Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 18



Vì chuyện làm gia sư kiếm tiền mà Kỷ Thu Vũ giận dỗi Kỷ Sơ Hạ mấy này. Tính tình cô bé còn rất cứng, Kỷ Sơ Hạ dỗ dành không được, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Nhưng cậu vẫn rất lo lắng, thế nên lúc đối phương cho xe đến đón cậu cũng đi theo.

Chiếc xe chạy vào một khu nhà giàu rất nổi tiếng, mặc dù cách nhà hai anh em không xa nhưng khác biệt như trời và đất. Từng căn biệt thự riêng biệt liền kề nhau, cây to đường lớn thông suốt bốn phương, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp vài chiếc siêu xe chạy qua, ngay cả người đi đường cũng rất ít, vô cùng vắng vẻ.

Chiếc xe chạy vào một căn biệt thự rộng lớn rồi dừng lại. Kỷ Thu Vũ xuống xe tò mò nhìn đông ngó tây, lần đầu tiên đến một nơi như vậy, cô gái nhỏ thấy thật kinh ngạc. Kỷ Sơ Hạ lại thêm vài phần cảnh giác, cho đến khi hai anh em nhìn thấy nữ chủ nhân của căn biệt thự ra đón.

Dương Vãn Thanh nắm tay một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đi ra chào đón bọn họ, cô cười thật dịu dàng nói: “Hoan nghênh đến làm khách, không ngờ hai người là anh em, thật là trùng hợp.”

Kỷ Thu Vũ cười tít mắt hỏi: “Chị biết anh của em à?”

“Đúng vậy, mèo của chị bị lạc, anh của em giúp chị tìm thấy nó.”

Kỷ Sơ Hạ cũng rất bất ngờ, tuy vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng cũng yên tâm hơn phân nửa. Cậu nhìn bé trai mà Dương Vãn Thanh đang nắm tay, đứa bé kia đặc biệt yên tĩnh, gương mặt không hề có chút cảm xúc, thậm chí không liếc nhìn bọn họ lấy một cái, hoàn toàn không có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát mà những đứa trẻ cỡ tuổi này nên có.

Dương Vãn Thanh xoa xoa đầu cậu bé, nhắc nhở nói: “Tiểu An, chào anh chị đi.”

Cậu bé kia không chút phản ứng, Dương Vãn Thanh hơi xấu hổ cười cười nói: “Thật ngại quá, Tiểu An chính là như vậy.”

Kỷ Thu Vũ không hiểu ra sao, còn Kỷ Sơ Hạ lại gật gật đầu, cậu đã đoán được đại khái vì sao Dương Vãn Thanh trả lương cao mời Kỷ Thu Vũ đến dạy cậu bé vẽ rồi.

Sau khi vào cửa, Kỷ Thu Vũ hưng trí bừng bừng đi qua bàn vẽ cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, rốt cuộc Tiểu An cũng có phản ứng, đứng một bên nhìn chăm chú, lúc Kỷ Thu Vũ nói chuyện, cậu bé cũng sẽ lắc đầu hoặc gật đầu.

Dương Vãn Thanh thấy vậy cũng yên tâm, ngồi xuống sô pha trò chuyện với Kỷ Sơ Hạ.

“Tiểu An bị tự kỷ, cha mẹ chị bận công việc không quản nó, là một tay chị nuôi nó. Nhiều năm như vậy, dùng vô số biện pháp, Tiểu An cũng chỉ miễn cưỡng hơi phản ứng với chị. Ngày đó chị dẫn thằng bé đến công viên chơi, nó trông thấy Tiểu Vũ vẽ, thế mà lần đầu tiên có hứng thú với sự việc xung quanh, Tiểu Vũ nói chuyện nó cũng có phản ứng. Chị vừa bất ngờ vừa vui mừng, bèn mời Tiểu Vũ đến dạy Tiểu An, có thể làm nó tiến bộ một chút cũng tốt.”

Kỷ Sơ Hạ tỏ vẻ hiểu được, quả nhiên không khác lắm so với suy đoán của cậu. Bọn họ là anh là chị, đối xử với em trai em gái đều như vậy, cậu rất thấu hiểu cảm thụ của Dương Vãn Thanh.

“Bé sẽ khá hơn thôi.”

“Ừm, nói thật phải cám ơn hai em, lại lần nữa giúp chị đại ân.”

“Không có gì đâu ạ.” Kỷ Sơ Hạ khách sáo nói, đối với bọn họ, chuyện này chẳng đáng là gì. Nếu quả thật Tiểu Vũ có thể giúp Tiểu An thì đúng là chuyện tốt.

Mèo con của Dương Vãn Thanh lại cọ đến, nhảy vào lòng Kỷ Sơ Hạ rồi nằm im không thèm động đậy mặc cậu vuốt ve nó. Dương Vãn Thanh thấy thế nhịn không được mỉm cười, thuận miệng hỏi cậu: “Sơ Hạ, em làm nghề gì vậy?”

“Em là diễn viên, đi đóng phim.”

“Ồ, giỏi thật. Hôm nào chị tìm mấy bộ phim của em xem thử. Chị có một người bạn là đạo diễn, hay là chị giới thiệu cho hai người biết nhau, sau này cô ấy có muốn quay phim gì thì có thể tìm em.”

Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ, đồng thời có chút lo lắng: “Có phiền chị không?”

“Không sao cả, thuận tiện mà thôi.”

Dù sao đối phương cũng là vị hôn thê của Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ không thể không băn khoăn chuyện này, sau khi do dự, cậu quyết định nói thật: “Trước kia em đắc tội người ta, có liên quan đến chủ tịch Tần, sau đó gần như không có công việc, em thật sự sợ gây phiền phức cho chị.”

Dương Vãn Thanh hiểu rõ, cô không hỏi cụ thể, chỉ nói để Kỷ Sơ Hạ yên tâm: “Không sao đâu, chị nói được là được, em đừng lo lắng.”

Kỷ Sơ Hạ không biết, thật ra Dương Vãn Thanh đã biết rõ tình huống của cậu. Sau khi mời Kỷ Thu Vũ đến dạy vẽ, cô đã cho người điều tra nhà bọn họ, biết Kỷ Sơ Hạ là anh của Kỷ Thu Vũ, là idol của mấy cô gái trẻ, còn rất nổi tiếng, nhưng vì thân với Tần Dao mà bị Tần Ý phong giết. Đương nhiên sau đó Kỷ Sơ Hạ giúp cô tìm được mèo con thì đúng là do tình cờ.

Tuy không biết rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ làm gì mà đắc tội Tần Ý đến thế, nhưng Dương Vãn Thanh tin tưởng ánh mắt của cô, cô cảm thấy Kỷ Sơ Hạ là người tốt, Kỷ Thu Vũ cũng là một cô bé ngoan, có thể giúp đương nhiên cô muốn giúp hai anh em một tay.

Đối với ý tốt của Dương Vãn Thanh, Kỷ Sơ Hạ từ chối không được. Quả thật cậu rất cần cơ hội, nếu Dương Vãn Thanh giúp cậu, Kỷ Sơ Hạ nghĩ dù là Tần Ý cũng không thể làm gì cậu.

Từ hôm đó trở đi, chiều nào nhà họ Dương cũng cho tài xế đến đón Kỷ Thu Vũ đi dạy Tiểu An vẽ, Kỷ Sơ Hạ không đi cùng nữa. Bộ phim Con ma ấy đã hơ khô thẻ tre, vài ngày nữa là đến Tết âm lịch, cậu không vội tìm công việc mới. Đây là cái Tết đầu tiên sau khi Kỷ Thu Vũ hết bệnh, cậu muốn chuẩn bị thật nhiều thứ để chúc mừng.

Trước Tết âm lịch hai ngày, Dương Vãn Thanh gọi điện thoại đến, nói đã hẹn đạo diễn kia cùng uống trà nên mời Kỷ Sơ Hạ đến bàn chuyện.

Kỷ Sơ Hạ không ngờ Dương Vãn Thanh thật sự để bụng chuyện này, nhanh như vậy đã hành động. Cậu vô cùng cao hứng, uyển chuyển từ chối lời đề nghị bảo tài xế đến đón của cô, cậu nhanh chóng gọi xe đến quán trà gặp mặt.

Khi nhìn thấy vị đạo diễn đang trò chuyện vui vẻ trước mặt Dương Vãn Thanh, Kỷ Sơ Hạ vô cùng kinh ngạc. Cậu thật không ngờ người bạn làm đạo diễn mà Dương Vãn Thanh nói lại chính là Tăng đạo, nữ đạo diễn duy nhất trong nước từng đạt ba giải thưởng điện ảnh lớn ở Châu Âu. Ngồi cạnh chính là Ứng Hoa Hâm, nữ diễn viên ba lần đoạt giải ảnh hậu vốn đã tránh bóng nhiều năm.

*Ba giải thưởng lớn Châu Âu gồm các giải thưởng ở ba liên hoan phim Venice, Berlin và Cannes.

Tổ hợp này trước kia Kỷ Sơ Hạ trèo thế nào cũng không tới, thế nhưng hiện tại lại có thể cùng ngồi uống trà, cậu cảm thấy như đang nằm mơ, lúc chào hỏi còn kích động đến nỗi nói lắp. Có lẽ đời cậu đã chuyển vận rồi.

Sau khi Dương Vãn Thanh giới thiệu đơn giản mọi người với nhau, Ứng Hoa Hâm cười nói cô đã xem qua mấy bộ phim Kỷ Sơ Hạ đóng, con gái cô cũng rất thích cậu. Tăng đạo cũng nói đã xem phim điện ảnh của cậu, tuy diễn xuất còn phải cải thiện hơn nhưng rất có hồn, cực kỳ thích hợp với một vai diễn trong bộ phim sắp tới của cô.

Cô định quay một bộ phim về tình cảm gia đình, Ứng Hoa Hâm diễn vai nữ chính, Kỷ Sơ Hạ sẽ là nam phụ, con trai của nữ chính. Cậu và ảnh hậu sẽ diễn chung rất nhiều cảnh, Tăng đạo đích thân làm đạo diễn, đối với tư lịch của Kỷ Sơ Hạ, đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một.

Dương Vãn Thanh cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ: “Sơ Hạ rất nghiêm túc, rất kiên định, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi. Có gì không hiểu hai người cứ dạy bảo, Sơ Hạ nhất định sẽ ngoan ngoãn học tập.”

Kỷ Sơ Hạ nhanh chóng gật đầu, khiêm tốn nói: “Cháu sẽ chăm chỉ, xin hai vị tiền bối chỉ dạy.”

Mọi chuyện quyết định bước đầu như vậy, sau khi Tăng đạo và Ứng Hoa Hâm rời đi, Kỷ Sơ Hạ chân thành cám ơn Dương Vãn Thanh, cậu biết cơ hội như vậy là người ta nể mặt Dương Vãn Thanh mới cho cậu, chỉ cám ơn thôi là không đủ.

“Đó là chuyện nên làm, Tiểu Vũ mới đúng là người giúp chị đại ân, chuyện phim ảnh này chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, em không cần cảm thấy có gánh nặng.”

“Cám ơn chị.”

“Đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa, bây giờ em về nhà hả? Chị đưa em về nhé?”

Kỷ Sơ Hạ nhìn bầu trời vẫn còn sáng bên ngoài, bèn từ chối ý tốt của cô: “Không cần đâu, làm phiền chị quá, chị Vãn Thanh cứ về trước đi, em định đi siêu thị mua đồ Tết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.