Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 15



Một tuần sau, Kỷ Sơ Hạ tiến vào đoàn phim, Con ma ấy là tiểu thuyết trinh thám thần quái, nam chính là một thiếu niên thiên sư bẩm sinh có mắt âm dương, kịch bản cũng do tác giả nguyên tác viết, không cải biến gì nhiều, hình tượng nhân vật rất phù hợp với Kỷ Sơ Hạ.

Quá trình quay phim cũng rất thuận lợi, vì kinh phí eo hẹp, đoàn làm phim tiết kiệm mọi phương diện. Mỗi ngày Kỷ Sơ Hạ đều đi lại bằng xe bus giữa trường quay và nhà, nhưng cậu lại rất vui vẻ. Cậu là bảng hiệu lớn nhất trong đoàn làm phim, mấy diễn viên khác đều là sinh viên học viện điện ảnh, cũng rất dễ ở chung.

Ngày hôm đó, đoàn làm phim lấy bối cảnh trong một bãi đỗ xe ngầm khu trung tâm thương mại, có vài người vây xem, là Tần Tranh và vài tên đàn em của hắn. Tuy Kỷ Sơ Hạ thấy lúng túng nhưng vẫn đi qua chào hỏi.

“Anh quay phim tiếp đi, chúng tôi chỉ đi ngang qua, đứng xem một chút thôi.”

Khoảng thời gian này Tần Tranh đã thu liễm rất nhiều, không còn ra ngoài ăn chơi nữa, nhưng hôm nay là cuối tuần, dù sao tiểu thiếu gia cũng phải ra ngoài hóng gió, không ngờ lại gặp một đoàn làm phim đang quay ở đây, nghe nói có Kỷ Sơ Hạ liền đến nhìn xem.

Có người hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Các anh quay phim ma hả? Nhìn yêu quái này rất đáng sợ.”

Kỷ Sơ Hạ cười cười trả lời: “Cũng không tính là phim ma.”

Cậu trò chuyện vài câu liền quay lại tiếp tục diễn. Mà thiếu gia nhà giàu kia lại không đi, như trước hưng trí bừng bừng đứng đó xem, Kỷ Sơ Hạ cũng lười quản bọn họ, cứ kệ đi.

Quay được một nửa, Đặng Thiên Nghiệp gọi điện thoại nói gì đó, dường như rất lo lắng, Kỷ Sơ Hạ thuận miệng hỏi một câu: “Anh Thiên, sao vậy?”

“Xe đạo cụ đã mượn tạm thời có vấn đề không đến được, kế tiếp phải quay thế nào đây?!”

Đặng Thiên Nghiệp đau khổ nhăn mặt, cảnh tiếp theo cần một chiếc siêu xe làm đạo cụ, vốn bọn họ đã mượn được xe, nhưng tạm thời bên kia xảy ra vấn đề, cảnh quay hôm nay đã dựng xong, nếu không quay lại lãng phí tiền của.

Vừa khéo mấy người Tần Tranh nghe được câu này, không đến năm phút sau, một chiếc Lamborghini màu xanh lục cực ngầu và lóa mắt chạy tới, Tần Tranh vỗ vỗ lên nắp capo xe, nói với Kỷ Sơ Hạ: “Xe này thường thôi, các anh nhìn xem có thể dùng được không.”

Kỷ Sơ Hạ: “…”

Cũng chỉ có Tần nhị thiếu mới dám nói xe hơn tám triệu tệ là thường thôi.

Đặng Thiên Nghiệp sắp chảy nước miếng đến nơi, đi đến yêu thích sờ sờ: “Có thể, có thể!”

Kế tiếp quay phim rất thuận lợi, Tần Tranh cho mượn xe càng không rời đi, tùy tiện kéo cái ghế đĩnh đạc ngồi xuống, cứ vậy chăm chú xem Kỷ Sơ Hạ đóng phim. Thiếu gia nhà giàu dáng vẻ hoàn mỹ làm rất nhiều diễn viên nhỏ liếc mắt nhìn, nhưng hình như người ta chỉ tới vì Kỷ Sơ Hạ, có tâm tư gì chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

Mãi cho đến tám giờ tối, kết cuộc kết thúc một ngày quay phim, mấy tên đàn em của Tần Tranh đã đi cả, chỉ còn một mình hắn vẫn ở lại. Kỷ Sơ Hạ thu dọn đồ đạc xong, đi qua cám ơn hắn: “Tranh thiếu, hôm nay cám ơn cậu, tôi mời cậu ăn cơm tối nhé.”

Mặc dù không muốn có nhiều liên hệ với vị thiếu gia nhà giàu này, nhưng người ta đã giúp đỡ, vẫn phải làm đủ lễ nghĩa.

Tần Tranh rất sảng khoái đồng ý, lái xe chở Kỷ Sơ Hạ đến khu phố đi bộ, cuối cùng chọn một quán tương đối lớn ở ven đường, ăn cá nướng – Chính Tần nhị thiếu chọn.

Kỷ Sơ Hạ không nói gì, đi xe Lamborghini ăn cá nướng, phẩm vị của Tần nhị thiếu thật không bình thường.

Tần Tranh kêu mấy chai bia, rót cho Kỷ Sơ Hạ một ly, rồi lại tự rót cho mình một ly đầy, Kỷ Sơ Hạ nhắc nhở hắn: “Lát nữa cậu còn lái xe mà?!”

“Không sao, tìm tài xế là được.” Tần Tranh uống một hơi hơn phân nửa, rất cao hứng nói: “Anh tôi chưa bao giờ cho phép tôi đến mấy chỗ như vậy ăn cơm, nói quá bẩn, mấy thằng nhóc thối kia cũng chướng mắt chỗ này. Thật ra tôi đã sớm muốn nếm thử, thơm quá.”

Kỷ Sơ Hạ nhớ lại gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Tần Ý, chướng mắt nơi khói lửa phố phường như vậy cũng thật bình thường: “Đúng là nơi này cũng thường thôi, lại không sạch sẽ.”

“Anh không cần nói giống anh tôi, anh ta cũng không ở đây, anh vuốt mông ngựa cũng vô dụng.” Tần Tranh cười nói: “Anh tôi rất phiền phức, suốt ngày cằn nhằn, tôi nghi ngờ có phải anh tôi đến thời kỳ mãn kinh rồi không.”

Kỷ Sơ Hạ: “…”

Cậu và Tần Tranh cũng không thân, đối phương lại ngay trước mặt kể xấu anh hắn, cậu vẫn là không nên tiếp lời. Tuy cậu cũng biết Tần Ý không phải người tốt, là một bạo quân kiêu ngạo tự đại.

“Thế nhưng tôi cũng biết, anh cả như cha, ba mẹ tôi mất sớm, tôi và chị gái sinh đôi từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông nội. Khi còn bé, ông nội còn có công việc, nào có nhiều thời gian quản chúng tôi, đều là anh tôi tự tay chăm sóc hai chúng tôi, cho nên mới suốt ngày bận tâm cái này lo lắng cái kia. Tôi cũng gây thất vọng, chỉ lo ăn chơi không làm chính sự. Mấy chuyện này tôi đều hiểu, nhưng yêu cầu của ảnh quá cao, căn bản là người giỏi cũng khó làm được.”

“Khi còn bé, anh tôi cũng rất ôn hòa với người khác, không giống bây giờ cả ngày làm mặt lạnh. Sau khi ra nước ngoài học vài năm, quay về liền thay đổi. Vào công ty làm việc, cả người đều lạnh băng như người máy, đối với tôi và chị gái càng hiếm khi tươi cười. Anh biết không, có một lần chúng tôi kéo anh cả đi xem một bộ phim hài, kết quả toàn bộ quá trình, ngay cả khóe miệng ảnh cũng không nhếch lên lấy một lần, anh nói xem có phải anh cả tôi bị lãnh cảm không?”

“Tôi không học vấn không nghề nghiệp mà ảnh nhất định bắt tôi đến công ty làm việc, ngoại trừ thêm phiền phức còn có thể làm gì ở đó, công ty có ảnh không được sao, tôi cũng không nghĩ đến việc thừa kế gia nghiệp, sau này để cho con ảnh đi. Thật sự không được thì còn một đám người muốn đó, tôi thật sự không có bản lĩnh đó.”

Tần Tranh liên miên cằn nhằn mà tố khổ, đoạn thời gian này hắn thật sự rất oán giận, đại khái chỉ muốn tìm một cái động để xả hết một trận. Bị Tần Tranh lựa chọn, tâm lý Kỷ Sơ Hạ đã có chút không cảm thụ nổi. Mặc dù Tần Tranh đang oán giận, nhưng có thể nghe ra, Tần Ý đúng là đặt hai anh em sinh đôi này trong mắt mà quan tâm và bảo vệ, điểm này làm cậu cũng cảm động lây.

Mà cậu lại có ý đồ không tốt tiếp cận Tần Dao, muốn được cô giúp đỡ, bị chỉnh cũng đáng. Nhưng vì vậy mà em gái cậu suýt không lên được bàn mổ cũng là chuyện cậu không thể không để trong lòng.

Thế nhưng từ lời nói của Tần Tranh, cậu nghĩ vị thiếu gia này hoàn toàn không hay biết gì về ân oán của cậu và Tần Ý, cũng như chuyện cậu quen biết Tần Dao. Nếu không hắn sẽ không kể chuyện nhà một cách thản nhiên như vậy.

“Hắn cũng chỉ muốn anh em cậu tốt…”

“Đương nhiên tôi biết, tôi chỉ hy vọng anh tôi nhanh chóng kết hôn sinh con, dời lực chú ý. Nhưng lão xử nam này hình như chưa thông suốt, thật đáng lo.”

Tần Tranh càng nói càng không có giới hạn, Kỷ Sơ Hạ không còn lời nào để nói.

Tần Ý… lão xử nam?

“Thôi, không nói chuyện này nữa, anh quay bộ phim kia lâu chưa? Sao tôi cứ có cảm giác đoàn làm phim của anh rất nghèo, ngay cả chiếc xe thông thường cũng không có?”

“Cũng sắp nửa tháng rồi. Quả thật rất nghèo, không đủ kinh phí, tác giả nguyên tác tự quay, không kéo được tài trợ, cũng chỉ có thể quay tiết kiệm.”

“Đây cũng quá tiết kiệm, hơn nữa các anh quay thể loại thần quái, hậu kỳ yêu cầu kỹ xảo đặc biệt rất cao đúng không, không đủ tiền làm chẳng đâu vào đâu, ai muốn xem chứ?”

Đây đúng là một vấn đề, Kỷ Sơ Hạ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chắc là sẽ có cách giải quyết.”

Tần Tranh đột nhiên vỗ bàn: “Tôi đầu tư cho các anh! Tôi có tiền!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.