Cảm ơn Dương Dương dễ thương :v
---------------------------
"Chị có bản lĩnh a, lão tử tỏ tình với chị chị dám cự tuyệt... vừa lúc... ức... xem lão tử bây giờ 'làm' chị."
----------------------
Thời điểm Diêu Thư Hàm mở mắt mặt trời đã leo tới đỉnh đầu, mở cửa sổ bên cạnh, Thư Nhan ngồi trên bệ cửa sổ, một tay đặt trên đầu gối đang co lại, lẳng lặng nhìn bên ngoài.
Cô dụi dụi mắt, đứng dậy chậm rãi đi tới bên cửa số, nghiêng người ôm lấy người ngồi trên bệ cửa sổ nhìn về phía xa:
"Chào buổi sáng."
"Em xem" Thư Nhan nắm lấy tay Diêu Thư Hàm, nhìn về phía ngoài cửa sổ, một đám vịt trắng lảo đảo vội chạy ra ngoài, bên cạnh có một con chó mực ngoắc ngoắc đuôi đem đội vịt chạy ra ngoài 'mời' trở về hàng.
"Thật nhiều vịt." Diêu Thư Hàm lúc đầu còn mê mẩn nhìn chằm chằm, lát sau liền tỉnh, "Đều là nhà chị nuôi?"
Thư Nhan nói "Nhà Tam cữu gia." nhảy xuống bệ cửa sổ đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ giục Diêu Thư Hàm thay quần áo. Diêu Thư Hàm mặc bra vào, Thư Nhan tự tay giúp người yêu cài chắc, Diêu Thư Hàm mặt đỏ lên, Thư Nhan không có chú ý, còn nói "Mặc quần đùi hôm nay chị dẫn em đi đạp nước."
"Đạp nước!?" Diêu Thư Hàm vẫn là đầu tiên nghe cách nói này.
"Xuống sông chỉ cần dùng chân đạp vào nước thì là đạp nước." Thư Nhan giải thích.
Mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong xuôi, hai người đi ra nhà ngói.
Bên trong sân dưới tán cây táo tàu đặt một chiếc bàn vuông, một phụ nhân ngồi bên cạnh xâu bắp, phụ nhân ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Diêu Thư Hàm cùng Thư Nhan, nói:
"Hai đứa qua đây ăn điểm tâm."
Cháo bắp tán nhỏ, bánh bột mì và tương ớt.
Thư Nhan lột một tép tỏi đưa cho Diêu Thư Hàm:
"Em ăn không?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Rất cay, chị ăn được?"
Vợ Tam cữu nhìn 2 người, chỉ cười không nói, Thư Nhan nhíu nhíu mày đem tép tỏi ném vào miệng, nhai hai cái liền nuốt:
"Ăn tỏi rất tốt cho cơ thể."
Diêu Thư Hàm húp một ngụm cháo, nói:
"Mùi quá hăng."
Thư Nhan nghe xong cười, không biết trong lòng nghĩ đến cái gì, trên mặt hiện ra sự giảo hoạt như có như không, Diêu Thư Hàm bĩu môi, thầm nghĩ: Tên này nhất định đang nghĩ chuyện gì đó xấu xa bỉ ổi.
Kỳ thực Thư Nhan cũng không phải suy nghĩ chuyện hạ lưu gì, chẳng qua là cảm thấy Diêu Thư Hàm chê cô ăn tỏi, miệng có mùi sẽ không sáp lại đánh cô nữa.
Ăn cơm xong, vợ Tam cữu lấy đậu tương đã làm cho Diêu Thư Hàm, nói:
"Thư Hàm cầm cái này, đói bụng cắn 2 cái liền no."
"Cảm ơn thẩm thẩm."
Vợ tam cữu vỗ vỗ tay Thư Hàm, đối với Thư Nhan nói:
"Con bé A Nhan xem ra rất thích Thư Hàm khuê nữ."
Thư Nhan kéo Thư hàm đi ra ngoài làm bộ mất hứng:
"Thẩm với Cữu gia đều hướng về Thư Hàm, không thương người ta nữa."
Vợ Tam cữu cười nói:
"Khi còn bé chúng ta thương con không đủ nhiều sao? Con mang Thư Hàm về chúng ta đương nhiên thương con bé rồi."
Nghe được lời này trong Thư Nhan rất thoải mái, tựa như những trưởng bối trong nhà nói "Con mang vợ về, chúng ta đương nhiên thương con bé rồi." Thư Nhan nắm chặt tay Diêu Thư Hàm, trong lòng trộm vui.
--------------
Đi trên đường ruộng, Diêu Thư Hàm hết nhìn đông tới nhìn tây lại quay đầu hỏi Thư Nhan:
"Trâu nước lớn đâu?"
Thư Nhan bứt một cành trúc không còn lá ngậm trên miệng:
"Trâu nước lớn gì chứ?"
Diêu Thư Hàm bị lõi trúc đung đưa trên miệng làm cho buồn bực, cô đem nó rút khỏi miệng Thư Nhan:
"Lúc trước chị nói chị sẽ cưỡi trên lưng trâu đuổi vịt mà?"
Khi Thư Nhan còn bé vào lúc ấy trâu vẫn còn dùng để cày ruộng, xả nước người ta còn tiện thể thả thêm vịt, nhưng bây giờ vẫn còn chỗ dùng trâu cày ruộng nhưng người nuôi trâu ngày càng ít.
"Ừm..." Thư Nhan suy nghĩ một chút, lại bứt cành trúc nhỏ ngậm trong miệng "Đợi lát nữa sẽ có, em cũng cưỡi rồi đuổi vịt luôn."
"Chị đừng gạt em đó." Diêu Thư Hàm híp mắt nhìn.
"Ừ."
Ruộng rất dài, một bên trồng chuối tây, còn có cây anh đào, bên kia đều là sân vườn. Có vài gia đình còn dùng rào tre quây quanh, trên đó đám cây leo xanh mướt nở ra những đóa hoa trắng nhỏ, Diêu Thư Hàm hỏi Thư Nhan đó là cái gì, Thư Nhan nói đó là cây kim ngân, Thư Nhan hái một hoa cắn ra cho Diêu Thư Hàm, "Haha em thử đi, ngọt lắm." Diêu Thư Hàm do dự một chút sau đó vẫn cầm lấy hướng chỗ Thư Nhan cắn nhẹ nhàng hút một hơi, thật đúng là ngọt, ngẩng đầu cười với Thư Nhan. Thư Nhan chê cô ngốc, còn vò đầu cô "Hoa xác pháo cũng ngọt, hoa chuối còn ngọt hơn nó nhiều!" Diêu Thư Hàm trợn tròn mắt, "Chị biết nhiều thật."
Thư Nhan cười cười. Không phải cô hiểu nhiều lắm chỉ là lúc nhỏ Diêu Thư Hàm không có được những niềm vui thôi.Chưa từng bắt cá, chưa từng trộm trứng chim, chưa từng lẻn qua ruộng dưa của lão Lý sát vách trộm dưa, chưa từng dùng đậu tằm nhà lão Trần làm vũ khí chơi đánh trận, càng chưa từng ở trong ruộng khô nước nương bờ đánh địa đạo chiến.
"Ah, vịt kìa!" Diêu Thư Hàm ánh mắt bỗng sáng lên, nhảy dựng, chỉ vào đầu đường đám vịt trắng đang quẹo qua, "Tới rồi tới rồi."
Thư Nhan quay đầu lại nhìn.
"Không phải qua đó mà là qua cầu đá."
"Cầu đá?"
"Đúng vậy" Thư Nhan kéo đuổi theo đám vịt "Chúng ta qua đó, chị dạy em đuổi vịt."
Diêu Thư Hàm vừa chạy vừa cười:
"Vịt nhà chị thiệt có bản lĩnh, không cần ai quản chỉ có một con chó theo sau chúng liền tự mình xếp hàng đi ra bờ sông."
Thư Nhan chỉ con vịt đầu đàn:
"Có vịt 'đội trưởng', chúng nó cũng phải có tổ chức có kỷ luật chứ."
Diêu Thư Hàm chỉ biết chim nhạn khi di cư sẽ con dẫn đầu, không nghĩ tới vịt xuống sông cũng có con dẫn đầu. Con chó mực gầy đuổi theo lũ vịt chạy đến đầu cầu, sau khi từng cái mông từng cái mông rơi xuống sông thì nó liền bỏ đi, đuổi theo một con chó đốm đen, hớn ha hớn hở chạy. Diêu Thư Hàm nhíu nhíu mày, xem ra cái tên chó này không đáng tin cậy vẫn nên dựa vào người thì tốt hơn.
Cầu đá thật đúng là dùng đá xây nên, màu xám xanh, trên vách đá trơn bóng mang theo ít rêu.
Dưới cầu là một con sông, nó chỉ lớn hơn con suối một chút, nước rất cạn nhưng sạch, có thể thấy được những tảng đá dưới đáy sông, rất nhiều màu. Bên cạnh cầu có những bậc thang cũng được lót đá có thể đi xuống dưới sông, bờ sông ngoại trừ chỗ đất cát thì phía trên là một tảng đá lớn lót đường, còn lại là khoảng xi măng, người ta có thể ngồi giặt quần áo rửa rau gì đó.
Diêu Thư Hàm hỏi:
"Vịt chơi ở đây, nước còn có thể dùng để giặt quần áo sao?"
Thư Nhan lắc đầu:
" Đây là hạ lưu sông, giặt quần áo thì phải lên phía trên."
"Đó là cái gì?" Diêu Thư Hàm chỉ xuống tấm xi măng bên bờ sông.
"Chỗ đó để cho người ta xuống câu cá bắt tép."
"Cái đó có thể sửa thành đài được mà."
Thư Nhan đi tới dẹt đống cỏ, dẫm dẫm thử thăm dò, đạp lên trên hòn đá, vươn tay về phía Diêu Thư Hàm:
"Có cầu thì sẽ có cung, người dân cũng chỉ mong một điều vô cùng nhỏ."
"Người dân mong gì?"
"Bắt cá. Có đài thả thùng sẽ dễ dàng hơn."
Diêu Thư Hàm chợt cảm thấy ngượng ngùng:
"Chị nói xem... chúng ta lớn như vậy còn chơi có phải kì lắm không?"
"Em chưa từng trải nghiệm, đời người lần đầu tiên tình hữu khả nguyên*, không sao." Thư Nhan khoát khoát tay sau đó đỡ Diêu Thư Hàm xuống tấm xi măng, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn vào trong nước, cô chậc lưỡi, "Bây giờ môi trường sinh thái không tốt nữa, không còn gì hết."
Tình hữu khả nguyên (情有可原): chỉ tình huống hợp lý, có thể tha thứ được.
"Sao, không có cá?" Diêu Thư Hàm cũng ngồi xổm xuống, nhìn lòng sông trong xanh êm ả, tất cả đều là cát đá, căn bản không thấy bóng dáng con cá đâu chỉ có mấy con nhện nước đang luyện Lăng ba vi bộ nhiệt tình.
"Aa" Diêu Thư Hàm đưa tay vào trong nước, đẩy đẩy một tảng đá, nước trong trở nên đục ngầu, sau đó cát lại lắng trở lại dưới đáy. Diêu Thư Hàm mò được nửa vỏ sò... vẫn còn thiếu một nửa.
Thư Nhan cầm lấy vỏ sò:
"Trước đây chúng sống rất nhiều còn có ốc nước ngọt, bất quá sợ có ký sinh trùng nên không dám ăn nữa."
Diêu Thư Hàm khẽ thở dài, nghiêng đầu tựa lên đầu vai Thư Nhan, nhìn nước sông trong suốt mà thất thần.
Cô nói:
"Chị nói xem, để có thể tìm cách tách được đôi vỏ sò ra... rất khó."
"Cho tới bây giờ chị không tìm được một đôi trọn vẹn cũng chưa từng gặp được người tìm được. Có lẽ sò hến khi sống có đôi có cặp, chết đã định trước không trọn vẹn." Thư Nhan nói giọng có điểm bi thương.
Ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống, nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của vòm cầu trắng xóa đối điện:
"Vịt xuống nước rồi, trâu nước lớn của chị đâu?"
Thư Nhan đứng lên lắc lắc nửa thân dưới, cúi đầu vỗ vỗ phía sau lưng Thư Hàm:
"Đứng lên, chị cõng em."
"Em hỏi trâu nước, chị đây náo loạn cái gì?" Diêu Thư Hàm sợ tới nỗi lùi ra sau, suýt chút nữa giẫm vào trong nước.
Thư Nhan nói: "Bây giờ tìm trâu rất khó, nếu như em tới sớm 20 năm thì chị khẳng định với em là có." bước tới dắt Diêu Thư Hàm, "Tới, hứa với em dẫn em đuổi vịt... chị làm xong rồi, phần còn lại chính em không chịu thì về sau cũng đừng có hối hận."
Ngược lại vấn đề không phải là hối hận hay không, Diêu Thư Hàm cũng không phải nhất định phi trâu không cưỡi (người ta thường nói phi khanh không cưới), chỉ là...
"Em rất nặng, chị..."
"Đến đây đi, cũng không phải chưa từng ôm em." Thư Nhan chẳng hề để ý, nói: "Cái thân thể nhỏ bé kia của em... được mấy cân chứ."
Được rồi, người cõng đã không ngại, người được cõng như cô còn xoắt xuýt cái gì!
Không cưỡi bạch mã thì không cưỡi, nếu bỏ qua cơ hội lần này về sau rất khó gặp được cơ hội như thế nữa!
Diêu Thư Hàm vỗ vỗ tay, đè vai Thư Nhan:
"Khụ khụ, em lên à."
Thư Nhan cố giữ thế trung bình tấn:
"Đến đây đi!"
Diêu Thư Hàm nhảy lên lưng Thư Nhan, Thư Nhan liền ôm lấy chân Thư Hàm:
"Ôm chặt cổ chị nha."
Diêu Thư Hàm cười:
"Ôm xong rồi."
"Thực sự ôm rồi?"
"Thực sự!"
"Chuẩn bị---- chạy!"
Thư Nhan sải bước chạy vọt vào trong nước, dưới chân có nhiều đá, gập ghềnh, cô cũng không dám chạy quá nhanh, Diêu Thư Hàm đương nhiên không nặng nhưng cõng cũng có phân lượng, làm cho bước chân của cô có điểm vững vàng hơn.
Lũ vịt nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng lại vùi đầu trong nước còn có con lặn trong nước, kết quả Thư Nhan "A A A" chạy tới, đám vịt giống như gặp quỷ rủ nhau bỏ chạy, còn muốn 'tè ra quần'. Hết lần này tới lần khác Thư Nhan chính là đáng ghét như vậy, lũ vịt chạy tới chỗ nào Thư Nhan liền chạy theo tới đó.
Diêu Thư Hàm nằm trên lưng Thư Nhan không ngừng cười, cười đến nổi không thở được chỉ còn cách vỗ lên lưng Thư Nhan nói:
"Được rồi được rồi, chị chỉ biết khi dễ súc vật."
Thư Nhan cõng Diêu Thư Hàm đi tới dưới vòm cầu, đặt người yêu của mình ngồi lên trên tảng đá lớn:
"Chị còn thích khi dễ em, em cũng là súc vật sao?"
Diêu Thư Hàm không giận, cô nhìn người yêu:
"Em không ngại là súc vật, nếu em là súc vật... vậy chị tính là gì?"
Thư Nhan cười ngồi xuống bên cạnh:
"Vợ của súc vật cũng chính là súc vật."
Trong lòng Diêu Thư Hàm khẽ động, tay chống lên tảng đá, đầu ngửa về phía sau, nhìn ánh sáng rực rỡ phản quang từ mặt nước chiếu lên vòm cầu, nghe tiếng ve sầu trên cây phát ra, ngây người.
Thư Nhan đặt tay lên tay Diêu Thư Hàm, yên lặng nhìn người yêu xuất thần.
Một lát sau, Diêu Thư Hàm chậm rãi quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Thư Nhan, lặng lẽ không tiếng động, chậm rãi nghiêng người ngang nhiên xông qua, ngửa đầu hôn lên môi Thư Nhan.
Mùa hè yên bình, chỉ có lũ ve sầu ầm ĩ, cả lũ vịt cũng ồn ào.
Diêu Thư Hàm mãi mãi nhớ kỹ có một mùa hè rực rỡ, sống gợn lăn tăn bên các tảng đá dưới vòm cầu, đôi môi mát lạnh của Thư Nhan.
Thư Nhan cũng mãi mãi nhớ kỹ, nước sông êm đềm chảy, Diêu Thư Hàm ngồi bên cạnh cô, mi mục như họa, thanh viễn yên tĩnh....
-----------------
Tối hôm đó thúc thúc của Thư Nhan đem ra 2 bình rượu đế, nói có khách đến không có gì chiêu đãi rồi lôi kéo Diêu Thư Hàm nhất định phải uống hai ly.
Diêu Thư Hàm lộ vẻ khó xử, nếu làm ngược lại coi như không nể mặt thúc thúc, cho nên nói chỉ có thể uống 1 ly.
Một ly nuốt xuống, đại thúc còn bảo cô uống, nói uống say không sao cả, dựa theo quy củ ở thôn họ, khách không say chính là không có tiếp đãi khách tốt, còn bảo cô không cần khách khí với gia đình.
Diêu Thư Hàm hướng ánh mắt về phía Thư Nhan cầu xin giúp đỡ. Ba Diêu chính là người không uống được rượu, 2 3 ly liền thể hiện rõ trên mặt, bia thì còn có thể quá chén, điểm này Diêu Thư Hàm giống ba mình, hơi đính mùi rượu thần chí liền mơ hồ. Có một lần vào mùa đông, có lẽ là lúc học cao trung, Diêu Thư Hàm cùng bạn ngồi cùng bàn mua trà sữa rượu uống, nào biết mùa đông trà sữa đun nóng cồn càng mạnh, Diêu Thư Hàm uống vào liền choáng, đỏ mặt lợi hại, nói mê sảng, chỉ nói đến thao trường khiêu vũ, còn muốn đi tìm Thư Nhan, "Chị ta dựa vào cái gì không thích tôi, dựa vào cái gì!!!" bạn ngồi cùng bàn không biết tiểu Thư Hàm nói tới ai, chỉ có thể tùy theo để tiểu Thư Hàm không cần nổi điên.
Không nghĩ tới Thư Nhan chỉ vùi đầu ăn cơm, căn bản cũng chẳng thèm nhìn mình.
Đại thúc ngồi bên cạnh vội hối, Diêu Thư Hàm cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt làm liều... lại qua 2 ly, Diêu Thư Hàm đầu có chút mơ hồ rồi, có chút hưng phấn, cảm thấy máu trong mạch cuồn cuộn sôi trào, chỉ nghe người bên cạnh bảo uống, cũng không nghĩ nhiều, bưng ly rượu tiếp tục uống.
Thư Nhan buông chén, mí mắt rũ xuống nhìn về phía Diêu Thư hàm.
Diêu Thư Hàm mơ hồ cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn Thư Nhan, có cảm giác ngồi đằng kia không phải một người mà phân thân ra thành rất nhiều người, ở đó lắc lư.
Vợ Tam cữu nói:
"A Nhan, mau đỡ Thư Hàm đi nghỉ đi! Ngày mai phải nói với lão Tứ, xem hắn để con gái nhà người ta uống nhiều như vậy."
"Dạ."
Thư Nhan ôm lấy eo Diêu Thư Hàm đỡ dậy, từng bước từng bước một đi về phía trước. Diêu Thư Hàm cả người ngược lại dựa trên người Thư Nhan, ôm lấy cổ Thư Nhan thở mạnh, hơi thở phả vào cổ Thư Nhan vừa nóng vừa nhột.
Lúc sắp đến cửa, Diêu Thư Hàm đột nhiên bật cười.
Thư Nhan trong lòng cả kinh, tiếng cười kia nói là cười nhưng lại giống tiếng khóc, the thé, mỏng manh.
Diêu Thư Hàm hỏi: "Cô là ai a?" sát đến nhìn cẩn thận mặt của Thư Nhan, ợ một cái, "Ah, Thư Nhan."
Thư Nhan khẽ nhíu mày, ôm người kia vào phòng khóa cửa lại.
"Chị đóng cửa làm gì" Diêu Thư Hàm giãy khỏi vòng tay Thư Nhan, loạng choạng lui lại hai bước, chỉ vào Thư nhan cười, lại bước lên trước, nắm cằm Thư Nhan nhấc lên, ánh mắt như mắt chim ưng, "Chị được lắm, chị to gan lắm, dám... dám khóa cửa."
Thư Nhan hất cằm nhìn người yêu, không nói lời nào.
Khóe miệng Diêu Thư Hàm cong cong:
"Chị có bản lĩnh a, lão tử tỏ tình với chị chị dám cự tuyệt... vừa lúc... ức... xem lão tử bây giờ 'làm' chị."
-------------------------------
Đợi chờ là hạnh phúc ai :v