Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý được máy bay trực thăng đưa đến bệnh viện. Nửa đường Tần Ý tỉnh dậy, dù sao cơ thể hắn cường tráng, lại không bị thương nội tạng, gần như chỉ bị thương da thịt, chẳng qua máu chảy quá nhiều nhìn rất dọa người mà thôi, may vài mũi, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là khỏe.
Trái lại Kỷ Sơ Hạ bị thương nghiêm trọng hơn, chân trái của cậu phải làm phẫu thuật. Cũng may chỉ là tiểu phẫu, Tần Ý sắp xếp bác sĩ tốt nhất bệnh viện cho cậu, vừa đến bệnh viện liền đẩy cậu vào phòng phẫu thuật.
Tần Tranh bị dáng vẻ đầy máu của Tần Ý dọa sợ, vô cùng tự trách mà khóc muốn mù mắt. Tần Ý chê hắn ồn ào bèn đuổi về. May xong còn phải truyền nước biển, nhưng Tần Ý vẫn kiên nhẫn chờ trước phòng phẫu thuật, nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ bình an được đẩy ra, rốt cuộc hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lần này phẫu thuật, chân trái cậu được chèn một thanh thép cố định bên trong, rồi bó thạch cao lại. Hai tháng tiếp theo cậu phải ngồi xe lăn. Bác sĩ nói một tràng những điều cần chú ý, Kỷ Sơ Hạ không tập trung lắng nghe, Tần Ý lại tỉ mỉ nhớ kỹ, đối với vết thương của bản thân lại không để ý.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người, có thể an tĩnh nói chuyện.
Tần Ý ngồi trên mép giường bệnh của Kỷ Sơ Hạ, nhìn chân trái băng bó thạch cao, tâm trạng vô cùng phức tạp. Dung túng thuộc hạ gây tổn thương cho cậu có lẽ là chuyện làm hắn hối hận nhất trong đời, đã từng lạnh lùng bao nhiêu, bây giờ lại đau lòng bấy nhiêu.
“Đau không?”
Kỷ Sơ Hạ theo bản năng lắc đầu, thật ra là rất đau, nhưng đến bây giờ đã sớm tê dại, lúc làm phẫu thuật chích thuốc tê, cậu không hề có cảm giác. Trong đầu cậu là một màn Tần Ý cầm dao đâm vào tim chấn động lòng người kia, hô hấp cậu gần như dừng lại, cậu không cách nào tưởng tượng ra, nếu Tần Ý thật sự có chuyện gì, cậu nên làm gì đây.
“Còn anh… Có đau không?”
Tần Ý giơ tay sờ mặt cậu, an ủi nói: “Không đau, đều đã qua, đừng suy nghĩ nữa.”
Cậu đỏ cả hai mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Sao anh không nghĩ, lỡ như một dao đó đâm đến trái tim thì sao?”
“Anh không ngu như vậy, không chắc chắn mười phần anh sẽ không đâm.”
“Lỡ như thì sao? Anh tự tin như vậy?”
“Không có lỡ như…”
Thấy Kỷ Sơ Hạ sắp khóc trừng hắn, Tần Ý sửa miệng: “Anh sai, là anh không đúng, anh không nên không cân nhắc mà làm em lo lắng, đừng nóng giận.”
Kỷ Sơ Hạ cúi đầu, hai tay che mặt nghẹn ngào khóc lên.
Hắn khó chịu trong lòng, vòng tay ra sau lưng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng trấn an: “Đừng khóc, không phải anh vẫn khỏe sao? Sẽ không có lần sao, ngoan, đừng khóc.”
Cậu cẩn thận tránh vết thương của Tần Ý, dựa vào ngực hắn, không cách nào khống chế được nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đến giờ phút này, cậu không thể không thừa nhận, cậu đã đổ gục, hoàn toàn đổ gục. Người này quá tốt, quá dịu dàng, hắn bện một tấm lưới tinh tế ngọt ngào, chặt chẽ bao vây cậu, cậu căn bản không có bất kỳ khả năng né tránh nào, cũng không muốn trốn thoát.
“Trước đó em đã nói sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục, hiện tại em trả lời anh, chúng ta bên nhau đi, em muốn ở bên cạnh anh.”
Dựa vào ngực hắn vừa khóc vừa nói xong, Kỷ Sơ Hạ bỗng nhiên có cảm giác như rút được gánh nặng. Kỳ thật cậu nên sớm đồng ý, cậu đã sớm động tâm, chẳng qua có quá nhiều lo lắng, băn khoăn tốt xấu lợi hại sau này mà không chịu giao ra trái tim. Nhưng bây giờ cậu không muốn lo trước lo sau nữa.
Tần Ý hơi sửng sốt, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Em thật sự suy nghĩ rõ ràng? Không phải vì hôm nay anh cứu em chứ?”
“Trước khi anh tới em đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần có thể bình an trở về liền ở bên cạnh anh, anh còn muốn em không?”
Kỷ Sơ Hạ ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhìn Tần Ý, hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù, cúi đầu hôn cậu: “Anh chỉ muốn em.”
Từ trước đến nay, hắn luôn rõ ràng bản thân muốn cái gì, đời này sẽ không có người thứ hai giống Kỷ Sơ Hạ, trở thành chấp niệm của hắn.
Buổi chiều Tần Ý hơi sốt nhẹ, là di chứng do mất máu quá nhiều, cũng không tính là nghiêm trọng. Nếu không phải cơ thể hắn khỏe mạnh, mất nhiều máu như vậy phỏng chừng mấy ngày không xuống giường được.
Bác sĩ lại truyền nước biển cho hắn lần nữa, Kỷ Sơ Hạ không dám lại lộn xộn, hai người cùng nằm trên giường bệnh dựa đầu vào nhau, hai bàn tay nắm chặt không muốn rời xa.
“Sơ Hạ, sau khi xuất viện dọn đến chỗ anh đi, để anh chăm sóc em.”
“Được, em cũng có thể chăm sóc anh.”
“Chờ chân của em lành hẳn, chúng ta kết hôn được không?”
Kỷ Sơ Hạ nhắm mắt lại cười khẽ: “Được.”
Chuyện mà cậu từng cho rằng rất xa vời đã gần ngay trước mắt, cậu lại không bài xích chút nào. Lần đầu tiên cậu sinh ra cảm giác chờ mong với hôn nhân, cùng với Tần Ý, có lẽ bọn họ có thể bên nhau suốt đời.
Lúc còn nhỏ Kỷ Sơ Hạ đã biết tính hướng của cậu, cậu không chân chính thích ai, lại theo bản năng chú ý một người con trai giống cậu. Lúc cuộc sống vô cùng mệt mỏi, cậu chưa bao giờ dám mơ ước xa vời có được một mối tình lưỡng tình tương duyệt thật dài thật lâu. Cậu từng hâm mộ người khác có thể tùy tiện và nhiệt tình yêu đương, mà cậu lại không có tư cách như vậy. Sau đó Tần Ý xuất hiện, cho dù lúc bắt đầu quen biết bọn họ rất chật vật và khó khăn, nhưng cuối cùng, người đàn ông này lại kiên định đứng ở trước mặt cậu, nói cho cậu biết hắn chỉ cần cậu.
Kỷ Sơ Hạ nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá người đàn ông bên cạnh, không hề nghi ngờ gì, ngoại hình của Tần Ý rất xuất chúng, hai mắt tối đen thâm thúy đặc biệt hấp dẫn, mày rậm mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn cùng với đường cong hoàn mỹ như điêu khắc của cằm, là một quý công tử ăn nói cẩn trọng. Bây giờ hai mắt hắn đầy tình ý nhìn cậu, ánh mắt kia như miệng giếng sâu tối đen, làm cậu rơi vào rồi không thể thoát ra được nữa.
Bỏ đi xuất thân, tiền bạc và địa vị, bản thân Tần Ý đã có sức hấp dẫn rất mạnh đối với cậu, cơ trí và tu dưỡng, bá đạo và dịu dàng, mỗi một điểm đều làm cậu rung động. Kỷ Sơ Hạ không thể không thừa nhận, cậu căn bản không kháng cự được sức hấp dẫn của người này.
“Em đang nhìn gì thế?”
“Anh thật đẹp trai.” Kỷ Sơ Hạ hơi đỏ mặt: “Thật sự rất đẹp.”
“Ngốc quá.”
Tần Ý hôn lên môi Kỷ Sơ Hạ, cậu cũng hôn trả lại. Hai người yên tĩnh hôn nhau một lúc lâu, vì không thể cử động mạnh, bọn họ dựa vào nhau hưởng thụ sự thỏa mãn, lưu luyến và triền miên đơn giản như vậy.
Cuối cùng Tần Ý kéo tay Kỷ Sơ Hạ, trịnh trọng mà hôn lên mu bàn tay. Cậu học theo cũng kéo tay hắn hôn. Hai người nhìn nhau cười, dùng phương thức như thế đóng dấu tình yêu của bản thân lên người đối phương.