô tin tưởng, Ivan sẽ rất mau sẽ đến cứu cô.
Mà thật sự như cô mong muốn, Xiis thật sự triệt để tức giận rồi.Hắn lấn người tiến lên, đem Phương Thu Trừng áp ở trên sofa, một phen vạch tìm tòi áo cô, lộ ra áo ngực màu hồng phiá dướii, "Cô cảm thấy sao nếu cô bị tôi chơi đùa rồi,chú Ivan sẽ còn muốn cô sao ?"Hắn lộ ra nụ cười dữ tợn.
Anh ấy sẽ muốn!
Chỉ là Phương Thu Trừng còn chưa kịp mở miệng,Xiis ởtrên người cô liền bị người khác nặng nề mà văng ngã ra ngoài.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mà mình luôn đợi.
"Anh rốt cuộc cũng đến ,thật chậm đó nha."Cô đứng lên, ôm anh vào trong vòng tay mình, "Cháu của anh thực không có lễ phép,tý thì muốn giết em,tý thì vừa muốn phi lễ em." Cô nỗ lực dặm mắm thêm muối.
Ôm cô vào trong ngực, cũng cởi áo sơmi trên người mặc trên thân thể cô, Đỗ Y Phàm trừng hướng đứa cháu càng ngày càng to gan lớn mật, "Xiis,chú cho rằng, chú đã nói rất rõ ràng." Chỉ biết anh là chú, nhưng sẽ không lại trở về làm người đỡ đầu Tộc trưởng gia tộc Iaman tát tư.
Giơ tay lên lau vết máu ở khóe môi đi, Xiis có chút không cam lòng anh sẽ đến nhanh như vậy, nhưng nhất nghĩ đến thế lực Long Môn ở trong này, muốn tìm ra chỗ hắn ở quả thật quá dễ dàng.
"Ivan, chú ở tại chỗ này,nên biết là cái gì cũng không có."
"Chú không phải không có gì, bỡi vì chú còn có cô ấy." Đỗ Y Phàm nắm chặt cánh tay, ôm chặt người phụ nữ trong lòng, "Xiis, đừng ép chú ngay cả tình thân cuối cũng bỏ đi." Đỗ Y Phàm ném ra một lần cảnh cáo cuối cùng,làm Xiis lập tức ngậm miệng.
Hắn biết rõ tính tình Đỗ Y Phàm. Bởi vì Đỗ Y Phàm từ trước đến nay nói được thì làm được, nếu anh thật sự muốn hoàn toàn không để ý tới đứa cháu như hắn, anh hoàn toàn có thể làm được.
Xiis giống như chú chó bị thua cuộc, buông hai vai xuống, uể oải giống như là Ngày Tận Thế.
"Em không có sao phải không? Thực xin lỗi,anh đã tới chậm." Anh cho rằng Xiis sẽ không ra tay, bởi vì Xiis biết cô đối với anh mà nói, rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng! Nhưng không nghĩ tới. . . . . .Anh vừa tới, liền nhìn thấy Xiis áp ở trên người cô,một màn xé mở áo cô, nếu Xiis không phải là cháu anh, không phải là đứa cháu trai anh trai yêu thương nhất, mà tự chủ của hắn lại là hơn người, anh có thể,anh sẽ lỡ tay đem Xiis xé mở từng khối.
"Em không sao." Phương Thu Trừng lắc lắc đầu, cô đã sớm biết anh sẽ đến cứu cô, cho nên cô một chút cảm giác lo lắng hãi hùng cũng không có! Nhưng là cô có một nghi vấn, "Anh thật sự không quay về sao? Ở trong này,anh chỉ có thể là một kỹ sư nho nhỏ,tất cả đều không thể so sách với nước Đức nha."
"Vậy em nguyện ý theo anh đến nước Đức sao?" Muốn cô bỏ tất cả bạn bè bên này, công việc, đi theo anh đến một nơi hoàn toàn mới bắt đầu lại, cô có bằng lòng hay không?" Thu Trừng,anh tuyệt đối sẽ không để em một mình ở chổ này." Anh vô cùng nghiêm túc nói.
Nhìn lên khuôn mặt làm cô yêu say đắm không thôi, anh cam tâm tình nguyện vì cô vứt bỏ danh lợi trong gia tộc một cách dễ dàng, vì sao cô không thể thay anh hy sinh một việc nhỏ này?
Công việc,thì đến bên kia không lẽ không tìm được? Bạn bè, hiện tại khoa học kỹ thuật thông tin thiết bị tốt như vậy, muốn tùy thời tùy chỗ liên hệ các cô cũng có thể, không được việc, đáp máy bay trở về ở cũng có thể. . . . . . Cho nên,trong vài giây ngắn ngủn này, cô liền quyết định tốt rồi.
"Ivan, nếu anh muốn trở về Đức, em nguyện ý cùng anh trở về."Tay cô xoa gương mặt anh, lộ ra một chút cười nhợt nhạt, nói.
Lời của cô, làm anh cảm động khép mắt, ôm chặt cô.
Người phụ nữ này, làm sao có thể làm anh mỗi ngày đều yêu em nhiều hơn một chút, mỗi ngày đều sẽ gây cho anh càng nhiều cảm động cùng với vui vẻ? Làm sao có thể?
Xiis không đoán được đều này, hắn cho rằng, Phương Thu Trừng sẽ không giống Đỗ Y Phàm, nguyện ý bỏ xuống tất cả, đi theo anh cùng đến nước Đức đây.
Thì ra. . . . . .Cô yêu, cũng không thua kém Đỗ Y Phàm.
"Không được, chúng ta không đi nước Đức." Nhưng ngoài ý muốn Xiis cùng Phương Thu Trừng, Đỗ Y Phàm cự tuyệt.
"Vì sao?" Hai tiếng nói,cùng một câu hỏi, cùng vang lên. Xiis cùng Phương Thu Trừng, cũng không rõ vì sao anh sẽ quyết định như vậy.
Đỗ Y Phàm cúi đầu, khẽ hôn trán của cô,sau đó chuyển hướng nhìn cháu trai"Xiis,Thu Trừng không thích hợp cuộc sống gia tộc Iaman tát tư.Nước kia sẽ làm cô ấy càng thêm tịch mịch cùng với chịu cô lập, cô ấy ở chổ này sẽ tương đối vui vẻ."
"Như vậy vui vẻ của cháu đâu? Lại có ai tới chiếu cố a?" Xiis không cam lòng hỏi.Hắn thật vất vả cho rằng rốt cục có thể thoát khỏi những ngày đáng sợ này, vì sao hiện tại hết thảy lại về tới điểm đầu,hắn vẫn là phải trở cái gia tộc về Iaman tát tư hắc ám đó, môt gia tộc không hề có tình thân?
"Xiis, cháu cần một cái người thừa kế." Đỗ Y Phàm tận lực lại nhắc nhở anh.
"Chú. . . . . ." Xiis kém một chút liền nhảy lên, chỉ vào chóp mũi chú rống to!Sau đó,hắn như là bừng tỉnh đại ngộ giống nhau, "Ivan,chú đã từng đáp ứng cháu một điều kiện, hiện tại,cháu nghĩ mình muốn điều kiện gì rồi."
Đỗ Y Phàm không có nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nhắc tới điều này, nhưng vẫn là hỏi: "Là điều kiện gì?"
"Chú noí cháu cần một người thừa kế,chú nói không sai, cho nên,trong vòng hai năm chú phải cho cháu người thừa kế." Như vậy anh chỉ chờ thêm hai năm, là có thể chính thức thoát khỏi gông xiềng đáng sợ này, "Đây là điều kiện chú có thể vĩnh viễn thoát ly gia tộc Iaman tát tư !"
"Vì sao? Cậu muốn người thừa kế sao cậu không tự mình sinh đi? Vì sao muốn con của chúng tôi tương lai tiếp tục thay cậu làm trâu làm ngựa?" Đỗ Y Phàm còn chưa có phản đối, người phụ nữ trong lòng anh cũng đã ở giậm chân rồi.
Ngoài những người đã được mang đi đầu hám lợi của gia tộc, làm sao có thể sẽ có những người khác, nguyện ý đem con cháu mình đẩy vào vị trí phí sức lại chẳng có kết quả tốt, lúc nào cũng chờ người đến ám sát?
"Bởi vì tôi thích nam, hai người đàn ông không thể sinh con, cho nên một trong đứa con của hai người phải trở thành của tôi."
"Cậu là đồng tính?" Phương Thu Trừng ngàn tưởng vạn tưởng cũng tưởng không đến là vì nguyên nhân này.
"Đúng vậy." Hắn hào phóng thừa nhận.
"Cậu!" Lửa giận kém một chút liền hoàn toàn bùng nổ,làm Phương Thu Trừng thật sự xông lên trước đem tiểu tử này đập bẹp,ép buộc hắn bỏ cái điều kiện muốn đứa con của cô.
Chẳng qua Đỗ Y Phàm lại vào lúc này ôm lấy cô, "Giao cho anh xử lý,được không?"
Lời nói không nặng cũng không nhẹ, lại trấn an cô, để cô đem tức giận áp chế.
Bàn tay mơn trớn tóc cô, giống như đang sờ đầu sủng vật nhu thuận, Đỗ Y Phàm lại nhìn đứa cháu vẫn là một mặt khói mù kia, "Xiis,chú đáp ứng cháu, nếu tương lai cháu không có sinh hạ người thừa kế, chúng ta liền đem con đầu cho cháu nhận nuôi."
Xiis nhìn nhìn người phụ nữ trong lòng anh căm giận bất bình, "Hi vọng, chú có thể làm theo lời đã ước định.Cháu không hy vọng, kết quả một hồi một hồi vẫn là vô ích vui mừng." Hắn lúc này đây, cũng không sẽ vì bất luận kẻ nào thay đổi ước nguyện ban đầu.
"Chú tuyệt không nuốt lời."
"Như vậy, cháu cũng không cường ép các người." Xiis quay lưng lại, lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Hắn cũng hẳn là hiểu, Đỗ Y Phàm là tuyệt đối sẽ không lại cùng hắn trở về nước Đức rồi.
Vì người phụ nữ, Đỗ Y Phàm động thủ đánh hắn.
Tay xoa nhẹ vết thương ở khóe môi, đau đớn này, lần nữa nhắc nhở hắn, vừa rồi đã phát sinh chuyện quá nhiều.
Kỳ thực, anh xác thực nên cảm thấy thỏa mãn , vì củng cố vị Tộc trưởng anh, Ivan đợi năm năm, nhẫn nại thời gian năm năm mới rời đi hắn, buông tay để chính hắn trưởng thành.
Đúng, cũng nên thỏa mãn rồi.
Tuy rằng về sau sẽ không còn có Ivan như một người anh cũng như một người cha bên cạnh, nhưng hắn đã trưởng thành không cần thiết đến mức có người đỡ đầu bên người,
Chuyện còn lại anh phải làm, chính là chuẩn bị một hoàn cảnh thích hợp để người thừa kế đời tiếp theo tiếp tục vị Tộc trưởng.
Hắn chờ bản thân có thể chờ gỡ xuống gánh nặng ngày nào.
※※※
"Vì sao anh phải đáp ứng cậu ta?" Vừa đi ra thư phòng Xiis, Phương Thu Trừng nhịn không được hỏi anh, tuy rằng đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, nhưng nó là phần cơ thể cô ; bất quá, cô cũng tin tưởng, đứa nhỏ cũng là một phần cơ thể anh, anh không có khả năng để con bản thân đi làm cái gì Tộc trưởng nha.
Thấy cô tuy rằng không rõ, nhưng không có giống vừa nảy tức giận, anh liền biết, cô biết ý tứ anh làm như vậy,cho nên anh khom người xuống, cho cô một cái hôn nồng nhiệt, sau đó mới chậm rãi trả lời cô: "Con của chúng ta, nhất định sẽ không lên làm Tộc trưởng."
"Vì sao?Có một quỷ xui xẻo không may bị tiểu tử xấu này coi trọng nó sao?"
"Không phải."
"Vậy thì vì sao?"
"Xiis bây giờ còn có chút chậm chạp, chỉ cần nó thông suốt , vần đề nó muốn người thừa kế sẽ giải quyết dễ dàng." Bất quá, cũng không biết phải đợi bao lâu.
Nói đến đây, cô cũng hiểu rồi.
Chỉ cần con cô không cần đi làm trâu làm ngựa làm đến gần chết cho người khác, cô cũng mặc kệ cái tiểu tử Xiis tự đại.
Bất quá nói trở về, "Tiểu tử này thật sự chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi thôi sao? Vì sao em nhìn phải nhìn trái, cậu ta giống như một tiểu tử bị làm hư vậy?"Biểu hiện bốc đồng, nơi nào giống một người trưởng thành chứ?
Đỗ Y Phàm trầm cười ra tiếng, "Tuy rằng nó không giống, nhưng nó đúng thực chỉ nhỏ hơn anh một tuổi. Đúng rồi,anh đã hẹn cha mẹ em hẹn cha mẹ em,chủ nhật này họ sẽ đến, thuận tiện đem hôn sự chúng ta thông báo cho bọn họ." Bỗng dưng, anh nói.
"Chủ nhật này?" Nhanh như vậy? Phương Thu Trừng lắp bắp kinh hãi, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý cho tốt, đi gặp cha mẹ ít nhất ba năm chưa gặp, hơn nữa, "Bọn họ bằng lòng gặp em sao?" Cô có chút không nhất định,bất ngờ sợ hãi hỏi.
"Bọn họ đương nhiên nguyện ý." Anh nắm tay cô, cho cô dũng khí.
Anh chậm rãi nói cho cô, ông ngoại, bà ngoại cô qua đời,em trai của cô, cũng chính là con trai mà đôi vợ chồng khốn kiếp nâng trong lòng bàn tay, đã nhìn ra được thay đổi cô;em trai luôn muốn mang cô trở về nhà, nhưng lo lắng duy nhất chính là vợ chồng này còn không có thấy rõ ràng cô, sẽ đối xử với cô giống trước kia.
Đợi em trai cô kiếm đươc từ đôi vợ chồng kia, làm cho bọn họ cực kỳ hối hận vì bản thân từng đã đối với cô làm ra loại chuyện này, cô cũng đã chuyển đi rồi, rốt cuộc làm cho bọn họ tìm không ra; cho nên lúc anh vừa đến cửa, bọn họ liền gắt gao bắt lấy anh, hỏi tất cả những chuyện liên quan tới cô,
Anh biết, bọn họ sẽ quý trọng cô, cho nên, anh mới có thể đưa ra chủ nhật mang cô trở về.
"Thật sự? Bọn họ thật sự nguyện ý. . . . . . Tiếp nhận em?" Cảm thấy lông mi có nước mắt ngưng tụ, cô ngay cả nhắm mắt cũng không dám, sợ biểu cảm cảm động cùng thương tâm nước mắt sẽ rơi xuống.
"Tin tưởng anh, bọn họ vạn phần nguyện ý, nhưng lại khẩn cấp muốn đem em gả cho anh!Anh nghĩ bọn họ đã chuẩn bị đồ cưới, cùng với danh sách khách mời nữa là." Ít nhất khi anh rời đi thì bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị này đó không sai.
"Là anh đi tìm bọn họ à?" Cô không ngu ngốc, bỗng chốc chỉ biết chắc chắn của anh từ đâu đến, "Cám ơn anh, Ivan, thật sự vô cùng. . . . . . Cám ơn anh."
"Không cần cảm ơn anh." Anh duỗi ngón tay lau đi nước mắt cô vẫn rơi xuống, "Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh,sinh cho anh vài đứa nhỏ đi."Đứa nhỏ bọn họ, nhất định sẽ xinh đẹp như thiên sứ.
Trúng thưởng rồi!
Nhìn kết quả có thai trước mặt, Phương Thu Trừng không thể xác định bản thân hẳn là cảm thấy cao hứng, hay là cảm thấy khổ sở.
Có cục cưng, cô đương nhiên cao hứng không thôi, thẳng muốn lao ra cùng người đàn ông đang khẩn trương bên ngoài chia xẻ chuyện đáng giá vui sướng này ,chuyện đáng giá mặc sức vui vẻ! Nhưng là lời tên tiểu tử Xiiss, lại giống như độc xà quấn quanh lòng của cô, hung bạo đem vui sướng này bóp chết đi.
Ai mà muốn con mình không có hưởng thụ một thời thơ ấu thật vui vẻ chứ, còn bị buộc học cái chương trình học hỗn tạp của người thừ kế? Nghĩ tương lai con mình lại khổ như vậy,cuộc sống đáng sợ, Phương Thu Trừng trừ bỏ kém một chút khóc đến thành gió bão,cũng chỉ muốn vọt tới nước Đức đem cái tên hỗn tiểu tử Xiis kia xé thành từng khối, lại ném tới Thái Bình Dương đi cho cá ăn!
" Thu Trừng?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói Đỗ Y Phàm, tuy rằng cố giữ vững bình tĩnh, nhưng như trước có thể nghe được anh khẩn trương.
Bởi vì người phụ nữ đi vào trong toilet hơn nửa giờ, chỉ kiểm tra một chút có mang thai hay không mà thôi,cũng không cần nhiều thời gian như vậy nhỉ?
Nghe được câu hỏi của anh, Phương Thu Trừng đấu tranh mãi, mới chậm rãi mở cửa ra, thấy cặp mắt xanh tràn ngập lo lắng kia,không thể nói rõ cảm giác bỗng chốc liền cướp đoạt trong cô,vành mắt cô đỏ lên, áp vào trước ngực anh.
"Trúng thưởng a, chúc mừng anh đã làm cha rồi." Cô than nhẹ một tiếng, nói xong.
Đỗ Y Phàm chỉ cảm thấy lòng bản thân giống như đang ngồi trên Yun-night Speed[1], cảm giác thoải mái đến lợi hại.Biểu cảm khổ sở vừa nảy của cô, anh còn tưởng rằng bọn họ đoán sai rồi; nhưng kết quả là cô rõ ràng có, nhưng lại một biểu cảm giống như trời sắp sập xuống không bằng?
Nâng mặt cô lên, nếu không phải biết cô yêu anh thật nhiều, cũng yêu thích đứa nhỏ, cô biểu cảm yếu ớt này tuyệt đối sẽ làm anh hiểu lầm thành cô không muốn sinh đứa con của anh.
Thông minh như anh, bỗng chốc liền đoán được biểu cảm cô từ đâu mà như vậy, "Anh đã từng nói với em rồi mà con chúng ta tuyệt đối sẽ không lên làm người thừa kế gia tộc?" Đối với anh một chút tin tưởng cũng không có, thực nên xử phạt.
"Nhưng không phảo tiểu tử Xiis là đồng tính sao?" Đàn ông cùng đàn ông làm sao có thể sinh con?"Hay là cậu ta muốn đi tìm người mang thai hộ?" Cô mang theo điểm ao ước hỏi.
"Không phải, gia tộc cũng không cho phép loại sự tình này xảy ra!Mẹ người thừa kế, phải là vợ chính, bằng không giống như đều không cho lên làm người thừa kế." Anh vô ý đánh vỡ vọng tưởng của cô, nhưng sự thật chính là tàn khốc.
Nghe vậy, mắt cô càng thêm đỏ, "Cũng là anh có dự cảm, chúng ta chỉ biết có con gái, không có con trai, cho nên bọn nhỏ đều không thể đi thay cái gia tộc quỷ kia làm trâu làm ngựa à?" Cô hỏi lại, không ngừng nghĩ lý do thuyết phục bản thân.
Trong nháy mắt đó, Đỗ Y Phàm có một nghi vấn, có phải người phụ nữ mang thai thì tính tình đều sẽ thay đổi hoàn toàn hay không? Bằng không,Thu Trừng của anh vì sao chỉ nghĩ những chuyện không có khả năng xảy ra vậy chứ?" Thu Trừng,anh không phải là tiên tri,anh không có khả năng biết chúng ta có phải có con trai hay không."
"Vậy anh dựa vào cái gì cho rằng, con của chúng ta sẽ không làm cái quỷ người thừa kế cực khổ gì đó?"Phụ nữ có thai không khống chế được rống to ra tiếng, ôm lấy hai tay của anh, tóm chặt cổ áo anh, một bộ như nếu anh không tìm ra được một lý do thuyết phục cô là anh sẽ không đem đứa nhỏ đi làm cái người thừa kế kia!
Vì là người mẹ kiên cường, ngay cả chồng cũng không cần.
Nhìn bộ dạng cô, Đỗ Y Phàm cong khóe môi lên, vì khí thế cô liều mình bảo vệ đứa nhỏ , "Đừng vội, mang thai này mình còn chưa biết con trai hay con gái, nếu là con gái như lời nói, không phải có thể sao?" Anh thử trấn an thai phụ không khống chế được .
Lời nói của anh, thoáng để cho cô an tĩnh lại, cũng cho thời kì ba tháng yên tĩnh; thậm chí cả ngày Xiis không ngừng đưa thuốc bổ cho cô, cô còn an ủi bản thân mang thai là con gái, nên không sợ bị Xiis đoạt đi.
Nhưng là lúc cười đến ôn nhu,bác sĩ hiền lành nói cho cô,đưá nhỏ trong bụng của cô là một cậu bé khỏe mạnh,cảm xúc ẩn nhẫn ba tháng bị bùng nổ, ở phòng khám thai liền dùng sức đánh ngực ba đứa nhỏ.
"Đỗ Y Phàm,anh gạt em,anh gạt em, anh gạt em, anh gạt em!" Liên tiếp lên án, cộng thêm liên tiếp lực đạo mười phần đánh đấm.
Ông trời có mắt, anh chưa từng nói với cô cái thai này nhất định sẽ là con gái mà! Đỗ Y Phàm có chút oan uổng, lại càng không dám ngăn cái người đánh anh muốn nội thương , sợ cản sau đó cô sẽ càng thêm tức giận, thương tổn đến chính cô.
Giọng nói không có gì uy hiếp, ôn hòa vang lên: "Phụ nữ có thai phải tránh nổi giận, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi phát triển."
Động tác đánh đấm như là hình ảnh bị ngừng giống nhau,cách ngực anh cm.
Đỗ Y Phàm ánh mắt cảm kích hướng tới bác sĩ, cảm kích đối phương cứu anh một mạng.
"Bên cạnh nơi đó có một gian phòng nhỏ, Đỗ tiên sinh,anh có thể dẫn vợ anh đi nghỉ ngơi một chút,đợi cảm xúc cô ấy ổn định một chút lại rời đi." Bác sĩ chỉ chỉ cái phòng phía trước có một cái cửa nhỏ.
"Cám ơn." Đỗ Y Phàm ôm Phương Thu Trừng, đi vào cánh cửa nhỏ này, "Khá hơn chút nào chưa?" Anh cúi đầu, hỏi phụ nữ có thai trong lòng còn đang thở hổn hễn.
Phương Thu Trừng vùi mặt ở trước ngực anh, đối với bản thân vừa mới không khống chế được cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Không cần lo lắng, con của chúng ta nhất định sẽ không bị Xiis mang đi." Biết không còn cách nào để che giấu chuyện của Xiis nữa, Đỗ Y Phàm than nhẹ một tiếng, tựa vào bên tai Phương Thu Trừng nói nhỏ: "Tuy rằng Xiis nói nó là đồng tính luyến ái, nhưng bên cạnh nó chưa bao giờ xuất hiện tình nhân nào, mặc kệ là nam, hay là nữ."
Phương Thu Trừng đầu tiên là không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, sau một hồi khá lâu, ở trong lòng anh im lặng sau đó ánh mắt bừng tỉnh ngộ, "Anh là nói, kỳ thực tiểu tử này không phải thích nam, chỉ là muốn chạy trốn tránh vị trí người thừa kế, cho nên mới giả bộ thành đồng tính?"
"Đúng vậy. Hơn nữa có La Sana ở đây,anh có thể khẳng định con của chúng ta trăm phần trăm an toàn!" Cho nên xin không cần lại đánh ngực anh nữa.
"La Sana? Cô ấy là ai?"
"La Sana là con gái của quản gia trước đây, hiện tại tiếp nhận chức của cha trở thành quản gia của Xiis,chăm sóc cuộc sống Xiis." Thấy cảm xúc cô dần dần bình phục lại, Đỗ Y Phàm cũng lộ ra một chút cười như trút được gánh nặng, tuyệt không áy náy bản thân đem bí mật của cháu trai khai ra.
"Xiis thích cô gái đó sao?"
"Tuy rằng Xiis không có thừa nhận, nhưng anh nghĩ đúng vậy, Xiis thích La Sana." Nhưng lại thật yêu một loại.
"Cậu ta không có thừa nhận ư?Cậu ta cũng chưa từng chính miệng mình nói ra cậu ta thích La Sana?" Nghe câu này,vốn là thoáng bình phục cảm xúc lại một lần nữa sóng gió nổi lên, "Nếu cậu ta không có thật sự thích La Sana,anh đoán sai lầm,vậy cục cưng. . . . . ."
Đỗ Y Phàm không nói gì rồi.
Mà kết quả, bị đánh đủ mười tháng,đứa nhỏ"Oa oa"được sinh ra,kẻ đầu têu thói xấu Xiis, nắm một cô mỹ nữ lạnh nhạt tóc vàng, cùng đi đến phòng bệnh thăm Phương Thu Trừng vừa sinh đứa bé, cùng với rõ ràng nhận hết tra tấn của Đỗ Y Phàm.
"Ivan,cháu cho rằng sinh đứa nhỏ chính là thím nhỏ." Mà kẻ đầu têu thói xấu cư nhiên còn ra vẻ thú vị nói, cuối cùng đương nhiên là bị ném ra khỏi phòng bệnh, tương lai mười năm đều đợi tại cái văn phòng kia làm trâu làm ngựa,không còn có thời gian nhìn thằng nhỏ.
Từ lần sau đó, Xiis liền hiểu một chuyện, chính là chọc ai cũng được,ngay cả chọc tức Đỗ Y Phàm cũng không sao, nhưng ngàn vạn đừng làm cho Phương Thu Trừng tức giận, bằng không hậu quả so với chọc giận Đỗ Y Phàm càng thêm nghiêm trọng!