Trình Mai Tây đứng dậy xách rương quần áo của Cốc Thư Tuyết, hướng ra ngoài cửa mà ném, Lục Tử Minh đã chạy tới nhặt cái rương đi vào, lại dọn dẹp từng bộ quần áo bỏ vào cái rương.
"Mai Tây, tối nay đừng đuổi cô ấy đi, đã trễ thế này, một cô gái như cô ấy ra ngoài cũng không an toàn. Sáng sớm ngày mai anh đưa cô ấy đi ngay. Có được hay không?" Lục Tử Minh hạ mình cầu xin.
"Không nỡ để cô ta đi, vậy tôi đi!" Trình Mai Tây chạy vào phòng ngủ đi lấy túi xách.
Cốc Thư Tuyết tới kéo cánh tay Trình Mai Tây: "Chị Mai Tây, em yêu Tử Minh, em không cần cầu xin anh ấy ly hôn, cũng không muốn danh phận gì, em chỉ nghĩ được ở bên cạnh anh ấy, có thể yêu anh ấy là tốt rồi. Chị đừng đuổi em đi!"
Trình Mai Tây xoay người hỏi Cốc Thư Tuyết: "Cô yêu Lục Tử Minh?"
"Đúng vậy." Cốc Thư Tuyết ra sức gật đầu.
"Yêu bao nhiêu, yêu tới trình độ nào?" Trình Mai Tây hỏi tới.
"Yêu đến trong lòng chỉ có anh ấy, nguyện ý vì anh ấy trả giá tất cả, cho dù mọi người trên toàn thế giới xa cách em, chỉ cần còn có anh ấy bên cạnh em, em đã cảm thấy hạnh phúc." Cốc Thư Tuyết vẻ mặt ngọt ngào.
"Nếu như anh ta hai bàn tay trắng, cô vẫn thích anh ta sao?" Trình Mai Tây tiếp tục giả thiết.
"Đương nhiên yêu, em yêu là anh ấy, là con người Lục Tử Minh này, anh ấy có tài hoa có học thức, quan tâm em che chở em, dù là anh ấy mất tất cả, em sẽ không oán cũng không hối hận thương yêu anh ấy." Cốc Thư Tuyết trả lời không chút do dự.
Lời nói của Cốc Thư Tuyết khiến Trình Mai Tây dở khóc dở cười, không biết Lục Tử Minh này ở đâu có sức quyến rũ lớn như vậy. Thế nhưng để có thể cho Cốc Thư Tuyết yêu đến trình độ này, xem ra bây giờ cô gái nhỏ thật sự không quan tâm chuẩn mực đạo đức, nếu nói vì tình yêu có thể bất chấp tất cả, trên đời này không có gì là các cô không dám nói không dám làm, Trình Mai Tây tự hỏi mình làm không được như vậy.
Trình Mai Tây tức giận tới cực điểm, ngược lại nhịn không được cười, lại còn cười to tới nước mắt giàn giụa, bất thình lình cô bật ra tiếng cười khiến Lục Tử Minh có chút sợ hãi, anh ta nhìn Trình Mai Tây như là gặp ma: "Em không có chuyện gì chứ, sao lại cười đến dọa người như vậy!"
"Tôi không sao, nếu không bây giờ chúng ta soạn thảo một tờ thỏa thuận ly hôn, ôi không muốn cái gì, nhà và xe tất cả đều cho anh." Trình Mai Tây dừng cười, nhìn Lục Tử Minh.
Trình Mai Tây cười lạnh: "Tôi nói đúng với những gì trong lòng anh nghĩ chứ? Anh bây giờ ước gì tôi với anh ly hôn, nhưng lại muốn tôi tay trắng ra khỏi nhà!"
"Mai Tây, nhà cùng xe đều là hai chúng ta cùng chung tài sản, anh làm sao lại nghĩ muốn độc chiếm chứ. Cho dù thật sự muốn ly hôn, cũng là chúng ta mỗi người một nửa. Huống chi, anh căn bản không muốn ly hôn." Lục Tử Minh vội vàng tỏ rõ thái độ.
"Anh không phải là không muốn độc chiếm, mà là sợ độc chiếm không được." Trình Mai Tây cười lạnh.
Trình Mai Tây đã thấy sắc mặt Lục Tử Minh rất rõ ràng, nói với anh ta nhiều hơn một câu, cũng cảm thấy là dư thừa, cô đứng dậy vào phòng ngủ, lấy ra cái rương dọn dẹp quần áo mang theo bên người, Lục Tử Minh xông tới ôm chặt lấy Trình Mai Tây: "Mai Tây, van xin em đừng đi, em đi rồi anh làm sao bây giờ?"
Trình Mai Tây cả người không thể động đậy, hung hăng há miệng cắn một cái trên cánh tay trái của Lục Tử Minh, Lục Tử Minh kêu thảm một tiếng, đau đến nhảy dựng lên: "Em điên rồi à, em muốn cắn thịt của anh sao? !"
"Cắn thịt của anh tôi cũng không hết hận, đem thịt anh đi cho chó ăn, đoán chừng chó cũng chê thịt quá thúi!" Trình Mai Tây nghiến răng nghiến lợi.
Cốc Thư Tuyết nghe tiếng kêu Lục Tử Minh vội chạy đến, vừa nhìn cánh tay đang nhỏ máu của Lục Tử Minh, vội vàng đi tìm hộp cấp cứu mang tới, vừa dùng bông băng cho Lục Tử Minh khử trùng, vừa hỏi Lục Tử Minh: "Có đau hay không, chảy máu rồi!"