Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 39



Giữa tháng sáu, vụ án của Chương Hướng Minh được phán tội cố ý giết người. Vì khi xảy ra vụ án Chương Hướng Minh đã thành niên, cộng thêm phạm tội với tính chất ác liệt, tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng cho xã hội, bị phán tử hình, tướt quyền lợi chính trị suốt đời. Cha của gã cũng bị tuyên bảy năm tù vì tội đưa hối lộ.

Ngày xét xử, Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ đến nghe phán quyết. Cậu vô cùng bình tĩnh, lúc bản án được tuyên, cha con Chương Hướng Minh trước vành móng ngựa mặt xám như tro tàn. Cậu có cảm giác như rút được gánh nặng, đã mười lăm năm, cuối cùng cơn ác mộng này cũng kết thúc.

Ra khỏi tòa án, ánh mặt trời trên đầu làm Kỷ Sơ Hạ nhịn không được nheo mắt lại, Tần Ý cầm tay cậu nói: “Dù bọn họ chống án cũng không thay đổi được kết quả, em cứ yên tâm.”

Kỷ Sơ Hạ quay đầu cười nhẹ với hắn: “Cám ơn anh.”

Cậu biết chuyện này có thể thuận lợi như vậy, thậm chí kết quả cuối cùng còn vượt qua mong đợi của cậu, tất cả là nhờ vào Tần Ý. Dù là thỏa thuận với nhà họ Từ, kích động dư luận tạo áp lực cho chính phủ, hay là vận dụng quan hệ làm ảnh hưởng kết quả phán quyết, tất cả đều dựa vào Tần Ý.

“Nhấc tay chi lao mà thôi.”

Tần Ý nói nhẹ nhàng bâng quơ, không nói cho Kỷ Sơ Hạ biết, thật ra vì thuyết phục ông Từ không nhúng tay vào việc này, hắn đã nhường một nửa hạng mục trị giá trăm tỷ mà Tần thị vốn có thể độc chiếm cho Từ gia. Nếu không làm vậy hắn cũng có thể làm chết hai cha con Chương Hướng Minh, nhưng sẽ phải xé rách mặt với nhà họ Từ, tuyệt đối không dễ dàng như vậy mà đạt thành mục đích.

Đưa Kỷ Sơ Hạ đi ăn tối xong, Tần Ý lại đưa cậu về phim trường ở ngoại thành. Bộ phim võ hiệp này phải quay hơn ba tháng, khoảng thời gian này cậu luôn ở phim trường, sáng nay xin nghỉ mới ra ngoài được.

Trước khi xuống xe, Tần Ý nói với Kỷ Sơ Hạ: “Buổi tối anh đến đón em.”

Vẻ mặt cậu lập tức trở nên vi diệu, sau đó lại bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Vì phải quay phim, gần như cậu và Tần Ý chỉ gặp nhau một tuần một lần, mỗi lần đều là hắn đến tìm cậu. Lần nào cũng là đi ăn tối rồi ra ngoài hóng gió, cuối cùng hắn đưa cậu về khách sạn ở phim trường, nhiều nhất chỉ hôn một cái lúc xuống xe.

Tần Ý muốn chơi trò ngây thơ yêu đương lãng mạn, Kỷ Sơ Hạ sẽ phối hợp với hắn. Trong suy nghĩ của cậu, dù hiện tại Tần Ý thật sự thích cậu, một ngày nào đó cũng sẽ tiêu hao hết hứng thú và kiên nhẫn, cậu không ngại từ từ chờ. Đương nhiên cậu càng hy vọng Tần Ý có thể trực tiếp một chút, dù sao chỉ ngủ với kim chủ cũng thoải mái hơn phải trả giá chân tình.

Tần Ý không biết, hắn thông cảm Kỷ Sơ Hạ mỗi ngày quay phim vất vả cực khổ lại bị cậu hiểu lầm như vậy, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không làm chính nhân quân tử.

Sau khi quay lại phim trường, Kỷ Sơ Hạ lập tức đi thay trang phục trong phim, quay phim cổ trang sẽ tốn hơn hai tiếng búi tóc mỗi ngày, cậu là nhân vật chính lại càng không thể qua loa. Hai ba nhân viên trang điểm vội trước vội sau trang điểm, làm tóc, thay quần áo cho cậu.

Hôm nay có người mới gia nhập đoàn làm phim, là Lý Khâu Cần, người quen cũ của Kỷ Sơ Hạ, hắn đóng vai nam số 3, phân đoạn không nhiều nhưng cũng hơi quan trọng. Diễn viên trước đây đóng vai này đã quay một tháng, đột nhiên bị đá ra, nhân vật tạm thời rơi xuống Lý Khâu Cần.

Lúc Lý Khâu Cần xuất hiện, Kỷ Sơ Hạ đã hóa trang gần xong. Sáng nay hắn đã tới đây nhưng quay ở một tổ khác, lúc này biết Kỷ Sơ Hạ trở lại, lập tức đến chào hỏi.

Lý Khâu Cần bày vẻ mặt vui vẻ khi gặp bạn cũ, thân thiện trò chuyện với cậu. Vẻ mặt Kỷ Sơ Hạ lạnh nhạt nhưng cũng không làm lơ hắn. Cậu không thể nào có thiện cảm với Lý Khâu Cần, nhưng cũng không đặc biệt ác cảm. Hắn đã thấy dáng vẻ chật vật nhất của cậu, nhưng mặc kệ lần đó hắn có mục đích gì mà dẫn cậu đi hầu rượu, có thể gặp được Tần Ý, còn moi được một ít tiền cũng nhờ đi tham gia buổi tiệc rượu đó. Theo một nghĩa nào đó, quả thật Lý Khâu Cần đã giúp cậu, vì thế cậu cũng không định làm khó hắn.

“Cậu rất có năng lực nha, không ngờ thật sự vào được Đông Hoàng, còn đóng vai chính bộ phim được đầu tư lớn này.”

Không có người ngoài nên Lý Khâu Cần nói chuyện không kiêng dè gì, nói không được vài câu liền bắt đầu bốc dấm chua, Kỷ Sơ Hạ buồn cười trong lòng: “Đều nhờ phúc của cậu.”

“Tôi thì liên quan gì. Chẳng lẽ cậu thật sự đi theo ông chủ Tần? Không phải là lần đó được hắn coi trọng chứ?”

Kỷ Sơ Hạ cười cười, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy.”

Lý Khâu Cần nghe vậy gương mặt liền trở nên vặn vẹo. Ngày đó nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ bị chê cười hắn còn âm thầm sảng khoái một lúc lâu, lúc ấy ông chủ Tần phất tay áo rời đi, rõ ràng là do Kỷ Sơ Hạ chọc giận hắn, tại sao lại thành coi trọng Kỷ Sơ Hạ? Sớm biết như vậy hắn tuyệt đối sẽ không dẫn Kỷ Sơ Hạ đến đó. Hắn chỉ muốn kéo Kỷ Sơ Hạ cùng sa vào vũng bùn, nhưng đối tượng tuyệt đối không phải là cực phẩm chủ tịch Tần. Kỷ Sơ Hạ đáp lên được người như vậy càng làm hắn thêm điên cuồng ghen ghét.

Kỷ Sơ Hạ đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Khâu Cần rồi xoay người bước đi.

Lý Khâu Cần thế vai cho Dư Hi Hâm, diễn viên mới vừa bị loại khỏi đoàn làm phim ba ngày trước, chỉ vì Tần Ý rảnh rỗi đến phim trường đợi Kỷ Sơ Hạ cả buổi chiều, người mới kia tự cho bản thân không kém Kỷ Sơ Hạ, không sợ chết mà chạy đến trước mặt Tần Ý nịnh nọt. Nếu vậy thì cũng thôi đi, hắn còn cố tình trước mặt Tần Ý ám chỉ Kỷ Sơ Hạ cấu kết với nhà sản xuất phim. Lúc ấy Tần Ý không nói một câu, tối đó tổng đạo diễn loại trừ Dư Hi Hâm ra khỏi đoàn làm phim trước mặt mọi người.

Dư Hi Hâm kêu gào hắn không làm gì sai, tại sao vô duyên vô cớ khai trừ hắn. Đạo diễn lười nhiều lời, là người đại diện của Dư Hi Hâm kéo hắn trở về, đồng thời liên tục xin lỗi đạo diễn và Kỷ Sơ Hạ. Việc này toàn bộ đoàn làm phim đều nhìn thấy, vốn có nhiều tâm tư, trải qua chuyện này cũng yên tĩnh lại, thái độ với Kỷ Sơ Hạ càng không giống người thường.

Kỷ Sơ Hạ biết có rất nhiều người giống Lý Khâu Cần và Dư Hi Hâm. Khoảng thời gian này, dù là ở phim trường hay công ty, cậu đều gặp qua đủ loại ánh mắt khen ngợi, ghen tỵ và khinh thường. Tất cả mọi người đều biết, vì Tần Ý cậu mới có cơ hội này, rất nhiều người vừa hâm mộ vừa không cam lòng, dựa vào cái gì là Kỷ Sơ Hạ mà không phải là bọn họ. Bản thân Kỷ Sơ Hạ cũng thường nghĩ, tại sao lại là cậu, rốt cuộc Tần Ý thích cậu ở điểm nào.

Đây đúng là một câu hỏi khó trả lời.

Cho dù bảo Tần Ý trả lời, chính hắn cũng không rõ. Lúc còn hiểu lầm Kỷ Sơ Hạ, hắn đã không tự giác bị cậu hấp dẫn, cho dù không phải là vừa gặp đã yêu nhưng thật ra cũng tương tự. Đại khái Kỷ Sơ Hạ trời sinh đã có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn.

Lý Khâu Cần chưa từ bỏ ý định, chạy theo hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Hiện tại cậu theo hắn, còn khoe khoang như vậy, không lo lắng sau này hắn chơi chán sẽ đá cậu sao, cậu xuống đài sẽ còn thê thảm hơn những người khác?”

Kỷ Sơ Hạ cười lạnh một tiếng, cũng không giả vờ nữa: “Là cậu muốn nhìn tôi xuống đài như vậy đúng không?”

“Tôi cũng vì tốt cho cậu…”

“Nói thật dễ nghe, ghen tỵ thì cứ nói thẳng đi.”

Lý Khâu Cần trầm mặt xuống: “Hiện tại cậu đắc ý như vậy, cậu cho là có thể đắc ý cả đời sao? Bây giờ ông chủ Tần cưng chiều cậu, không chừng hai ngày nữa liền trở mặt.”

Kỷ Sơ Hạ thờ ơ nhún vai: “Cậu biết bây giờ hắn đang cưng chiều tôi là được rồi. Cậu không nghe nói người diễn nhân vật của cậu trước kia bị đá ra khỏi đoàn làm phim như thế nào sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng trêu chọc tôi, tính tình tôi không tốt đâu, chọc tôi bực mình tôi bảo ông chủ Tần đá cậu ra…”

“Cậu hù dọa ai đó?” Lý Khâu Cần không tin, hắn thật sự không cho là Kỷ Sơ Hạ có thể diện lớn như vậy trước mặt Tần Ý.

Kỷ Sơ Hạ cầm điện thoại bấm số của Tần Ý, mới vừa reo một tiếng bên kia đã bắt điện thoại. Cậu nhìn Lý Khâu Cần cười cười, ấn loa ngoài.

“Có việc à?”

“A Ý, lại có một tên không có mắt chọc em mất hứng ở trường quay?”

Tần Ý nhướng mày, đây là lần đầu tiên Kỷ Sơ Hạ gọi tên hắn, hơn nữa còn dùng giọng nói nũng nịu như vậy. Biết rõ cậu làm thế cho người khác xem, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn cao hứng rồi. Tần Ý vui vẻ phối hợp: “Đừng nóng giận, anh gọi người xử lý, em ngoan ngoãn tập trung đóng phim đi, tối nay anh đến đón em.”

Kỷ Sơ Hạ cúp điện thoại, vẫn mỉm cười như trước nhìn Lý Khâu Cần, đối phương đã hoàn toàn thay đổi vẻ mặt: “Cậu thật sự ác như vậy?”

“Cậu đừng đến trước mặt tôi nói mấy câu quái gở chọc tôi bực mình là được.”

“Xin lỗi.” Lý Khâu Cần khẽ cắn môi nói lời xin lỗi, không dám tiếp tục chọc giận Kỷ Sơ Hạ, xám xịt rời đi.

Cậu bĩu môi, do dự một lúc rồi quyết định tối nay gặp mặt giải thích với Tần Ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.