Sở Gia Huynh Đệ

Chương 27: Phiên ngoại 2



“Thần Ái Thế Nhân” vốn là Pub được hoan nghênh nhất trong mấy năm nay của T thị.

Vẻ ngoài của nơi này thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng đi vào thì như một thế giới hoàn toàn khác biệt —

Cả tầng hầm bố trí thành kiểu giáo đường, trên sân khấu còn có những cô gái trẻ mặc quần áo tu nữ, vóc người nóng bỏng nhảy những vũ điệu quyến rũ mê người, dưới đài tiếng hoan hô vang lên như sấm.

“Ha ha, quả nhiên là nơi thú vị!” Mặc Ưng ham thích của lạ lần đầu chứng kiến quán bar hảo ngoạn như vậy, hưng phấn mà một tay ôm nam tử bên cạnh.”Đợi khi chúng ta trở lại khách sạn, ngươi cũng đi thay quần áo tu nữ, vừa nhảy vừa thoát y cho bổn tù trưởng xem đi.”

Nhìn con quỷ đầu to ngươi! Vương Gia Vĩ tức giận đến chửi ầm trong lòng!

“Xin lỗi, Mặc Ưng tù trưởng, ta là thư ký, không phải gái nhảy thoát y!” Vương Gia Vĩ hung hăng đè bẹp kích động của sắc quỷ này, cố nở ra một nụ cười.

“Ai nha, yên tâm,” bàn tay ngăm đen to lớn của Mặc Ưng không an phận mà dao động tại phần eo của nam nhân, “Bổn tù trưởng liếc mắt một cái liền nhìn ra ngươi có tiềm chất, cam đoan sẽ nhảy được so với gái nhảy chuyên nghiệp còn *** đãng hơn!”

“Đãng cái đầu ngươi!” Vương Gia Vĩ nghe đến đó cũng nhịn không nổi nữa, một bạt tay nhằm ngay “hàm trư thủ” đang sờ mó kia!”Ngươi nếu như tiếp tục đối ta quấy nhiễu ***, ta phải khiếu nại với tổng tài chúng tôi!”

Tiểu ngốc nghếch, là tổng tài các ngươi đem ngươi đưa cho ta. Mặc Ưng trong lòng cười trộm.”Ôi…hì hì, bổn tù trưởng thích ngươi ở dáng vẻ đanh đá này, trên giường nhất định rất sảng khoái!”

Mặc Ưng luôn luôn bị phụ nữ quanh mình ton hót xu nịnh, khó được đụng tới một tiểu đông tây hung hăng như vậy, máu toàn thân cũng hưng phấn đến sôi trào lên. (từ “tiểu đông tây” không biết nên thay bằng từ gì)

“Muốn làm thì tự tay mình ngươi làm!” Vương Gia Vĩ quả thực sắp bị tiếng lẩm bẩm của tên đại biến thái này tức đến hộc máu!

Nhìn hai người “liếc mắt đưa tình”, Sở Thiên Ngọc phụ trách tiếp đãi khách quý ở một bên thấy vậy quả thực muốn cười.

Xem ra “thiên tài thư ký” của bọn họ lần này gặp phải khắc tinh rồi.

“Oa, Sở lão đệ, ngươi gần đây không phải bề bộn nhiều việc sao, hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến?” Ông chủ Tần Chấn Dương ở hậu đài quán bar đi lên phía trước, cười cười mà chụp lên vai hắn.

“Khách hàng lớn của công ty chúng tôi chỉ định đến quán bar nhà ngươi vui chơi a, nếu không ta nào có thời gian rảnh đến.” Sở Thiên Ngọc cười cười, “Diệp đại ca đâu? Sao không thấy hắn?”

“Hắn tại bao sương bồi ca ca ngươi a.”

“Ca của ta?” Sở Thiên Ngọc nhíu mày, “Hắn tới sao?”

“Nghe nói đang tiếp đãi khách hàng lớn của công ty các ngươi a. Ngươi mau dẫn hắn vào đi thôi, hắn đã tới lâu rồi.”

“Uh, biết rồi.” Thật sự là, lại tới nữa. Chỉ cần là chuyện của hắn, ca ca liền yêu đương lẫn lộn hết thảy.

Bất đắc dĩ mà thở dài, Sở Thiên Ngọc đem Mặc Ưng cùng Vương Gia Vĩ còn ở một bên đấu võ mồm đưa vào trong bao sương.

“Này, hoan nghênh các vị khách quý đại giá quang lâm bổn giáo đường, mọi người mời ngồi.” Diệp Phương Diêu từ trên ghế sa lon đứng lên, vui vẻ mà đưa cho mỗi người một chén rượu.

“Cám ơn.” Sở Thiên Ngọc sau khi cầm chén rượu, dùng ánh mắt chất vấn nhìn ca ca ngồi ở một bên.

Sở Thận Chi âm thầm le lưỡi, giả vờ kinh ngạc mà đứng dậy.”Ngọc nhi, như thế nào là ngươi?”

“Trần giám đốc phái ta tới tiếp đãi Mặc Ưng tù trưởng.”

“Oh, thì ra là thế, ta trước đó không hề biết gì cả.”

“Thật sự?” Sở Thiên Ngọc hồ nghi mà nhìn ca ca hắn.

“Thật sự a. Ta còn tưởng rằng Trần giám đốc sẽ tự mình tự tay tiếp đãi.”

Mặc Ưng chứng kiến tên bạn học của hắn còn đang cố sức giả bộ vô tội, thật sự rất muốn cười ra tiếng, nhưng nghĩ đến hậu quả sau đó chính là mất đi tiểu mỹ nhân bên người, vội vàng cố gắng đình chỉ.

Đang lúc này, có một phục vụ sinh hấp tấp vội vã gõ cửa tiến vào!”Ông chủ, bên ngoài có người đánh nhau, có thể ra một chút?”

“Hảo, ta lập tức đến.” Diệp Phương Diêu vội vàng đứng dậy tạ lỗi cùng mọi người, “Xin lỗi a, các vị, các ngươi cứ tận lực uống, ta trước đi ra ngoài xử lý một chút.”

“Uh, ngươi mau đi đi, đừng lo chúng tôi.” Sở Thận Chi gật đầu.

“Cần giúp không?” Mặc Ưng thích nhất chuyện kích thích, cõi lòng đầy chờ mong hỏi.

“Không cần, tự ta có thể đối phó, cám ơn, người anh em.” Diệp Phương Diêu sớm biết rằng Mặc Ưng vốn là bạn học đại học của Sở Thận Chi, cùng hắn nói chuyện cũng trở nên tự nhiên.

Đợi Diệp Phương Diêu đi, Vương Gia Vĩ lập tức dội hắn một chậu nước lạnh, “Không cần tới con người bận rộn như ngươi, chồng của Diệp ông chủ người ta là người xuất thân xã hội đen, còn chưa tới phiên ngươi xuất đầu.”

“Vương thư ký, với khách hàng sao có thể nói vô lễ như thế?” Sở Thận Chi nhìn bạn học luôn luôn cao cao tại thượng của hắn bị mắng trong bụng kỳ thật rất muốn cười, nhưng tại trước mặt đệ đệ không thể lộ ra chân tướng.

“Không sao, ta thích hắn như vậy, hắn càng mắng ta càng hưng phấn.” Mặc Ưng hai mắt tỏa ánh sáng mà liếm liếm miệng.

Nghĩ đến “quả ớt nhỏ” thú vị bị chính mình đặt ở dưới thân thao đến chết đi sống lại, nghĩ đến dáng tao khóc cầu mình tha hắn, Mặc Ưng liền không nhịn được cương lên.

Vương Gia Vĩ ở dưới ánh mắt biến thái *** tà này, cảm giác chính mình dường như bị ăn sạch trơn, không nhịn được giật mình mà rùng mình một cái.

“Mặc Ưng tù trưởng, ta trước kính ngươi một chén.” Sở Thận Chi làm bộ không phát hiện ánh mắt cầu cứu của thư ký mình.

Kỳ thật lấy trực giác nhạy cảm của hắn, hắn có thể cảm giác được tia lửa giữa hai người.

Thiếp thân thư ký hắn đi theo bên cạnh mình nhiều năm cũng sắp ba mươi rồi, vẫn còn là tên xử nam, cả ngày cùng chó cưng Ny Ny và xe yêu của hắn chơi đùa, làm cho ông chủ này của hắn mỗi ngày đắm chìm trong bể tình thấy cũng không thể bỏ qua.

Vương Gia Vĩ, công phu trên giường của Mặc Ưng vốn có tiếng, ngươi hảo hảo hưởng thụ “tình” phúc của ngươi đi.

“Vương thư ký, Mặc Ưng tù trưởng nếu như uống nhiều, ngươi phải phụ trách dẫn hắn trở về khách sạn, biết không?” Sở Thận Chi đặc biệt dặn dò.

“Cái gì? Ta?” Mẹ ơi, nếu như bị tên biến thái này mang về khách sạn, cái mông của bổn thiếu gia còn giữ được sao?

Vương Gia Vĩ trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng chối từ, “Không được, Ny Ny nhà ta còn chưa ăn cơm, ta phải về bồi nàng.”

“Ny Ny? Đó là người nào?” Mặc Ưng tò mò hỏi.

Vì muốn đuổi tên biến thái này, Vương Gia Vĩ linh cơ nhất động, thuận miệng nói dối, “Ny Ny là bạn gái của ta, chúng ta ở chung đã rất lâu, cảm tình tốt cực kỳ.”

Hắc hắc, cái này ngươi phải biết khó mà lui rồi.

Không nghĩ tới Mặc Ưng nghe xong ngược lại càng thêm hưng phấn, “Thật sự? Ta đây với ngươi cùng nhau trở về chơi trò 3P đi, yên tâm, bổn tù trưởng vốn là nam nữ thông sát, cam đoan làm cho hai người các ngươi dục tiên dục tử, sảng khoái đến tột điểm!”

Vương Gia Vĩ nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!”Trên thế giới sao còn có người biến thái như ngươi a a a?!”

Sở gia huynh đệ nghe đến đó cũng không nhịn được bạo cười ra tiếng —

Diệp Phương Diêu vừa đi đến gần quầy bar liền phát hiện hai đại nam nhân đang ra tay đánh nhau.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì,” Trợ thủ đắc lực Cách Nhĩ của Tần lão đại nhún vai, “Hai người này cũng là khách quen trong quán chúng ta, bọn họ bình thường giao tình rất tốt, cũng cùng nhau ước hẹn đến tán gái, không nghĩ tới hôm nay lại vì ghen tuông mà đánh nhau.”

“Không có chuyện gì còn gọi ta đến? Là người đàn bà nào có bản lĩnh lớn như vậy?” Kỳ thật Diệp Phương Diêu không lắm hứng thú muốn biết, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

“Không phải phụ nữ, bọn họ là vì mỹ thiếu niên nằm trong lòng của lão Đại kìa.” Cách Nhĩ chỉ chỉ ghế sa lon bên cạnh.

“Cái gì?!” Diệp Phương Diêu nghe vậy lập tức lấy tốc độ hỏa tiễn vọt lên —

“Các ngươi đang làm gì?!”

Tần Chấn Dương ngẩng đầu nhìn tiểu bảo bối của mình đang lửa ghen tận trời mà trừng mắt nhìn hắn, không khỏi bật cười.

Hắn cố ý thêm dầu vào lửa mà nói, “Hỏi chi? Ta đang an ủi tiểu mỹ nhân say rượu a.”

“Ta không cho phép chủ nhân ôm người khác! Ngươi nhanh buông hắn ra!” Diệp Phương Diêu tức giận đến hốc mắt cũng đỏ, dùng sức đem thiếu niên từ trong lòng nam nhân nắm kéo ra!”Ngươi là hồ ly tinh nơi nào tới? Mơ tưởng muốn câu dẫn chủ nhân của ta!”

Không chút nào mềm lòng mà đem thiếu niên uống đến say khướt đạp qua một bên, Diệp Phương Diêu bay nhanh mà ngồi vào trong lòng nam nhân!

“Này là vị trí của ta, ai cũng không được phép đoạt!”

“Cha sứ nhỏ bé thân ái của ta không phải luôn nói thần ái thế nhân (thần linh yêu con người) sao? Ngươi sao không có lòng từ bi như vậy, đuổi kẻ say rượu đi?” Tần Chấn Dương trêu chọc mà nói.

“Ta mới mặc kệ hắn say hay không say! Dù sao ta không cho ngươi ôm người khác!” Diệp Phương Diêu ôm cổ nam nhân, bá đạo nói.

“Hảo hảo, thích tiểu nô lệ ghen tuông.” Tần Chấn Dương cười cúi đầu trên mặt hắn hôn một cái, “Kỳ thật ta chỉ là xem hài tử này cao lớn khỏe mạnh, hỏi hắn có ý định muốn quay phim. Ngươi cũng biết, ngành phim gay của “câu lạc bộ Cảo Cảo Nhạc” của chúng ta mới thành lập cần một số gương mặt mới.”

“Muốn tìm người mới cũng không nhất định ông chủ ngươi tự thân xuất mã?” Diệp Phương Diêu tức giận mà nói, “Thành thật mà nói, ngươi có phải để ý hắn rồi?”

“Nếu như ta nói phải?” Tần Chấn Dương hứng thú lớn nhất ngày thường chính là trêu cợt tiểu nô lệ đáng yêu của hắn.

“Ngươi... Ngươi sao có thể… Ô…” Diệp Phương Diêu khóc bưng kín mặt, “Chúng ta khi kết hôn trước mặt chúa trời tuyên đọc lời thề, sao chủ nhân có thể không quan tâm ta? Ô…”

Tần Chấn Dương không nghĩ tới một câu nói đùa sẽ làm cho bảo bối của mình khóc, vội vàng cuống tay cuống chân loạn xạ mà trấn an, “Đừng khóc đừng khóc, chủ nhân là nói giỡn với ngươi, ta sao để ý người khác, chủ nhân vĩnh viễn chỉ yêu một mình ngươi a, tiểu bảo bối mau đừng khóc.”

“Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa…” Diệp Phương Diêu tại trong lòng nam nhân quất quất nghẹn nghẹn mà hỏi.

“Ta nói… Chủ nhân vĩnh viễn chỉ yêu một mình ngươi!” Tần Chấn Dương luôn luôn không thích đem lời yêu nói ra miệng, lúc này cũng không thể không “tự chính khang viên” (từ ngữ rõ ràng, ấm áp) mà lập lại.

“Ha ha, chủ nhân bị lừa rồi!” Diệp Phương Diêu ngẩng đầu đối với nam nhân làm một mặt quỷ, cười đến ngã trái ngã phải.

Tần Chấn Dương lúc này mới giựt mình phát giác mình vừa bị chọc ghẹo, không khỏi dở khóc dở cười.”Hảo a, tiểu nô lệ thích gạt người như ngươi, xem chủ nhân phạt ngươi như thế nào!”

“A a — ngươi muốn mang ta đi nơi nào? Chủ nhân, không nên a a a — “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.