Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Sơ Hạ vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Tần Tranh, đầu tháng sau là sinh nhật của hắn, Tần Tranh sẽ tổ chức tiệc ở làng du lịch gần biển, mời Kỷ Sơ Hạ tham dự.

“Tôi sắp quay phim mới, không có thời gian, thật ngại quá, Tranh thiếu.”

Cậu không biết mấy tên nhà giàu có tật xấu gì, nhất định phải tổ chức sinh nhật thật lớn, tốn rất nhiều tiền. Kỷ Sơ Hạ thật sự không muốn đi đến nơi náo nhiệt như vậy. Tuy cậu cảm thấy Tần Tranh cũng không tệ, xem như là người bình thường duy nhất trong ba anh em nhà họ Tần, nhưng cậu vẫn không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều.

Bộ phim mới của cậu dự định khởi quay vào tuần tới, trong khoảng thời gian này, Kỷ Sơ Hạ luôn đi theo đạo diễn Tăng học diễn xuất, thu hoạch được rất nhiều. Cậu không muốn lại dính líu gì với thiếu gia tiểu thư nhà họ Tần nữa.

“Anh học vào ban ngày đúng không? Xin nghỉ nửa ngày không được sao? Hay anh học xong lại đến, tôi đi đón anh.”

“Tranh thiếu, thật xin lỗi, tôi thật sự không muốn đi.”

Kỷ Sơ Hạ kiên trì như vậy, Tần Tranh cũng không miễn cưỡng nữa, lại khuyến khích cậu vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Kỷ Thu Vũ vừa trở về từ nhà họ Dương, vừa vào cửa liền nói cho Kỷ Sơ Hạ biết một tin động trời, Dương Vãn Thanh có bạn trai mới, cô đã đá ông chủ Tần.

Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ, trong lòng lại nhịn không được vỗ tay khen ngợi Dương Vãn Thanh. Trong suy nghĩ của cậu, Dương Vãn Thanh tốt như vậy, kết hôn với Tần Ý rất đáng tiếc, cô xứng đáng có được người tốt hơn.

Sau khi ăn tối xong, Kỷ Sơ Hạ quay về phòng mở máy tính, thông báo thư mới lập tức nhảy ra, cậu tùy tiện bấm mở. Lúc nhìn thấy logo của Đông Hoàng, cậu cho là bản thân bị hoa mắt rồi, nhìn kỹ lại thì đúng là tổng giám nghệ nhân của Đông Hoàng gửi thư đến. Đông Hoàng có ý muốn ký hợp đồng với cậu, hẹn cậu đến công ty nói chuyện, cuối thư còn để lại phương thức liên lạc với đối phương.

Tâm trạng Kỷ Sơ Hạ rất phức tạp, nếu như một năm trước nhận được bức thư này, không chừng cậu sẽ cao hứng chạy ra ngoài đốt hai quả pháo. Nhưng hiện tại, cậu có ngốc cũng biết đây là ý của Tần Ý, có ký với cậu hay không, kỳ thật đều là quyết định của ông chủ Tần.

Kỷ Sơ Hạ không trở lời, dứt khoát xóa luôn bức thư. Bây giờ Tần Ý không làm khó cậu nữa, tùy tiện tìm một công ty giải trí cũng không phải là việc khó, không cần thiết phải vào Đông Hoàng, lại bị Tần Ý gây khó dễ.

Hai ngày trôi qua, sáng sớm lại bị xe của Tần Ý chặn ngoài đầu ngõ, Kỷ Sơ Hạ không còn cách nào khác. Lần này Tần Ý tự lái xe tới, là một chiếc Bugatti Veyron màu trắng, nhìn qua có chút đáng yêu, hoàn toàn không giống kiểu xe mà người có tính cách như Tần Ý sẽ lái. Nếu không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ký hiệu của Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ còn tưởng người tới là Tần Tranh.

Bugatti Veyron

“Lên xe đi.”

Kỷ Sơ Hạ do dự một lúc, biết bản thân chắc chắn không thể chạy trốn khỏi chiếc siêu xe này, không nói rõ ràng Tần Ý sẽ không bỏ cuộc, cậu sáng suốt không hề giãy dụa mở cửa lên xe.

“Lần này chủ tịch Tần muốn làm gì?”

“Đông Hoàng gửi thư cho cậu, cậu nhận được chưa? Tại sao không trả lời?”

Sau khi giao việc cho Chu Vĩ, ba ngày sau Tần Ý gọi điện thoại qua, Chu Vĩ đau khổ nói cho hắn biết, tổng giám nghệ nhân của công ty đã gửi thư cho Kỷ Sơ Hạ, nhưng đối phương căn bản không phản ứng bọn họ. Nếu thật sự không được thì hai ngày nữa ông sẽ tự mình tới cửa mời người. Tần Ý cũng không nói nhiều, sáng sớm hôm sau liền tự mình chạy tới.

“Vì sao tôi nhất định phải ký? Ký công ty nào là quyền lựa chọn của tôi đúng không?”

Tần Ý quay đầu lại, ý tứ không rõ nhìn cậu thật sâu.

“Thật ra anh không cần phải làm như vậy, tôi nhận ba mươi vạn bồi thường, coi như việc này huề nhau, anh không cần lại bồi thường chuyện khác cho tôi.”

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tần Ý quay đầu lại tiếp tục lái về phía trước.

Giống như đàn gảy tai trâu, Kỷ Sơ Hạ nhụt chí, dứt khoác ngậm miệng không nói nữa.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe ngầm của toàn nhà Đông Hoàng. Đúng giờ đi làm, rất nhiều người ra ra vào vào, chiếc Bugatti Veyron màu trắng vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt, dù sao có tiền như Chu tổng cũng sẽ không lái chiếc siêu xe hơn ba, bốn chục triệu như vậy. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem vị khách quý nào đại giá quang lâm.

Tần Ý đeo kính râm thong thả xuống xe, Kỷ Sơ Hạ sáng sớm ra cửa muốn đi mua đồ ăn sáng, vẫn còn mặc áo ngủ mang dép lê. Cậu co rút khóe miệng, ngồi trong xe không chịu động. Tần Ý khom lưng, một cánh tay khoát lên cửa xe, mặt không thay đổi nhìn cậu: “Xuống xe.”

“Anh nghĩ bây giờ tôi xuống xe đi theo anh vào là thích hợp hả? Anh có thấy anh lại làm khó người khác không?”

Tần Ý đánh giá Kỷ Sơ Hạ từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy cậu nói có lý, hắn ngồi lại vào xe rồi nổ máy.

Cách Đông Hoàng hai con đường có một trung tâm thương mại, Tần Ý gọi điện thoại cho ai đó, đến khi hắn đậu xe trong bãi xe của khu trung tâm, đã có một cô gái nhìn rất khôn khéo đứng chờ sẵn.

“Đi lên giúp cậu ấy chọn quần áo và giày, cô xem rồi mua là được.”

Nữ trợ lý giữ đúng phép tắc, không hỏi nhiều mà chỉ lịch sự đánh giá dáng người Kỷ Sơ Hạ, phỏng chừng là đoán số đo và giày của cậu. Sau khi nói một câu: “Xin chờ một chút.” liền bước nhanh vào trung tâm thương mại.

Kỷ Sơ Hạ biết cậu phản đối cũng vô dụng, vì thế cậu cũng không phản đối, chỉ hỏi Tần Ý: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Về việc ký hợp đồng với Đông Hoàng, không phải cậu luôn muốn tiến vào Đông Hoàng sao? Tại sao bây giờ lại từ chối?”

“Tôi ký hợp đồng với ai là tự do của tôi. Tôi cũng không phải là cấp dưới của anh, không cần phải nghe lệnh của anh.”

“Cậu như vậy chỉ làm người khác thấy như cậu đang cáu kỉnh, không xem trọng tiền đồ của bản thân.”

“Tôi hiểu chủ tịch Tần làm sai đuối lý muốn bồi thường để yên ổn trong lòng, nhưng không phải anh làm gì tôi cũng phải nhận. Đúng là anh rất giàu, nhưng thế giới này cũng không phải xoay quanh một mình anh.”

“Cậu cần phải có lý trí, ít nhất đến Đông Hoàng bàn chuyện với bọn họ rồi hãy quyết định.”

Không đến mười phút sau, nữ trợ lý đã cầm mấy gói to quay lại bãi đậu xe, đưa cho Kỷ Sơ Hạ một bộ âu phục thoải mái, đều là nhãn hiệu tầm trung mà thanh niên hiện nay rất thích, số đo cũng rất vừa vặn.

Tần Ý nhận đồ rồi đưa cho Kỷ Sơ Hạ: “Cho cậu mượn, không cần trả lại.”

Kỷ Sơ Hạ không tranh luận với hắn nữa, nếu Tần Ý nhất định đưa cậu đến Đông Hoàng một chuyến, quả thật phải thay quần áo, cũng không thể mặc đồ ngủ mà vào.

Nhanh nhẹn cởi quần áo ngủ, cơ thể trắng nõn của Kỷ Sơ Hạ dần dần hiện ra trước mắt Tần Ý. Cậu rất gầy nhưng không ốm yếu, bụng và cánh tay còn có chút cơ bắp, thân hình thon dài cao ráo, hai chân vừa dài vừa thẳng, đường cong cơ thể rất đẹp.

Tần Ý đảo mắt nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước, đáy mắt lại lóe lên một tia sáng.

Chiếc xe lần nữa chạy vào bãi đậu xe ở Đông Hoàng, Chu Vĩ đã biết tin dẫn theo vài vị phó tổng tự mình xuống lầu tiếp đón. Kỷ Sơ Hạ đi theo bên cạnh Tần Ý, đón nhận đủ loại ánh mắt, có lẽ không quá lâu sau, toàn bộ công ty đều sẽ biết ông chủ Tần thị đích thân đưa cậu đến Đông Hoàng.

Đây là lần đầu tiên Tần Ý đến đây, mấy năm trước Tần Dao cũng không được đãi ngộ như vậy.

Kỷ Sơ Hạ thở dài trong lòng, trải qua trận ầm ĩ này, tin đồn cậu bị đóng băng sẽ tự tiêu tán, nhưng rất nhanh sẽ có người loan truyền lời đồn mới về cậu.

Tổng giám nghệ nhân – người đã người thư cho Kỷ Sơ Hạ – Lương Ba cũng ở đây. Hắn cũng là phó tổng của công ty, tung hoành trong giới giải trí gần ba mươi năm, là người đại diện kim bài, dẫn dắt hơn sáu, bảy ảnh đế ảnh hậu, siêu sao thiên vương cấp bậc đại bài. Từ bảy, tám năm trước, ngoại trừ Tần Dao hắn đã không còn dẫn người mới, cho dù trước đó Tần Dao giúp Kỷ Sơ Hạ bắc cầu cũng không đủ trình độ được hắn dẫn dắt. Nhưng hiện tại, Chu Vĩ đưa hợp đồng đến trước mặt Kỷ Sơ Hạ, tỏ vẻ nếu cậu vào Đông Hoàng, vị này sẽ là người đại diện tương lai của cậu.

Ngày đó đến tổng công ty Tần thị được Tần Ý truyền lệnh xong, Chu Vĩ âm thầm cân nhắc, không chừng tiểu minh tinh này đã đáp lên ông chủ, đại boss chỉ đơn giản là muốn tiểu tình nhân vui vẻ mà thôi. Dù sao loại chuyện này ông đã làm không ít nên ông cũng không xem đây là chuyện gì to tát, ai biết qua nửa năm Tần Ý có chán hay không. Nhưng ngày hôm qua Tần Ý lại gọi điện thoại hỏi ông, hôm nay còn đích thân lái xe đưa người tới. Chu Vĩ nghĩ Kỷ Sơ Hạ này xem ra có chút sức nặng trong lòng ông chủ, lập tức thay đổi ý định, vốn định để Lương Ba nghĩ cách mời người, hiện tại lại thuyết phục Lương Ba tự mình ra trận, làm người đại diện của Kỷ Sơ Hạ.

Kỷ Sơ Hạ nhìn những điều kiện ưu việt đến khó có thể tin trong hợp đồng, tâm trạng càng phức tạp. Tần Ý nhìn cậu cúi đầu lật tới lật lui bản hợp đồng mỏng manh lại không nói lời nào, liền bảo những người khác trong phòng họp ra ngoài trước.

“Tôi hy vọng cậu có thể bình tâm mà nghiêm túc suy xét, trước đó cậu muốn vào Đông Hoàng, không phải đối với cậu Đông Hoàng là lựa chọn tốt nhất sao?”

Kỷ Sơ Hạ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt thêm một tia nghi hoặc: “Nếu chủ tịch Tần chỉ muốn bồi thường, cần làm đến trình độ này sao?”

“Bởi vì cậu đáng giá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.