Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 31



Hôm nay Kỷ Sơ Hạ quay phim không thuận lợi, luôn thất thần còn liên tục bị NG, đạo diễn cũng bắt đầu nhíu mày.

Sau một lần bị NG, Ứng Hoa Hâm nhỏ giọng hỏi cậu: “Sơ Hạ, có phải cơ thể em không khỏe không? Hay là xin nghỉ một ngày, quay về nghỉ ngơi cho tốt đi?”

Kỷ Sơ Hạ lắc đầu nói: “Thật xin lỗi.”

Cậu miễn cưỡng ổn định tinh thần ngồi lên xe đạp. Cảnh này cậu và bạn học cãi nhau, vì thể diện mà cá cược đua xe, phải đạp xe từ trên dốc núi lao thẳng xuống. Vốn không có vấn đề gì lớn, nhưng vì hôm trước nghỉ ngơi không tốt, cộng thêm việc cậu không yên lòng, cứ phân tâm nên cậu không kịp phản ứng khi chiếc xe nhắm vào một tảng đá to trên sườn núi.

Cho đến lúc những người khác phát hiện không đúng lớn tiếng kêu tên Kỷ Sơ Hạ, lúc này dường như cậu mới bừng tỉnh, nhưng đầu xe đã va vào tảng đá mất thăng bằng, cả người cậu ngã xuống đất, trán đập vào tảng đá, chân cũng trẹo luôn.

Nghe được tin Kỷ Sơ Hạ bị thương, Tần Ý lập tức xuống xe bước nhanh về phía đám người đang tụ tập.

Sau khi tan tầm Tần Ý đã đến nhưng hắn không lộ diện, chỉ dừng xe ở một vị trí khá xa nhìn Kỷ Sơ Hạ quay phim. Tuy chuyện tối qua làm hắn buồn bực và tức giận, nhưng sau vụ hiểu lầm Kỷ Sơ Hạ lần đó, hắn đã cho người điều tra thật cẩn thận về cậu một lần nữa, biết mấy năm nay Kỷ Sơ Hạ lăn lộn trong giới giải trí không dễ dàng gì, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng cúi đầu. Chỉ có một lần duy nhất lại đụng phải hắn, mà lần đó là do bị ép đến đường cùng, vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho em gái. Cũng vì Tần Ý là người khởi xướng nên hắn càng áy náy, một lòng muốn bồi thường cho cậu. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, trước khi biết rõ ràng hắn sẽ không vội kết luận.

Trán Kỷ Sơ Hạ bị rách, chảy máu đầy mặt, thoạt nhìn rất dọa người, chân bị trật vô cùng đau đớn ngồi dưới đất không dậy nổi. Nhân viên đoàn làm phim khẩn cấp cầm máu cho cậu. Tần Ý đẩy đám người ra, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Sơ Hạ, hắn cau mày cẩn thận giúp cậu hoạt động cẳng chân.

Xuyên qua tầm mắt bị máu làm mơ hồ, Kỷ Sơ Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của người đàn ông trước mặt, dường như không rõ vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tần Ý nhẹ giọng hỏi: “Có thể cử động không?”

Kỷ Sơ Hạ theo bản năng lắc đầu, Tần Ý liền ôm cậu lên, chỉ bỏ lại một câu “Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện” rồi xoay người rời đi.

Hắn đưa cậu đến một bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Tần thị, đã sắp xếp xong xuôi phòng bệnh cao cấp và bác sĩ hàng đầu, tuy nhìn có chút chuyện bé xé ra to. Vết thương trên trán Kỷ Sơ Hạ không sâu, may bốn mũi, chẳng qua máu chảy nhiều nhìn dọa người mà thôi. Cũng may vị trí vết thương gần mép tóc, sau này dùng tóc mái che lại cũng không thành vấn đề.

“Mắt cá chân bị trật, thoa thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi. Nhưng bắp chân bên trái từng bị gãy xương, lúc ấy hẳn là áp dụng cách bó thạch cao, thoạt nhìn vẫn không bình phục hoàn toàn, khớp xương chỉ bị lệch một khoảng rất nhỏ. Nếu hoạt động bình thường thì không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu chạy bộ hoặc hoạt động mạnh sẽ bị đau, sợ là dễ bị thương lần nữa, xác xuất bị gãy xương nhiều lần tương đối cao.”

Tần Ý nhìn phim X – quang trong tay bác sĩ, vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: “Có thể chữa khỏi không?”

“Bình thường chú ý một chút, cứ như vậy cũng không sao, nhưng muốn chữa hết thì phải làm phẫu thuật. Trái lại sẽ rất phiền phức cho bệnh nhân, chưa chắc cậu ấy sẽ đồng ý.”

Tần Ý gật đầu không hỏi thêm nữa, đứng dậy trở về phòng bệnh.

Kỷ Sơ Hạ đang ngồi trên giường bệnh, vết thương trên trán đã được may lại và băng bó. Thoạt nhìn dường như cậu không thèm để ý đến vết thương, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi LCD treo trên tường trước mặt, gương mặt tái nhợt không cảm xúc, ánh mắt lại âm trầm đến đáng sợ.

Tần Ý nhìn thoáng qua ti vi, đài truyền hình đang đưa tin, mười hai huyện phía tây cùng nhau làm lễ khai trương nhà phúc lợi trẻ em. Chương Hướng Minh, quản lý trưởng tập đoàn Nhất Phẩm Vinh Thịnh quyên góp năm mươi triệu giúp đỡ xây dựng, dẫn theo vợ là Từ Nhu đích thân tham dự. Bản tin hết lời ca ngợi Chương Hướng Minh, hai vợ chồng trở thành tấm gương và hình mẫu điển hình của những xí nghiệp thường xuyên làm từ thiện. Tần Ý vừa nhìn liền biết trong này có vấn đề.

Trước tiên là đài truyền hình phát bản tin, sau đó tất cả báo giấy đều đưa tin, bỏ ra năm mươi triệu làm tên tuổi công ty nổi tiếng, vụ làm ăn này không mất gì mà còn được tiếng thơm, so với việc mời minh tinh quảng cáo lời hơn rất nhiều. Thật ra hàng năm Tần thị cũng làm từ thiện, quyên góp cả trăm triệu, còn có quỹ từ thiện riêng, nhưng chưa từng khoe khoang như vậy.

Bản tin vẫn còn tiếp tục, Kỷ Sơ Hạ đột nhiên cầm điều khiển ném mạnh về phía màn hình ti vi, không thèm che dấu tức giận và căm hận trong mắt.

Tần Ý nhíu mày, nhặt điều khiển lên tắt ti vi, sau đó đi đến bên giường, một tay đè lên bả vai Kỷ Sơ Hạ: “Rốt cuộc cậu và Chương Hướng Minh có quan hệ thế nào? Sao nhìn thấy hắn cậu có phản ứng lớn như vậy? Tại sao hôm qua cậu đến khách sạn cùng với hắn?”

“Liên quan gì đến anh?! Không phải mấy kẻ có tiền các anh đều như vậy sao?! Cho là có tiền thì rất giỏi hả?! Người nghèo thì đáng bị chà đạp?! Chỉ vì các người có tiền sao?! Người nghèo không phải là con người hả?! Dựa vào cái gì các người làm sai còn có thể sống thoải mái ra vẻ đạo đức, người vô tội thì xui xẻo thôi?! Dựa vào cái gì?!”

Kỷ Sơ Hạ vô cùng kích động, cậu dùng hết sức gạt tay Tần Ý ra, phẫn nộ chất vấn hắn, hai mắt đỏ cả lên. Không đợi Tần Ý trả lời, Kỷ Sơ Hạ xì cười một tiếng: “Anh cho là tôi không biết anh nghĩ cái quái gì sao? Nếu anh đã xác định như vậy thì còn hỏi tôi làm cái gì? Tôi đi thuê phòng với hắn đó, thế nào?! Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy tôi làm chuyện này sao?! Anh nghĩ tại sao tôi phải làm vậy?! Cho dù tôi trụy lạc cũng do đám ngụy quân tử các người dồn ép! Tôi thấp hèn thì các người là lũ khốn nạn! Rác rưởi! Tôi hận không thể giết chết các người! Thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mấy người là tôi buồn nôn! Cút! Anh cút đi!”

Hai tay Kỷ Sơ Hạ đẩy mạnh Tần Ý, vì động tác quá mạnh làm cơ thể cậu mất thăng bằng suýt nữa từ trên giường té xuống đất. Tần Ý dùng sức đè vai cậu, không cho cậu giãy dụa, hắn cúi người nhìn vào mắt Kỷ Sơ Hạ, trầm giọng nói: “Cậu bình tĩnh một chút, tôi biết cậu không phải là loại người như vậy, cậu không sa đọa càng không thấp hèn, không được phỉ báng bản thân. Cậu có thể nói chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”

Giọng nói của Tần Ý hơi cứng ngắt, trong lòng mơ hồ có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác đau lòng. Kỷ Sơ Hạ thất thố chửi mắng hắn, Tần Ý cũng không thèm để ý, nhưng hắn không thể chịu được việc cậu tự coi thường bản thân.

Kỷ Sơ Hạ giống như mất hết sức lực nhắm hai mắt lại, một lát sau mới khàn khàn yếu ớt nói: “Anh cút đi, tôi không cần anh thông cảm. Cút.”

Tần Ý cảm thấy như lồng ngực bị thứ gì đó đè nặng, lần đầu tiên hắn có cảm giác lực bất tòng tâm. Tần Ý biết Kỷ Sơ Hạ không tin hắn, không muốn nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, việc này làm hắn rất khó chịu.

Không muốn lại làm Kỷ Sơ Hạ phiền lòng, Tần Ý dặn dò cậu nghỉ ngơi rồi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đóng cửa, hắn quay đầu lại nhìn dáng vẻ gầy yếu, ôm đầu gối cúi đầu của cậu trên giường bệnh lần cuối, ẩn sâu trong mắt hắn hiện lên tia dịu dàng và kiên định.

Trợ lý đến nói cho Tần Ý biết đã xử lý xong xuôi mọi thủ tục, lát nữa trợ lý của Kỷ Sơ Hạ sẽ mang quần áo và đồ dùng sinh hoạt đến. Đồng thời hắn còn đặc biệt dặn dò không được nói cho người nhà của Kỷ Sơ Hạ biết chuyện.

Tần Ý gật đầu: “Đi thăm dò xem Kỷ Sơ Hạ và Chương Hướng Minh của Nhất Phẩm Vinh Thịnh có quan hệ như thế nào, nhất định phải điều tra rõ ràng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.