Tôi vội hỏi Kiều Kiều: “Không phải bảo là bác sĩ tâm lý à?”
“Anh họ tớ học ngành tâm lý học, vừa hay anh ấy mới về nước mà cậu lại cần bác sĩ tâm lý, nên tớ giới thiệu.”
“?”
Kiều Kiều nhún vai: “Cậu nhìn tớ vậy làm gì? Cậu có mất gì đâu?”
“Cũng phải.” Tôi gật đầu, “Anh họ cậu đẹp trai vậy thì phải để lại cho người quen chứ.”
Kiều Kiều đứng ở đấy không nhúc nhích.
Cô ấy nhìn tôi chân thành nói: “Mặc dù cậu tên là Tống Ôn Noãn, nhưng tớ không hi vọng cậu đi tới đâu thì làm ấm lòng đám trai tồi kia. Cậu rất tốt, cậu đáng giá có một mối quan hệ yêu đương tốt đẹp. Chỉ lần này thôi, cậu phải khống chế tốt bản thận, giải quyết vấn đề tâm lý của bản thân.”
“Tớ biết rồi.”
Tôi im lặng đồng ý với cô ấy, xoay người đi lên lầu.
Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật sự không biết phải đáp lại thế nào.
Tôi trông có vẻ không tệ, nhưng mỗi người bạn trai mà tôi quen đều rất bình thường, gia cảnh và lực học cũng không quá tốt.
Bọn họ giương mắt nhìn tôi bị đám trai tồi làm mất tự tin, nhìn tôi bị trai tồi cắm sừng, nhìn tôi bị đám trai tồi lừa tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Đáng sợ hơn là tôi cam tâm tình nguyện làm chuyện ấy.
Tôi giống như tên của mình vậy, thật sư rất cam tâm tình nguyện làm những chuyện ấm áp cho mấy tên trai tồi đó.
May mà tôi vẫn còn hạn cuối.
Các bạn tôi đều cảm thấy không thể cứu tôi được nên mới bảo tôi đi thăm khám tâm lý.
Tôi đúng là phải khống chế bản thân, cố gắng trị bệnh.
Nghĩ đến đây, tôi cầm điện thoại gọi cho ba tôi.
“Tít…. Tít…. Tít…..”
Tôi chuẩn bị tắt máy thì bên kia bắt máy.
“Nếu thiếu tiền thì lát nữa ba bảo người chuyển cho con.”
“Không phải….”
Tôi ấp úng nửa ngày, không biết phải nói gì.
Quan hệ giữa tôi và ba tôi rất kì lạ.
Ông ấy biết rõ tôi là người thân cận với ông ấy nhất, nhưng hai người bọn tôi không thể thân thiết được.
Từ bé đến lớn, ông ấy luôn bay đi khắp nơi trên thế giới, ngày lễ lại càng bận, lúc về nhà thì luôn cầm điện thoại.
Thành ra tôi cũng quen vậy rồi.
“Trong nhà có chuyện gì à?” Ông ấy hỏi.
“Không có.” Tôi sợ ông ấy lo lắng nên phr nhận, sau đó tôi dùng hết sức để tìm chủ đề, “Ba, bây giờ ba bận lắm hả?”
Tôi rất mong ông bảo là mình bận, thế là tôi sẽ có lý do ngừng cuộc gọi đầy ngại ngùng này lại.
“Không bận, con nói đi.” Ông ấy không nhịn được.
“Con chỉ muốn hỏi gần đây ba có khỏe không.”
“À.” Đầu dây bên kia im lặng một lát.
Nói thật, ông ấy cũng không quen với việc tôi đột nhiên quan tâm ông như vậy.
“Gần đây rất ổn, bên này vẫn luôn bận họp, công ty mới thành lập nên có nhiều chỗ phải để ý làm, trong thời gian ngắn không thể về được.”