Sợ Cưới

Chương 11: Tóm gáy



Đi vào viện Vật Lý , Trình Mai Tây phát hiện mấy năm không đến , học viện đã thay đổi rấ nhiều . Những tòa nhà vốn cũ nát nay đã được xây dựng lại , tòa nhà ngày xưa Lục Tử Minh làm việc đã bị đập đi , thay vào đó là một toà nhà cao khoảng hai mươi tầng .

Trình Mai Tây đi vào thang máy ấn đến tầng 15 , tìm được khoa cơ điện , tới phòng làm việc thì không thấy Lục Tử Minh . Trong phòng có một thầy giáo khoảng ngoài ba mươi tuổi , thấy Trình Mai Tây tới đây, ngẩng đầu lên hỏi : " Chị tìm ai ?"

" Chào anh , tôi là bạn gái Lục Tử Minh , tôi tới tìm anh ấy có chút chuyện." Trình Mai Tây cười đáp.

" Chào cô , thầy Lục và cô Cốc đang ở trong phòng thí nghiệm . Ra cửa quẹo phải phòng thứ hai . Có cần tôi dẫn đi không ?" Vừa nghe Trình Mai Tây nói là người yêu của Lục Tử Minh , thầy giáo nhiệt tình chào hỏi .

Trình Mai Tây vội vàng từ chối: "Không cần, tôi tự đi được." Thầy giáo cũng không kiên trì nữa, vùi đầu tiếp tục làm công việc của mình . Trình Mai Tây trong lòng thầm nghĩ , cô giáo Cốc là ai?

Ra cửa quẹo phải một cái liền thấy phòng thí nghiệm của khoa cơ điện , cửa khép, Trình Mai Tây đang muốn đẩy cửa đi vào, lại từ từ rút tay về, yên lặng nhìn xuyên thấu qua khe cửa vào trong . Lục Tử Minh đang đứng trước bàn điều khiển làm thí nghiệm , bên cạnh có một người phụ nữ , bóng lưng có chút quen thuộc.

Trình Mai Tây nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hai người vừa nói vừa cười, hồn nhiên không biết có người vào , Trình Mai Tây đi thẳng đến sau lưng Lục Tử Minh, hai người cũng không phát hiện.

Đến gần, Trình Mai Tây phát hiện người phụ nữ kia chính là Cốc Thư Tuyết, cô cười lạnh một tiếng: "Lục Tử Minh, hôm nay anh làm thêm giờ hả ?"

Lục Tử Minh nghe tiếng nhanh chóng xoay người , giây phút nhìn thấy Trình Mai Tây , mặt hắn giống như gặp quỷ , vừa giận vừa sợ: "Sao em lại tới đây, không phải em đi công tác sao ?"

" Đúng vậy , em đi công tác nhưng là đột nhiên có chuyện, lại quay về !" Trình Mai Tây lạnh giọng trả lời.

Lục Tử Minh mặt lúc đỏ lúc trắng: " Sao em lại bảo anh đi công tác rồi quay về bất ngờ thế?!"

Trình Mai Tây vừa nghe liền cả giận: "Em lừa anh đi công tác thì làm sao , không phải anh cũng lừa em sao ? Cốc Thư Tuyết rõ ràng là giáo viên của trường . Tại sao anh lại lừa em cô ấy là học sinh của anh , ai biết hai người có quan hệ mờ ám gì không ?"

Lục Tử Minh một bộ heo chết không sợ nước : " Tôi nói cô ấy là học sinh của tôi thì thế nào , cô ấy là giáo viên thực tập của trường tôi , vốn vẫn còn là học sinh!"

Trình Mai Tây giận đến cả người phát run: " Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi , hai người rốt cuộc là quan hệ như thế nào . Nếu như không có gì, tại sao phải nói với tôi là học sinh của anh . Tại sao không nói thật cô ấy là giáo viên thực tập của trường anh !"

"Tôi không nói cô ấy là học trò của tôi , hai chúng tôi lại không có gì, cô làm gì mà nghi thần nghi quỷ? Cô không thấy xấu hổ à !" Lục Tử Minh đoán rằng Trình Mai Tây vu khống, chỉ một mực phủ nhận.

Trình Mai Tây khổ nổi chỉ thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ, cũng quả thật không có chứng cớ có thể chứng minh bọn họ có chuyện gì , trừ nói chuyện Lục Tử Minh lừa cô ra , cũng không còn gì có thể nói.

Cốc Thư Tuyết cúi đầu đứng ở một bên, im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn Trình Mai Tây và Lục Tử Minh tranh cãi , Trình Mai Tây thấy Lục Tử Minh chết cũng không mở miệng , liền tiến lên túm lấy cổ áo của Cốc Thư Tuyết ép hỏi: "Thì ra cô là giáo viên thực tập , vậy mà cô vẫn còn giả vờ đáng thương ở lại nhà tôi . Cô nói rõ ràng cho tôi , rốt cuộc cô và chồng tôi có quan hệ như thế nào!"

Cốc Thư Tuyết nước mắt tràn mi : " Chị Macy , thầy Lục thấy em bị bệnh đáng thương mới mang em về nhà, anh ấy sợ chị tức giận mới không có nói thật với chị , Chị Macy , chị không nên tức giận !"

Trình Mai Tây bắt được tay Cốc Thư Tuyết dùng sức xô đẩy, Cốc Thư Tuyết thân thể nhu nhược đung đưa theo Trình Mai Tây . Lục Tử Minh xông lên, kéo Cốc Thư Tuyết ra khỏi tay Trình Mai Tây .

Lục Tử Minh thẹn quá thành giận, thay đổi tác phong ôn nhã , dùng sức kéo tay Trình Mai Tây đi ra ngoài: "Cô không thấy mất mặt xấu hổ hả , có chuyện gì về nhà nói!"

Trình Mai Tây bị đau thét chói tai: " Anh còn mặt mũi nói tôi sao ? Buông tôi ra, tôi sẽ tự đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.