Đầu tiên Phương Chi Viễn tìm kiếm khắp các quán bar trên đường từ bệnh viện tới nhà Lâm Như Sơ, vừa đi vào là điên cuồng tìm kiếm, mấy lần bị người ta nhìn như là bị thần kinh, lúc này Phương Chi Viễn đã cuống rồi, cơ bản không quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình có gì bất thường, lúc này, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, chính là tìm được Lâm Như Sơ, nói cho cô ấy tình yêu của mình.
Phương Chi Viễn chính là điển hình của chòm sao Thiên Bình luôn do dự khó quyết định, khi tình yêu đến, luôn luôn không hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng mình, lại luôn là sau khi tình yêu rời đi rồi mới giật mình cảm thấy nó đáng quý. Năm ấy anh không thể vui vẻ mà từ biệt Liễu Nhạc Hạ, lúc này không thể đón chào Lâm Như Sơ, đều là do tính cách này chi phối.
Khi cảm giác đau khổ vì không có tình yêu chân thành ập đến, Phương Chi Viễn mới giật mình cảm giác được tầm quan trọng của Lâm Như Sơ đối với mình, nhưng mà, trong khi anh giật mình bừng tỉnh, tất cả đã không kịp rồi, Lâm Như Sơ đã tan nát cõi lòng mà rời đi, Phương Chi Viễn điên cuồng tìm kiếm, muốn níu kéo lại Lâm Như Sơ.
Cả đường Phương Chi Viễn tìm kiếm như điên, anh vô cùng hiểu biết Khả Dĩ An, tình một đêm đối với cậu ấy mà nói giống như ăn cơm, chỉ cần là phụ nữ vừa ý, anh sẽ uống say, sau đó mọi chuyện thuận lý thành chương, chính vì anh biết rõ, anh mới không thể để cho Lâm Như Sơ trở thành con mồi tiếp theo của Khả Dĩ An, anh nhất định phải tìm được Lâm Như Sơ.
Cuối cùng ở một quán bar giữa bệnh viện và nhà Lâm Như Sơ, Phương Chi Viễn cũng tìm được Khả Dĩ An và Lâm Như Sơ. Khi đó, Lâm Như Sơ đã say đến hai mắt mông lung, nhìn thấy Phương Chi Viễn, trong mắt lại xuất hiện sự đau khổ, Phương Chi Viễn nhìn thấy Lâm Như Sơ mềm mại dựa vào ngực Khả Dĩ An, xông lên cướp lấy Lâm Như Sơ ôm vào trong ngực mình, Khả Dĩ An dường như cũng đã uống không ít rượu, đưa tay muốn đoạt lại Lâm Như Sơ lại, nhưng vì say rượu mà bị Phương Chi Viễn hất bỏ cánh tay tới mức loạng choạng. Khả Dĩ An đứng thẳng người: “Phương Chi Viễn, cậu có ý gì, mẹ nó chứ, cậu lại cướp người tôi yêu lần nữa, cuối cùng là cậu có ý gì?”
Phương Chi Viễn ôm chặt lấy Lâm Như Sơ mà anh chút nữa đã mất đi: “Khả Dĩ An, tôi cảnh cáo cậu, cậu tránh xa Lâm Như Sơ một chút, đừng mang những kỹ xảo đó của cậu dùng trên người cô ấy, tôi sẽ không trơ mắt nhìn cậu hủy hoại cô ấy?”
Khả Dĩ An đưa tay đánh trên đầu Phương Chi Viễn một quyền: “Phương Chi Viễn, cậu dựa vào cái gì cướp bạn gái của tôi, cậu cướp bạn gái của tôi còn đánh tôi? Lúc cậu cướp Liễu Nhạc Hạ thì bức cô ấy điên rồi, giờ cậu lại cướp Lâm Như Sơ với tôi, cậu cướp người thành nghiện rồi à!”
Phương Chi Viễn bị Khả Dĩ An đánh một quyền, Lâm Như Sơ sợ tới mức rượu tỉnh một nửa, vội vàng túm lấy Phương Chi Viễn, đưa tay sờ sờ chỗ Phương Chi Viễn bị đánh: “Bác sĩ Phương, anh không sao chứ?”
Lâm Như Sơ quay đầu nhìn về phía Khả Dĩ An: “Luật sư Khả, có chuyện gì anh từ từ nói, sao lại động thủ đánh người?”
Khả Dĩ An đau khổ nhìn Lâm Như Sơ, năm ấy Liễu Nhạc Hạ cho dù bị Phương Chi Viễn thương tổn, cũng vẫn không cho phép Khả Dĩ An nói Phương Chi Viễn nửa câu không đúng. Bây giờ Lâm Như Sơ rõ ràng chính là bản sao của Liễu Nhạc Hạ năm đó. Chỉ bất đồng là, mình đối với Liễu Nhạc Hạ là tình yêu đơn phương, Liễu Nhạc Hạ với Phương Chi Viễn cũng là tình yêu đơn phương. Bây giờ Lâm Như Sơ cùng Phương Chi Viễn là tình đầu ý hợp, mà mình, lại một lần nữa trở thành người yêu đơn phương đáng buồn kia.
Vở kịch ba người đang diễn nhanh chóng hấp dẫn đám người trong quán bar, ba người nhanh chóng trở thành trung tâm của quán bar, có người vỗ tay cổ vũ Khả Dĩ An: “Cướp đi, cướp đi!”
Một đám khác lại vây quanh Phương Chi Viễn cùng Lâm Như Sơ kêu to: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi.”
Lâm Như Sơ hoảng sợ nhìn xung quanh, Phương Chi Viễn đưa tay ôm lấy đầu Lâm Như Sơ ấn vào trước ngực mình: “Như Sơ, em dựa vào lòng anh, anh đưa em ra ngoài.”
Phương Chi Viễn như gấu koala vừa ôm vừa kéo Lâm Như Sơ ra khỏi quán bar, bỏ lại một mình Khả Dĩ An ở trong quán bar, Khả Dĩ An quay lại bàn, cầm chai rượu vang còn hơn nửa một hơi cạn sạch, tối nay, anh chỉ có thể lấy men say an ủi cõi lòng chan chứa tương tư của mình.
Khả Dĩ An vốn cho Lâm Như Sơ là thiên sứ có thể cứu rỗi chính mình, không ngờ rõ ràng thiên sứ đã đồng ý bảo vệ mình, lại rời mình ra đi. Khả Dĩ An mơ màng say, cuối cùng cũng quyết tâm từ bỏ suy nghĩ níu kéo cô lại, anh vào sàn nhảy, tới gần nhảy cùng một phụ nữ thuận mắt.
Khi Khả Dĩ An tỉnh dậy ở một khách sạn gần quán bar, đã là rạng sáng ba giờ, vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh có một phụ nữ tóc khô vàng, tay anh còn đang đặt trên một bên nhô lên của cô ta. Khả Dĩ An nhanh chóng rút tay về, không ngờ người phụ nữ lại áp tới, hai luồng mềm mại trước ngực kề sát vào Khả Dĩ An.
Khả Dĩ An ghét bỏ lùi hẳn lại, người phụ nữ vẫn chưa tỉnh, bởi vì điên cuồng mà nhan sắc hỗn độn, lông mi giả một bên đã rơi xuống, son môi loang lổ, khóe miệng còn có nước bọt, khuôn mặt bởi vì say rượu mà trở nên vàng như nến, hoàn toàn không thấy sự gợi cảm nóng bỏng dưới ánh đèn như tối hôm qua ở quán bar.
Nhớ tới dung nhan thanh thuần như nước của Lâm Như Sơ, Khả Dĩ An cảm giác hai người đúng là một trời một vực, trong lòng đau đớn vô cùng. Cho dù Lâm Như Sơ có thuần khiết tốt đẹp thế nào đi nữa, cũng sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa rồi.
Phương Chi Viễn vừa ôm Lâm Như Sơ ra xe, điện thoại đã vang lên, Phương Chi Viễn vừa nhìn là Trình Mai Tây. Sau khi ra tòa ly hôn tầm một tháng Trình Mai Tây mới chủ động mở lại điện thoại. Phương Chi Viễn vừa nghe máy, đã trruyền tới âm thanh thân thiết của Trình Mai Tây: “Chi Viễn, còn chưa về à, hôm nay có về nhà không?”
Phương Chi Viễn nói với Trình Mai Tây nói: “Chị Mai Tây à, hôm nay em không quay về đâu, em về bên nhà Khả Dĩ An lấy chút đồ, mai về nhà ở.”
Cúp điện thoại, Phương Chi Viễn nhìn Lâm Như Sơ đang say qua tay lái phụ, biết nếu giờ đưa Lâm Như Sơ về nhà, nhất định là sẽ bị ông bà Lâm nghi ngờ và trách cứ, lúc này, tất cả những điều anh làm với Lâm Như Sơ, cũng chỉ còn thiếu một hành động. Khi chưa có sự cho phép của Lâm Như Sơ, chỉ có sau khi hai người đã thống nhất được, anh mới có thể thản nhiên đối mặt với ông bà Lâm.
Anh lái xe đến bên bờ biển, Phương Chi Viễn cởi áo ngoài xuống, bọc lấy Lâm Như Sơ, khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp của cô bởi vì uống rượu mà càng thêm xinh đẹp, trong bầu không khí ái muội chật hẹp này, Phương Chi Viễn có kích thích muốn lấy dũng khí hôn Lâm Như Sơ, anh chầm chậm cúi người, khi đôi môi chỉ còn cách nhau không tới một cm, Lâm Như Sơ đột nhiên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, bốn hàng mi chớp chớp như đánh nhau vậy.
Phương Chi Viễn hết sức khó xử, không biết là nên tiếp tục hôn, hay là đứng dậy, cả người Lâm Như Sơ bên dưới Phương Chi Viễn run run, đôi môi Phương Chi Viễn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Lâm Như Sơ. Ở giây phút tiếp xúc đó, Lâm Như Sơ run lên như là bị điện giật, rung động giống như tưởng tượng của cô, mà còn động tâm hơn so với tưởng tượng.
Hơi thở của Phương Chi Viễn tươi mát mà tao nhã, không có chút phàm tục nào, sạch sẽ tinh khiết như con người của anh vậy. Cái cúi người kia, cô vốn cho là sẽ kết thúc bằng một nụ hôn, nhưng mà lại đổi phương hướng, đối với Lâm Như Sơ mà nói, cái hôn đó càng khiến người ta rung động, điều khiến người ta rung động, thường hay là những điều thuần mỹ mà tinh khiết.
Lâm Như Sơ không dám mở mắt nhìn Phương Chi Viễn, thẹn thùng khẽ cúi đầu, Phương Chi Viễn ngồi thẳng người nhìn Lâm Như Sơ: “Có muốn đi xuống đi dạo một chút không? Đợi tỉnh rượu anh đưa em về nhà!”
Lâm Như Sơ nhẹ nhàng gật đầu, Phương Chi Viễn đã xuống xe vòng lại, mở cửa xe, tự nhiên nhiên dắt tay Lâm Như Sơ. Lâm Như Sơ đi theo Phương Chi Viễn ra biển. Đêm đầu xuân gió vẫn rất lạnh, Lâm Như Sơ không nhịn được rùng mình một cái, Phương Chi Viễn đưa áo khoác cho Lâm Như Sơ khoác lên, kéo khóa lên tới cổ, ngón tay hơi lành lạnh chạm vào khuôn mặt Lâm Như Sơ, hai người đều có cảm giác tim đập thình thịch.
Đêm đã khuya, mọi nơi đều yên tĩnh, trên bờ biển, chỉ có Phương Chi Viễn cùng Lâm Như Sơ. Hai tay Phương Chi Viễn nắm lấy bả vai Lâm Như Sơ: “Như Sơ, hôm nay em đi cùng Khả Dĩ An, anh đi khắp nơi đều không tìm thấy em, anh mới phát hiện thực sự em rất quan trọng với anh, thực ra không biết từ khi nào anh đã yêu em, chỉ là bản thân anh cũng vẫn không biết.”
Lâm Như Sơ cúi đầu, rơm rớm nước mắt: “Em vẫn nghĩ là người anh yêu là chị Mai Tây, chẳng hề thích em, hôm nay em nhìn thấy anh để tâm với chị ấy như thế, tâm trạng của em rất tệ, thế nên khi luật sư Khả đề nghị em làm bạn gái anh ấy, em đã đồng ý rồi.”
Phương Chi Viễn nắm chặt đôi vai gầy của Lâm Như Sơ: “Như Sơ, đều là anh sai, là do anh quá do dự, nên chút nữa đ/d lequydon là mất đi em rồi. Vừa rồi Khả Dĩ An nhắc tới Liễu Nhạc Hạ, là năm ấy Khả Dĩ An yêu cô ấy, cô ấy lại yêu anh, về sau bởi vì anh do dự, làm hại cô ấy bị bệnh như chị Mai Tây. Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn luôn tự trách, tới bây giờ cũng không thể toàn tâm toàn ý bắt đầu đoạn tình cảm mới.”
“Cho nên, anh nhìn thấy chị Mai Tây, là nghĩ tới Liễu Nhạc Hạ năm đó? Anh muốn bồi thường lỗi của mình với Liễu Nhạc Hạ trên người chị Mai Tây??” Lâm Như Sơ vừa rồi ở quán bar nghe được Khả Dĩ An nhắc tới Liễu Nhạc Hạ, giờ nghe Phương Chi Viễn nói xong là hiểu ngay.
“Đúng, anh vẫn cho là anh yêu Mai Tây, mãi tới mấy ngày trước khi anh đến Hạ Môn gặp được Liễu Nhạc Hạ, khúc mắc này của anh cuối cùng cũng được tháo gỡ, cuối cùng anh cũng hiểu, đối với Mai Tây, anh chỉ đơn thuần là đồng tình, bây giờ, chị ấy như chị gái của anh vậy, mọi người đều là người nhà của anh!” Cuối cùng Phương Chi Viễn cũng có thể bình thản đối mặt rồi.
“Vậy, Liễu Nhạc Hạ bây giờ ổn không ạ? Bệnh của cô có đỡ không?” Lâm Như Sơ hỏi tình hình của Liễu Nhạc Hạ.
“Cô ấy bây giờ ổn rồi, bệnh đã khỏi hoàn toàn, mà còn có cô con gái rất đáng yêu và người chồng vô cùng săn sóc, cô ấy hoàn toàn không nhận ra anh, anh gọi tên cô ấy, nhưng cô ấy không hề nhớ, chỉ xem anh như một người xa lạ.” Giọng nói Phương Chi Viễn như trút được gánh nặng.
“Chị ấy khôi phục được thật là tốt quá, đúng là chị ấy đã không hề nhớ được anh rồi? Anh có cảm giác khó chịu không?” Lâm Như Sơ lấy dũng khí hỏi.
“Chắc là không, nhìn thấy cô ấy sống tốt, cuối cùng khúc mắc trong lòng anh cũng tan, không còn tự trách vì năm ấy mình nhát gan nữa, cuối cùng anh cũng có thể bỏ ngày hôm qua xuống, cố gắng đối đãi với người thực sự ở trong lòng mình.” Phương Chi Viễn nói xong, thâm tình nhìn Lâm Như Sơ.
Lâm Như Sơ nhào vào lòng Phương Chi Viễn, hai người dạo lòng vòng, cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của nhau, hai trái tim trẻ tuổi rung động, tất cả vất vả và bồi hồi cũng đều trở nên đáng, giờ khắc này, có trời biển làm chứng, trăng sáng làm mối, vạn vật thiên địa này dường như cũng tham dự vào tình yêu của họ