Sơ Hiểu nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Niên, để hắn tựa vào bên cây.
Hiện tại Mộ Niên ngủ rất quen, không giống với lúc hai người mới vừa gặp mặt trước kia, lúc nào cũng dễ thức tỉnh.
Đứng lên, vẻ mặt giận giữ không thể che dấu.
Nàng rất khó chịu.
Trong ánh trăng mờ Tiếu Tuân cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhưng vẫn rất an tâm nhắm hai mắt.
Với bản lĩnh của người kia, hẳn là không có vấn đề.
Bỗng nhiên cảm giác được một cỗ áp lực cường đại, ngay cả thân thể đã nợ không biết bao nhiêu là máu như hắn cũng cảm nhận được áp bách to lớn. Tay chân giống như đóng băng không thể động đậy, ý thức được, có thể cứng ngắc sờ soạn bội kiếm bên hông, mặc dù cuối cùng cũng không thể làm được như mong muốn.
Không lâu sau khí thế lại đột nhiên thu hồi, hắn mở mắt ra.
Cô gái đắm chìm dưới ánh trăng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khẽ xẹt qua người hắn, sau đó thản thiên thu hồi.
“Đã đi rồi, ngươi an tâm ngủ đi.” Ngữ khí của nàng vẫn khiêm tốn như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy nội tâm của nàng lạnh nhạt.
Người này, chung quy làm cho người ta có cảm giác thay đổi rất nhiều.
Sơ Hiểu lại ôm Mộ Niên vào trong ngực rồi nhắm mắt lại.
Trong lòng nàng rất phiền não, nàng thật sự chán ghét khi có người can thiệp vào cuộc sống bình yên của hai người bọn họ.
Mộ Niên bĩu môi, khẽ hừ nhẹ. Nhích lại gần nơi phát ra ấm áp.
Thật ấm áp, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lưỡi đao lạnh như băng cắt tới cổ Mộ Niên, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
Lưỡi đao ngừng lại nằm ngang giữa không trung.
Hắn bị hoảng sợ trợn to mắt. Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của Sơ Hiểu, trong đó lóe lên một ngọn lửa.
“Răng rắc.” Thanh kiếm gãy thành hai nửa.
Sơ hiểu cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán của hắn “Chờ ta một lát, không cần lo lắng.” Không biết từ chỗ nào rút ra một dải lụa, nhẹ nhàng che mắt của hắn “Ngoan ngoãn. Không cho nhìn lén nha.”
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng muốn bảo vệ con ngươi trong suốt của hắn.
Sắc mặt Mộ Niên trở nên hồng hồng, gật đầu.
Sơ hiểu cúi đầu cười, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã khôi phục một mảnh thản nhiên, cùng với ánh sáng thị huyết.
“A, các ngươi tới giết người nào.” Trả lời hay không trả lời không phải là trọng yếu, nàng chẳng qua là lộ ra ý tứ các nàng chỉ là người đi ngang qua.
Một ít hắc y nhân vây quanh bọn họ, Sơ Hiểu buồn bực vì mình ngủ thiếp đi.
Hắc y nhân cầm đầu dừng lại, chắp tay với nàng: “Cô nương, chúng ta được phân phó dẫn vị công tử này đi, không phải cố ý quấy nhiễu hai vợ chồng cô nương.” Dựa vào trực giác của mình, nữ tử này vô cùng nguy hiểm. Chưa bao giờ mình có cảm giác mãnh liệt như vậy. Căn cứ vào thủ hạ lúc trước phái tới, cũng cảm thấy nữ tử này không phải là nhân vật đơn giản, mình hết sức hiểu rõ, đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình vẫn chưa động thủ mà đã thu tay lại buông tha. Mà nử tữ này mặc dù mặt mũi ôn nhu, vẻ mặt nhu hòa, mà nụ cười trong mắt lại làm cho mình cảm nhận được lạnh lẻo không rõ.
Ánh mắt lành lạnh quét qua Tiếu Tuân, hắn cảm nhận được trong lòng nguội lạnh.
Ngôn ngữ của nàng từ đầu đến cuối đều mềm nhẹ, ấm áp giống như bằng hữu xa cách nói chuyện với nhau như vậy: “A, thì ra là như vậy. Nhưng chúng ta cũng không có ý định để hắn đi theo ngươi đâu.” Nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo nàng, truyền nhiệt độ cho ngón tay có vẻ lạnh như băng.
Trong lòng Mộ Niên đoán người nọ hẳn là nam tử, mà giống như là phiền toái không nhỏ, theo bản năng cầm ống tay áo Sơ Hiểu. Hắn lo lắng nàng bởi vì ngại phiền toái mà dứt khoát giao hắn ra.
Nhiệt độ xuyên qua lòng bàn tay, lòng của hai vô cùng ấm áp và ăn ý.
Hắc y nhân cau mày, ngón tay nắm chuôi kiếm.
“Như vậy...... đắc tội.”
Yên tĩnh không tiếng động.
Không có tiếng đao kiếm như dự đoán, trong lòng Mộ Niên sợ hãi, đưa tay muốn tháo dải lụa.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay hắn, cảm nhận được bàn tay quen thuộc lướt qua lòng bàn tay hắn, lúc này Mộ Niên mới an tâm.
Không khí như cứng lại.
Tận mắt nhìn thấy nử tữ này không biết dùng loại phương thức nào chớp mắt đã đoạt đi trường kiếm bên hông hắc y nhân, thanh kiếm nhẹ nhàng vẽ một đường cong trên không trung, hắc y nhân đứng ở đó thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó liền nhìn thấy đầu của hắc y nhân chậm rãi từ cổ trượt xuống, thẳng tắp đập xuống đất, vẻ mặt bình thản, một tia máu cũng không có.
Tiếu Tuân sững sờ đặt tay lên ngực, cảm nhận được nơi đó đập “Thình thịch“.
...... Người này, người này......
Cô gái vẻ mặt nhu hòa như thế, nhẹ nhàng mang thân kiếm sạch sẽ cắm vào bên người: “Còn chưa đi sao?” Giống như thương lượng.
Lúc này mấy người kia dường như mới phản ứng được, giống như gặp quỷ lui về phía sau, tay cầm kiếm khẽ run.
Sơ hiểu khẽ nhếch miệng lên một độ cong nho nhỏ, “Nhớ mang đi toàn bộ đồ nhé.” Nghiêng đầu đụng vào trán Mộ Niên.
Sơ Hiểu đưa tay, nhẹ nhàng lấy dải lụa xuống, tiện tay bỏ vào trong áo.
Mặt Mộ Niên đỏ hồng, nhìn chung quanh.
Giống như cái gì cũng chưa xảy ra.
Hơi nghi ngờ, “Không sao.” Nàng nhẹ nhàng nói, một luồng khí khẽ xẹt qua trán của hắn, tiếp theo tim của hắn hơi ngứa một chút.
“Đa tạ Lâm cô nương cứu giúp.” Tiếu Tuân vẫn trầm mặc bỗng nhiên nói.
Nghe thấy lời này, hai người trước mặt đồng thời lộ ra vẻ mặt âm u phức tạp.