Ba ngày sau, Sau khi phó tổng Bạch phải dùng đến lời uy hiếp như ‘Cậu còn không về thì tôi đi treo cổ’ thì Nghiêm Khải rốt cuộc cũng về nước —— đương nhiên là cùng với Phương Nhạc Cảnh. Vô số ký giả chờ đợi tại sân bay, thuận lợi chụp được ảnh hai người tay trong tay xuất hiện, ngọt ngào lại ấm áp, sau lưng còn tiện đường mang theo siêu cấp tiểu đệ Thẩm Hàm và trợ lý điển trai Dương Hy của cậu ta.
Các fans hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh đều vọt tới trang chủ của Thẩm Hàm, lăn lộn các kiểu cầu kể lại nhật ký yêu đương của Giám đốc Nghiêm và Nhạc Nhạc, vì để đạt được mục đích, thậm chí còn không tiếc dối trá ca ngợi Mập Mập dạo này thật sự là vô cùng gầy, chúng mị cũng phải thấy đau lòng.
Thẩm Hàm trả lời, Tui chả biết gì cả.
Nhưng các fans hiển nhiên không thể cứ vậy mà từ bỏ! Thế là lại bắt đầu xếp hàng biểu thị, chờ lần sau hoạt động hiện trường bọn tui nhất định sẽ mang đồ ăn vặt các thứ tới, thịt bò khô cay này, heo lắc chua ngọt này, pudding xoài này, rồi sữa hạt nữa, thậm chí có người còn cam đoan sẽ mang cả bánh thịt ngàn lớp mẹ nhà mình làm tới.
“Ui cha!” Thẩm Hàm cảm giác mình bị dụ hoặc mất rồi.
Nhưng chẳng đợi tới khi cậu ta cân nhắc xem bánh thịt ngàn lớp và Nhạc Nhạc bên nào quan trọng hơn, khu bình luận đã bắt đầu rơi vào cuộc chiến tranh cãi. Fans Thẩm Hàm dẹp đánh bình luận của fans Phương Nhạc Cảnh trên diện rộng, nghiêm chỉnh kháng nghị họ không nên cho Mập Mập nhà mình ăn bừa, tháng sau cậu ta phải chụp photobook đó, mà giờ vẫn còn chưa có eo, chúng mị còn đang lo phát khóc mà mấy người còn định đút đút cái gì!
Thẩm Hàm phản xạ có điều kiện hóp bụng.
Có thể đừng nói to vậy không.
Đêm ấy đi ngủ, Thẩm Hàm nằm trên giường sờ bụng, trăn trở suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Dương Hy để sách xuống một bên, thuận tay điều chỉnh đèn ngủ tối đi.
Thẩm Hàm ôm anh cọ cọ.
“Ngủ đi.” Dương Hy vô sau lưng cậu.
Thẩm Hàm đòi hỏi, “Hôn ngủ ngon cơ.”
Dương Hy cười nhẹ, nâng cằm cậu lên hôn một cái, mềm mềm như thạch.
“Dương Hy.” Thẩm Hàm dụi đầu lên ngực anh, rõ ràng không muốn ngủ.
“Ngoan, ngày mai còn phải làm việc.” Dương Hy giém lại chăn, “Không được nghịch ngợm nữa.”
Nhưng… mà… không… buồn ngủ….
Thẩm Hàm tiếp tục không ngừng quấy rối Dương tiên sinh, thậm chí còn chủ động kéo quần ngủ rơi ra!
Quần lót dâu tây đừng có gợi cảm vậy chứ, rất đáng được cẩn thận thưởng thức một phen.
Dương Hy xoa huyệt thái dương, đau đầu thật.
Mắt Thẩm Hàm đều là tia sáng chờ mong, vừa nhìn đã biết không hề nghĩ lung tung, không hổ là một bạn mập thuần khiết danh bất hư truyền!
Dương Hy: …
Thẩm Mập liền phấn khởi, anh dũng bổ nhào lên người Dương tiên sinh!
Loại cảm giác này, quá đã!
Mà ở một biệt thự khác, Phương Nhạc Cảnh ngủ say tới mức Nghiêm Khải lên giường cũng không hay biết —— Sau khi về nước, lịch làm việc vô cùng bận rộn, gần khi một khắc ngơi nghỉ cũng không có, cậu thật sự mệt chết rồi.
Debut hai năm, ba bộ phim. Một bộ thuận lợi lấy được giải Diễn viên mới xuất sắc, một bộ bộc lộ tài năng ở quốc tế, một bộ khác thì thu hoạch được hai giải Ảnh đế, debut đã có vạn người chú ý, triển lộ oanh liệt, nhìn chung cả ảnh đàn trong nước, thậm chí cả quốc tế cũng sợ rằng không ai có thể thuận lợi đến như vậy —— giới truyền thông quan tâm gắt gao như bây giờ cũng là hợp lý.
Như thể mơ tới điều gì, Phương Nhạc Cảnh hơi nhíu mày rụt người vào trong chăn, Nghiêm Khải cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán cậu, “Ngủ ngon.”
Vừa tắt đèn xong, điện thoại trên đầu giường lại bắt đầu réo, màn hình hiện tên Bạch Dực.
“Xảy ra chút vấn đề.” Bạch Dực nói, “Nhưng không liên quan tới chúng ta.”
Nghiêm Khải ngồi xuống ghế, “Nói rõ xem.”
“Là Tôn Khôi.” Bạch Dực nói, “Sau khi chúng ta báo án, cảnh sát vẫn âm thầm chú ý tới hắn, muốn tìm ra bên cung cấp ma tuý bên trên hắn.”
“Đêm nay bắt được rồi sao?” Nghiêm Khải hỏi.
“Bắt được rồi, nhưng không phải người cung cấp hàng.” Bạch Dực nói, “Sau khi nhận điện thoại, Tôn Khôi nửa đêm ra ngoài, cảnh sát cho rằng hắn đi gặp người để lấy hàng nên đi theo hắn tới một công viên bị bỏ hoang ngoài thành phố, không ngờ đối phương không phải muốn bán hàng, mà muốn giết người.”
“Giết người ư?” Nghiêm Khải nhíu mày, “Liệu có phải là nghệ sĩ nào đó bị hắn ta gài bẫy không.” Tuy nói giới giải trí này có không ít chó săn, nhưng kẻ hoành hành tới mức không có đường lui như Tôn Khôi lại không nhiều, có người hận hắn ta thấu xương cũng chẳng phải chuyện kỳ quái.
“Không rõ, vừa bắt người về đồn cảnh sát.” Bạch Dực nói, “Có lẽ tới mai sẽ có kết quả.”
Nghiêm Khải gật đầu, “Cậu chú ý chuyện này một chút, có tin gì phải báo ngay cho tôi.”
Cúp máy xong về phòng, đã thấy Phương Nhạc Cảnh đang dụi mắt.
“Ngủ đi.” Nghiêm Khải tắt đèn.
“Anh lại đi gọi điện thoại.” Phương Nhạc Cảnh mơ màng oán giận.
“Tắt máy rồi.” Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng, “Ngoan, ngủ ngon.”
Phương Nhạc Cảnh điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mũi ngửi thấy mùi hương sữa tắm quen thuộc, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy an toàn.
Nhưng tương phản với họ, Vệ Dật lại không dễ chịu như thế, điện thoại đã hẹn không thấy gọi tới, thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua, trong lòng hắn dâng lên dự cảm không rõ. Trên mặt đất đầy tàn thuốc rơi, dù cho cửa sổ đã mở toang cũng xua không nổi không khí gay mũi.
Trên bàn ném bừa một tờ thông báo huỷ hợp đồng, phần chữ ký là Tiền Quân —— là người đại diện có thâm niên nhất nhìn trong giới, anh ta không phủ nhận Vệ Dật có căn bản rất tốt, nếu không lúc trước cũng không đồng ý chỉ làm người đại diện của mình cậu ta. Nhưng điều kiện cho dù tốt cũng chịu được kẻ luôn không chịu hăng hái, từ sau lễ trao giải châu Á, người này càng ngày càng trở nên đồi phế, gần đây vất vả lắm mới chịu làm việc, thế mà lại muốn nhận một quảng cáo thời trang nam khác xa với hình tượng định vị của mình, lý do là thù lao rất cao.
Tiền Quân vẫn muốn tiếp tục làm trong giới giải trí này, vì thế tự nhiên sẽ không tự huỷ chiêu bài của bản thân, thế là dứt khoát chủ động giải trừ hợp đồng, triệt để buông tay không quan tâm tới cục diện rối rắm này nữa. Mà Vệ Dật cũng không níu kéo nhiều, thẳng thắn ký tên ngay —— hiện giờ điều hắn quan tâm chỉ có một, đó là lúc nào Tôn Khôi mới có thể hoàn toàn biến mất.
Điện thoại trên bàn rung lên, Vệ Dật gần như bấm nhận ngay, nhưng chưa nghe nổi hai câu sắc mặt đã trắng bệch, như mất hồn ngã ngồi xuống ghế.
Sáng sớm ngày hôm sau, có tin bát quái truyền ta, ‘Đệ nhất chó săn’ Tôn Khôi bị người ta tố cáo dùng ma tuý tại nhà riêng, cảnh sát sau khi theo dõi mất ngày cũng không tìm được nguồn cung hàng, đánh bậy đánh bạ lại bắt được một kẻ được thuê tới để giết người, hiện đang trong quá trình thẩm vấn.
Dân mạng sau khi đọc được đều nhao nhao bày tỏ tui bị doạ ngốc rồi, tình tiết ly kỳ gì đây?
Tôn Khôi nghiện ma tuý, chuyện này ngược lại không có mấy người chú ý, dù sao cũng chỉ là một tên chó săn mà thôi, huống hồ trong hội này người nghiện cũng không phải hiếm thấy gì. Nhưng đến cùng có ai lại hận hắn đến vậy, thậm chí không ngại luật pháp mà thuê người, thật tò mò mà.
Nhất thời trên diễn đàn xuất hiện không ít thánh Conan, đầu tiên là liệt kê tất cả các minh tinh từng bị Tôn Khôi bóc, sau đó bắt đầu phân tích từng người, nom cũng có mấy phần phá án chuyên nghiệp.
“Cậu nghĩ là ai?” Thẩm Hàm hỏi Phương Nhạc Cảnh,
“Tớ làm sao biết.” Phương Nhạc Cảnh không mấy hứng thú.
“Nhưng trong này có cả tên cậu đó.” Thẩm Hàm nhắc nhở, “Còn có người nói là Boss giúp cậu báo thù.”
Phương Nhạc Cảnh dùng gối dựa che mặt, “Sức tưởng tượng còn có thể phong phú hơn nữa được không.”
“Thật sự không nghĩ ra.” Thẩm Hàm tiếp tục ôm máy tính xem tin tức, chỉ muốn biết ngay đáp án thôi, khó chịu ghê.
Nhưng không để cậu ta phải đợi lâu.
Ba ngày sau, cảnh sát chặn bắt Vệ Dật đang chuẩn bị trốn sang nước ngoài tại sân bay, giới giải trí một lần nữa nghênh đón một cuộc địa chấn to lớn.
Thẩm Hàm trợn mắt há mồm, “Thế mà là hắn?”
Quả thực chính là plot twist trong phim thần tượng.
Vài ngày trước, Tôn Khôi sau khi nhận điện thoại của Vệ Dật thì không nghi ngờ đi tới công viên ngoại ô thành phố, không ngờ rằng thứ chờ hắn không phải ma tuý mà là dây thừng và kim tiêm. Giây phút bị đè xuống đất, hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí còn tưởng tượng được truyền thông ngày hôm sau sẽ đưa tin về hắn thành ‘Sốc thuốc quá liều mà chết’ —— vậy nên khi được cảnh sát đưa về đồn, hắn có cảm giác như tìm được sự sống trong cái chết, gần như không hề do dự mà chủ động thẳng thắn tất cả mọi chuyện.
“Hắn ta thế mà là anh em bà con xa với Vệ Dật.” Thẩm Hàm vừa xem báo vừa nói, “Chẳng trách, nát như nhau.”
“Trong giới này loại người gì cũng có.” Phương Nhạc Cảnh đưa cho cậu ta một ly nước trái cây, “Sau này cậu phải càng cẩn thận hơn.”
“Không sợ!” Thẩm Mập chống nạng kiêu ngạo, “Tớ có Dương Hy!” Siêu cấp bảo tiêu vô cùng khốc huyễn, chính là cảm giác an toàn nhất thế giới!
Phương Nhạc Cảnh cười, thò tay vò rối tóc cậu ta.
Trong giới này quả thật có nhiều mặt âm u, nhưng cũng có rất nhiều ánh sáng ấm áp, giống như ánh hướng chói lọi.
Đều do bản thân lựa chọn ra sao.
Chuyện này khiến dân mạng thảo luận xôn xao một hồi, có người đồng tình, có người phẫn nộ, có người khiển trách cũng có người tiếc thương, nhưng cuối cùng cũng vẫn cứ thế lắng xuống —— thời đại tin tức mì ăn liền như lúc này, giới giải trí không thiếu nhất là người mới, trừ fans trung thành, sẽ chẳng còn ai vì một thần tượng như phù dung sớm nở tối tàn mà hỉ nộ ai nhạc, tối đa cũng chỉ quy về một tiếng thở dài.
Vì ảnh hưởng của chuyện này quá lớn nên chẳng có mấy người trong giới lên tiếng cho Vệ Dật, chỉ có đạo diện Khấu Sương lúc nhận phỏng vấn có nói một câu, ‘Hy vọng mọi người có thể cố gắng trân trọng tài hoa của chính mình’.
Nửa tháng sau, một tiêu đề mới bất ngờ ra đời, thuận lợi chiếm cứ tất cả các trang bìa.