Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Tĩnh vừa xuống máy bay đã tới thẳng khách sạn, lại thuê thêm một phòng sát vách Phùng Chử, hai người cùng nhau trông coi Phương Nhạc Cảnh.
“Làm sao đây, cảm giác như ngay giây sau sẽ bị bại lộ vậy”, Phương Nhạc Cảnh làm mặt đau khổ.
Hai vị phụ huynh ở sát cạnh thật áp lực quá đi mất.
Nghiêm Khải bật cười, “Sợ gì chứ, chẳng lẽ họ còn phá cửa vào được hay sao”.
“Căng thẳng quá”, Phương Nhạc Cảnh dựa vào lòng anh, vừa cọ vừa nằm trên ghế salon để tìm tư thế thoải mái.
Tay Nghiêm Khải khẽ vuốt lên lưng cậu, như thể gãi ngứa cho mèo nhỏ.
Mà ở căn phòng bên cạnh, Phùng Chử và Lý Tĩnh đang uống trà, thuận tiện nói về chuyện bác sĩ tâm lý.
“Anh thực sự không biết?” Phùng Chử hỏi.
Lý Tĩnh lắc đầu, “Phó giám đốc Bạch tự đứng ra mời bác sĩ, người cũng là anh ta liên lạc, tôi không hề nhúng tay.”
“Thần bí thế sao”, Phùng Chử nói, “Đến bây giờ mặt mũi người nọ ra sao tôi cũng chưa từng thấy.”
“Sao cậu lại muốn gặp anh ta?” Lý Tĩnh hỏi.
“Lẽ nào anh không tò mò?”, Phùng Chử mở to mắt.
Lý Tĩnh lắc đầu.
Phùng Chử: …
“Nếu không còn chuyện gì nữa… thì tôi về phòng nghỉ ngơi đây”, Lý Tĩnh đứng dậy, “Ngày mai tôi còn phải làm việc với bên truyền thông.”
“Mới ba giờ chiều, ngủ gì sớm vậy?”, Phùng Chử đề nghị, “Hay là chúng ta làm ván cờ đi? Nghe nói anh là cao thủ cờ vây mà.”
Lý Tĩnh dừng bước, “Cậu còn biết chơi cờ?”
“Chuyện nhỏ”, Phùng Chử đĩnh đạc nói, “Tám tuổi tôi đã biết chơi rồi.”
“Nhưng ở đây không có bàn cờ.” Lý Tĩnh nhắc nhở.
“Thì vẽ một cái là được.”, Phùng Chử mở phần mềm vẽ trên máy tính ra, bắt đầu vẽ lung tung.
Mặt Lý Tĩnh cứng đờ, “Cờ năm quân?”
Chú thích: cờ năm quân tương tự chơi caro vậy, sắp được 5 quân thẳng hàng là thắng.
Phùng Chử gật đầu.
Lý Tĩnh: …
“Mau tới đây”, Phùng Chử vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Lý Tĩnh xoay người đi ra ngoài, “Xin lỗi, đột nhiên nhớ ra còn chút việc chưa giải quyết.”
“Cần giúp một tay không?”, Phùng Chử nhiệt tình hỏi.
“Không cần đâu”, Lý Tĩnh bước nhanh về phòng.
Không có việc gì để làm thật là chán mà… Phùng Chử nằm ngửa trên thảm, mặt hướng lên trời, nhìn trần nhà đờ người.
Không biết Nhạc Nhạc tới lúc nào mới điều chỉnh cảm xúc lại được.
Dù không thể ra ngoài nhưng đối với Phương Nhạc Cảnh mà nói, được ở bên Nghiêm Khải cũng đủ rồi. Căn phòng của hai người ở nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, vào xế chiều sẽ có ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào, bầu trời xanh thật xanh, còn có mây trắng tinh khiết như bông. Nghiêm Khải ôm lấy Phương Nhạc Cảnh từ phía sau, hai người ngồi trước cửa sổ sát đất nói lời thủ thỉ.
“Tâm trạng tốt hơn chưa?”, Nghiêm Khải ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
“Ừm”, hai người đan tay lấy nhau, “Cảm ơn anh”.
“Công ty đã liên lạc với đoàn phim rồi, ngày mai em có thể trở lại quay phim.”, Nghiêm Khải nói, “Tiến độ quay ban đầu là bảy ngày cũng đã bị kéo dài tới mười hai ngày, thế nên không cần gấp gáp, em có thể từ từ tìm cảm xúc cho mình.”
Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn anh.
“Mỗi diễn viên đều có một điểm yếu riêng, cứ chậm rãi quay, không cần suy nghĩ tới công ty, đây là lời đạo diễn Nhạc nói”, Nghiêm Khải giải thích, “Không phải anh cho em đặc quyền riêng gì cả.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Em còn chưa nói gì mà.”
“Biểu hiện của em cũng đã rất tốt rồi”, Nghiêm Khải ôm trọn cậu trong lòng, “Ngay cả trên mạng người ta cũng nói rằng… Em là cây rụng tiền trong tương lai của truyền thông Đông Hoàn nữa.”
Phương Nhạc Cảnh tự kỷ đung đưa.
Nghiêm Khải bị tính trẻ con của cậu chọc cười, một nụ hôn rơi xuống cần cổ cậu.
Moli trước sau vẫn gọi điện thoại quan tâm, xem ra rất để ý tới con dâu. Mà mẹ Phương cũng duy trì tần suất một ngày một cuộc điện thoại, tới khi chắc chắn cậu đã có thể từ từ điều chỉnh lại tâm thế mới xem như yên lòng.
Lý Tĩnh công khai mở một cuộc họp báo nhỏ với giới truyền thông, giải thích rằng do Phương Nhạc Cảnh tham gia quay phim và đi tuyên truyền liên tục mấy ngày nên thân thể bị kiệt sức, không hề liên quan tới chứng bệnh trầm cảm mà bên ngoài vẫn đồn đại gần đây. Mong rằng giới truyền thông và cộng đồng mạng không nên tiếp tục suy đoán bừa bãi.
“Xin hỏi, tại sao Nhạc Nhạc không tham gia buổi họp báo hôm nay?”, phóng viên đặt câu hỏi.
“Vì bác sĩ đã dặn cậu ấy cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn”, Lý Tĩnh nói, “Ngày mai Nhạc Nhạc sẽ quay về đoàn phim tiếp tuc lịch trình, đợi đến khi quay xong Sự kiện Bình Lạc và hoàn thành tiệc đóng máy rồi phỏng vấn cũng không muộn.”
“Hiện nay bên ngoài có nhiều tin đồn cho rằng Truyền thông Đông Hoàn chỉ quan tâm tới lợi ích kinh tế mà không để ý tới tình trạng sức khỏe của nghệ sĩ, sắp xếp lịch làm việc quá dày đặc. Xin hỏi đối với chuyện này ngài có ý kiến gì?”, tiếp tục có ký giả đặt vấn đề.
“Hoàn toàn là tin đồn”, Lý Tĩnh nói, “Công ty vẫn luôn quan tâm tới Nhạc Nhạc.”
“Đúng thế!”, Thẩm Hàm vừa xem tin tức vừa gật đầu, tiện miệng ăn kem bạc hà do Dương tiên sinh làm.
BOSS quan tâm nhất là Nhạc Nhạc có được không, suy đoán lung tung gì đó thật là vô trách nhiệm.
Dương Hy mở cửa bước vào.
Thẩm Hàm vội vàng giấu que kem ra sau lưng.
Dương Hy ngồi xuống đổi giày, “Que cuối cùng nhé”.
Thẩm Hàm làm mặt vô tội.
“Đã giúp em sắp xếp ba ngày nghỉ để tới thăm Nhạc Nhạc rồi, vừa kịp lúc cậu ấy hoàn thành công việc trở về”, Dương Hy rửa tay xong thì ngồi xuống ghế salon, đưa qua một sấp văn kiện:
“Đây là lịch làm việc quý sau của em, hơi nhiều một chút.”
“Ừm ừm”, Thẩm Hàm vừa ngậm que kem vừa mở văn kiện, nhìn xong thì sững người.
Thế này mà nói! Hơi! Nhiều! Một chút?!
“Cũng không còn cách nào, quý sau phải phát hành photobook mới, trên hợp đồng có yêu cầu rõ ràng. Công việc phát ngôn cho tập đoàn Nhạc Đạt cũng đã ký kết, có tất cả năm dòng sản phẩm, vì thế lượng quảng cáo cần quay cũng sẽ rất nhiều. Hơn nữa, “THE SUNSET” sắp được công chiếu trong nước, em còn phải tham gia phỏng vấn của đài truyền hình, lịch làm việc này còn đã lược bỏ một số chỗ rồi.” Dương Hy nói, “Không thể xóa thêm nữa.”
“Em muốn ăn mười cây kem.” Thẩm béo phẫn uất.
Dương Hy: …
“Tám trang, tận tám trang đấy!” Thẩm Hàm ra sức khua tập tài liệu.
Dương Hy thỏa hiệp, “Cho em ăn thêm một cây nữa.”
Việc thì nhiều mà ăn lại chẳng đủ no, Thẩm Hàm yếu ớt nằm lên ghế salon.
Đáng sợ hơn chính là ăn không đủ no cũng chẳng gầy đi được, thậm chí sắc mặt còn khỏe mạnh căng bóng như thể ngày nào cũng dùng tiệc Mãn – Hán vậy. Người ngoài hoàn toàn nhìn không ra rằng cậu đang phải cực khổ giảm béo cỡ nào!
Thật vô cùng đáng thương.
Có lẽ do vẻ mặt của cậu quá thảm thương, hơn nữa cường độ công việc cũng rất lớn thật nên khi Thẩm Hàm lấy cây kem thứ ba từ trong tủ lạnh ra, Dương tiên sinh cũng chỉ miễn cưỡng giả vờ như không nhìn thấy ___ Dù sao cũng chỉ là thịt quả vải thêm lá bạc hà, coi như ăn trái cây cũng được.
Tiếp đó, hậu quả của sự nuông chiều là nửa đêm Thẩm mập bắt đầu bị tiêu chảy cấp, một mạch chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu khóc huhu.
Dương Hy đau đầu.
Dày vò đến quá nửa đêm, cuối cùng Thẩm Hàm cũng tạm đỡ, đáng thương co mình nằm trong ổ chăn.
Dương Hy sát lại bên cạnh cậu, bàn tay ấm áp khô ráo ấm áp khẽ giúp cậu xoa bụng.
“Có phải em phiền phức lắm không?” Mũi Thẩm Hàm đỏ bừng.
“Không đâu.” Dương Hy nhẹ hôn môi cậu, “Mọi người đều yêu quý em mà.”
“Vậy còn anh?” Thẩm Hàm ôm cổ anh, “Em ăn nhiều, lại còn không nghe lời nữa.”
Dương Hy bật cười, ôm cậu thật chặt vào lòng, “Anh yêu em nhất.”
Bốn phía đều là hơi thở quen thuộc, hai cánh tay ôm mình vững chãi mà mạnh mẽ, Thẩm Hàm an lòng nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Bị cậu dằn vặt một trận, Dương Hy cũng không còn buồn ngủ nữa, tiện tay cầm chiếc iPad, sau khi mở khóa thì tìm xem một số tin tức giải trí gần đây. Tin tức hot nhất đương nhiên là chuyện Nhạc Nhạc ngất xỉu, tiếp đó chính là chuyện Thẩm Hàm trở thành người phát ngôn nhãn hiệu toàn cầu của Nhạc Đạt gây chấn động. Ngoài ra còn có bài phân tích so sánh giữa “Sự kiện Bình Lạc” và “Số 13 phố Dương Bình”. Dù đạo diễn khác nhau, diễn viên khác nhau, đề tài cũng khác nhau, nhưng giữa chúng cũng có không ít điểm chung.
Nếu nói về đạo diễn, Nhạc Sanh và Khấu Sương đều được xem là đạo diễn top đầu trong nước, một người chuyên quay phim về đề tài xã hội, thường dùng những hình ảnh tinh tế để diễn tả sự trải nghiệm nội tâm của nhân vật chính; người kia lại thích dùng vô số xung đột đẩy mạnh tình tiết, trong đó không thiếu phô bày bi hài của mặt trái xã hội, phạm vi khán giả khá rộng, danh tiếng trong nước cũng rất tốt.
Nếu nói về diễn viên chính, Phương Nhạc Cảnh và Vệ Dật đều là nghệ sĩ mới nổi tiếng trong những năm gần đây. Tuy nhờ có “Tâm Thứ” và “Sự kiện Bình Lạc” nên Phương Nhạc Cảnh có danh tiếng hơn trong lĩnh vực điện ảnh; nhưng Vệ Dật cũng dựa vào bộ phim thần tượng mới đây để hấp dẫn một lượng lớn fans thanh thiếu niên. Cho dù tương lai ra sao, ít ra hiện tại họ vẫn vô cùng mong đợi bộ phim điện ảnh của Vệ Dật. Mỗi đợt bình chọn trên mạng, Số 13 phố Dương Bình chẳng những không tụt hạng mà còn giữ vững vị trí trong một tháng liền, đủ thấy fans cũng bỏ không ít công lao.
Nếu nói về đề tài kịch bản, “Sự kiện Bình Lạc” là câu chuyện dựa trên sự kiện có thật trong thời kì đầu cải cách mở cửa, năm đó vô cùng chấn động, nhưng chưa được kết luận rõ ràng nên mang tới cảm giác có phần thần bí; mà “Số 13 phố Dương Bình” cải biên dựa theo một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, sự chú ý của độc giả vốn không thấp, hai bộ phim cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân.
Sở dĩ do vậy, “Sự kiện Bình Lạc” và “Số 13 phố Dương Bình” bị đem ra so sánh cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
Dương Hy xem kĩ từng bình luận một, nhận thấy những người ủng hộ Phương Nhạc Cảnh chiếm đa số, thứ nhất là do lượng fans của cậu vốn dĩ cao hơn nhiều so với Vệ Dật, hơn nữa lấy hai bộ phim trước làm cơ sở, so với Vệ Dật chỉ đóng một bộ phim thần tượng mà nói, hiển nhiên cậu càng được chào đón hơn.
“Sự kiện Bình Lạc” đã sắp đóng máy, “Số 13 phố Dương Bình” cũng sắp quay xong, tiến độ về mọi mặt của hai bộ phim đều khá tương đồng, chẳng cần nghĩ cũng biết, tương lai ngoài sự cạnh tranh ở phòng bán vé và xếp hạng, tranh cãi giữa fans hai nhà ắt hẳn cũng chẳng thiếu.
Trang cá nhân của Thẩm Hàm cũng náo nhiệt không kém. Vì ban sáng cậu đăng hình một que kem nên bên dưới đều là một loạt bình luận hỏi rằng món này có phải do Dương Hy làm không, sau khi nhận được đáp án khẳng định lại lần lượt cảm thán thật ân ái quá đi, rốt cuộc bao giờ Thẩm Mập mới chịu xuất giá, tụi tui đã chuẩn bị xong đồ cưới rồi.
Lời đồn một khi được nói quá nhiều cũng sẽ trở thành thật, huống chi chuyện lần này lại vốn không phải chỉ là lời đồn.
Khóe miệng Dương Hy khẽ cong lên, quay đầu hướng mắt nhìn người bên cạnh.
Thẩm Hàm hơi nhếch miệng, ngủ đến hết sức ngọt ngào bình yên. Dương Hy đùa dai dùng ngón tay chọt cánh môi mềm mại của cậu, ngay lập tức cậu ‘ừm’ một cái cắn tới.
Xác nhận thứ trong miệng không ăn được, Thẩm Hàm thất vọng nhả tay anh ra, lật người ngủ tiếp.
“Không có gì, xử lý chút việc thôi”, Dương Hy nói, “Ngủ tiếp đi”.
“Khát”, giọng Thẩm Hàm hơi khàn, nghĩ một chốc lại bổ sung, “Tiêu chảy nên mất nước”.
Dương Hy xuống giường rót cho cậu một ly nước ấm rồi lại nhìn cậu uống hết.
“Anh cũng ngủ sớm đi, trời cũng sắp sáng rồi.” Thẩm Hàm ngáp một cái, dùng cả tay cả chân ôm lấy anh, “Ngày mai còn phải đi làm nữa đó.”
Dương Hy tắt đèn ngủ, vững vàng ôm cậu vào lòng, một giây một phút cũng không muốn buông tay.
Thẩm Hàm vui vẻ, trong mơ cũng nở nụ cười.
Trong thành điện ảnh, Phương Nhạc Cảnh như kế hoạch trở về đoàn phim. Nhạc Sanh và mọi người trong đoàn đều lo lắng cho cậu, thấy cậu dường như đúng là đã khôi phục mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
“Làm mọi người lo lắng rồi.” Phương Nhạc Cảnh nhận lỗi.
“Cậu không có việc gì là tốt rồi.” Nhạc Sanh vỗ vai cậu, “Cũng là lỗi của tôi, chỉ lo về việc quay phim, không suy nghĩ đến áp lực của cậu.”
“Không liên quan gì đến đoàn phim đâu ạ.” Phương Nhạc Cảnh ngượng ngùng nói, “Đều do tôi không biết điều chỉnh cảm xúc để thả lỏng hơn, nhưng bây giờ đã không sao rồi.”
“Đúng vậy”, Phùng Chử chen lời, “Lần này bác sĩ công ty mời tới cũng không tệ đâu.”
Đúng là đáng treo cờ thi đua mà.
Phương Nhạc Cảnh câm nín, có thể đừng nhắc tới chuyện này không.
囧 quá mà.
Xem xét đến cảm xúc và tình trạng cơ thể của Phương Nhạc Cảnh, mới đầu Nhạc Sanh cố ý đưa các cảnh quanh không quá quan trọng lên trướ, đến khi thấy cậu đã triệt để khôi phục lại mới từ từ gia tăng kế hoạch quay.
Mà Nghiêm Khải cũng cố ý ở lại khách sạn thêm hai ngày mới lên máy bay trở về, trực tiếp đến thẳng công ty.
Bạch Dực đang chờ anh trong phòng làm việc.
“Có việc gì?” Nghiêm Khải đặt hành lí sang một bên.
“Cậu đoán xem?” Bạch Dực đóng cửa, còn không quên khóa trái lại.
Nghiêm Khải bật cười, “Tôi không có hứng thú với cậu.”
“Tôi thà cậu hứng thú với tôi còn hơn!”, Bạch Dực rít gào như thể muốn hiến thân thật.
Nghiêm Khải làm mặt ghét bỏ.
“Phương Nhạc Cảnh! Phương Nhạc Cảnh! Phương Nhạc Cảnh!” Bạch Dực đi vòng vòng quanh phòng.
“Thì sao?” Nghiêm Khải nâng ly cà phê.
“Lại còn thì sao à!”, Bạch Dực kéo ghế ngồi đối mặt nhìn anh, “Hai người ở bên nhau từ lúc nào?”
Nghiêm Khải: “Một năm trước”.
“Một năm trước?!” Bạch Dực khiếp sợ.
“Nhỏ tiếng chút”, Nghiêm Khải nhắc nhở, “Phòng làm việc tuy cách âm tốt cũng không chịu nổi cái cổ họng của cậu đâu.”
“Cho nên mới nói, khi tôi vừa mang cậu ta vào công ty thì cậu đã ra tay rồi à?”, Bạch Dực không thể tin nổi.
Nghiêm Khải gật đầu, “Tuy cậu tìm từ không đúng lắm, nhưng mốc thời gian thì không sai”.
“Trời ơi!” Bạch Dực cào loạn tóc, sau đó lại bắt đầu xé áo sơ mi.
Nghiêm Khải gật đầu.
“Theo kiểu sau này sẽ kết hôn?”, Bạch Dực lại hỏi.
Nghiêm Khải vẫn gật đầu.
“Xong đời”, Bạch Dực tê liệt ngả ra ghế.
Khóe miệng Nghiêm Khải giật giật, “Cái bộ dạng sụp đổ gì thế hả, rốt cuộc là tôi yêu Nhạc Nhạc hay cậu yêu.”
“Cậu còn tâm trạng nói đùa được à!”, Bạch Dực phẫn nộ, “Cậu có biết chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì truyền thông và công chúng sẽ thế nào không!”
“Tôi biết chứ”, Nghiêm Khải nhướn mi, “Còn biết rõ hơn cậu”.
“Tôi nói, cậu tìm ai không tìm”, Bạch Dực vô cùng tuyệt vọng, “Không bằng cậu thử cân nhắc tôi đây này?”
Nghiêm Khải từ chối dứt khoát, “Nằm mơ đi.”
“Được rồi, coi như cậu không để ý tới truyền thông hay công ty, vậy còn phía ông cậu, cậu định làm thế nào?”, Bạch Dực lại hỏi.
“Cậu còn chưa báo cho ông nội tôi?” Lần này lại đổi thành Nghiêm Khải ngạc nhiên.
“Phí lời, tôi đâu có cái gan ấy!”, Bạch Dực đập bàn!
Hôm trước anh vốn đang nghe nhạc uống café ở phòng bên cạnh thì đột nhiên bị Nghiêm Khải gọi vào phòng làm việc. Ngay câu đầu tiên đã bị bắt tiếp nhận một tin tức như sấm sét giữa trời quang “Tôi với Nhạc Nhạc đang yêu nhau”, sau đấy chưa kịp dùng phút nào để tiêu hóa đã phải đi tìm bác sĩ tâm lý giúp hai con người này giả bộ.
“Vậy cậu không cần lo lắng.” Nghiêm Khải nói, “Ông đã biết rồi, còn rất thích Nhạc Nhạc nữa.”
“Hả?” Bạch Dực há hốc miệng.
Nghiêm Khải: “Tôi nhét bóng đèn vào miệng cậu có được không?”
“Ông cậu cũng đã biết rồi?”, Bạch Dực lại hỏi, “Vậy bác gái thì sao?”
“Đương nhiên cũng đã biết.” Nghiêm Khải nói, “Bọn họ đều rất thích Nhạc Nhạc.”
“Một năm trước hai bác đã biết rồi?”, giọng Bạch Dực run rẩy.
“Chuyện này thì không phải”, Nghiêm Khải đáp.
Bạch Dực thở phào nhẹ nhõm, ra là họ được biết cùng lúc, vậy xem ra cũng chưa đến mức quá thảm.
Sau đó lại nghe Nghiêm Khải nói:
“Chắc khoảng mấy tháng trước thôi, lần đó ông về nước”.
Bạch Dực:...
Nghiêm Khải phất phất tay trước mặt anh ta, “Phó tổng Bạch, muốn ngẩn người xin hãy về phòng làm việc của mình.”
“Vậy ra người bị giấu diếm lâu nhất chính là tôi?”, Bạch Dực chỉ chóp mũi mình.
Nghiêm Khải trả lời: “Đúng vậy”.
“Cậu đúng là quá đáng!”, Bạch Dực vỗ bàn, “Vậy mà không nói sớm cho tôi biết! Cậu có biết là lúc cậu đi tới thành điện ảnh tôi vẫn canh cánh không biết mở lời với bác trai thế nào không hả! Làm tôi còn buồn bực vì không thất ông cậu không gọi tới hỏi thăm chuyện tình cảm của cậu nữa, tôi cứ nghĩ là ông đã buông tha cho tôi, ai dè hóa ra ông cũng sớm biết rồi! Biết rồi cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi tự mình lo lắng chờ đợi ăn không ngon ngủ không yên!”
Không thể ngủ liền một mạch thật đúng là không thể bi phẫn hơn!
Nghiêm Khải cười như không cười nhìn anh ta.
“Cậu định làm gì?”, Bạch Dực nói xong một tràng dài, có chút hụt hơi.
Nghiêm Khải: “Ông tôi vẫn luôn gọi điện cho cậu, hỏi về chuyện tình cảm của tôi?”
Bạch Dực:...
“Ừ?”, Nghiêm Khải khẽ nhướn mi.
“Công ty cấm dùng bạo lực với cấp dưới”, Bạch Dực vội nhắc nhở.
“Không có quy định này”, Nghiêm Khải đứng dậy.
“Có!”, Bạch Dực quyết đoán co vào góc tường, “Điều thứ ba mươi”.
“Tôi nói không là không”, Nghiêm Khải xắn tay áo.
Bạch Dực nhào về phía cửa.
Thế nhưng cửa vào vừa nãy chính tay anh ta mới khóa trái.
Cái này gọi là!
Tự tạo nghiệt thì không thể sống!
Trong phòng bốp bốp bùm bùm một mảnh, thư ký nhỏ núp ngoài cửa, lòng sợ run.
Giám đốc Nghiêm và Phó tổng Bạch đã nhiều năm không đánh nhau. Sớm tưởng rằng hai người đã hoàn toàn chung sống hòa bình, hóa ra vẫn là mình nghĩ đơn giản.
Đương nhiên, để an ủi Bạch Dực, Nghiêm Khải vẫn cho anh ta thêm nửa tháng nghỉ phép để hàn gắn lại trái tim thủy tinh đã nát bét.
Mười ngay sau, Sự Kiện Bình Lạc chính thức đóng máy, tổ chức tiệc ăn mừng công khai, cánh truyền thông cũng như ý nguyện gặp được Phương Nhạc Cảnh đã ẩn mặt bấy lâu.
“Xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi”, Phương Nhạc Cảnh cười nói, “Lúc trước là do bị mệt mỏi quá đó, chẳng qua hiện giờ tôi đã không sao rồi.”
“Có thật là không phải do công tinh xếp lịch dày đặc không?”, ký giả hỏi.
“Đúng vậy”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Công ty đối xử rất tốt với tôi”.
“Hàm Hàm tới kìa”, có người chỉ cửa vào kêu lớn.
Một giây sau, Phương Nhạc Cảnh nhìn thấy Thẩm Hàm vui vẻ tiến vào studio, hai người mừng rỡ ôm lấy nhau. Ánh đèn máy ảnh chớp lóe khắp nơi, Phương Nhạc Cảnh mỉm cười buông Thẩm Hàm ra, “Cảm ơn cậu đã tới.” “Chúc mừng cậu đã hoàn thành bộ phim.” Thẩm Hàm chạy đến nỗi thở hồng hộc, “Đáng lẽ bọn tớ có thể tới đúng giờ, nhưng tại chuyến bay đáp muộn!” Quả thực là vô cùng mất hứng.
“Hàm Hàm, Hàm Hàm nhìn bên đây này”, tập thể cánh nhà báo lớn tiếng gọi.
Thẩm Hàm xoay người, cười tủm tỉm tạo dáng V-sign.
“Chụp ảnh cùng Nhạc Nhạc nữa!”, cánh truyền thông lại yêu cầu.
Phương Nhạc Cảnh kéo Thẩm Hàm ra trước bục để họ chụp ảnh.
“Hàm Hàm có thể chụp chung với Dương tiên sinh được không?”, cánh truyền thông hỏi.
“Được chứ”, Thẩm Hàm đáp ứng ngay, lòng biết rõ nhưng ngoài mặt vẫn hỏi, “Có điều sao mọi người lại muốn chúng tôi chụp cùng nhau? Anh ấy cũng đâu phải là nghệ sĩ.”
Đương nhiên là để tạo chủ đề rồi! Cánh nhà báo thầm trả lời trong lòng nhưng không nói ra, cả bọn đều dối trá tỏ vẻ đương nhiên là vì Dương tiên sinh đẹp trai lắm lắm như Kim Thành Vũ vậy, cho nên chúng tôi mới đều muốn chụp.
“Dương Hy”, Thẩm Hàm gọi anh, “Anh có muốn chụp chung với em một tấm không?”
Dương tiên sinh:...
“Chụp một tấm, chụp một tấm đi!”
Vì đây là tiệc ăn mừng hoàn thành phim nên không cần quá câu nệ, tâm trạng mọi người đều rất tốt, đến truyền thông cũng cởi mở hơn nhiều.
Quá đã!!!!
Xin hãy nhanh chóng cưới cậu ấy về nhà đi!
Tiết tháng ba vẫn còn lạnh, nhưng trong đoàn phim vẫn có người khui bia mở sâm banh, Phương Nhạc Cảnh bị nước bắn hết vào mặt, Thẩm Hàm giúp cậu lau sạch, kéo nhau đến ngồi ở một góc yên tĩnh.
“Cảm ơn cậu đã tới.”, hai người cụng lon với nhau.
“Khách sáo cái gì, đúng lúc tớ cũng đang nghỉ phép thôi.” Thẩm Hàm nói, “Sau khi bộ phim đóng máy, cậu còn có việc gì không?”
“Tham gia một vài cuộc phỏng vấn”, Phương Nhạc Cảnh nói.
“Chỉ vậy thôi?”, Thẩm Hàm trợn mắt.
“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Vậy thôi”.
Thẩm mập bi phẫn, cảm giác như cả thế giới này chỉ có mình tui là bận rộn nhất à!
“Tớ định nhân dịp này về Anh một chuyến”, Phương Nhạc Cảnh nói.
“Quào”, Thẩm Hàm kinh ngạc, “Phải ra mắt gia đình rồi sao!”
“Tớ thấy hơi sợ”, Phương Nhạc Cảnh thành thật nói.
“Cố nhẫn nhịn một chút thôi!” Thẩm béo an ủi cậu bằng giọng điệu của người từng trải, “Giống như khi sinh em bé vậy, sau lúc bối rối mới có thể cảm nhận được niềm vui khi chào đón một sinh mệnh mới.”
Phương Nhạc Cảnh:...
Rõ ràng đã lâu như vậy mà cách dùng từ của cậu vẫn làm người khác chết khiếp như thế hả.