Sợ Cưới

Chương 35: Trở thành trò cười



Thấy Trình Mai Tây sử dụng chiêu chí mạng, khí thế cả buổi của Lục Tử Minh lập tức hạ xuống, anh cúi đầu: "Mai Tây, anh vượt quá giới hạn là anh thật xin lỗi anh, nhưng anh chưatừng nghĩ tới muốn ly hôn với em."

"Anh không phải là không muốn ly hôn, mà là không muốn mất đi nhà cửa và xe thôi, nếu như cho anh tất cả nhà cửa và xe... có phải anh lập tức chịu ly hôn hay không." Trình Mai Tây cười lạnh.

"Mai Tây, đừng nói lời khó nghe như vậy, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng, cho dù em cho anh tất cả nhà và xe...anh cũng sẽ không ly dị với em." Lục Tử Minh khép nép cười hối lỗi.

"Nếu anh hiện vẫn chưa muốn ly hôn, vậy anh nói cho tôi biết, anh và Cốc Thư Tuyết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Trình Mai Tây truy hỏi.

"Anh là thật sự thích Tuyết, cô ấy dịu dàng thiện lương. Gặp cô ấy, ta mới biết trên thế giới này còn có một cô gái thuần khiết tốt đẹp như vậy!" Lục Tử Minh hoàn toàn không để ý cảm nhận của Trình Mai Tây.

"Anh là thật sự yêu cô ta, còn tôi đâu? Nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc có yêu tôi không?" Bất luận Trình Mai Tây mạnh mẽ thế nào, cuối cùng cũng là một người phụ nữ, quan tâm nhất chỉ đơn giản là một chữ yêu.

"Anh đương nhiên có yêu em, cho nên mới kết hôn với em, nhưng kết hôn nhiều năm như vậy, em luôn là vội vàng công việc, càng không ngừng tăng ca đi công tác, cho tới bây giờ không quan tâm anh...anh ở đây với em, căn bản không cảm nhận được một chút quan tâm dịu dàng, về đến nhà, không cảm thấy một chút sự ấm áp của gia đình." Lục Tử Minh miệng đầy oán trách.

"Tôi mỗi ngày bộn bề công việc là vì chính tôi hay sao? Vì sao tôi muốn công việc phải đi công tác, còn không phải là vì cái nhà này. Không có ta ra ngoài dốc sức làm việc, dựa vào một mình anh, có thể mua được căn nhà, có thể mua được xe sao?" Trình Mai Tây tràn ngập căm uất.

"Em đừng luôn miệng nói đến tiền bạc, nhà xe, trừ điều này ra, em còn để ý cái gì? !" Lục Tử Minh rất không hài lòng.

"Anh ghét tôi nói những điều này, nhưng không có những thứ này được không? Có bản lãnh vậy anh đừng dựa vào tôi, hãy dựa vào chính mình đi, tôi cũng không cần ra bên ngoài bôn ba cực khổ, tôi sẽ ở nhà phục vụ anh, tôi cũng có thể làm vợ hiền, ai bảo anh không có bản lãnh!"

"Em mở miệng ra ngoài tiền, chính là oán trách anh không có bản lãnh, em có coi anh như chồng em không? Em dạy bảo anh giống như dạy bảo cấp dưới của em, em căn bản không cho anh một chút tôn nghiêm, em xem em, nào có một chút giống phụ nữ?" Lục Tử Minh cũng là đầy bụng uất ức.

"Tôi không giống phụ nữ, tôi không cho anh một chút tôn nghiêm, cho nên anh phải tìm người thứ ba, đều là tôi sai đúng không?" Trình Mai Tây lòng đau như cắt.

Lục Tử Minh gật đầu: "Đúng, cô ấy dịu dàng hơn so với em, quan tâm hơn so với em, cô ấy sẽ không cả ngày nói với anh tiền bạc nhà cửa và xe, cô ấy sẽ quan tâm anh chăm sóc anh, ở trước mặt cô ấy, anh cảm giác mình mới như một người đàn ông."

"Lục Tử Minh anh tự hỏi lương tâm một chút xem, ở công ty tôi bộn bề công việc, về đến nhà là nấu cơm giặt giũ dọn dẹp phòng, trong nhà ngoài nhà chuyện gì đều do chính tôi quan tâm, mỗi ngày anh vươn tay lấy quần áo, há mồm đợi cơm, còn chê tôi không dịu dàng không săn sóc, anh cũng muốn tôi có tinh thần như vậy hả!" Lục Tử Minh lại đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu của cô, Trình Mai Tây cảm thấy tim đau đớn.

"Anh vừa cần chăm sóc đời sống sinh hoạt, cũng cần quan tâm tinh thần, em chỉ quan tâm anh đã ăn no chưa, mặc có ấm hay không, em đã từng quan tâm nhu cầu nội tâm của anh sao? Người anh cần không phải bảo mẫu hay quản gia." Lục Tử Minh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Thì ra là nhiều năm như vậy, mình bất quá chỉ là một bảo mẫu hay quản gia không được chào đón. Nghe được Lục Tử Minh phủi bỏ hy sinh mình bỏ ra, lúc đó Trình Mai Tây cảm giác không biết nên khóc hay cười, vốn cho là mình vất vả khổ cực đều là đáng giá, cuối cùng lại chuốc vào mình tràn đầy uất ức. Lục Tử Minh có đủ loại bất mãn, tự nhận là đã vì gia đình của mình bỏ ra tất cả, xem ra hôm nay giống như là một truyện cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.