Sợ Cưới

Chương 189: Kịch hay lên sân khấu



Khi Lục Tử Minh chỉ còn cách giường Trình Mai Tây khoảng một mét, bà Trình vươn tay, ngăn lại Lục Tử Minh: “Có cái gì cần nói, liền đứng đây nói đi.”

Lục Tử Minh đứng lại, nhìn về phía Trình Mai Tây: “Mai Tây, tôi không biết ly hôn có phải là ý của cô, hay là của ba mẹ cô, nhưng mà ly hôn là chuyện của hai chúng ta, chúng ta trước kia chẳng phải đã nói thế sao? Cho dù là chuyện gì, cũng phải cùng nhau bàn bạc, cùng nhau giải quyết?”

Bà Trình trách móc: “Chuyện gì cũng phải bàn bạc? Sao trước khi anh tìm bồ nhí, không bàn với Mai Tây? Anh mang bồ nhí về nhà mình, sao không bàn với Mai Tây đi?”

Lục Tử Minh nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ một lát, rồi sắp xếp lại từ ngữ: “Mai Tây, tôi làm chuyện có lỗi với cô, là tôi sai, nhưng mà, tài sản trong nhà là do hai chúng ta cùng nhau cố gắng vất vả kiếm được, có một phần của tôi, cũng có một phần của cô. Trong đơn đến tòa án cô yêu cầu đòi hết tài sản về mình, cái này không phải là ý kiến của cô đấy chứ?”

Từng giọt nước mắt lớn theo khóe mắt Trình Mai Tây chảy xuống không ngừng. Lục Tử Minh cầm lấy khăn đi qua lau cho Trình Mai Tây, Lâm Như Sơ túm lấy khăn, trừng mắt nhìn Lục Tử Minh: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động chân động tay!”

Lục Tử Minh ngượng ngùng rút tay về, Lâm Như Sơ tiếp tục dịu dàng lau nước mắt cho Trình Mai Tây, lại lấy tay chỉnh sửa tóc mai hai bên cho cô, Trình Mai Tây không muốn nhìn thấy Lục Tử Minh thêm nữa, vô cùng mệt mỏi mà nhắm chặt hai mắt, cho dù Lục Tử Minh có nói gì, Trình Mai Tây cũng không hề có phản ứng.

Bà Trình đứng lên đuổi Lục Tử Minh ra ngoài: “Bộ dạng của Mai Tây anh cũng thấy rồi đấy, giờ nó đã thế này, anh hãy bỏ qua cho nó đi. Đừng tới hành hạ nó thêm nữa. Hai người ly hôn chẳng phải vừa hay à? Anh có thể danh chính ngôn thuận mà cưới con bồ nhí kia vào, Mai Tây cũng không phải đau khổ nữa. Từ nay về sau, nhà họ Trình chúng tôi với nhà họ Lục các anh sẽ không còn liên quan!”

Lục Tử Minh còn muốn bàn chuyện ly hôn với Trình Mai Tây, bà Trình đẩy hắn ta: “Mai Tây giờ thế này, tất cả mọi việc đều do ba nó làm thay, có chuyện gì cần nói, anh tìm ba nó mà nói đi.”

Lâm Như Sơ ngồi ở bên giường, cầm lấy đôi tay run rẩy của Trình Mai Tây như muốn truyền cho cô sức mạnh. Cô biết lúc này Trình Mai Tây hận không thể nhảy lên, đánh cho Lục Tử Minh một trận, mắng hắn ta một trận, cô chắc chắn là đã dùng hết sức lực, mới có thể khiến mình nằm yên bất động ở trên giường.

Bà Trình đẩy Lục Tử Minh ra ngoài, xoay người khóa trái cửa phòng, vội vàng chạy tới bên giường Trình Mai Tây, cầm lấy cánh tay bên kia của cô. Trình Mai Tây đang dùng hàm răng cắn chặt lấy cánh tay mình, ngậm ngùi khóc, bà Trình kêu: “ Con gái ngốc ơi, sao cắn tới nỗi chảy máu môi rồi? Con cứ coi lời nó nói như đánh rắm đi, vì sao còn phải đau lòng?”

Trình Mai Tây giơ tay đập lên ngực mình: “Con là hận bản thân con, vì sao trước đây lại bị thằng khốn nạn Lục Tử Minh che mờ ánh mắt, còn không nhận ra bộ mặt thật của hắn ta, con thực hận mình có mắt không tròng mà!”

Lâm Như Sơ nhìn Trình Mai Tây đầy đau xót, thế gian này có bao nhiêu bi kịch của phụ nữ đều vì sự không chung tình của đàn ông mà ra? Lúc này cô làm sao lại không cảm thấy lòng mình cảm thông đây? Cho dù như thế, cô cũng cảm thấy may mắn, vì người đàn ông mình yêu là người chí tình chí nghĩa, cho dù không có được tình yêu của anh ấy, cô cũng mãn nguyện, vì người mình yêu là người xứng đáng.

Bà Trình ôm Trình Mai Tây vào lòng: “Không sao, mọi chuyện qua rồi, tòa án sẽ nhanh chóng mở phiên tòa xét xử, con và Lục Tử Minh sẽ không còn quan hệ gì nữa, về sau cũng không cần gặp lại nó nữa rồi!”

Trình Mai Tây im lặng gật đầu, bà Trình nhẹ nhàng vỗ sau lưng Trình Mai Tây, dùng cách thức nguyên thủy nhất này để an ủi cô.

Ông Lục và ông Trình đang ngồi trên sô-pha nói chuyện, ông Lục nhìn ông Trình liền cười lạnh: “Ông có con gái tốt nhỉ, không những giờ muốn ly hôn với con trai tôi, còn muốn chiếm tất cả tài sản. Đây chẳng phải là muốn bắt nạt nhà họ Lục chúng tôi à?”

“Lời này của ông thông gia là không đúng rồi. Con gái tôi gả tới nhà họ Lục, phụng dưỡng ba mẹ chồng, chăm sóc cho chồng, toàn tâm toàn ý muốn sống chung. Là Lục Tử Minh nhà các người muốn tìm bồ nhí, con gái tôi bị các người hại phải nằm viện, giờ còn chưa phục hồi kia. Ly hôn là ý của tôi, đem tất cả tài sản giành lại cũng là ý của tôi!” ông Trình mang tất cả trách nhiệm gánh lên vai mình.

“Đàn ông ở bên ngoài, có chút chuyện trăng gió này kia chẳng phải là quá bình thường sao? Chúng ta quan trọng là phải xem người đàn ông có chịu trách nhiệm với gia đình hay không chứ. Giờ cho chúng nó ly hôn, là chuyện của chúng nó, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng tài sản này là hai đứa nó cùng nhau vất vả kiếm được, cho dù là có làm chút chuyện có lỗi với Trình Mai Tây đi nữa, nó nhận ít chút là được. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, vì sao phải làm quá đáng thế?” Ông Lục một lòng muốn làm hòa.

“Sớm biết thế thì lúc trước sao còn vậy? Nếu Lục Tử Minh không có bồ nhí, đừng có làm mấy cái chuyện vớ vẩn kia, chúng nó cũng không tới mức phải ly hôn. Việc đã tới nước này, hà tất còn nói những chuyện này làm gì? Dù sao cũng đã kiện ra tòa rồi, toàn bộ cứ giao cho quan tòa tới phán quyết đi thôi!” ông Trình chẳng buồn đấu võ mồm thêm nữa.

Ông Lục còn muốn lý luận thêm, Lục Tử Minh đã bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, ỉu xìu đi tới trước mặt ông Lục: “Ba, chúng ta đi thôi!”

“Con và Trình Mai Tây bàn bạc ra sao rồi? Nó nói làm sao?” ông Lục ép hỏi Lục Tử Minh.

“Bàn cái gì được, Mai Tây vẫn chưa nói được, phải chờ bên tòa án mở phiên tòa thôi!” Lục Tử Minh kéo ông Lục đi.

Ông Lục đứng lên nhào về phía phòng ngủ của Trình Mai Tây, dùng sức gõ cửa: “Trình Mai Tây, mày đi ra cho tao, đừng có giả chết ở trong đó. Mày lấy Tử Minh nhà chúng tao bao nhiêu năm như vậy, cũng không sinh cho nhà họ Lục được đứa cháu nào, nhà họ Lục chúng tao không ghét bỏ thì thôi, mày giờ muốn ly hôn, còn cướp nhà cướp xe của Tử Minh nhà chúng tao à?”

Ông Trình đứng lên định ngăn ông Lục lại, lại bị Phương Chi Viễn kéo lại: “Chú, kệ họ làm loạn đi, ầm ĩ đủ rồi họ sẽ tự thôi, đừng chấp nhặt làm gì.”

Ông Lục thấy Phương Chi Viễn mở miệng, quay lại nhào lên túm lấy Phương Chi Viễn: “Mày cái thằng chồng hờ này cũng quá kiêu ngạo rồi, có phải đã sớm ngủ cùng Trình Mai Tây hay không? Còn mang con dâu nhà chúng tao giấu về nhà, còn liên kết chiếm tài sản nhà chúng tao, mày định làm gì hả?”

“Ông đừng có ngậm máu phun người, tôi và Trình Mai Tây là trong sạch. Tôi không hề ở lại đây, họ chuyển tới là tôi đã chuyển tới ở nhà bạn rồi, ông có thể đi điều tra xem. Tôi sẽ kiện ông tội phỉ báng người khác.” Phương Chi Viễn cảnh cáo ông Lục.

Đang ầm ĩ đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, ông Trình và Phương Chi Viễn nhìn nhau, đứng bên ngoài là 3 người Bộc Tấn, Viên Hạo Văn, Tiểu Lý. Phương Chi Viễn gật đầu chào 3 người, đưa 3 người vào trong nhà, ông Trình nhìn thấy ba người liền chào hỏi. Tiểu Lý giới thiệu với ông Trình: “Chú, đây là Tổng giám đốc Viên của công ty chúng cháu.”

Tiểu Lý lại giới thiệu với Viên Hạo Văn: “Tổng giá đốc Viên, đây là ba của Tổng giám sát Trình.”

Ông Trình đưa tay cầm tay Viên Hạo Văn: “Tổng giám đốc Viên, chào anh! Rất vui được biết anh!”

Viên Hạo Văn gật đầu: “Chào chú, nghe nói Tiểu Trình bị ốm, tôi đi làm mới nghe Tiểu Lý nói chuyện, nên hôm nay mới tới thăm!”

Tiểu Lý lại giới thiệu cho ông Trình Bộc Tấn: “Chú, đây là Tổng giám đốc công ty Thế Đạt- ông Brian! Hôm nay cũng tới thăm Tổng giám sát Trình!”

Ông Trình có chút chần chờ, rồi vẫn đưa tay bắt tay Bộc Tấn, biểu tình có chút không được tự nhiên.

Viên Hạo Văn đưa mắt với Tiểu Lý, Tiểu Lý vội vàng đưa một đống đồ thực phẩm chức năng xuống: “Chú, đây là Tổng giám đốc Viên đặc biệt dặn dò, mong Tổng giám sát Trình mau khỏe lại.”

“Công ty anh chẳng phải đã tặng một bộ thiết bị khôi phục chức năng rồi sao? Hôm nay còn mang nhiều đồ như vậy tới? Chúng tôi làm sao dám nhận chứ?” ông Trình vô cùng cảm động.

“Thiết bị khôi phục nào cơ? Đây là việc chúng tôi phải làm mà!” Viên Hạo Văn mờ mịt, nhưng vẫn tự nhiên đối đáp.

“Tổng giám sát Trình ở đâu? Chúng tôi thăm chị ấy một lát?” Tiểu Lý nói.

Ba con nhà họ Lục nhân dịp hỗn loạn. liền đi ra ngoài, nhưng khóe mắt Viên Hạo Văn đã nhìn thấy Lục Tử Minh: “Lục Tử Minh, nếu tôi nhớ không nhầm, anh chính là chồng của Tổng giám sát Trình, giáo sư Học viện Chấn Hoa, đúng không?”

Lục Tử Minh xấu hổ dừng bước: “Tổng giám đốc Viên đúng là trí nhớ tốt, hôm nay anh đặc biệt tới thăm Mai Tây, thật là vô cùng cảm ơn!”

“À, Tổng giám sát Trình là cán bộ ưu tú của công ty chúng tôi, cô ấy ốm chúng tôi tới thăm, cũng là bình thường mà. À đúng rồi, anh giờ đi đâu à?” Viên Hạo Văn lúc trước ở các cuộc gặp gỡ cuối năm có gặp Lục Tử Minh vài lần, hai người vừa gặp đã quen, rất hợp ý nhau, sau đó không gặp lại, giờ gặp như là thấy cố nhân.

“Tổng giám đốc Viên, mẹ tôi bị xuất huyết não đang nằm viện, tôi phải đi chăm bà!” ánh mắt Lục Tử Minh né tránh.

“Ôi, thật đúng là họa vô đơn chí, anh có việc thì mau đi đi!” Viên Hạo Văn bày tỏ nuối tiếc, Lục Tử Minh bỏ đi như chạy trốn.

Phương Chi Viễn đóng cổng xong, ông Trình nhìn về phía Viên Hạo Văn: “Tổng giám đốc Viên, giờ chúng ta cùng đi thăm Mai Tây đi?”

Viên Hạo Văn gật đầu: “Được.”

Ông Trình đi tới trước cửa phòng ngủ của Trình Mai Tây, gõ cửa: “Mẹ nó ơi, mở cửa đi, là Tổng giám đốc Viên ở công ty Mai Tây tới thăm nó này, bà mau mở cửa.”

Bà Trình mở cửa, Viên Hạo Văn gật đầu với bà: “Chào cô, cô vất vả quá!”

Bà Trình vội cảm ơn: “Không vất vả đâu, Tổng giám đốc Viên đặc biệt tới thăm Mai Tây, cám ơn anh nhiều lắm.”

Bộc Tấn đi sau Viên Hạo Văn, nhìn thấy bà Trình cũng không mở miệng, chỉ hơi gật đầu. Bà Trình vốn là giật mình, sau đó trừng mắt nhìn Bộc Tấn một cái, lại ngại có Viên Hạo Văn ở đây, không dám làm gì.

Viên Hạo Văn đi nhanh tới bên giường Trình Mai Tây, đưa tay cầm lấy tay phải của Trình Mai Tây: “Tổng giám sát Trình, hôm qua tôi mới nghe Tiểu Lý nói chuyện cô bị ốm, lại bận nhiều việc, hôm nay mới tới thăm cô được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.