Kỷ Sơ Hạ bị hai gã đàn ông cao to kẹp ở giữa, bị vải đen bịt mắt làm khứu giác cậu phá lệ mẫn cảm, mùi hôi nồng nặc trên người bọn chúng khiến cậu buồn nôn. Cậu coi như trấn định, một đường suy nghĩ xem rốt cuộc mấy gã này có mục đích gì, là nhằm vào cậu hay là Tần Tranh, muốn đưa bọn họ đi đâu.
Tần Tranh cũng bị trói lại không chịu yên, nghiến răng nghiến lợi hỏi bọn bắt cóc: “Các người là ai? Bắt tụi tao muốn làm gì? Muốn tiền thì đưa số tài khoản đây, tao lập tức chuyển cho tụi bây, thả chúng tao ra!”
Không ai phản ứng hắn, Tần Tranh không cam lòng như cũ: “Tụi bây gây chuyện lớn bắt cóc tụi tao, đơn giản là muốn tống tiền anh tao, tao cũng có thể cho tụi bây tiền, ngay bây giờ, chỉ cần tụi bây thả hai người chúng tao ra. Một khi anh tao biết chuyện, tụi bây không dễ dàng lấy được tiền như vậy đâu, chắc chắn anh tao sẽ không bỏ qua cho tụi bây, tao không có hù dọa tụi bây!”
“Câm miệng!” Có tên lớn tiếng quát Tần Tranh.
Tần Tranh còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Kỷ Sơ Hạ nhảy dựng trong lòng: “Tranh thiếu, cậu làm sao vậy?”
Tần Tranh không trả lời, không nhìn thấy tình hình trước mặt, Kỷ Sơ Hạ vội la lên: “Mấy người làm gì hắn?!”
“Làm thằng nhãi ồn ào này ngậm miệng lại, tốt nhất mày cũng nên biết điều đừng lên tiếng, nếu không tao không ngại đánh ngất mày luôn đâu.” Gã đàn ông bên cạnh Kỷ Sơ Hạ cảnh cáo.
Cậu mím chặt môi không hỏi thêm nữa, dưới tình huống này có thể bảo trì sự thanh tỉnh là tốt nhất, cậu không dám chọc những gã này nổi giận.
Năm giờ sáng, Tần Ý xem trực tiếp buổi lễ tuyên bố của Kỷ Sơ Hạ xong, ngủ không được mất tiếng thì bị một cú điện thoại của quản gia trong nước đánh thức. Nửa phút sau, cả người Tần Ý hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt ác liệt, ánh mắt trước nay chưa từng có âm u như vậy: “Bọn bắt cóc nói gì, ông thuật lại đầy đủ một lần nữa.”
“Chúng nói Tranh thiếu và Kỷ Sơ Hạ nằm trong tay chúng, trưa mai đúng 12 giờ, mời ngài một mình đến ngoại ô đông nam ở huyện Z, đến lúc đó bọn chúng sẽ báo địa chỉ gặp mặt cụ thể, một khi báo cảnh sát sẽ lập tức giết con tin.”
“Tôi biết rồi, ông giúp tôi liên lạc với chú họ, nhờ ông ấy giúp đỡ, tạm thời không báo cảnh sát tránh đánh rắn động cỏ, bây giờ tôi lập tức quay về.”
Tần Ý lập tức cúp điện thoại, đứng dậy thay quần áo, sau đó gọi trợ lý chuẩn bị máy bay. Bây giờ trong nước là tám giờ tối, bay về tốn ít nhất mười hai tiếng, thời gian cấp bách, không được chậm trễ một phút nào.
Kỷ Sơ Hạ xoay xoay cần cổ cứng ngắt, thầm tính trong lòng, giờ này ước chừng là đêm khuya, cậu đã từ từ thích ứng cảm giác tối đen khi bị bịt mắt, sau khi quen rồi, nhìn kỹ còn thấy bóng dáng mơ hồ trước mặt.
Tần Tranh vẫn luôn im lặng, Kỷ Sơ Hạ vốn không biết hắn ngất xỉu chưa tỉnh hay là không ở cùng cậu, nhưng hiện tại dường như thấy bên trái cậu có một bóng người đang nằm dưới đất, có lẽ chính là Tần Tranh.
Bọn bắt cóc lái xe chừng hơn hai tiếng mới dừng, cậu bị kéo xuống xe nhốt trong phòng, phỏng chừng đã bốn, năm tiếng. Từ lúc đó đến giờ không ai phản ứng bọn họ, sau khi cánh cửa đóng lại, cậu có thể nghe được tiếng bước chân qua lại và tiếng người nói chuyện mơ hồ bên ngoài. Mấy tên này dùng tiếng địa phương nói chuyện với nhau, có lẽ là nơi nào đó ở phía nam, dù Kỷ Sơ Hạ cố gắng nghe cũng không hiểu bọn chúng đang nói cái gì.
Nhưng bây giờ có lẽ là nửa đêm, bên ngoài gần như không có âm thanh, cậu phải nhân cơ hội này làm gì đó.
Một lưỡi dao sắc bén mà nhỏ nhắn trong lòng bàn tay Kỷ Sơ Hạ rơi ra, lúc xe bị ép dừng lại cậu đã lén giấu lưỡi dao. Từ khi gặp cướp lần đó, cậu luôn mang theo để phòng thân. Sau khi lên xe bọn bắt cóc lục soát khắp người, duy nhất không chú ý đến lưỡi dao nhỏ xíu cậu giấu trong lòng bàn tay, rốt cuộc bây giờ cũng có thể dùng rồi.
Nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng trói tay và chân, kéo miếng vải đen bịt mắt ra, cuối cùng Kỷ Sơ Hạ cũng thấy rõ ràng tình hình trước mặt.
Đây là một căn nhà trệt bỏ hoang, rất nhỏ và bẩn thỉu, âm u ẩm ướt, trong phòng không có đèn, chỉ có chút ánh sáng vọng vào qua cửa sổ nhỏ duy nhất. Tần Tranh nằm gục cách Kỷ Sơ Hạ không xa, vẫn mê man bất tỉnh.
Kỷ Sơ Hạ rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, thật cẩn thận nhìn ra ngoài, có ba tên đang canh ngoài cửa, trước mặt bày một cái bàn, trên đó đầy rượu và đồ nhắm. Trong đó có hai tên đã say không biết trời trăng gì gục xuống bàn ngủ, chỉ còn một tên miễn cưỡng chống đầu, thoạt nhìn mí mắt đang đánh nhau, không tỉnh táo lắm.
Nơi này của bọn chúng hẳn là trong rừng núi, phía trước không xa là đường núi tối đen như mực, hai bên là cây cối cao to, che hết tầm mắt.
Sau khi thăm dò đại khái tình huống trước mắt, Kỷ Sơ Hạ quay lại cạnh Tần Tranh, giúp hắn cởi bỏ dây trói rồi ngồi xổm xuống dùng sức đè lên nhân trung, kề sát vào tai nhỏ giọng gọi tên Tần Tranh.
Một lúc sau, Tần Tranh nhỏ giọng “ô” một tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ trước mặt, hắn mơ mơ màng màng, dường như chưa kịp phản ứng. Cậu che miệng hắn lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói chuyện, chúng ta bị bắt cóc, bọn chúng đã say rượu, chúng ta nhân cơ hội này nhanh chóng chạy trốn.”
Tần Tranh chợt trợn to hai mắt, rốt cuộc nhớ được tình cảnh hiện tại, nhanh chóng lồm cồm đứng lên. Trước đó hắn bị đập sau gáy hôn mê, hiện tại không khỏe lắm, nhưng thời điểm chạy trốn thì phải cố hết sức.
Cửa phòng bị khóa trái, thế nhưng loại chốt cửa cũ kỹ này muốn mở cũng không khó. Kỷ Sơ Hạ nhét lưỡi dao vào lỗ khóa, nhanh chóng xoay xoay mấy lần, một tiếng răng rắc vang lên, cánh cửa liền được mở ra. Tần Tranh hướng cậu giơ ngón cái, hắn thuận tay nhặt một viên gạch màu hồng cạnh cửa lên, nhẹ tay nhẹ chân đi theo Kỷ Sơ Hạ mở cửa mò mẫm ra ngoài.
Tên bắt cóc duy nhất không say rượu ngồi đối diện cửa chính, lúc hai người rón rén đến gần gã mới phát hiện, bỗng nhiên gã tỉnh hẳn cả người, đứng bật dậy muốn kêu to, Tần Tranh cầm viên gạch nện mạnh lên trán gã, xuống tay vừa nhanh vừa độc, gã kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Kỷ Sơ Hạ nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn hai tên kia, cũng may chúng quá say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Đi nhanh lên.”
Hai người chạy vào khu rừng, một đường chạy như điên xuống chân núi. Không mấy phút sau, phía sau có tiếng chó sủa vang lên, ngay sau đó là ánh đèn pin quét qua quét lại trong rừng, còn có tiếng bước chân đang đuổi theo dồn dập.
Cứ như vậy chắc chắn sẽ bị bắt lại, Kỷ Sơ Hạ không đi đường núi nữa mà chạy bừa vào một con đường nhỏ trong rừng. Tần Tranh lập tức hiểu ý đuổi theo, hai người chạy tán loạn trong rừng, ý đồ cắt đuôi bọn bắt cóc đang đuổi theo không từ bỏ. Trời quá tối, đường núi cực kỳ khó đi, trong lúc hỗn loạn, Kỷ Sơ Hạ hụt chân, trực tiếp từ trên cao hai mét ngã xuống.
Tần Tranh hoảng sợ, lập tức trượt xuống muốn đỡ cậu lên. Đầu Kỷ Sơ Hạ chảy đầy mồ hôi lạnh, đau đớn cắn môi muốn chảy máu: “Đừng cử động, hình như chân tôi té bị thương rồi.”
Lại là chân trái đã bị thương nhiều lần, Kỷ Sơ Hạ trong lòng bi thương cho vận số xui xẻo của cậu.
Tiếng bước chân và ánh đèn sáng phía sau ngày càng gần, Tần Tranh sốt ruột không thôi: “Không thể trì hoãn, tôi cõng anh, nhanh lên.”
“Không được.” Kỷ Sơ Hạ cự tuyệt không chút do dự: “Cậu cõng tôi sẽ chạy không được xa, hai chúng ta sẽ bị bắt trở về, cậu đi nhanh đi, đi ra ngoài dẫn người đến cứu tôi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, đi nhanh lên, còn trì hoãn nữa thì ai cũng chạy không thoát.”
Tần Tranh biết Kỷ Sơ Hạ nói không sai chút nào, bây giờ chỉ có thể chạy trước, sau đó tìm người quay lại cứu Kỷ Sơ Hạ, nếu không hai người bọn họ ai cũng không thoát.
“Vậy anh cẩn thận, đừng cứng rắn phản kháng bọn chúng, tôi rất nhanh dẫn người quay lại cứu anh.”
“Được.”
Tần Tranh cắn chặt răng, buông Kỷ Sơ Hạ ra xoay người chạy, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong núi rừng.
Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không bao lâu sau, ánh đèn pin quét lên người cậu. Kỷ Sơ Hạ giơ tay che mắt, nhìn mấy gã đàn ông vẻ ngoài dữ tợn, cười khổ nói: “Chân tôi bị thương không chạy được, tôi theo mấy người quay lại.”